Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Chương 240: C240: Hết rồi sao
“Tổng giám đốc Triệu ông đừng sốt ruột, đúng là dự trù chỉ là một trăm triệu tệ thôi”, Phương Thủy Y vội giải thích.
“Không, là hai trăm triệu tệ”, Phương Thiên Quang tiếp tục nói: “Đây là hợp đồng của chúng tôi, nhà họ Phương chúng tôi rất thành ý nên tin rằng ông chủ Cổ sẽ không từ chối”.
“Phương Thiên Quang, bác ngồi xuống cho tôi”, Phương Thủy Y sốt sắng, tập đoàn Mạt Lâm giúp cô quá nhiều rồi. Cô vốn thấy rất áy náy với ông chủ Cổ, đâu cho phép Phương Thiên Quang đòi giá cắt cổ như vậy.
“Thủy Y! Cháu cứ ngoan ngoãn ngồi xuống nghe là được rồi. Bác Hai cũng vì cháu thôi, không nghe nói câu này sao Lễ vật càng cao thì chứng tỏ người đó càng thích mình”.
“Cái gì mà thích với không thích?”, Phương Thủy Y lúc này chột dạ, hỏi.
Những ông chủ khác nghe thế thì đều há mồm trợn mắt kinh ngạc, nhà họ Phương này sao không biết xẩu hổ vậy.
Trước đó thì Trương Quốc Hồng cố ý loan tin ra, cộng với việc nhà họ Phương cố ý phô trương có chủ đích. Hiện giờ có ai mà không biết ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm có ý với Phương Thủy Y nhà họ Phương, mọi người đều biết trong lòng là được rồi. Nhưng không ai có thể ngờ, nhà họ Phương lại nhắc đến chuyện này ở đây.
Phương Thiên Quang không thay đổi sắc mặt, thật ra trong lòng như phát điên lên rồi. Ông ta tiếp tục nói: “Ông chủ Gổ, tôi biết là anh có ý với Phương Thủy Y nhà chúng tôi, tôi tin răng anh cũng biết chuyện trước đây của Thủy Y rồi. Nói ra thì ngại, đây đều là quyết định sai lầm của ông cụ nhà tôi, hiện giờ con bé vẫn còn nguyên vẹn và đã ly hôn với thăng chồng vô dụng của nó rồi”.
“Còn một trăm triệu tệ này chäc không nhiều với ông chủ Cổ đâu nhỉ?”
“Phương Thiên Quang, bác nói cái gì vậy?”, Phương Thủy Y chỉ cảm thấy tất cả mọi người ở đây đang nhìn mình, nói cô ấy là đào mỏ, khiến cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
Cô vội nhìn Triệu Chí Hào nói: “Ông chủ Triệu! Ba dự án này tôi không làm nữa, đã làm phiền các ông rồi”.
“Chút tiền ý mà”, lúc này Trương Trần cuối cùng cũng lên tiếng: “Một trăm triệu cũng chỉ là chút tiền nhỏ thôi. Các người còn muốn nữa không?”
“Hự”, lúc này gần như mọi người đều hít một hơi sâu.
Một trăm triệu mà nói là chút tiền nhỏ? Đây đúng là chỉ có ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm mới nói câu này. Ở đây cũng có nhiều ông chủ có vốn lớn nhưng nếu cộng tài sản cố định và giá trị thị trường thì trên thực tế họ chỉ có thể lấy ra năm đến sáu mươi triệu tệ tiền mặt thôi.
“Mẹ kiếp, nhà họ Phương này đúng là chó ngớp phải ruồi, số tiền đó quá đáng lắm rồi mà ông chủ Cổ vẫn không để ý”, có một ông chủ không kìm được mà lên tiếng.
Một trăm triệu này, chỉ e những người có tài năng có kiếm cả đời cũng không được. Cứ coi như một vài ông chủ nhỏ nói là kiếm được nhưng Phương Thiên Quang chỉ hớt mồm lên thế mà ông chủ Cổ không để tâm con số lớn đó luôn.
Phương Thiên Quang cũng giật giật mí mắt, ông ta có chút không bình tĩnh được. Một trăm triệu là số tiền ông ta nói khống lên và nói kiểu gây áp lực tâm lý cho ông chủ Cổ.
Vậy mà người ta nói là số tiền nhỏ thôi, còn muốn nữa không? Sao nghe câu nói đó nó nhẹ tựa lông hồng vậy?
“Bà, đây là chủ ý của bà sao?”, Phương Thủy Y nhìn vào bà cụ Phương từ đầu đến giờ không nói lời nào. Chuyện lần này cô nhất định phải ngăn cản đến cùng. Chuyện đã không còn liên quan đến việc ông chủ Cổ có thích cô không mà cô không muốn người khác nói cô là kẻ đào mỏ.
Bà cụ Phương nhếch mắt lên nói: “Thủy Y! Chuyện quản lý công ty thì bà không nhúng tay vào nhưng đây không phải chuyện công nữa. Ông chủ Cổ thích cháu, ba năm trước, ông cháu gả cháu cho Trương Trần đúng là thiệt thòi cho cháu nên lần này bà không thể sơ suất như vậy được. Hiện giờ là lúc ông chủ Gổ thể hiện thành ý của mình rồi”, nói xong bà ta liếc mắt ra hiệu với Phương Thiên Quang ý là ông ta tiếp tục nói đi.
Phương Thiên Quang dùng tay ấn Phương Thủy Y ngồi xuống rồi nhìn về phía ông chủ Gổ hỏi với vẻ thăm dò: “Vậy thì... Thêm ba tòa biệt thự nữa?”
“Chỉ có thế thôi sao?”, Trương Trần không nhìn lên mà nói.
“Ha ha, ha ha... ”, Phương Thiên Quang kéo Phương Thiên Dương một cái. Ông ta không chịu nổi nữa rồi, nếu cứ tăng thêm nữa thì ông ta sợ mình sẽ vui đến ngất đi mất, vì thế mới bảo em Bốn của mình nói.
Mặc dù Phương Thiên Dương chưa kết hôn, tuổi cũng chưa lớn nhưng gã ta lại rất có gan làm mọi việc. Lúc này gã ta đứng dậy cười nói: “Tất nhiên là không phải, anh Hai của tôi nói chỉ là một phần thôi, sau này chúng ta đều là người một nhà, tôi cũng không giấu nữa”.
“Ngoài những gì anh trai tôi nói thì còn tăng thêm năm mươi triệu tệ tiền mặt, năm cái du thuyền, hai mươi chiếc xe Lamborghini, đá quý, vàng và quyền sở hữu của mười hợp đồng nữa”.
“Hết rồi sao?”, Trương Trần thản nhiên hỏi.
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm