Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm
Chương 156: C156: Chúng ta cũng vào đi
“Ông chủ Tôn, nơi này có một người tự xưng là người đi theo em trai ông, muốn cướp đồ của tôi!”, Trương Trần nói thản nhiên.
Tôn Khuê Sơn ở đầu bên kia điện thoại giật giật mí mắt, vội vàng nói: “Là ai?”
“Hình như tên là anh Đao gì thì phải”, Trương Trần nói.
“Đúng thế, tao chính là anh Đao, tao cũng muốn xem thử mày có thể bày ra được trò gì, nếu mày bảo. kê được sếp Tôn Khuê Minh thì bố mày có thể xốc cả cái Hoài Bắc này lên!”, anh Đao cười ha ha, tưởng răng Trương Trần đang làm bộ thế.
“Con bà nó!”, trong điện thoại, Tôn Khuê Sơn đã nghe thấy lời nói của anh Đao, ông ta lập tức mắng nhỏ một câu, nói: “Cậu Trương, cậu yên tâm, tôi sẽ tới đó ngay!”
Ở nhà họ Tôn, Tôn Mỹ Lâm bất đắc dĩ nhìn bác Cả của mình, động một tí là bảo cô ta đi, cô ta cũng là con gái, như vậy có ổn không?
Trong sự bất đắc dĩ, cô ta vội vàng dẫn người tới phố đồ cổ.
“Cô, thưa cô, sao cô lại tới đây?”, thấy Tôn Mỹ Lâm hùng hổ đi tới, anh Đao ngạc nhiên hỏi.
Tôn Mỹ Lâm nhìn Trương Trần bằng ánh mắt oán trách, sau đó nhìn anh Đao nói: “Tiểu Đao, có trách thì chỉ trách cái tên của cậu không đủ vang, cậu yên tâm, tôi sẽ bảo người ta nhẹ tay một chút”.
“Lân, đánh gãy chân tay cậu ta, sau đó ném ra khỏi Hoài Bäc!”, Tôn Mỹ Lâm quát lên một tiếng, khí
chất của công chúa xã hội đen hiện lên rõ rệt.
“Đừng, đừng mà, thưa cô, tôi...”, anh Đao còn muốn giấy dụa, nhưng chẳng bao lâu sau anh ta đã chẳng kêu được nữa.
“Trương Trần, anh thấy như vậy được chưa?”, Tôn Mỹ Lâm quay đầu nhìn Trương Trần, chỉ cảm thấy cuộc đời như một giấc mơ. Lần đầu tiên cô ta gặp Trương Trần, Trương Trần và nhà họ Phương đều nằm trong tay cô ta, có thể bóp chết bất cứ lúc nào, bây giờ thì hay rồi, một cô gái như cô ta lại trở thành chân chạy xử lý rắc rối cho anh.
“Tàm tạm”, Trương Trần nói.
“Đừng có tàm tạm, được là được, nếu không bác Cả của tôi lại mắng tôi!”, Tôn Mỹ Lâm trợn trắng mắt.
“Rất, rất tốt”, Trương Trần nói hơi kỳ lạ, lúc này Tôn Mỹ Lâm mới hài lòng gật đầu, dẫn người của mình và anh Đao đã bị đánh gãy chân tay đi.
Những người đang xem kịch vui xung quanh thì ngơ ngơ ngác ngác, gây sự mà tìm được đúng chủ nhân của mình, xem ra người ta quen biết Tôn Khuê Minh thật rồi.
Phương Thủy Y là người ngạc nhiên nhất, cô hoài nghi nhìn Trương Trần, nói từng chữ một: “Từ
bao giờ mà nhà họ Tôn lại cần anh bảo kê?”
“Ha ha”, Trương Trần cười một cách miễn cưỡng, nói: “Anh nói khoác ấy mà, người ta nể mặt thôi...
“Anh có máu mặt thế, xảy ra chuyện có nhà họ. Tôn gánh cho anh, công chúa của nhà họ Tôn còn chạy tới đây, chỉ hỏi xem anh có hài lòng không?”, Phương Thủy Y càng thêm hoài nghi, chẳng phải anh luôn nói ân tình chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Tôn đã sắp dùng hết rồi sao?
Trương Trần tặc lưỡi, thuận miệng nói: “Chuyện này à, anh lại trùng hợp chữa khỏi bệnh cho một người trong gia đình họ, thế là... Lại có tình cảm thôi...
Càng nói Trương Trần càng cảm thấy cái cớ này của mình rất dở, nhưng Phương Thủy Y lại gật đầu một cách nghiêm túc. Cô không biết những chuyện mà Trương Trần làm, lý do Trương Trần thuận miệng bịa ra lại là lời giải thích hợp lý nhất với cô.
Thấy đã qua mặt được, Trương Trần kéo Phương Thủy Y về nhà, Phương Thủy Y cũng cười †oe toét vì được một báu vật như thế, không có tâm trí đâu mà gặng hỏi nữa.
“Hì hì, món quà này chắc chắn sẽ là độc nhất vô nhị, lần này mẹ có thể nở mày nở mặt ở nhà họ Trương rồi”, trở lại biệt thự, Phương Thủy Y cười nhìn bình Lựu Ảnh và nói.
Hôm sau, trời còn chưa sáng thì bốn người Trương Trần đã lái xe đi.
Cả con đường xóc nảy, đến gần trưa bọn họ mới tới nơi.
Nhà họ Trương năm trong một thôn trong thành phố, nơi này cũng là nơi khởi nguồn của nhà họ Trương, có câu gọi là quê cha đất tổ, tuy rằng bây giờ nhà họ Trương đã trở thành danh gia vọng tộc, nhưng ông cụ Trương vẫn ở đây.
Lúc bốn người Trương Trần tới đây, bọn họ mới coi như được biết cái gì gọi là hoành tráng.
Nhà họ Phương kiêu ngạo như thế nhưng cũng chỉ là ba chiếc BMW giữ thể diện mà thôi, còn ở đây thì đâu đâu cũng thấy những chiếc xế hộp như Martha, Ferrari hay Bentley.
Xung quanh có không ít người, ai ai cũng ăn mặc chỉnh tề, tươi cười mang theo quà cáp bước qua cánh cổng nhà họ Trương.
“Chúng ta cũng vào đi”, Trương Quốc Hồng nói, chỉ có điều Trương Trần nghe ra được rằng Trương Quốc Hồng không đủ tự tin.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, bà ta vẫn đi đầu bước vào cổng.
“Xin lỗi, xin bà hãy xuất trình thiệp mời”, lúc bước vào cửa, một giọng nói trào phúng vang lên.
“Tôi về nhà mình mà còn cần thiệp mời?”, Trương Quốc Hồng nổi giận nhìn bảo vệ đang chắn đường mình.
“Thật sự rất xin lỗi, hẳn là bà cũng biết hôm nay là ngày đại thọ của ông cụ Trương, chúng tôi phải cẩn thận hơn, hôm nay bà đã là người thứ sáu nói nơi này là nhà mình rồi, năm người kia đã bị quăng ra ngoài”, bảo vệ nói một cách máy móc.
Trương Quốc Hồng tức đến mức nghiến răng, trợn mắt lườm bảo vệ. Bà ta không tin bảo vệ của nhà họ Trương không biết bà ta, loại trừ khả năng này ra thì chỉ có thể là cố tình.
Trương Trần cũng cười, tới rồi mà còn không vào được à?
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm