Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 40: 40: Ngàn Người Chỉ Trỏ

131@-


“Người kia là ai, dám ngạo mạn như vậy à?”
Theo bước chân tiến về phía trước của Trương Trần, một số người nhíu mày nói.

Có thể nói, ở đây toàn là người ở cấp bậc nhân tài, ít nhất thì cũng có thân phận nổi tiếng, mà người tới trẻ tuổi như vậy, còn dám hỏi ai dám chặn đường mình, đây không phải là ngạo mạn hống hách thì là gì?
“Cậu ta à?”, có người đánh giá Trương Trần một chút rồi cười nhạo: “Anh không phải người địa phương nên không biết, cậu ta tên Trương Trần, ai mà không biết cậu ta chứ?”
“Hả? Nói vậy thì người này nổi tiếng lắm nhỉ, cậu ta làm gì, sao tôi chưa từng được nghe tên?”
Vài người từ thủ đô đến lộ ra vẻ mặt tò mò, có vẻ họ còn muốn tiến lên làm quen, dù sao người này cũng còn trẻ như vậy mà danh tiếng đã nổi như cồn, chắc hẳn là rất xuất sắc!
Đột nhiên, đa số mọi người cười lớn, còn cười tới độ ngả tới ngả lui.

“Ha ha, cậu ta, cậu ta là thằng ở rể ăn bám của nhà họ Phương, cưới vợ ba năm rồi, đừng nói là âu yếm, ngay cả tay cũng chưa được nắm nữa!”, một người địa phương Hoài Bắc ôm bụng nói.

“Không biết sao hôm nay thằng nhóc này lại lớn gan tới vậy, chẳng lẽ là do nhà họ Phương sắp xếp, bảo cậu ta đến để lòe mọi người, tạo ấn tượng à?”
“Phân tích này cũng khá hợp lý nhưng trong trường hợp thế này, cậu ta sẽ phải thất vọng thôi!”
Nụ cười trên mặt mấy người đến từ thủ đô cứng lại, nghe lời giải thích của những người này rồi họ mới biết mình vừa mới làm chuyện buồn cười.

Người này đúng là rất nổi tiếng, nhưng cái tiếng tăm này lại không tốt.

Bộ trưởng Vương và mấy người từng thấy Trương Trần ở bệnh viện thấy cảnh này, ông ấy vội tiến lên đáp lời, lần này phải làm những kẻ hóng hớt kia câm miệng.

Tiền Sinh Bình cũng thở dài tiến lên, nhìn Trương Trần nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Cậu không nên tới đây!”
“Nhưng tôi đã tới rồi!”, Trương Trần thản nhiên nói.

“Cậu cũng biết điều này tượng trưng cho cái gì rồi! Cậu quá trẻ, quá xuất sắc, không nên ngã ở đây, hiểu chưa?”, Tiền Sinh Bình nhìn Trương Trần, ông ấy gánh vác mấy chuyện này là được.



Trương Trần khẽ cười: “Từ đầu, tôi đã không muốn tới nhưng Chu Nhân Kiệt gặp chuyện, tôi gọi cho Vương Hiển Chi, ai ngờ ông ấy và vài chuyên gia Đông y khác đều bị đánh lén!”
“Còn về hậu quả?”, Trương Trần nói: “Đó là thắng lợi của Long Quốc của chúng ta, Trương Trần này sẽ đè bẹp mọi người!”
“Thật buồn cười, từ bao giờ một thằng vô dụng lại ăn nói to nói lớn dữ vậy, ăn nhiều hành tây quá hả?”
Dù thấy Trương Trần quen với bộ trưởng Vương và Tiền Sinh Bình nhưng khi nghe Trương Trần nói như thế, họ vẫn không nhịn được mà lên tiếng.

“Bộ trưởng Vương, ông Tiền, lần này, cứ để tôi đi!”, Trương Trần không quan tâm tới tiếng thì thầm xung quanh, nghiêm túc nhìn hai người trước mặt, hôm nay chỉ họ mới có quyền quyết định!
“Hồ đồ!”, không đợi Tiền Sinh Bình lên tiếng, bộ trưởng Vương quát lớn: “Trương Trần, năng lực cậu quá xuất sắc, không nên xuất hiện lúc này, nếu cậu muốn xem thì tôi có thể đồng ý nhưng còn về chuyện lên đài, thôi đi!”
Ông Tiền cũng gật gù đồng ý, ông ấy biết Trương Trần giỏi hơn mình nhiều nhưng đây không phải là chữa trị bình thường, sau lưng phải gánh vác nhiều thứ lắm, còn lời nói sẽ thắng toàn bộ của Trương Trần, ông ấy chỉ coi như Trương Trần an ủi mình thôi.

Đối mặt với Quỷ Thủ - Kim Lăng Quốc của nước Hàn, ai dám đảm bảo sẽ thắng lợi 100%?
Trương Trần nhìn Tiền Sinh Bình: “Tôi tới để hỏi ông là ông có thể đảm bảo mình sẽ thắng không?”
“...!Không thể!”, Tiền Sinh Bình cười khổ, lắc đầu, nếu ông ấy có thể thắng thì hà cớ gì phải bày ra cái vẻ mặt như khóc tang thế này.

“Nếu đã không thể thì nhường đường đi! Tôi nói rồi, tôi có thể thắng!”, Trương Trần chân thành nói: “Chuyện này liên quan tới danh dự của đất nước, há có thể để một mình ông gánh vác, mà năng lực của tôi thế nào, ông cũng đã biết rõ rồi!”
Tiền Sinh Bình im lặng, rốt cuộc thực lực của Trương Trần đến đâu, ông ấy cũng không rõ lắm nhưng điều duy nhất mà ông ấy có thể xác định là dù học thêm mười năm, Tiền Sinh Bình cũng không thể vượt qua anh.

Chẳng lẽ họ thật sự phải để Trương Trần đi vào, nhưng lỡ đâu, nhỡ đâu thua thì sao?
Trương Trần là thiên tài xuất sắc và trẻ tuổi nhất mà ông ấy từng gặp, tuy hai người không có quan hệ máu mủ nhưng Tiền Sinh Bình rất mong đợi vào tương lai của Trương Trần, ông ấy thật sự không nỡ để một người thế hệ sau mà mình thích phải chịu mạo hiểm như vậy.

“Cậu đã nghĩ kỹ thì tôi không nhiều lời nữa, để tránh cậu chê tôi lảm nhảm, cậu đi đi!”, Tiền Sinh Bình phất tay.

“Tốt lắm!”, Trương Trần được đồng ý thì bước nhanh về phía cửa lớn.


“Đúng lại, cậu đứng lại cho tôi!”, bộ trưởng Vương trợn mắt nhìn Tiền Sinh Bình.


Cái ông già này, sao lại đột nhiên thay đổi thế, mình còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nữa.

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn Tiền Sinh Bình, rất nhanh đã có người kinh ngạc hỏi: “Hắn chỉ là một thằng rể bất tài của nhà họ Phương thôi, cuộc chiến này đại diện cho danh dự của Long Quốc, sao có thể cho một thằng vô dụng thế này đi vào?”
“Không sai, tìm đại một người trên đường cũng giỏi hơn hắn nhiều! Thế này không phải là làm mất mặt Long Quốc chúng ta sao, trong tương lai mà gặp đám Hàn bổng thì sao chúng ta ngóc đầu lên được?”
Bộ trưởng Vương lau mồ hôi lạnh, những người này nghĩ giống ông ấy, Trương Trần này không thể đi vào, danh bất chính, ngôn bất thuận, đây là đưa nhược điểm cho người ta nói mà!
Bộ trưởng Vương vội tiến lên hai bước, đuổi theo Trương Trần, khi người này định túm chặt Trương Trần thì bỗng cảm thấy mất hết sức lực, hai chân nhũn ra, sợ là ông ta sắp ngã ra đất rồi.

“Cậu, cậu làm gì tôi?”, bộ trưởng Vương hoảng sợ, tình hình sức khỏe thế nào, ông ấy tự biết, khi mình vừa muốn ra tay giữ Trương Trần lại thì lại xuất hiện tình trạng này, không phải Trương Trần làm thì là ai!
Nhưng Trương Trần hoàn toàn không đáp lời ông ấy mà tiếp tục đi tới phía trước.

“Ngăn hắn lại!”, có người hét lớn.

Một đám người đồng loạt tiến lên bao vây Trương Trần.

“Tiền Sinh Bình, ông có quyền gì mà cho cậu ta vào! Cậu ta có thể đại diện Long Quốc à? Vốn dĩ chúng tôi tôn trọng ông, khâm phục ông nhưng bây giờ, ông có ý gì, muốn Long Quốc chúng ta bị cười nhạo sao?”
Cả đám người trút lửa giận lên Tiền Sinh Bình, họ đều cảm thấy ông ấy không biết nhìn tình hình chung trong thời điểm quan trọng.

Ánh mắt Trương Trần lia qua mấy người xung quanh, những người bao vây anh không chỉ có mười người.

Dù dùng vũ lực, dù khả năng dùng kim châm của Trương Trần có tuyệt diệu tới đâu thì sợ là cũng chịu thiệt.


“Nếu muốn đại diện Long Quốc, muốn đi qua thì phải giẫm lên người tôi đã!”, một tên mập mạp hai trăm cân bước ra từ trong đám người.

Những người khác đều có vẻ mặt kính nể, họ gật đầu ủng hộ người kia.


“Tôi không đi, các người đi không? Cả đám chỉ biết làm con rùa hèn rụt đầu trong mai, đứng trước danh dự, Tiền Sinh Bình còn cảm thấy bản thân không thể thắng nổi, dám mạo hiểm đi tới, các người dám không? Nếu các người dám, tôi sẽ rời đi!”
Trương Trần trầm mặt nhìn mấy người này, nói tiếp: “Nếu không có gan thì tránh ra cho tôi.

Các người không cho tôi đại diện Long Quốc, tôi cũng không muốn đại diện vì bản thân không có sức nặng tới mức đó.

Nhưng trong tình huống hiện tại, thân là một người dân của Long Quốc, ngay cả dụng khí để lên đài thi đấu cũng không có mà lại đứng đánh nhau trong này, đây là phương thức của các người sao?”
“Tôi không biết cách khuyên nhủ, nhưng bây giờ, các người cút đi!”, Trương Trần hét lớn, không đếm xỉa tới mấy người trước mặt, bước từng bước đầy kiên định tiến về phía trước.

“Cậu… cậu đứng lại!”, người đứng trước mặt anh lắp bắp nói.

Sau đó, Trương Trần chưa từng dừng bước, anh vẫn thản nhiên đi tới trước.

“Thôi quên đi, để cậu ta đi đi!”
Bộ trưởng Vương khôi phục lại bình thường, thở dài nói, ông ấy không đồng ý với cách nói Trương Trần là kẻ bất tài bởi vì trong ngày đó, ở bệnh viện, khi Trương Trần ra tay cứu người, chính ông ấy tận mắt nhìn thấy.

Nhưng dù sao Trương Trần cũng quá trẻ, lại không có chứng nhận hành y.

Trong tình huống biết chắc mình sẽ thua, để Trương Trần lên đó cũng quá khó coi.

Mà hôm nay, Trương Trần lại ngang ngược đến thế, Tiền Sinh Bình cũng tỏ thái độ, ông ấy cũng không còn cách nào tốt hơn.

Giống như Trương Trần đã nói, Trương Trần không đi, Tiền Sinh Bình không thay, trong đám người chỉ biết mạnh miệng này, có ai dám đi lên, không khỏi nói tới chuyện thắng thua, chỉ xét chuyện dám lên mà thôi.


Đừng nói là những người này đứng ngoài chỉ biết sơ sơ, dù là một vài nhân tài trong đại sảnh, gồm người do thủ đô phái tới, không ai dũng cảm như vậy.


Khí thế của bức tường người kia vốn đã giảm khi bị Trương Trần mắng, giờ nghe bộ trưởng Vương nói thế thì một đám vội thuận theo lời ông ấy, nhường đường cho Trương Trần.

Trương Trần cứ như không nhìn thấy những người này, mắt anh nhìn cổng hình vòm phía trước, sau đó bước qua.

“Tiền Sinh Bình, chúng ta cũng vào thôi, sợ là lần này Hoài Bắc phải rơi vào làn sóng của dư luận rồi, mà vị trí của tôi chắc cũng sắp không còn!”, bộ trưởng Vương cảm thán.

Đối với Trương Trần, bộ trưởng Vương rất tán thưởng, thế nhưng… đáng tiếc!
Trừ Trương Trần và hai người bộ trưởng Vương, phía sau có thêm mấy chục người theo vào.

Còn đám người còn lại thì hoặc là thân phận không đủ, không thì là không đủ tư cách nên chỉ có thể ở ngoài chờ kết quả.

Trương Trần tiến vào đại sảnh, bên trong đã dựng một cái đài cao giống sân khấu, bên trên trải thảm màu đỏ rực rỡ, chung quanh có ít nhất mấy trăm người đang ngồi.

Đây đều là người trong ngành Đông y, có thể nói họ đều là thầy thuốc địa phương.

Chu Viên Viên đã chờ trước bên trong lập tức nhìn thấy Trương Trần xung phong lên trước, sắc mặt thay đổi, thì thào trong miệng: “Anh ta vẫn phải tới sao, ông Tiền không ngăn anh ta lại ư?”
“Xì!”
Chu Nhân Kiệt ngồi trên xe lăn cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Không biết lượng sức mình, lòe thiên hạ!”
“Vậy cũng khá hơn loại ích kỷ, chỉ muốn ăn cắp thành quả của người khác như ông nhiều!”, Chu Viên Viên căng mặt phản bác.

“Con bé chết tiệt, dám nói ông nội như vậy à?”, Chu Nhân Kiệt giận dữ nhưng Chu Viên Viên hoàn toàn không nhìn ông ta khiến ông ta giận mà không có chỗ trút.

Ở một góc khác, một đám người nhìn sang, bực bội nói: “Chuyện gì thế này, tôi nhớ Tiền Sinh Bình là một ông già mà, sao giờ biến thành một người trẻ tuổi thế này?”
Những người này đều là danh y tới từ khắp nơi, hiển nhiên, chỉ là danh y với người bình thường thôi, Quỷ Thủ Kim Lăng Quốc không bao gồm bên trong đó..



Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Truyện Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Story Chương 40: 40: Ngàn Người Chỉ Trỏ
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...