Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Chương 36: 36: Ai Mới Là Người Tàn Nhẫn
Bữa cơm này diễn ra với không khí vô cùng gượng gạo, mặc kệ ba người nhà họ Hàn nói gì, Trương Trần cũng không trả lời, Phương Thủy Y cũng không hể nể mặt họ.
Sau bữa ăn, ba người nhà họ nói lời từ biệt, ở lại thêm cũng không có ý nghĩa gì nữa, bọn họ chỉ có thể đặt hi vọng vào Trương Quốc Hồng mà thôi, đối với những lời nhận xét và mỉa mai châm chọc trước đó của mình, họ cực kỳ hối hận.
Cậu có năng lực này thì sao lại không nói sớm chứ, nói sớm chúng ta chẳng phải sẽ ngoan ngoãn hơn sao!
“Trương Trần, nhanh qua đây nói cho mẹ biết con đã làm như thế nào, con cũng thật là, có con át chủ bài lợi hại như vậy cũng không lấy ra sớm, để mẹ phải bực tức một trận, nhưng mà bây giờ sảng khoái hơn nhiều rồi!”
Trương Quốc Hồng nhìn Trương Trần với ánh mắt thân thiết, Trương Trần có thể thề rằng, đây là lần đầu anh nhìn thấy ánh mắt ân cần đến vậy sau hơn ba năm qua.
“Mẹ...”, Phương Thủy Y gọi một tiếng, cô hơi đỏ mặt vì Trương Quốc Hồng, cho dù bà có là người thực dụng đến cỡ mấy thì cũng không nên biểu hiện quá rõ ràng như thế chứ!
Ánh mắt của Trương Trần có chút kì lạ, dù sao đối phương cũng là mẹ ruột của Phương Thủy Y, anh cũng không nhiều lời, ôn hòa nói: “Chỉ là quen biết một vài nhân vật thôi, những người này có thể không lật đổ được nhà họ Triệu, nhưng nhiều người hợp lại thì bọn họ cũng không chịu nổi, huống chi, những người đó cũng không kém so với nhà họ Triệu là bao!”
“Đây là nhân tình của tôi, hôm nay coi như có thể dùng trên người nhà họ Triệu, thế nên mới có tình cảnh như vừa nãy!”
Trương Trần âm trầm giải thích, nhưng anh không nói hết ra những quân bài khác của mình.
Nghe đến đây, Trương Quốc Hồng có chút thất vọng, Trương Trần đặc biệt nhấn mạnh đến hai chữ nhân tình, bà ta đương nhiên hiểu được nó có ý gì, bà ta cũng từng nghe về việc của nhà họ Tôn và họ Tề, loại ơn nghĩa này chỉ có thể dùng 1 lần, dùng đến đâu hết đến đấy, nghe lời của Trương Trần nói thì có nghĩa là đã dùng sạch rồi!
“Ting tung ting tung...!”
Đột nhiên, chuông cửa biệt thự lại vang lên một lần nữa, bây giờ chỉ có ba người ở đây, cho nên Trương Trần chỉ có thể ngoan ngoãn đi mở cửa.
Cửa mở ra, Phương Hải Cương trong bộ quần áo chỉnh tề đang đứng trước cửa, nhìn thấy Trương Trần thì vui vẻ nói: “Mày thật sự ở nhà à, vào trong nói đi!”
“Thím, Thủy Y!”, vừa vào, Phương Hải Cương đã chào hỏi.
“Muộn như vậy rồi còn đến đây làm gì?”, Trương Quốc Hồng khẽ gật đầu hỏi.
“Bà nội đã chuẩn bị xong thủ tục li hôn cho Thủy Y và Trương Trần rồi, bây giờ chỉ còn đợi hai bên kí tên nữa thôi, lẽ ra phải làm trong ngày nhưng Trương Trần không có ở nhà, thế nên bây giờ cháu mới đến ạ!”
Phương Hải Cương cười khúc khích mà giải thích, hắn đến đây còn vì một lí do khác nữa, đó là để nhìn Trương Trần, bọn họ phát hiện thằng nhóc này đủ lông đủ cánh định bay đi rồi, lần trước gọi anh đến nhà anh không đến, lần này bà cụ để Phương Hải Cương đích thân tìm đến tận cửa, bắt ép Trương Trần phải đi!
“Đột ngột vậy à?”, Trương Quốc Hồng ngây người.
Trương Trần và Phương Thủy Y cũng cau mày.
“Ha ha, Trương Trần trước đây là một thằng vô dụng, nhà họ Phương nuôi hắn 3 năm, hiện tại tuy rằng có chút năng lực, nhưng lại quá kiêu ngạo mà coi thường nhà chúng ta, sự nhẫn nhịn của bà nội đối với hắn đã đạt tới cực điểm, đây cũng là chuyện khó tránh khỏi!”, Phương Hải Cương giải thích.
“Chúng ta đi thôi, em họ, còn có… cậu Trương!”, Phương Hải Cương cười đểu, chỉ tay vào chiếc xe cũ của anh bên ngoài cửa sổ nói.
“Trương Trần!”, Phương Thủy Y gọi một tiếng, nhìn Trương Trần với ánh mắt thất vọng, trước đây cô đã mơ tưởng đến chuyện li hôn không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay, trái tim cô lại hoàn toàn trống rỗng.
Cô hiểu lần này không phải cứ nghiến rắng nghiến lợi đấu tranh như lần trước là được, bà cụ Phương tối nay cho Phương Hải Cương trực tiếp đến đón người, thái độ này có thể nói là rất cứng rắn!
Trương Quốc Hồng và Phương Hải Cương cũng nhìn Trương Trần, dù sao thì cơ hội để Trương Trần làm nhân vật chính cũng không nhiều nữa!
“Đi thôi!”, sau một hồi im lặng, Trương Trần cầm áo khoác lên và bước ra ngoài.
Lần này, anh cảm thấy không đơn giản như lời nói bề ngoài của Phương Hải Cương.
Bà cụ nhà họ Phương là một nhân vật tàn nhẫn, bây giờ thấy anh vẫn còn có lợi ích, nếu chưa vắt cạn anh thì chắc chắn sẽ không để anh đi
Trừ khi...!
Trương Trần cười lạnh, bà cụ nhà họ Phương tính toán đâu vào đấy cả rồi, bà ta cực kỳ khôn ngoan, muốn gì là phải làm bằng được!
Trương Trần bước ra ngoài, Phương Hải Cương ba người cũng theo phía sau, một nhóm bốn người lao thẳng về nhà lớn của nhà họ Phương!
...!
Trụ sở của nhà họ Phương lúc này đèn đuốc sáng rực, những người phụ trách công việc của gia đình đều tụ tập ở đây, ngay cả Phương Như, người chưa tốt nghiệp cũng đang hào hứng đứng ở một bên!
Trong đại sảnh cổ kính, bà cụ nhà họ Phương ngồi trên một chiếc ghế bành, trên chiếc bàn bên phía tay trái của bà ta có hai túi tài liệu, có thể nhìn thấy dòng chữ lớn ghi trên bìa!
Một bản là thỏa thuận li hôn, một bản là hợp đồng!
Phía dưới, tất cả người trong nhà họ Phương đều rất hào hứng, lần này đúng như Trương Trần nghĩ, li hôn căn bản chỉ là vỏ bọc, còn mục đích thật sự thì ở bản hợp đồng khác!
Nhà họ Phương không nghe lời khuyên của Trương Trần rút hợp đồng lại, mỡ đến miệng rồi, bà cụ Phương sao mà cam lòng chứ, thế nên, hợp đồng đang trong thời gian có hiệu lực, nhưng mà, việc họ đồng ý làm giúp đối phương lại vẫn chưa hoàn thành!
“Ha ha, mẹ thật là cao minh, biết được thằng nhóc Trương Trần đó trọng tình trọng nghĩa, nó chắc chắn sẽ không li hôn với Thủy Y, như vậy thì bản hợp đồng liên minh hạng mục dự án này, nó không kí cũng phải kí!”
“Đúng vậy, một thằng nhóc như nó cũng muốn làm loạn, nhà họ Phương chúng ta toàn là đồ ngốc chắc? Muốn điều khiển nó, dễ như trở bàn tay mà thôi!”
Anh cả nhà họ Phương cười lạnh một tiếng, những người khác cũng đắc ý gật đầu, bà cụ Phương kí liền một lúc 6 bản hợp đồng, nếu như tất cả đều thành công, nhà họ Phương sẽ kiếm được một vố lớn, tất cả bọn họ đều sẽ có phần!
“Mẹ, lần này con muốn lấy một dự án, là dự án lớn nhất kia!”, sau khi im lặng, Phương Thiên Bàng đứng dậy và nói!
“Chú Ba, dạ dày của chú cũng không nhỏ nhỉ, một mình muốn cả một dự án, cậu muốn làm độc lập sao?”, nghe vậy, Phương Thiên Quang lập tức nói.
Bà cụ Phương cũng cau mày khi nghe thấy lời này, Phương Thiên Bàng tiếp tục nói: “Chuyện này chủ yếu do con gái tôi góp sức, trước đây nhà chúng tôi không có đóng góp gì với nhà họ phương, các người đã trục xuất tôi, tôi cũng không nói gì cả, nhưng mà lần này, hợp đồng này phải là của tôi!”
“Cho dù tôi không nói thì lát nữa vợ tôi đến, bà ấy cũng nhất định sẽ nói!”
Sắc mặt mọi người có chút khó coi, nhưng những lời Phương Thiên Bàng nói không sai.
Lần này bọn họ chủ yếu dùng Phương Thủy Y để uy hiếp, cộng thêm bản lĩnh ép người của Trương Quốc Hồng mới có thể xong việc, chắc chắn phải có một bản hợp đồng để nhét vào miệng họ.
“Được, mẹ hứa sẽ cho con!”, bà cụ Phương gật đầu nói!
“Bà nội, họ về rồi!”, Phương Như nhìn chằm chằm ra bên ngoài và hét lên khi thấy có bóng người đang bước tới.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng ra ngoài, quả nhiên, Trương Trần đang dẫn đầu đi tới, theo sau là Phương Hải Cương ba người.
“Bà già, bà muốn tôi kí vào giấy li hôn?”, vừa vào cửa, Trương Trần đã nhìn về phía bà cụ Phương và hỏi.
“Hỗn xược, đồ khốn kiếp, kí sinh trùng, dám nói chuyện với mẹ tao như vậy à?”, Phương Thiên Quang và những người khác vô cùng tức giận, nhao nhao chỉ trích Trương Trần.
Trương Trần này thật sự là càng ngày càng ngang ngược rồi, trước đây còn gọi một tiếng bà cụ, bây giờ trực tiếp gọi là bà già, nó định tạo phản à?
Một nhóm người tranh nhau mắng anh, bà cụ Phương cũng rất tức giận!
Một lúc sau, bà cụ Phương sắc mặt âm trầm mới gật đầu nói: “Không sai, bà già này là chờ cậu kí giấy li hôn!”
“Cậu cũng không xem lại mình là cái giống gì, trong lòng còn không rõ sao, cậu đến nhà họ Phương chúng tôi ba năm, ăn không ở không, giờ lại quay ra ăn cháo đá bát!”
Bà cụ Phương nói chuyện cực kì không khách khí, trực tiếp ném xuống bàn tờ giấy li hôn!
“Bà nội!”, Phương Thủy Y đỏ mắt hét lên!
“Thủy Y, im miệng!”,Phương Thiên Bàng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn vào ánh mắt hung dữ của vợ mình, vội vàng chạy qua, nhỏ giọng giải thích hành động của bà cụ!
“Tôi đã yêu cầu phần hợp đồng lớn nhất, đây là của chúng ta!”
Ánh mắt Trương Quốc Hồng lơ đãng trong chốc lát, đáng lẽ bà ta định nói giúp Trương Trần vài câu, nhưng giờ lại im lặng, Trương Trần căn bản không thể li hôn, chỉ là bọn họ đang ép anh mà thôi, mà như vậy thì bọn họ sẽ có được bản hợp đồng lớn nhất này!
“Bà thật sự muốn tôi kí tên?”, Trương Trần cười nói.
“Đúng vậy!”, bà cụ Phương gật đầu không chút do dự, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục nói: “Cũng không phải là không thể thương lượng lại, chỉ cần cậu có đóng góp cho nhà họ phương, vậy thì coi như cậu đền đáp chúng tôi rồi.
Nếu cậu không muốn kí vào đơn li hôn, vậy thì kí vào cái này đi, đừng nói là chúng tôi không cho cậu cơ hội!”
“Ha ha!”, Trương Trần đột nhiên cười lạnh, anh cầm cât bút lên nói: “Cảm ơn cơ hội của bà, có điều tôi không cần, tôi kí, tôi đồng ý li hôn!”
Lời vừa dứt, còn chưa có thời gian để mọi người phản ứng lại.
Anh trực tiếp viết tên mình vào tờ đơn!
“Bây giờ xong rồi, nếu không còn việc gì khác thì tôi đi đây!”, đặt bút xuống, Trương Trần nhẹ giọng nói.
Khi nhìn thấy bản hợp đồng kia trên bàn, anh biết mình đã đoán đúng, vì muốn ép anh phải phục tùng, xem bọn họ tàn nhẫn như thế nào, cho nên, bản li hôn này anh nhất định phải kí!
Anh muốn xem xem nhà họ Phương còn có chiêu trò gì nữa, sau việc này những ông chủ đã kí hợp đồng với nhà họ Phương có đến tận nơi phá nát cái đại sảnh này ra không!
Lúc Trương Trần chuẩn bị xoay người rời đi, mọi người mới hoàn hồn, lúc này ngoại trừ Phương Thủy Y ra, ai nấy đều cảm thấy trong cổ họng như có miếng màn thầu nghẹn ở đó, kinh ngạc không nói thành lời!
Ban đầu bọn họ ép Trương Trần phục tùng, kéo những người kia vào dự án Thành Cổ, nhưng Trương Trần lại dám do gan uy hiếp ngược lại, ai cho anh cái gan đó chứ?
“Hỗn xược!”, bà cụ Phương tức run lên, giận đến phát điên.
Bà ta đứng gần nhát, ngay lập tức lấy bản hợp đồng và xé ra thành từng mảnh, sao mà nó dám chứ?
“Tao đánh chết cái đồ vô ơn nhà mày, đồ kí sinh trùng, Thủy Y đã ở với đồ vô dụng nhà mày ba năm, giờ mày muốn phủi mông rời đi sao, nhà họ Phương nuôi mày ba năm mày đã trả hết nợ chưa!”.
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm