Song Trùng
Chương 470: Điện Hạ Ariel
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Là tên chó má nào muốn tính kế anh ấy?” Kỷ Thần Hi nhìn thấy một tầng mờ màu hồng, xung quanh miệng ly rượu mà Tịch Cảnh Dương đang cầm thông qua chiếc kính, liền nổi cơn giận dữ đập mạnh hai tay vào thành ban công, nghiến răng nói.
Kỷ Hàn Phi ngồi trên ghế bên cạnh, đang nhâm nhi chút điểm tâm, thản nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện:“Chỉ chút trò vặt này đã sập bẫy, làm sao cậu ta có thể sống sót ở Giáo Viện, suốt thời gian qua thế?”
Kỷ Thần Hi quay đầu nhìn ai đó đang đeo một cặp kính gọng bạc giống cô bằng một ánh mắt đầy khinh bỉ:“Anh trai, anh lợi hại như thế, sao còn đeo cái kính vô dụng vô em phát minh ra làm gì thế?”
Chính bản thân lúc nào cũng đeo kính phát hiện thuốc kích thích, dù là bình thường hay tham gia các bữa tiệc kiểu này, vậy mà lại đi phán xét người khác, ai cho anh tự tin đó vậy?
Còn nữa, vì tiếp xúc với Kỷ Hàn Phi lâu ngày nên cô sớm đã quen, nhưng giờ cô mới phát hiện, thì ra khi anh đeo kính lên trông lại xấu như thế, chẳng giống anh lúc bình thường một chút nào cả, cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau chỉ vì một cặp kính mà thôi.
Kỷ Hàn Phi chẳng hề thay đổi sắc mặt, vẫn vô cùng điềm nhiên đáp:“Em vẫn còn ở đây trách móc anh, thì tên bạn trai ngốc kia của em sẽ bị người ta ăn sạch đấy.”
Kỷ Thần Hi nhìn lại phía dưới tầng trệt, quả thật không nhìn thấy Tịch Cảnh Dương đâu nữa và cả người đó cũng không có mặt. Cô liền cau mày, với trí nhớ của mình, cô có thể nhìn ra vị khách nào trong buổi tiệc hiện đang vắng mặt. Xem ra, người kia đúng là chán sống lắm rồi, lại dám làm ra trò hèn hạ này.
“Nè em đi đâu đấy?” Kỷ Hàn Phi nhìn thấy em gái mình muốn rời đi liền hỏi.
Kỷ Thần Hi có chút không kiên nhẫn trả lời:“Đi giải quyết một lão già thích ăn gan hùm mật gấu.”
Kỷ Hàn Phi hiếm hoi đưa mắt nhìn xuống tầng trệt, anh cũng nhận ra ngay người Kỷ Thần Hi đang nói đến là ai. Anh đặt điểm tâm trên tay xuống, lạnh mặt nhắc nhở:“Điện Hạ Ariel thân mến, em chỉ mới 17, hãy nhớ rõ đấy nhé!”
Thứ thuốc kia nếu thật sự là do lão già đó hạ, vậy thì Tịch Cảnh Dương đêm nay xác định phải có phụ nữ mới có thể giải thuốc, còn không thì anh ta chết chắc. Cô em gái ngốc của anh lại muốn đi làm nữ hiệp cứu mỹ nam, còn không phải là dùng bản thân để cứu hắn ta hay sao? Ha, nếu hắn ta thật sự dám động vào em gái anh, nửa đời còn lại của hắn xác định ở trong ngục tù của Nước R vĩnh viễn luôn đi!
Lời cảnh cáo của Kỷ Hàn Phi rất dễ hiểu, năm nay Kỷ Thần Hi vẫn chưa đủ 18 tuổi, nếu xảy ra bất kỳ quan hệ vượt mức cho phép, luật pháp R Quốc tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với Tịch Cảnh Dương.
Kỷ Thần Hi cau mày không đáp, trực tiếp quay người rời đi.
Kỷ Hàn Phi phía sau cũng chỉ biết thở dài, anh biết cô chẳng xem lời cảnh cáo của anh ra kilogram nào cả.
Đột nhiên khi vừa bước đến đầu cầu thang, Kỷ Thần Hi bất chợt dừng lại, cô quay lưng với anh mà nói:“Anh trai, đời này của em, ngoại trừ anh ấy, ai cũng không gả.”
Nói xong rồi đi thẳng một mạch xuống lầu.
Kỷ Hàn Phi nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi, cũng không biết là đang có cảm xúc gì.
Sau đó, Kỷ Thần Hi phất mất hơn năm phút mới tìm thấy Tịch Cảnh Dương và lão già Elmich bên ngoài hành lang cung điện phía Đông. Mà lão già đó lại đang ra lệnh cho người mang anh đi. Nhìn bạn trai đáng yêu của cô sắp đứng không vững nữa, máu nóng trong người Kỷ Thần Hi ngay một tăng.
“Người đàn ông của tôi mà ông cũng muốn bẫy! Xem ra ông cũng không yêu quý cái mạng chó của mình lắm nhỉ?”
Nghe thấy tiếng nói lạ đang đến gần, lão Elmich liền quay sang nhìn cô, ông nheo mắt đánh giá thiếu nữ trước mặt, rồi nở một nụ cười hiền hoà nói:“Cô bé, hôm nay cháu cùng ai đến đây thế? Người đó không nói cho cháu biết, màu tóc không thể nhuộm và màu lens không thể đeo là gì sao?.”
Ông ta vừa dứt lời, Tịch Cảnh Dương đã hoàn toàn mất đi ý thức ngã xuống đất. Hai tên cận vệ mà Elmich gọi ra nhìn nhau, chuẩn bị đưa anh đi thì bị giọng nói lạnh như băng của thiếu nữ lạ mặt ngăn lại.
“Thử động một ngón tay của các người vào anh ấy, bổn Điện Hạ khiến cho cả gia tộc các người bồi táng cùng!”
Kỷ Thần Hi của lúc này không phải là người thích giết chóc, nhưng một khi đã động đến giới hạn của cô, đừng nói là giết, cô có trăm ngàn cách khiến kẻ thù sống không bằng chết.
Elmich nghe thiếu nữ lạ mặt tự xưng là Điện Hạ, sắc mặt bỗng chóc thay đổi.
“Cô là Điện Hạ Ariel?”
Kỷ Thần Hi cười lạnh:“Muốn biết ta là ai, ngươi xứng sao?”
Khí chất vương giả từ người Kỷ Thần Hi toát ra, cộng thêm vẻ ngoài không nhầm đi đâu được kia, Elmich liền biết cô không hề nói đùa. Người trước mặt ông lúc này thật sự là công chúa điện hạ duy nhất của R Quốc, Điện Hạ Ariel Gwyneth.
…----------------…
(Công chúa điện hạ của chúng ta năm 17 tuổi và một nhân vật nam bí ẩn, đoán xem anh ấy là ai nào?)
Ảnh được vẽ bởi AI
Song Trùng
“Là tên chó má nào muốn tính kế anh ấy?” Kỷ Thần Hi nhìn thấy một tầng mờ màu hồng, xung quanh miệng ly rượu mà Tịch Cảnh Dương đang cầm thông qua chiếc kính, liền nổi cơn giận dữ đập mạnh hai tay vào thành ban công, nghiến răng nói.
Kỷ Hàn Phi ngồi trên ghế bên cạnh, đang nhâm nhi chút điểm tâm, thản nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện:“Chỉ chút trò vặt này đã sập bẫy, làm sao cậu ta có thể sống sót ở Giáo Viện, suốt thời gian qua thế?”
Kỷ Thần Hi quay đầu nhìn ai đó đang đeo một cặp kính gọng bạc giống cô bằng một ánh mắt đầy khinh bỉ:“Anh trai, anh lợi hại như thế, sao còn đeo cái kính vô dụng vô em phát minh ra làm gì thế?”
Chính bản thân lúc nào cũng đeo kính phát hiện thuốc kích thích, dù là bình thường hay tham gia các bữa tiệc kiểu này, vậy mà lại đi phán xét người khác, ai cho anh tự tin đó vậy?
Còn nữa, vì tiếp xúc với Kỷ Hàn Phi lâu ngày nên cô sớm đã quen, nhưng giờ cô mới phát hiện, thì ra khi anh đeo kính lên trông lại xấu như thế, chẳng giống anh lúc bình thường một chút nào cả, cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau chỉ vì một cặp kính mà thôi.
Kỷ Hàn Phi chẳng hề thay đổi sắc mặt, vẫn vô cùng điềm nhiên đáp:“Em vẫn còn ở đây trách móc anh, thì tên bạn trai ngốc kia của em sẽ bị người ta ăn sạch đấy.”
Kỷ Thần Hi nhìn lại phía dưới tầng trệt, quả thật không nhìn thấy Tịch Cảnh Dương đâu nữa và cả người đó cũng không có mặt. Cô liền cau mày, với trí nhớ của mình, cô có thể nhìn ra vị khách nào trong buổi tiệc hiện đang vắng mặt. Xem ra, người kia đúng là chán sống lắm rồi, lại dám làm ra trò hèn hạ này.
“Nè em đi đâu đấy?” Kỷ Hàn Phi nhìn thấy em gái mình muốn rời đi liền hỏi.
Kỷ Thần Hi có chút không kiên nhẫn trả lời:“Đi giải quyết một lão già thích ăn gan hùm mật gấu.”
Kỷ Hàn Phi hiếm hoi đưa mắt nhìn xuống tầng trệt, anh cũng nhận ra ngay người Kỷ Thần Hi đang nói đến là ai. Anh đặt điểm tâm trên tay xuống, lạnh mặt nhắc nhở:“Điện Hạ Ariel thân mến, em chỉ mới 17, hãy nhớ rõ đấy nhé!”
Thứ thuốc kia nếu thật sự là do lão già đó hạ, vậy thì Tịch Cảnh Dương đêm nay xác định phải có phụ nữ mới có thể giải thuốc, còn không thì anh ta chết chắc. Cô em gái ngốc của anh lại muốn đi làm nữ hiệp cứu mỹ nam, còn không phải là dùng bản thân để cứu hắn ta hay sao? Ha, nếu hắn ta thật sự dám động vào em gái anh, nửa đời còn lại của hắn xác định ở trong ngục tù của Nước R vĩnh viễn luôn đi!
Lời cảnh cáo của Kỷ Hàn Phi rất dễ hiểu, năm nay Kỷ Thần Hi vẫn chưa đủ 18 tuổi, nếu xảy ra bất kỳ quan hệ vượt mức cho phép, luật pháp R Quốc tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với Tịch Cảnh Dương.
Kỷ Thần Hi cau mày không đáp, trực tiếp quay người rời đi.
Kỷ Hàn Phi phía sau cũng chỉ biết thở dài, anh biết cô chẳng xem lời cảnh cáo của anh ra kilogram nào cả.
Đột nhiên khi vừa bước đến đầu cầu thang, Kỷ Thần Hi bất chợt dừng lại, cô quay lưng với anh mà nói:“Anh trai, đời này của em, ngoại trừ anh ấy, ai cũng không gả.”
Nói xong rồi đi thẳng một mạch xuống lầu.
Kỷ Hàn Phi nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi, cũng không biết là đang có cảm xúc gì.
Sau đó, Kỷ Thần Hi phất mất hơn năm phút mới tìm thấy Tịch Cảnh Dương và lão già Elmich bên ngoài hành lang cung điện phía Đông. Mà lão già đó lại đang ra lệnh cho người mang anh đi. Nhìn bạn trai đáng yêu của cô sắp đứng không vững nữa, máu nóng trong người Kỷ Thần Hi ngay một tăng.
“Người đàn ông của tôi mà ông cũng muốn bẫy! Xem ra ông cũng không yêu quý cái mạng chó của mình lắm nhỉ?”
Nghe thấy tiếng nói lạ đang đến gần, lão Elmich liền quay sang nhìn cô, ông nheo mắt đánh giá thiếu nữ trước mặt, rồi nở một nụ cười hiền hoà nói:“Cô bé, hôm nay cháu cùng ai đến đây thế? Người đó không nói cho cháu biết, màu tóc không thể nhuộm và màu lens không thể đeo là gì sao?.”
Ông ta vừa dứt lời, Tịch Cảnh Dương đã hoàn toàn mất đi ý thức ngã xuống đất. Hai tên cận vệ mà Elmich gọi ra nhìn nhau, chuẩn bị đưa anh đi thì bị giọng nói lạnh như băng của thiếu nữ lạ mặt ngăn lại.
“Thử động một ngón tay của các người vào anh ấy, bổn Điện Hạ khiến cho cả gia tộc các người bồi táng cùng!”
Kỷ Thần Hi của lúc này không phải là người thích giết chóc, nhưng một khi đã động đến giới hạn của cô, đừng nói là giết, cô có trăm ngàn cách khiến kẻ thù sống không bằng chết.
Elmich nghe thiếu nữ lạ mặt tự xưng là Điện Hạ, sắc mặt bỗng chóc thay đổi.
“Cô là Điện Hạ Ariel?”
Kỷ Thần Hi cười lạnh:“Muốn biết ta là ai, ngươi xứng sao?”
Khí chất vương giả từ người Kỷ Thần Hi toát ra, cộng thêm vẻ ngoài không nhầm đi đâu được kia, Elmich liền biết cô không hề nói đùa. Người trước mặt ông lúc này thật sự là công chúa điện hạ duy nhất của R Quốc, Điện Hạ Ariel Gwyneth.
…----------------…
(Công chúa điện hạ của chúng ta năm 17 tuổi và một nhân vật nam bí ẩn, đoán xem anh ấy là ai nào?)
Ảnh được vẽ bởi AI
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 470: Điện Hạ Ariel
10.0/10 từ 23 lượt.