Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 31

121@-
[ 31]

Khi về đến nhà tôi lại nhớ đến dư vị của cái ôm vừa rồi trước khi An Nhiên trở về. Có chút ấp áp mang theo chút gì đó quyến luyến.

Tôi tham luyến sự ấm áp của chị và cả mùi hương độc nhất trên người chị, cái ôm đó của chị đã truyền đến cho tôi một cảm giác kiên định và chắc chắn.  

Vì vậy tôi biết bản thân đã không còn bất kỳ do dự hay rối bời nào. Tôi thích chị, hơn nữa tôi cũng đã yêu chị.

Trong tình cảm, con người cần phải trưởng thành và tự chui rèn cho bản thân! Và có lẽ với tình yêu đồng giới cũng như vậy.

Mặc dù với những vấn đề mà An Nhiên vừa hỏi tôi, tôi chưa từng suy nghĩ về chúng một cách kỹ càng. Nhưng, nếu cả hai chúng tôi đều yêu nhau, vậy thì, những vấn đề đó có là gì?

Tôi hoàn toàn tin rằng, nếu như tôi và An Nhiên bên nhau thì chắc chắn sẽ gặp đủ loại vấn đề phát sinh và sự va ngã.

Tuy nhiên, với tôi, tôi chẳng muốn nghĩ chi về những điều xa xôi này? Bởi vì rốt cuộc nó là gì chúng ta không thể biết trước được.

Tôi chỉ biểt chắc rằng, tôi muốn cùng chị bước qua nhữngchông gai đó.

Cho nên tôi nói với An Nhiên sẽ trở về suy nghĩ kỹ càng những điều này chỉ là muốn để chị yên tâm, để chị biết rõ tôi không phải là kẻ kích động đối với mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi vô cùng để tâm và lo nghĩ cho tương lai của chúng tôi và cũng vô cùng kiên định với tình cảm này.

Khi tôi ngồi ngơ ngác trên sàn nhà mà nghĩ về những điều này, An Nhiên cũng đã về đến nhà.  


Vẫn như mọi khi, chị nhắn tin báo cho tôi biết chị đã về nhà an toàn.

Tôi rất muốn gọi điện đến để nghe được chút giọng nói của chị, nhưng ngẫm lại thì thôi đi.  

Vì vậy, tôi phát lại cho chị ba chữ: “Hãy tin em.”

Rất nhanh chị trả lời, chỉ một chữ: “Ừm.”  

“An tổng. Ngủ ngon. Nghỉ ngơi sớm đi.”  Tôi trả lời lại.

"Ngủ ngon." Chị vẫn rất nhanh trả lời tôi. Tôi không nhắn lại nữa.

Đang muốn bỏ điện thoại xuống để đứng lên, điện thoại bỗng rung một cái. Vẫn là tin nhắn của An Nhiên.

“Đến lúc nào thì chị mới có thể không còn là An tổng…” Nhìn thấy tin nhắn này tôi mới sửng sốt, trong lòng nhói lên nỗi chua xót không rõ.  

Tôi hung hăng thầm mắng mình, bởi vì không chỉ bản thân đã nhu nhược mà còn để những thứ nhỏ nhặt này làm cho An Nhiên đau lòng.

Vì vậy lập tức hồi âm lại cho chị: “Từ giờ trở đi chị sẽ không còn là An tổng nữa. Chị là An Nhiên, chị là An Nhiên của em*.”

Tin nhắn gửi đi rồi tôi liền cảm thấy tâm thần bất định. Bản thân gọi chị là An tổng đã lâu như vậy rồi, đột nhiên gọi tên người ta như thế, thật sự là thấy nó hơi ám muội.

Không biết được chị có cảm thấy xấu hổ hay không. Và rất hiển nhiên, chị không hề đáp trả lại tôi bằng bất kỳ tin nhắn nào.


Nhưng từ đó về sau, tôi đã dám gọi tên chị.

Hai ba ngày tiếp theo, tôi không gặp lại An Nhiên.

Tuy mỗi ngày tôi vẫn đều đặn nhắn cho chị một hai tin nhắn, hỏi han ân cần nhưng tôi không yêu cầu tôi và chị gặp nhau.

Là chắc chắn quyết tâm cũng được, chỉ cần tâm tình lắng đọng thì đã tốt rồi.

Lấy quyết tâm và chân thành trôi qua mỗi ngày, có lẽ tất cả những vấn đề của tương lai sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Thế nhưng, bạn học Tuệ Tử không biêys điểm dừng lại bắt đầu được nước lấn tới. Cô ấy lại muốn tác hợp cho tôi và M.  

Từ lần trước đi du lịch cùng nhau trở về, tôi có gặp lại M một lần, thì cũng chỉ là vài người đi ăn với nhau. Đương nhiên là không có mặt An Nhiên.  

Thật ra sau đó M có liên lạc với tôi, chỉ là khi đó tôi làm gì có tâm tình mà để ý đến anh ta, hình như là không trả lời tin nhắn anh ta.

Ai ngờ được Tuệ Tử, nữ nhân chết băm chết bần này không biết tại sao lại nhớ tới M mà hẹn anh ta cùng đi đánh cầu.

Buổi trưa hôm đó, lúc ăn cơm cùng cô ấy, liền cứ cười cười hỏi tôi: “Này, ngày mai gọi M cùng đi đánh cầu nha?”

“Gọi anh ta làm gì?” Tôi tức giận trả lời cô ấy.

“Gọi đi đánh cầu!”


“Mình biết là đánh cầu.” Nhắc đến M trong lòng tôi liền cảm thấy không ổn.

“Vậy mà cậu còn hỏi?” Cô ấy không khách khí.

“Mình hỏi là, tại sao lại muốn gọi anh ta đi đánh cầu?” Giọng tôi càng ngày càng không tốt.

“Cậu lộn xộn cái gì đây!”

“Cậu mới là đứa lộn xộn! Được rồi, đừng gọi M đến, mình gọi An tổng đến chơi cùng, ngược lại họp thành bốn người chia ra đánh đôi.”

Tôi quyết tâm không muốn gặp lại M, vì vậy liền lôi An Nhiên theo. Thật ra, tôi cũng rất muốn gặp chị.

Sau đó, Tuệ Tử không thể lay chuyển được tôi cho nên phải đồng ý.

Hôm sau, đương nhiên là gặp được An Nhiên, vừa nhìn thấy chị tôi liền nhớ đến cái ôm ấm áp của chị, bất tri bất giác lại thấy hơi xấu hổ..

An Nhiên nhìn thấy tôi và Tuệ Tử vẫn rất hào phóng chào hỏi với chúng tôi.

Tuệ Tử cũng đã lâu không gặp An Nhiên, vô cùng tự nhiên lôi kéo chị hỏi han thân thiết.  

Chúng tôi thay quần áo, hai người họ vừa thay đồ vừa trò chuyện, lát sau thì nghe thấy giọng Tuệ Tử bay vọt lên: “An tổng, cô xem cái tên Phi Phi này thật là khiến cho người ta lo lắng không yên mà. Giới thiệu cho cậu ấy đàn ông cũng không thèm để ý đến. Lần trước cậu M kia thật sự rất tốt, Ban đầu hôm nay vốn định gọi M ra đánh cùng."

Tôi vừa nghe thấy cô ấy nhắc tới M với An Nhiên liền rống cô ấy: “Tuệ Tử, cậu có thấy phiền không vậy, có thể ngậm miệng lại được không!”  


“Mình mắc gì phải ngậm miệng lại chứ, nếu mà cậu không tìm được đàn ông, miệng mình đây sẽ mãi mãi không khép lại!” Cô ấy càng nói càng hăng say.

Tôi không biết khi An Nhiên nghe đến M thì cảm thấy thế nào, vì vậy mà lén lén nhìn chị một cái.

Chị vẫn cúi đầu thay đồ, không có bất kỳ biểu cảm gì về lời nói của Tuệ Tử.

Tôi không muốn Tuệ Tử lải nhải mãi vấn đề này, nhanh chóng nói: “Cậu mau xem Joe nhà cậu đến chưa. Sắp tới giờ rồi.”

Nhưng nữ nhân không biết tiết chế này hoàn toàn không để tâm, vẫn ở bên kia thao thao bất tuyệt nói với An Nhiên: “An tổng, cô mau phân xử đi, vừa mới nói đến là tên này liền hung dữ với tôi. Nhưng mà tôi cũng là vì nghĩ cho cậu ấy thôi mà.”  

Rồi tôi thấy An Nhiên ngẩng đầu lên quay về phía Tuệ Tử, nở nụ cười, nói: “Mạt Phi em ấy hiểu nỗi khổ tâm của cô mà.”

Không nghĩ tới Tuệ Tử lại quay sang nói với tôi: “Tôi nói cho cậu biết Từ Mạt Phi, nếu không có M thì sẽ có OPQW khác, cậu cứ chờ xem.”

Nói xong còn ha ha ha ha cười lớn. Nếu như hành hung người mà không phạm pháp thì tôi đã sớm không để yên cho cô ấy rồi.

Nghe cô ấy nói như vậy tôi liền thấy tức giận: “Không cần phiền cô đâu, OPWQ gì đó cô tự mà giữ đi, sau này đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa, trong lòng tôi đã có người rồi.”

Nói xong tôi đưa mắt nhìn An Nhiên. Phát hiện chị đã sớm nhìn tôi.   

Đôi mắt mỹ lệ chứa đầy các loại tình cảm, nó khiến cho tôi chỉ vừa liếc nhìn thì không thể rút lại.

* Cái câu "Chị là An Nhiên, chị là An Nhiên của em." này nè, thật ra nó rất hay, vì tên của An Nhiên có nghĩa là bình yên, an bình, nên nếu suy theo một nghĩa khác thì câu này sẽ là: Chị là bình yên của em.

____________________________
Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em Truyện Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em Story Chương 31
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...