Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Chương 39
111@-[ 37]
Vào giây phút hôn An Nhiên, cả người tôi như lơ lửng giữa không trung.
Môi An Nhiên vừa mềm lại vừa ngọt, hơi thở của chị mang theo hương vị độc nhất của riêng chị hòa vào hương rượu đỏ, chỉ trong một thoáng đã chiếm lấy toàn bộ đầu óc và toàn thân tôi.
Không biết được có phải An Nhiên bị hành động của tôi dọa sợ hay không, phải qua mất một hồi mới cảm nhận được sự đáp trả của chị, cái đáp trả ấm áp khiến tâm tôi không ngừng xao động, ôm chị hôn thật sâu không muốn buông ra.
Cho đến khi cả hai đều cảm thấy sắp không thở được nữa An Nhiên mới nhẹ nhàng đẩy tôi ra, tôi chỉ đành không tình nguyên buông tha chị.
Mặt chị hồng hồng, hơi ngượng ngùng nhìn tôi, trong lòng tôi thật không cách nào bình tĩnh lại, cho nên chỉ biết cúi đầu không dám nhìn chị.
Lúc này, An Nhiên đưa tay nâng mặt tôi lên để tôi nhìn chị, sau đó đặc biệt ôn nhu nói với tôi: “Phi Phi, em chính là một người mỹ lệ và ấm áp, chưa từng có người nào làm chị động tâm đến như vậy, chị sẽ đối với em thật tốt, em đồng ý tin tưởng chị không?”
"Em tin chị, tin tưởng chị, ngay vừa mới bắt đầu em đã tin tưởng chị, còn trước kia những lời mà em làm tổn thương chị, chị có thể đem chúng quên hết được không? Sau này nhất định em sẽ đối tốt với chị, tận mọi khả năng bảo vệ chị.” Vừa nói tôi lại vừa rơi nước mắt.
An Nhiên đau lòng nhìn tôi, không nói gì, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng ôm thật chặt.
Hai người cứ như vậy ôm lấy nhau, quên thời gian quên cả địa điểm, thậm chí quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Không biết qua bao lâu An Nhiên mới lên tiếng, chị không buông tôi ra, vẫn tiếp tục ôm tôi rồi nhẹ nhàng nói với tôi: “Phi Phi, em muốn biết cách nhìn của anh đối với việc chúng ta bên nhau là gì không?”
“Anh nói như thế nào?” Tôi biết loại chuyện này không phải ai cũng có thể chấp nhận, cho nên yếu ớt trả lời chị.
“Anh nói, để cho anh gặp em thì anh sẽ đồng ý sự lựa chọn của chị.”
“Vậy sau đó chị đã nói gì với anh?” Khi hỏi chị, đồng thời trong lúc đó tôi cũng thầm suy nghĩ, nếu như đó là anh tôi thì tôi thật không biết phải nói ra câu chuyện của chúng tôi như tế nào với người được gọi là thân thiết nhất của mình.
“Chị giới thiệu sơ lược về em với anh một chút rồi sau đó xác minh cho anh biết quyết định của chị là muốn bên cạnh em, sau đó nữa thì em gặp được anh ấy.”
Chị nói rất đơn giản, nhưng khi tôi nghe trong lòng lại tràn đầy cảm động.
Vì vậy, nắm chặt tay chị, nói: “Cám ơn chị đã rất nghiêm túc đối với em, để cho em lần nữa có hy vọng với tình yêu. Đường dài sau này mặc cho có bao nhiêu khó khăn, em sẽ không rời bỏ chị, mọi vấn đều chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết. Giờ này khắc này, em không muốn cho chị hứa hẹn cả đời hay mãi mãi, bởi vì em cảm thấy nó không thiết thực, nhưng, mỗi một ngày em đều nhượng cho chị, chị sẽ hoàn toàn sở hữu em. Mỗi một này chúng ta sẽ là bạn của nhau, cùng nhau bước tới, chầm chậm mới là mãi mãi, chị nói như vậy có được không?”
“Ừm, Phi Phi, chị yêu em, thật sự rất yêu em.” Nói xong, giọng chị cũng đã nghẹn ngào.
Nghe ra giọng của chị không đúng, đang nghĩ muốn buông ra nhìn chị xem có phải đã khóc rồi hay không, nhưng không ngờ là chị lại dùng sức ôm tôi không để tôi thoát ra.
Tôi biết chị xấu hổ, bỏi vì có thể khiến cho An tổng, An đại nhân đây dễ dàng nói ra chữ yêu là chuyện khó tới mức nào nha.
Cho nên, tôi không cố thoát nữa, tùy ý để cho thời gian cứ như thế trôi đi.
Đột nhiên,
Tôi dùng một khí lực rất lớn để thoát khỏi ôm ấp của An Nhiên, sau đó lăm lăm nhìn chị.
An Nhiên càng hoảng sợ hơn, nhanh chóng hỏi tôi: “Em sao vậy? Đột nhiên lại lui ra như thế.”
“Cái kia, cái kia, đột nhiên em nghĩ tới, chuyện chị quyết định ở bên em, thế mà lại nói cho An ca ca biết trước em, em thì hay rồi, chẳng hay biết gì cả, anh ấy lúc vừa nhìn thấy em thì đã biết hết tất tần tật. Hừ.” Nói xong còn làm dáng vẻ giận dỗi với chị.
An Nhiên dở khóc dở cười, chỉ có thể đi tới kéo tôi lại nói: “Trách không được anh ấy gọi em là bạn nhỏ, thật đúng là không sai chút nào."
Bị chị nói như vậy tôi hơi xấu hổ, quay lại dẫn chị ngồi xuống tiếp tục uống rượu, không nghĩ là chỉ trò chuyện một lát thì cả hai đã uống sạch chai rượu.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, hơn nữa ngày hôm nay đã đi nhiều nơi, sợ chị mệt nên để chị tắm trước, chị nhẹ giọng trả lời rồi đi lấy đồ ngủ vào phòng tắm.
Còn lại một mình tôi ở trong phòng, không khỏi cảm thấy khẩn trương, dọn dẹp ly rượu vừa mới uống rồi đi lấy đồ ngủ của mình, sau đó thì mở tivi ngồi đó đờ đẫn, cho đến khi An Nhiên từ phòng tắm đi ra, tôi vẫn giữ nguyên một tư thế không đổi.
Nghe thấy chị đang gọi tôi, nhanh chóng quay lại tim chị, lúc này nhìn thấy An Nhiên mặc trên người bộ đồ ngủ thiển sắc bằng vải bông tựa như xuất thủy phù dung, tóc vẫn còn nhỏ nước, đã tẩy trang, nét đẹp tự nhiên thanh tú, nhìn ngắm chị, tim tôi lại tiếp tục đập loạn.
Vì để che giấu sự thất thố của mình, không nói hai lời tôi liền vọt vào phòng tắm, kết quả: Tôi quên mang theo đồ ngủ, hơn nữa còn là tắm xong mới phát hiện ra.
Đang rối rắm không biết phải mở miệng thế nào để gọi An Nhiên mang đồ ngủ vào giúp tôi, mở cửa phòng tắm, thình lình thì phát hiện trước cửa phòng tắm xuất hiện một cái ghế, trên đó đang đặt đồ ngủ mà tôi vừa bỏ quên.
Nhìn thấy nó, trong lòng tôi như được tưới một dòng nước ấm.
Sau khi mặc xong quần áo đi ra, An Nhiên đã thổi khô tóc, đang tựa người trên chiếc giường cạnh cửa sổ xem tivi, dáng vẻ mỹ lệ, an tĩnh tựa như bức tranh đẹp nhất thế giới.
Thấy tôi đi ra, An Nhiên giảm bớt âm lượng tivi nói với tôi: “Tắm xong rồi? Đi tắm mà cũng quên mang đồ theo.” Nói xong còn khẽ cười hai tiếng.
“Ha ha, cái đó, trí nhớ em không tốt nha, chị cũng biết mà.” Tôi mặt dày nói.
“Không cần lo, sau này chị sẽ nhắc nhở em, có muốn chị thổi tóc giúp em không?”
“Không cần không cần, tự em thổi một chút là được rồi, nhưng mà âm thanh sẽ làm ảnh hưởng đến chị xem tivi.” Nói xong cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Không sao.”
Loạn xạ thổi tóc xong rồi thì bò lên một chiếc giường khác, cũng chăm chú xem tivi, chỉ là trên tivi đang hiển thị cái gì tôi lại hoàn toàn không thấy.
Lát sau, An Nhiên hỏi tôi: “Đã trễ rồi, ngủ chưa?”
“Ừm. Ngủ. Vừa lúc em cũng thấy hơi mệt.”
Vì vậy, mỗi người đều tắt đèn, nhưng tôi không tài ngủ được, nằm trên giường lăn qua lăn lại nhiều lần.
An Nhiên nhất định là nghe được, cho nên chị mở đèn lên, ánh mắt lóe sáng bắn về phía tôi nhưng một lời cũng không nói, tôi bị chị nhìn chăm chăm như thế liền ngại ngùng nên hỏi chị: “Sao chị không ngủ mà đi nhìn em làm gì?”
“Là ai mới không ngủ, nằm trên giường lăn lộn đây hả?” Nói xong cười như không cười nhìn tôi.
“Cái đó, em làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị rồi!... Em ngủ không được…”
Qua mấy giây, An Nhiên lại lên tiếng: “Có muốn qua bên này hay không?” Nói xong còn đem chăn vén lên một góc.
“Muốn!” Không nói hai lời, giống như bay vọt qua giường chị.
Nhưng, khi nằm bên người chị, thở mạnh tôi còn không dám thở thì đừng nói là nhúc nhích cho dù chỉ một chút.
Nhất định là An Nhiên biết tôi xấu hổ, vì vậy ở bên tai tôi nhẹ giọng hỏi: “Có muốn chị ôm em ngủ hay không?”
Cái gì? Tôi không nghe lầm chứ? Vòng tay của nữ thần có thể dễ dàng vang rộng thế sao, tôi đây còn khách khí làm gì?! Xấu hổ gật đầu liền chui vào cái ôm ấm áp của An Nhiên.
Không dám có thêm hành động thiếu suy nghĩ, cứ vậy mà gối đầu lên cánh tay chị, một tay vòng qua hông chị, trong lòng nói không rõ sự an tâm và thỏa mãn.
Trong mơ màng lại nghe thấy giọng nói của An Nhiên: “Như vậy là có thể ngủ rồi!”
Không nhớ là bản thân có trả lời chị hay không, hay đã trả lời như thế nào.
Nói chung, là một đêm vô mộng.
_______________________________
Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Vào giây phút hôn An Nhiên, cả người tôi như lơ lửng giữa không trung.
Môi An Nhiên vừa mềm lại vừa ngọt, hơi thở của chị mang theo hương vị độc nhất của riêng chị hòa vào hương rượu đỏ, chỉ trong một thoáng đã chiếm lấy toàn bộ đầu óc và toàn thân tôi.
Không biết được có phải An Nhiên bị hành động của tôi dọa sợ hay không, phải qua mất một hồi mới cảm nhận được sự đáp trả của chị, cái đáp trả ấm áp khiến tâm tôi không ngừng xao động, ôm chị hôn thật sâu không muốn buông ra.
Cho đến khi cả hai đều cảm thấy sắp không thở được nữa An Nhiên mới nhẹ nhàng đẩy tôi ra, tôi chỉ đành không tình nguyên buông tha chị.
Mặt chị hồng hồng, hơi ngượng ngùng nhìn tôi, trong lòng tôi thật không cách nào bình tĩnh lại, cho nên chỉ biết cúi đầu không dám nhìn chị.
Lúc này, An Nhiên đưa tay nâng mặt tôi lên để tôi nhìn chị, sau đó đặc biệt ôn nhu nói với tôi: “Phi Phi, em chính là một người mỹ lệ và ấm áp, chưa từng có người nào làm chị động tâm đến như vậy, chị sẽ đối với em thật tốt, em đồng ý tin tưởng chị không?”
"Em tin chị, tin tưởng chị, ngay vừa mới bắt đầu em đã tin tưởng chị, còn trước kia những lời mà em làm tổn thương chị, chị có thể đem chúng quên hết được không? Sau này nhất định em sẽ đối tốt với chị, tận mọi khả năng bảo vệ chị.” Vừa nói tôi lại vừa rơi nước mắt.
An Nhiên đau lòng nhìn tôi, không nói gì, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng ôm thật chặt.
Hai người cứ như vậy ôm lấy nhau, quên thời gian quên cả địa điểm, thậm chí quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Không biết qua bao lâu An Nhiên mới lên tiếng, chị không buông tôi ra, vẫn tiếp tục ôm tôi rồi nhẹ nhàng nói với tôi: “Phi Phi, em muốn biết cách nhìn của anh đối với việc chúng ta bên nhau là gì không?”
“Anh nói như thế nào?” Tôi biết loại chuyện này không phải ai cũng có thể chấp nhận, cho nên yếu ớt trả lời chị.
“Anh nói, để cho anh gặp em thì anh sẽ đồng ý sự lựa chọn của chị.”
“Vậy sau đó chị đã nói gì với anh?” Khi hỏi chị, đồng thời trong lúc đó tôi cũng thầm suy nghĩ, nếu như đó là anh tôi thì tôi thật không biết phải nói ra câu chuyện của chúng tôi như tế nào với người được gọi là thân thiết nhất của mình.
“Chị giới thiệu sơ lược về em với anh một chút rồi sau đó xác minh cho anh biết quyết định của chị là muốn bên cạnh em, sau đó nữa thì em gặp được anh ấy.”
Chị nói rất đơn giản, nhưng khi tôi nghe trong lòng lại tràn đầy cảm động.
Vì vậy, nắm chặt tay chị, nói: “Cám ơn chị đã rất nghiêm túc đối với em, để cho em lần nữa có hy vọng với tình yêu. Đường dài sau này mặc cho có bao nhiêu khó khăn, em sẽ không rời bỏ chị, mọi vấn đều chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết. Giờ này khắc này, em không muốn cho chị hứa hẹn cả đời hay mãi mãi, bởi vì em cảm thấy nó không thiết thực, nhưng, mỗi một ngày em đều nhượng cho chị, chị sẽ hoàn toàn sở hữu em. Mỗi một này chúng ta sẽ là bạn của nhau, cùng nhau bước tới, chầm chậm mới là mãi mãi, chị nói như vậy có được không?”
“Ừm, Phi Phi, chị yêu em, thật sự rất yêu em.” Nói xong, giọng chị cũng đã nghẹn ngào.
Nghe ra giọng của chị không đúng, đang nghĩ muốn buông ra nhìn chị xem có phải đã khóc rồi hay không, nhưng không ngờ là chị lại dùng sức ôm tôi không để tôi thoát ra.
Tôi biết chị xấu hổ, bỏi vì có thể khiến cho An tổng, An đại nhân đây dễ dàng nói ra chữ yêu là chuyện khó tới mức nào nha.
Cho nên, tôi không cố thoát nữa, tùy ý để cho thời gian cứ như thế trôi đi.
Đột nhiên,
Tôi dùng một khí lực rất lớn để thoát khỏi ôm ấp của An Nhiên, sau đó lăm lăm nhìn chị.
An Nhiên càng hoảng sợ hơn, nhanh chóng hỏi tôi: “Em sao vậy? Đột nhiên lại lui ra như thế.”
“Cái kia, cái kia, đột nhiên em nghĩ tới, chuyện chị quyết định ở bên em, thế mà lại nói cho An ca ca biết trước em, em thì hay rồi, chẳng hay biết gì cả, anh ấy lúc vừa nhìn thấy em thì đã biết hết tất tần tật. Hừ.” Nói xong còn làm dáng vẻ giận dỗi với chị.
An Nhiên dở khóc dở cười, chỉ có thể đi tới kéo tôi lại nói: “Trách không được anh ấy gọi em là bạn nhỏ, thật đúng là không sai chút nào."
Bị chị nói như vậy tôi hơi xấu hổ, quay lại dẫn chị ngồi xuống tiếp tục uống rượu, không nghĩ là chỉ trò chuyện một lát thì cả hai đã uống sạch chai rượu.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, hơn nữa ngày hôm nay đã đi nhiều nơi, sợ chị mệt nên để chị tắm trước, chị nhẹ giọng trả lời rồi đi lấy đồ ngủ vào phòng tắm.
Còn lại một mình tôi ở trong phòng, không khỏi cảm thấy khẩn trương, dọn dẹp ly rượu vừa mới uống rồi đi lấy đồ ngủ của mình, sau đó thì mở tivi ngồi đó đờ đẫn, cho đến khi An Nhiên từ phòng tắm đi ra, tôi vẫn giữ nguyên một tư thế không đổi.
Nghe thấy chị đang gọi tôi, nhanh chóng quay lại tim chị, lúc này nhìn thấy An Nhiên mặc trên người bộ đồ ngủ thiển sắc bằng vải bông tựa như xuất thủy phù dung, tóc vẫn còn nhỏ nước, đã tẩy trang, nét đẹp tự nhiên thanh tú, nhìn ngắm chị, tim tôi lại tiếp tục đập loạn.
Vì để che giấu sự thất thố của mình, không nói hai lời tôi liền vọt vào phòng tắm, kết quả: Tôi quên mang theo đồ ngủ, hơn nữa còn là tắm xong mới phát hiện ra.
Đang rối rắm không biết phải mở miệng thế nào để gọi An Nhiên mang đồ ngủ vào giúp tôi, mở cửa phòng tắm, thình lình thì phát hiện trước cửa phòng tắm xuất hiện một cái ghế, trên đó đang đặt đồ ngủ mà tôi vừa bỏ quên.
Nhìn thấy nó, trong lòng tôi như được tưới một dòng nước ấm.
Sau khi mặc xong quần áo đi ra, An Nhiên đã thổi khô tóc, đang tựa người trên chiếc giường cạnh cửa sổ xem tivi, dáng vẻ mỹ lệ, an tĩnh tựa như bức tranh đẹp nhất thế giới.
Thấy tôi đi ra, An Nhiên giảm bớt âm lượng tivi nói với tôi: “Tắm xong rồi? Đi tắm mà cũng quên mang đồ theo.” Nói xong còn khẽ cười hai tiếng.
“Ha ha, cái đó, trí nhớ em không tốt nha, chị cũng biết mà.” Tôi mặt dày nói.
“Không cần lo, sau này chị sẽ nhắc nhở em, có muốn chị thổi tóc giúp em không?”
“Không cần không cần, tự em thổi một chút là được rồi, nhưng mà âm thanh sẽ làm ảnh hưởng đến chị xem tivi.” Nói xong cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Không sao.”
Loạn xạ thổi tóc xong rồi thì bò lên một chiếc giường khác, cũng chăm chú xem tivi, chỉ là trên tivi đang hiển thị cái gì tôi lại hoàn toàn không thấy.
Lát sau, An Nhiên hỏi tôi: “Đã trễ rồi, ngủ chưa?”
“Ừm. Ngủ. Vừa lúc em cũng thấy hơi mệt.”
Vì vậy, mỗi người đều tắt đèn, nhưng tôi không tài ngủ được, nằm trên giường lăn qua lăn lại nhiều lần.
An Nhiên nhất định là nghe được, cho nên chị mở đèn lên, ánh mắt lóe sáng bắn về phía tôi nhưng một lời cũng không nói, tôi bị chị nhìn chăm chăm như thế liền ngại ngùng nên hỏi chị: “Sao chị không ngủ mà đi nhìn em làm gì?”
“Là ai mới không ngủ, nằm trên giường lăn lộn đây hả?” Nói xong cười như không cười nhìn tôi.
“Cái đó, em làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị rồi!... Em ngủ không được…”
Qua mấy giây, An Nhiên lại lên tiếng: “Có muốn qua bên này hay không?” Nói xong còn đem chăn vén lên một góc.
“Muốn!” Không nói hai lời, giống như bay vọt qua giường chị.
Nhưng, khi nằm bên người chị, thở mạnh tôi còn không dám thở thì đừng nói là nhúc nhích cho dù chỉ một chút.
Nhất định là An Nhiên biết tôi xấu hổ, vì vậy ở bên tai tôi nhẹ giọng hỏi: “Có muốn chị ôm em ngủ hay không?”
Cái gì? Tôi không nghe lầm chứ? Vòng tay của nữ thần có thể dễ dàng vang rộng thế sao, tôi đây còn khách khí làm gì?! Xấu hổ gật đầu liền chui vào cái ôm ấm áp của An Nhiên.
Không dám có thêm hành động thiếu suy nghĩ, cứ vậy mà gối đầu lên cánh tay chị, một tay vòng qua hông chị, trong lòng nói không rõ sự an tâm và thỏa mãn.
Trong mơ màng lại nghe thấy giọng nói của An Nhiên: “Như vậy là có thể ngủ rồi!”
Không nhớ là bản thân có trả lời chị hay không, hay đã trả lời như thế nào.
Nói chung, là một đêm vô mộng.
_______________________________
Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Đánh giá:
Truyện Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Story
Chương 39
10.0/10 từ 42 lượt.