Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Chương 55: 55: Vu Oan
Mọi người nghe thấy vậy thì vội nhìn lại, còn người phụ trách bụng phệ kia thì vội lên trước nói: “Không đâu! Chuyện này là không thể nào, đồng chí à, anh kiểm tra lại lần nữa xem”.
“Tránh ra”, người đàn ông trung niên kiểm hàng kia lạnh lùng nói.
“Sếp ơi! Chúng tôi cũng phát hiện ra hàng giả”, lúc này mấy giọng nói cùng vang lên.
Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt ở đây đều ngây người ra.
Một vài người vừa mới vào cửa hàng chuẩn bị mua đồ khi thấy cảnh này thì đều thì thầm to nhỏ rồi lui ra ngoài.
Còn Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y bốn mắt nhìn nhau, họ có thể nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt của đối phương.
Đừng nói là người phụ trách ở đây không tin mà đến họ cũng không tin nổi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, lẽ nào thật sự do Trương Trần, dù sao thì ban nãy anh cũng nói rất tự tin.
“Bắt ngay”, người của cục công thương hừ lạnh một tiếng, lập tức có mấy người mặc đồ vũ trang đi lên trấn áp người phụ trách của cửa hàng Đại Long.
“Hiện giờ chỉ còn thiếu một bản báo cáo thôi.
Nếu báo cáo là thật thì ông là người phụ trách ở đây lại bán hàng giả, vậy thì ông cũng không thoát khỏi chế tài của pháp luật đâu”.
Người đàn ông bụng phệ thấy mơ hồ nhưng không tiếp lời, ông ta vội nhìn Trương Trần nói: “Người anh em này, chuyện gì cũng để lại đường sống để sau này còn dễ nhìn mặt nhau chứ.
Ở đây không phải cửa hàng của tôi mà là của ông Mã, chi bằng cậu nể mặt chút đi”.
“Tôi nể mặt gì được, tôi chỉ là một công dân bình thường, phát hiện ở đây có hàng giả thì tố giác thôi.
Ông đừng đánh giá tôi cao quá”, Trương Trần chậm rãi nói.
Câu nói này của Trương Trần gạt được người khác chứ đâu gạt được ông ta.
Ở đây đều do ông ta phụ trách và đích thân ông ta kiểm hàng.
Hơn nữa, có ai dám bán hàng giả cho cửa hàng nhà ông Mã chứ?
Người của cục công thương đến không lâu đã nói ở đây có hàng giả.
Nếu không phải do Trương Trần đứng sau chỉ đạo thì đúng là ở đây có ma rồi.
“Người anh em! Nhìn cậu cũng không phải người tầm thường, ban nãy đều là vì nể mặt Phương Hải Cương nên mới làm khó cậu, lẽ nào cậu thật sự không kiêng dè ông Mã chút nào sao?”
“Uy hiếp tôi ư, ông còn kém xa”, Trương Trần cười khinh bỉ rồi khoát tay, nói: “Câm ngay miệng thối của ông lại”.
Rất nhanh, người phụ trách của cửa hàng Đại Long bị dẫn đi, ánh mắt mọi người nhìn Trương Trần đều có chút thay đổi.
“Ha ha! Phương Hải Cương! Hàng giả thì chúng tôi thật sự không mua nổi rồi, anh giữ lại mà hưởng thụ dần đi.
Còn nữa, đừng bao giờ chọc vào tôi”, Trương Trần cười ha ha rồi vỗ nhẹ lên mặt Phương Hải Cương, nói.
Phương Hải Cương không giận mà còn cười, hắn thừa nhận mình đã coi thường Trương Trần, không ngờ Trương Trần thật sự có thể gọi người của cục công thương đến đây.
Nhưng ông Mã của cửa hàng Đại Long cũng là người mà Trương Trần có thể đắc tội sao?
Nghĩ đến đây hắn cười càng đắc ý hơn, tiếp đó là nói với giọng chế giễu: “Trương Trần à Trương Trần, mày thật sự cũng có chút bản lĩnh đấy.
Nhưng mày có biết ông Mã là ai không, ở Hoài Bắc có mấy người được xưng là ông Mã đâu.
Dám tát vào mặt ông ấy theo kiểu này thì mày cũng chết đến nơi rồi”.
Trương Trần vẫn với biểu cảm không quan tâm nhưng vợ chồng Trương Quốc Hồng thì sắc mặt biến đổi ghê gớm.
Phương Hải Cương cố ý nói ra tên của ông Mã của nhà họ Mã, lẽ nào là nhà đó?
Phương Hải Cương cười ha hả rồi lớn bước rời khỏi cửa hàng Đại Long.
“Thủy Y! Chúng ta đến nơi khác xem đi”, lúc này Trương Trần cũng đứng lên, cười nói.
“Xem, xem cái gì mà xem, đồ vô dụng này, đến ông Mã mà cũng dám đắc tội, như này thì bảo chúng tôi phải làm sao đây?”, Trương Quốc Hồng đột nhiên bực tức, Phương Thủy Y không biết nhà họ Mã nhưng cô cũng biết được sắp có nguy cơ ập đến rồi.
Nhà họ Mã là trùm ở Hoài Bắc, ngay cả nhà họ Tôn ban đầu ép nhà họ Phương đến ngạt thở cũng phải nể mặt ông Mã ba phần, nghĩ thôi cũng biết đây là người ghê gớm đến mức nào.
“Mẹ à, mẹ đừng lo, đồ ở đây của bọn họ thật sự là hàng giả, nếu không thì mẹ nghĩ con thật sự chỉ huy được người của cục công thương sao?”
“Chúng ta là những nhân vật nhỏ bé, không đến nỗi vì một cuộc điện thoại mà tên họ Mã kia sẽ nhắm vào chúng ta đâu.
Người ta không có tâm trạng đó đâu, người ta còn phải xử lý chuyện của cửa hàng Đại Long nữa chứ”.
Trương Quốc Hồng ngẫm nghĩ thì thấy lời mà Trương Trần nói cũng có lý.
“Thôi bỏ đi, cậu và Thủy Y thích thì cứ đi đi, tôi không đi nữa đâu”, Trương Quốc Hồng có chút phiền lòng nên đưa Phương Thiên Bàng về nhà.
Tâm trạng của Phương Thủy Y cũng xấu đi, cô cũng không còn tâm tư gì nữa, vì vậy hai người cũng về biệt thự.
…
Trong phòng khách của nhà họ Phương, ngoài Phương Thiên Bàng ra thì ba người con trai đều có mặt ở đây.
Lúc này, sắc mặt bốn người đều vô cùng khác thường.
Phương Thiên Thành đứng ở trên cùng thở dài một hơi, nói: “Mẹ à! Làm như vậy có ổn không? Dù sao thì chú Ba cũng là con trai của mẹ mà”.
“Anh cả! Anh đừng nói bóng gió ra vẻ người tốt nữa, anh đã lấy được lợi ích gì chưa, chưa thì cứ nói ra đi”, Phương Thiên Quang cười lạnh nói.
Phương Thiên Dương cũng cười nói: “Anh cả! Anh không được do dự thiếu quyết đoán thế.
Cả nhà Phương Thiên Bàng đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa rồi.
Ngược lại, bọn họ phải trả giá nữa, cái này coi như là báo đáp cả nhà họ Phương, như vậy không được sao?”
“Nhưng… Nhưng nếu để người khác điều tra ra thì…”, Phương Thiên Thành vẫn có chút lo lắng.
Hôm bà cụ Phương đuổi cả nhà Phương Thiên Bàng ra khỏi cửa đã nói cho Trương Trần là phía sau bà ta còn có ‘Ba mươi kế’ nhưng hôm đó cũng chỉ phát huy một nửa thôi.
Và một nửa còn lại phát huy tác dụng vào hôm qua rồi.
Phương Thiên Bàng vốn bị điều động ra bên ngoài làm, hai công ty ông ta quản lý ở bên ngoài đều bị bà cụ Phương với danh nghĩa là hùn vốn gom góp lượng lớn vốn đầu tư, và người trên danh nghĩa đó là Phương Thiên Bàng.
Hiện giờ sự việc đổ bể, tiền đều bị bà cụ Phương biển thủ đi rồi, còn người chịu oan tất nhiên là Phương Thiên Bàng đại diện bên pháp lý.
Bà cụ Phương hừ lạnh một tiếng, nói: “Thiên Thành! Con có biết tại sao mẹ lại coi trọng em Hai của con không.
Vì nhà họ Phương, vì các con thì đây có là gì.
Giấy trắng mực đen đều viết tên của Phương Thiên Bàng, còn có dấu tay của nó, ai có thể nói nhà họ Phương chúng ta sai chứ?”
“Trong tay Trương Trần vẫn còn quyền lợi của dự án tòa Thành Cổ, chúng ta làm triệt đường với chú ấy như vậy, có thật sự ổn không ạ?”, Phương Thiên Thành hỏi.
“Ha ha”, Phương Thiên Quang giải thích: “Anh cả! Đây chính là do đầu óc anh ngốc, dự án tòa Thành Cổ đúng là hấp dẫn thật đấy nhưng dựa vào năng lực của nhà họ Phương chúng ta, kể cả tham gia vào thì nhiều nhất có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Hai mươi triệu tệ! Chỉ có thể kiếm được hai mươi triệu tệ thôi nhưng lần này chỉ trong vẻn vẹn một tuần mà được hẳn ba mươi triệu tệ đấy”.
Lúc này bà ta thản nhiên nói: “Mau đi sắp xếp đi, làm cho có thể diện một chút mới được.
Còn nhà họ Phương chúng ta cũng sẽ nhờ số vốn này mà phát triển nhanh chóng thôi”.
Trong lúc bọn họ đang thảo luận làm thế nào để khiến nhà họ Phương ngày càng giàu có hơn thì Phương Thiên Bàng vừa về đến nhà liền bị cảnh sát viên đợi ở đây từ sớm dẫn đi.
Trong biệt thự, Phương Thủy Y tràn đầy tự tin ngồi lên kế hoạch trong tương lai và nghĩ xem sẽ dùng tiền của nhà đầu tư vào những việc quan trọng như nào.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Phương Thủy Y mở cửa ra thì thấy Trương Quốc Hồng đã nước mắt như mưa.
Phương Thủy Y vội nói: “Mẹ à! Mẹ đừng khóc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy.
Bố lại chọc giận mẹ à?”
“Bố… Bố con bị nghi liên quan đến vụ lừa đảo nên đã bị bắt đi rồi.
Mẹ có hỏi cảnh sát thì họ nói không biết mức án cụ thể như nào nhưng đây là một số tiền lừa đảo lớn.
Nếu ngồi tù thì cũng ít nhất là hai mươi năm trở lên”.
“Thủy Y! Bố con là người vô dụng, ông ấy đâu có gan lừa đảo chứ.
Hay là do cái công ty Hồng Bằng sớm đã không còn liên quan gì đến chúng ta kia có vấn đề?”
Lúc này, điện thoại Trương Quốc Hồng đột nhiên đổ chuông, bên trên là số điện thoại lạ.
Trương Quốc Hồng vừa nhận điện thoại thì bên trong vọng lại giọng nói phẫn nộ: “Trương Quốc Hồng phải không, nếu như tập đoàn Hồng Bằng của các người bỏ ra ba mươi triệu tệ thì chúng tôi có thể để Phương Thiên Bàng chịu hình phạt tượng trưng thôi”.
“Tập đoàn Hồng Bằng từ lâu đã không còn là của chúng tôi nữa rồi”, Trương Quốc Hồng nói.
“Tôi biết nhưng lúc hùn vốn thì người đại diện pháp lý chính là Phương Thiên Bàng”, đối phương nói một câu, sau đó phẫn nộ mắng vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Lúc này, Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y vẫn ngây người ra.
Ba mươi triệu tệ, số tiền lớn thế này thì họ lấy ở đâu được?
Trừ phi… Đúng rồi! Trừ phi, việc hùn vốn đã hoàn thành trước lúc Phương Thiên Bàng chưa đứng ra làm người đại diện pháp lý.
Nghĩ đến đây, Trương Quốc Hồng nước mắt lưng tròng, lớn tiếng hét lên: “Dương Tam Thanh! Bà không được chết yên ổn đâu, muốn đuổi cùng giết tận bọn tôi hay sao?”
Dương Tam Thanh là tên thật của bà cụ Phương.
Chuyện lần này, ngoài bà cụ Phương một tay đạo diễn, kể cả những người khác có bản lĩnh thì cũng không có cơ hội thực hiện.
Trương Trần cũng chau mày, chiêu này có thể nói là giải quyết tận gốc.
Nếu không phải là Phương Thiên Bàng bị bắt thì chỉ e bọn họ đến giờ vẫn còn mơ hồ không biết chuyện gì.
“Yên tâm! Trong thời gian ngắn bố sẽ không sao đâu”, Trương Trần nói câu an ủi, bà Trương Quốc Hồng đang định mở miệng quát mắng nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Bà nắm chặt tay Trương Trần nói: “Trương Trần! Mẹ biết con và nhà họ Tôn có chút quan hệ, lần trước nhờ có con xử lý, lần này con lại đi nhờ vả họ xem sao, nhất định phải bảo vệ bố con.
Mẹ hứa là sau này sẽ không mắng con nữa.
Được không, được không?”
Trương Trần gật đầu rồi lấy áo khoác đi ra khỏi biệt thự.
“Mẹ à, vô dụng thôi! Hiện giờ chỉ có thể bảo bà nội ‘nhả’ tiền ra thôi.
Người đại diện pháp lý là bố mà, ngoài việc lấp đầy lỗ hổng này thì căn bản không còn cách khác đâu”.
“Ba mươi triệu tệ, kể cả là nhà họ Tôn thì cũng không nỡ bỏ ra đâu, đây không phải là con số nhỏ mà”.
Phương Thủy Y cũng nghẹn ngào nói, lúc này nên đi tìm bà cụ Phương rồi.
“Mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đi cầu xin bà nội, dù sao bố cũng là con đẻ của bà, bà không thể ác độc như vậy được”, Phương Thủy Y an ủi hai câu, sau đó vội lái xe đến nhà họ Phương.
Lúc này trong tòa nhà lớn của nhà họ Phương đều vui mừng khôn xiết, trên mặt ai nấy đều là ý cười.
Xung quanh còn có một vài thợ đang đục gõ chế tạo một vài pho tượng.
Xem ra ở đây sắp có biến đổi lớn.
“Mẹ à! Phương Thiên Bàng bị bắt rồi, chuyện này coi như thành rồi”..
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm