Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Chương 41
119@-[ 39]
Đôi khi tôi nghĩ, quỹ đạo nhân sinh của tôi có lẽ là từng đoạn từng đoạn đường nối tiếp nhau!
Cho nên, ở mỗi giai đoạn đều sẽ gặp được những người khác nhau, những sự việc và cả những tâm cảnh khác nhau, nó tạo thành một phụ đề cho mỗi đoạn nhân sinh của tôi.
Cho dù không phải mỗi giai đoạn đều rõ ràng dứt khoát, nhưng ít nhất cũng có thể để cho tôi được một lần tiến lên phóng thích chính mình.
***
Nắm tay An Nhiên trở về khách sạn, nhưng cũng không thể bởi vì tham luyến của tôi đối với sự ấm áp từ tay chị truyền đến mà dây dưa, khi đến khách sạn chỉ phải đành tâm không cam tình không nguyện mà buông tay chị ra.
Trước khi đi ăn tôi cũng đã trả phòng, chỉ là nhờ khách sạn tạm thời giữ giúp chúng tôi ba lô và đồ dùng tùy thân.
Tôi để An Nhiên đến sô pha bên kia của sảnh lớn ngồi trước, tôi liền đi đến quầy để lấy đồ của chúng tôi, thật đúng là một đường đi từ cửa khách sạn đến trước quầy, tôi cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn An Nhiên rất nhiều lần, rất sợ chỉ sơ suất một chút thôi thì chị cũng có thể biến mất.
Ngay khi lần cuối cùng tôi quay lại tìm kiếm chị, đột nhiên chị xuất hiện ở ngay trước mặt tôi.
"Làm gì mà cứ quay đầu lại? Em sợ chị chạy đi à?" Giọng nói nghịch ngợm mà lòng tôi ngứa ngáy.
"Đúng." Không hề suy nghĩ liền trả lời chị.
Thật ra tôi hoàn toàn không hiểu được đây loại tâm lý gì đang hoạt động trong tôi, chỉ biết trong lòng tôi luôn có một giọng đang nói cho tôi: Khi ngươi đã thực sự muốn khiến cho một người toàn tâm toàn ý hoặc ngươi muốn toàn tâm toàn ý vì một người, thì xin ngươi ngàn vạn lần đừng ích kỷ.
Sau khi lấy đồ xong chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị trở về Tokyo, đường về phải còn mất hơn hai tiếng dù đã rất cố gắng để có thể trở về sớm nhất.
Tôi biết An Nhiên hằng ngày bận rộn nhiều việc, rất cực khổ, bỏ ra hai ngày cuối tuần cùng tôi đi ra ngoài chơi thì tôi đã đủ hài lòng rồi, thậm chí còn thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
Cho nên, lúc đang ngồi trên tàu siêu tốc, tôi còn cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Thật ra tôi vẫn còn chưa dám tin vào sự thật An Nhiên đã nguyện ý cùng tôi ở bên nhau.
Chị, một người hoàn mỹ như thế, một nữ thần cao cao tại thượng vào giờ khắc này lại đang ngồi bên cạnh tôi, thế nhưng chị lại còn nguyện ý tin tưởng tôi, nguyện ý yêu tôi, thậm chí là nguyện ý cùng tôi bắt đầu một tình yêu mà ngay cả tương lai thế nào cũng không biết được.
Đây, chắc chắn là một giải thưởng lớn nhất trong cả cuộc đời tôi!
An Nhiên phát hiện ra tôi như đang suy tư, liền nghiêng người sang, nhẹ giọng hỏi tôi: "Em đang ngẫn người nghĩ gì?"
Nói xong rất tự nhiên liền kéo lấy tay tôi, trong lòng tôi nóng lên lập tức nắm lại tay chị.
"Giờ phút này chị cứ như vậy nắm tay em, ngồi cạnh em làm em cảm thấy hạnh phúc này quá không chân thật."
Chị nắm thật chặt tay tôi, còn nói: "Phi Phi, em sợ không? Nếu như sau này, chúng ta gặp phải trở ngại, em có trốn chạy hay không?"
Giọng nói mang theo lo sợ của chị khiến tôi lập tức thấy đau lòng, thì ra khi tôi không chịu trưởng thành, không kiên định đã khiến cho chị vẫn luôn thấy lo lắng điều này.
Nhìn chị, tôi vô cùng đau lòng, sau đó nói cho chị biết: "An Nhiên, thật ra là em sợ, em sợ chỉ trong nháy mắt thì chị liền biến mất không thấy đâu, em sợ chị đột nhiên lại biến mất ngay trong tầm mắt em, em sợ em không ngửi thấy mùi hương của chị, sợ không cảm giác được nhiệt độ trên người chị, em sợ, em thật sự rất sợ. Cho nên em sẽ không trốn chạy, bởi vì em vốn đã không thể nào trốn chạy."
"Phi Phi, chị quan tâm em như vậy sao lại có thể biến mất."
Tôi cảm động về lời nói này của chị, nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa vào người chị, một câu cũng không thể nào nói tiếp, cứ nghẹn lấy ở trong lòng.
"Phi Phi." Qua một hồi thì nghe thấy An Nhiên gọi tôi.
"Huh."
"Có lẽ chúng ta sau này trong đời sống tình cảm chỉ có cô đơn hai người với nhau, nhưng mà Phi Phi, em phải tin chị, em chính là tất cả của chị."
"Em chỉ cần mình chị." Tôi vô cùng chắc chắn nói với chị.
An Nhiên đang muốn tiếp lời tôi thì đột nhiên tôi như nghĩ tới điều gì, từ trên người chị giật bắn dậy sau đó đặc biệt nghiêm túc nhìn chị, nói: "Em nhớ rồi. Không chỉ có hai người chúng ta đâu, em phải đi báo tin này vui cho Mia!"
"Báo tin vui... là ý gì?" An Nhiên bị tôi làm cho hồ đồ, ngơ ngác hỏi tôi.
"Ha ha ha ha ha ha ha" Nghĩ tới Mia là tôi nhịn không được mà cười, tôi rất muốn lập tức gọi điện cho Mia, nói cho cô ấy biết tôi đã đoạt An Nhiên về được rồi, hơn nữa tôi là dùng não.
An Nhiên thấy tôi đột nhiên cười ngây ngốc, không thể hiểu được, chị lựa chọn trực tiếp làm lơ, không để ý đến tôi.
Sau khi nghe xong, An Nhiên nói: "Sắp tới tìm thời gian đưa chị đến Bắc Kinh gặp Mia!? Chị muốn gặp mặt cô ấy nói cảm ơn."
"Được. Không thành vấn đề. Để em sắp xếp ha." Tôi thoải mái đồng ý.
Trong lòng cũng là ngoài ý muốn thấy cảm động, cảm động là chị không chút nào keo kiệt truyền cho tôi cảm giác an toàn dù là bất cứ lúc nào hay bất cứ đâu, chị luôn thể hiện sự quan tâm dành cho tôi, đồng thời cũng quan tâm hết thảy mọi thứ xung quanh tôi.
***
Lúc chúng tôi về đến Tokyo, trời đã tối. Tôi không hỏi xem An Nhiên tiếp theo sẽ thế nào bởi vì tôi biết, nhất định chị đã sớm có sắp xếp của mình.
Vì vậy, liền vô tư đi theo chị xuống xe, đi ra. Cho đến khi ra khỏi trạm thì thấy An ca ca đang đứng trước cổng chờ, tôi lại trợn tròn mắt.
An Nhiên nhìn thấy dáng vẻ như chết đứng kia của tôi liền biết, kéo tay tôi đi đến trước mặt anh, nói: "Sao lại ngây ngốc? Không nhớ anh ấy sao?"
"Nhớ, nhớ. Chào anh, không đúng không đúng, chào An ca ca, không đúng, chào tiểu An ca ca."
Tôi khi đang hồi hộp, lời nói liền không thể nào mạch lạc, An Nhiển lại còn đứng đó khoanh tay nhìn tôi cười.
May là anh rất nhanh trả lời tôi: "Bạn nhỏ, chào em. Buổi tối muốn ăn gì?" Nói xong cũng chằm chằm nhìn tôi cười.
Hai người kia cùng nhau cười nhìn về phía tôi, làm sao tôi chịu nổi, không nói hai lời dứt khoát chạy đi trốn ở sau lưng An Nhiên, len lén ló đầu ra nói: "Anh, em nghe theo An tổng." Nói xong liền lập tức rút về không dám lên tiếng.
"Em nhặt." An Nhiên cười hì hì nói đùa với anh ấy.
"Vậy cũng đi nhặt cho anh với." Anh ấy cư nhiên cũng theo chị làm loạn.
"Không muốn nhặt."
"Không nhặt thì anh lấy người đang có sẵn đấy." Tiểu An ca ca này thật đúng là thích nói đùa.
"Người đang có sẵn thì càng không cho." Nói xong chị ý đồ muốn kéo tôi từ sau lưng chị ra.
"Vậy lỡ như bạn nhỏ này của em tình nguyện thì sao đây? Ha ha."
"Vậy anh hỏi em ấy thử xem có tình nguyện hay không." An Nhiên nói xong thì hoàn toàn kéo tôi đi ra ngoài.
"Cái đó, em không muốn." Tôi không hề nghĩ ngợi trả lời anh ấy, sau đó tiếp tục nói một câu: "Cái kia, hai người còn muốn đi ăn tối không?" Lời vừa nói ra liền cảm thấy hình như có hơi mạo phạm kết quả, thật không ngoài dự đoán, đưa tới cho An Nhiên và anh ấy một trận cười điên cuồng.
An Nhiên đặc biệt sủng ái sờ sờ đầu tôi, dắt tay tôi, chúng tôi liền đi theo anh đi ăn.
***
Nghĩ lại, nếu thật sự chân chính muốn sủng ái một người thì nên biểu đạt ra như thế!
__________________________
Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Đôi khi tôi nghĩ, quỹ đạo nhân sinh của tôi có lẽ là từng đoạn từng đoạn đường nối tiếp nhau!
Cho nên, ở mỗi giai đoạn đều sẽ gặp được những người khác nhau, những sự việc và cả những tâm cảnh khác nhau, nó tạo thành một phụ đề cho mỗi đoạn nhân sinh của tôi.
Cho dù không phải mỗi giai đoạn đều rõ ràng dứt khoát, nhưng ít nhất cũng có thể để cho tôi được một lần tiến lên phóng thích chính mình.
***
Nắm tay An Nhiên trở về khách sạn, nhưng cũng không thể bởi vì tham luyến của tôi đối với sự ấm áp từ tay chị truyền đến mà dây dưa, khi đến khách sạn chỉ phải đành tâm không cam tình không nguyện mà buông tay chị ra.
Trước khi đi ăn tôi cũng đã trả phòng, chỉ là nhờ khách sạn tạm thời giữ giúp chúng tôi ba lô và đồ dùng tùy thân.
Tôi để An Nhiên đến sô pha bên kia của sảnh lớn ngồi trước, tôi liền đi đến quầy để lấy đồ của chúng tôi, thật đúng là một đường đi từ cửa khách sạn đến trước quầy, tôi cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn An Nhiên rất nhiều lần, rất sợ chỉ sơ suất một chút thôi thì chị cũng có thể biến mất.
Ngay khi lần cuối cùng tôi quay lại tìm kiếm chị, đột nhiên chị xuất hiện ở ngay trước mặt tôi.
"Làm gì mà cứ quay đầu lại? Em sợ chị chạy đi à?" Giọng nói nghịch ngợm mà lòng tôi ngứa ngáy.
"Đúng." Không hề suy nghĩ liền trả lời chị.
Thật ra tôi hoàn toàn không hiểu được đây loại tâm lý gì đang hoạt động trong tôi, chỉ biết trong lòng tôi luôn có một giọng đang nói cho tôi: Khi ngươi đã thực sự muốn khiến cho một người toàn tâm toàn ý hoặc ngươi muốn toàn tâm toàn ý vì một người, thì xin ngươi ngàn vạn lần đừng ích kỷ.
Sau khi lấy đồ xong chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị trở về Tokyo, đường về phải còn mất hơn hai tiếng dù đã rất cố gắng để có thể trở về sớm nhất.
Tôi biết An Nhiên hằng ngày bận rộn nhiều việc, rất cực khổ, bỏ ra hai ngày cuối tuần cùng tôi đi ra ngoài chơi thì tôi đã đủ hài lòng rồi, thậm chí còn thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
Cho nên, lúc đang ngồi trên tàu siêu tốc, tôi còn cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Thật ra tôi vẫn còn chưa dám tin vào sự thật An Nhiên đã nguyện ý cùng tôi ở bên nhau.
Chị, một người hoàn mỹ như thế, một nữ thần cao cao tại thượng vào giờ khắc này lại đang ngồi bên cạnh tôi, thế nhưng chị lại còn nguyện ý tin tưởng tôi, nguyện ý yêu tôi, thậm chí là nguyện ý cùng tôi bắt đầu một tình yêu mà ngay cả tương lai thế nào cũng không biết được.
Đây, chắc chắn là một giải thưởng lớn nhất trong cả cuộc đời tôi!
An Nhiên phát hiện ra tôi như đang suy tư, liền nghiêng người sang, nhẹ giọng hỏi tôi: "Em đang ngẫn người nghĩ gì?"
Nói xong rất tự nhiên liền kéo lấy tay tôi, trong lòng tôi nóng lên lập tức nắm lại tay chị.
"Giờ phút này chị cứ như vậy nắm tay em, ngồi cạnh em làm em cảm thấy hạnh phúc này quá không chân thật."
Chị nắm thật chặt tay tôi, còn nói: "Phi Phi, em sợ không? Nếu như sau này, chúng ta gặp phải trở ngại, em có trốn chạy hay không?"
Giọng nói mang theo lo sợ của chị khiến tôi lập tức thấy đau lòng, thì ra khi tôi không chịu trưởng thành, không kiên định đã khiến cho chị vẫn luôn thấy lo lắng điều này.
Nhìn chị, tôi vô cùng đau lòng, sau đó nói cho chị biết: "An Nhiên, thật ra là em sợ, em sợ chỉ trong nháy mắt thì chị liền biến mất không thấy đâu, em sợ chị đột nhiên lại biến mất ngay trong tầm mắt em, em sợ em không ngửi thấy mùi hương của chị, sợ không cảm giác được nhiệt độ trên người chị, em sợ, em thật sự rất sợ. Cho nên em sẽ không trốn chạy, bởi vì em vốn đã không thể nào trốn chạy."
"Phi Phi, chị quan tâm em như vậy sao lại có thể biến mất."
Tôi cảm động về lời nói này của chị, nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa vào người chị, một câu cũng không thể nào nói tiếp, cứ nghẹn lấy ở trong lòng.
"Phi Phi." Qua một hồi thì nghe thấy An Nhiên gọi tôi.
"Huh."
"Có lẽ chúng ta sau này trong đời sống tình cảm chỉ có cô đơn hai người với nhau, nhưng mà Phi Phi, em phải tin chị, em chính là tất cả của chị."
"Em chỉ cần mình chị." Tôi vô cùng chắc chắn nói với chị.
An Nhiên đang muốn tiếp lời tôi thì đột nhiên tôi như nghĩ tới điều gì, từ trên người chị giật bắn dậy sau đó đặc biệt nghiêm túc nhìn chị, nói: "Em nhớ rồi. Không chỉ có hai người chúng ta đâu, em phải đi báo tin này vui cho Mia!"
"Báo tin vui... là ý gì?" An Nhiên bị tôi làm cho hồ đồ, ngơ ngác hỏi tôi.
"Ha ha ha ha ha ha ha" Nghĩ tới Mia là tôi nhịn không được mà cười, tôi rất muốn lập tức gọi điện cho Mia, nói cho cô ấy biết tôi đã đoạt An Nhiên về được rồi, hơn nữa tôi là dùng não.
An Nhiên thấy tôi đột nhiên cười ngây ngốc, không thể hiểu được, chị lựa chọn trực tiếp làm lơ, không để ý đến tôi.
Sau khi nghe xong, An Nhiên nói: "Sắp tới tìm thời gian đưa chị đến Bắc Kinh gặp Mia!? Chị muốn gặp mặt cô ấy nói cảm ơn."
"Được. Không thành vấn đề. Để em sắp xếp ha." Tôi thoải mái đồng ý.
Trong lòng cũng là ngoài ý muốn thấy cảm động, cảm động là chị không chút nào keo kiệt truyền cho tôi cảm giác an toàn dù là bất cứ lúc nào hay bất cứ đâu, chị luôn thể hiện sự quan tâm dành cho tôi, đồng thời cũng quan tâm hết thảy mọi thứ xung quanh tôi.
***
Lúc chúng tôi về đến Tokyo, trời đã tối. Tôi không hỏi xem An Nhiên tiếp theo sẽ thế nào bởi vì tôi biết, nhất định chị đã sớm có sắp xếp của mình.
Vì vậy, liền vô tư đi theo chị xuống xe, đi ra. Cho đến khi ra khỏi trạm thì thấy An ca ca đang đứng trước cổng chờ, tôi lại trợn tròn mắt.
An Nhiên nhìn thấy dáng vẻ như chết đứng kia của tôi liền biết, kéo tay tôi đi đến trước mặt anh, nói: "Sao lại ngây ngốc? Không nhớ anh ấy sao?"
"Nhớ, nhớ. Chào anh, không đúng không đúng, chào An ca ca, không đúng, chào tiểu An ca ca."
Tôi khi đang hồi hộp, lời nói liền không thể nào mạch lạc, An Nhiển lại còn đứng đó khoanh tay nhìn tôi cười.
May là anh rất nhanh trả lời tôi: "Bạn nhỏ, chào em. Buổi tối muốn ăn gì?" Nói xong cũng chằm chằm nhìn tôi cười.
Hai người kia cùng nhau cười nhìn về phía tôi, làm sao tôi chịu nổi, không nói hai lời dứt khoát chạy đi trốn ở sau lưng An Nhiên, len lén ló đầu ra nói: "Anh, em nghe theo An tổng." Nói xong liền lập tức rút về không dám lên tiếng.
"Em nhặt." An Nhiên cười hì hì nói đùa với anh ấy.
"Vậy cũng đi nhặt cho anh với." Anh ấy cư nhiên cũng theo chị làm loạn.
"Không muốn nhặt."
"Không nhặt thì anh lấy người đang có sẵn đấy." Tiểu An ca ca này thật đúng là thích nói đùa.
"Người đang có sẵn thì càng không cho." Nói xong chị ý đồ muốn kéo tôi từ sau lưng chị ra.
"Vậy lỡ như bạn nhỏ này của em tình nguyện thì sao đây? Ha ha."
"Vậy anh hỏi em ấy thử xem có tình nguyện hay không." An Nhiên nói xong thì hoàn toàn kéo tôi đi ra ngoài.
"Cái đó, em không muốn." Tôi không hề nghĩ ngợi trả lời anh ấy, sau đó tiếp tục nói một câu: "Cái kia, hai người còn muốn đi ăn tối không?" Lời vừa nói ra liền cảm thấy hình như có hơi mạo phạm kết quả, thật không ngoài dự đoán, đưa tới cho An Nhiên và anh ấy một trận cười điên cuồng.
An Nhiên đặc biệt sủng ái sờ sờ đầu tôi, dắt tay tôi, chúng tôi liền đi theo anh đi ăn.
***
Nghĩ lại, nếu thật sự chân chính muốn sủng ái một người thì nên biểu đạt ra như thế!
__________________________
Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Đánh giá:
Truyện Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Story
Chương 41
10.0/10 từ 42 lượt.