Song Trùng
Chương 453: Ghen
Cô gái đeo mặt nạ giữ nguyên sự bí ẩn và phong thái thản nhiên, nhưng trong ánh mắt của cô có chứa một tia dụ hoặc. Cô nhẹ nhàng nâng cao tay và nhấn mạnh vào mặt nạ đồng, tạo ra âm thanh nhỏ như một lời từ chối mà không cần lời giải thích.
Tuy nhiên, thay vì tức giận hay thất vọng, Tịch Cảnh Dương lại cười nhẹ, như thể cô gái đeo mặt nạ đã đáp ứng đúng kịch bản anh đã dự đoán.
Mọi ánh mắt trong hội trường đều tập trung vào cảnh tượng trước mặt. Đây cứ như là một cuộc đấu đá tinh thần giữa hai con người có vị thế cao quý, mỗi cử động nhỏ của họ đều mang đến sự căng thẳng và hồi hộp lan tỏa trong không gian.
Tịch Hàng không thể tin vào những gì đang xảy ra. Ông không chỉ thất vọng về con trai mà còn bực bội trước sự ngạo mạn của cô gái đeo mặt nạ. Ông cảm thấy bản thân đang bị mọi người coi thường và chế giễu.
Dù đối phương có ý từ chối, nhưng Tịch Cảnh Dương không hề từ bỏ, anh nghiêng đầu mỉm cười, một nụ cười mà suýt chút nữa doạ Mục Hành sợ ngã lăn ra đất.
“Mời.”
Cô gái đeo mặt nạ im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt Tịch Cảnh Dương. Cuối cùng cô cười nhẹ, nâng tay lên, đặt bàn tay trắng nõn của mình vào lòng bàn tay to lớn của người đàn ông.
“Tịch tiên sinh, xin chỉ giáo thêm.”
Xúc cảm mềm mại quen thuộc trong lòng bàn tay, khiến Tịch Cảnh Dương bất giác cười ngốc. Anh nắm chặt lấy tay cô đi đến giữa hội trường trong ánh sáng đèn mờ ảo và âm nhạc du dương nhẹ nhàng.
Cô gái đeo mặt nạ vẫn giữ nguyên phong thái thản nhiên, nhưng trong mỗi động tác của cô, có sự dụ hoặc và thách thức. Ánh mắt của cô lướt qua Tịch Cảnh Dương với một tia lửa đốt, gợi lên sự tò mò và khát khao.
Tịch Cảnh Dương không thể rời mắt khỏi cô gái đeo mặt nạ, ánh mắt anh đầy tò mò và kích thích. Mỗi động tác của cô tạo ra những sóng điện trong tâm trí anh, khơi dậy những cảm xúc mạnh mẽ và mong muốn sâu sắc.
Khung cảnh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại hai người trên một sân khấu riêng tư. Những ánh đèn lấp lánh và những âm thanh nhẹ nhàng tạo ra một không gian thuần túy, nơi cảm xúc tỏa sáng và thăng hoa.
Trong những giây phút ấy, thế giới bên ngoài không còn tồn tại. Tịch Cảnh Dương và cô gái đeo mặt nạ hoàn toàn chìm đắm trong nhau, như hai linh hồn đang hòa quyện và trở thành một.
Cảm giác của Tịch Cảnh Dương tràn ngập sự mãnh liệt và cuồng nhiệt. Anh cảm nhận được nhịp tim của cô gái đeo mặt nạ đập mạnh trong lòng bàn tay anh, những hơi thở nhanh nhẹn của cô truyền đến anh như lời thì thầm nhẹ nhàng.
“Tịch tiên sinh, dường như cha của anh đã sắp xếp bạn nhảy khác cho anh rồi.”
“Là ông ấy sắp xếp, không liên quan đến tôi.”
Ánh mắt Tịch Cảnh Dương nhìn cô càng thêm nóng rực, giọng nói cũng anh bỗng trầm thấp đến lạnh người:“Em muốn tôi nhảy cũng cô gái khác?”
Cô gái không hề cảm thấy sợ hãi hay bị khí thế của đối phương áp bức, ngược lại giọng điệu của cô càng thêm thích thú:“Hửm? Ý của Tịch tiên sinh là gì? Tôi có chút không hiểu?”
Tịch Cảnh Dương không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt của anh dán chặt vào cô gái trước mặt, cứ như đã nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ kia.
“Kỷ tiểu thư, nãy giờ gót giày của em đã đạp lên chân tôi bảy mươi sáu lần rồi, em muốn phế chân của tôi luôn đúng không?”
Cô gái hơi mím môi trả lời:“Vẫn thiếu một lần nữa.”
“Anh xin đầu hàng, là anh giải quyết chưa tốt, tuyệt đối không có lần sau.”
Ánh sáng xung quanh mờ ảo, âm nhạc nhẹ nhàng, các cặp đôi hoặc là nhảy cùng nhau, hoặc là chọn phương thức rút thăm mà Mục Hành nói trước đó để tìm bạn nhảy cho mình, vì thế không ai để ý đến hai người với ngoại hình đặc biệt nổi trội đang thì thầm với nhau. Dù trước đó, chẳng một ai có thể rời mắt khỏi cặp đôi hài hoà về cả phần nhìn và khí chất cao quý toát ra từ họ.
Lúc này cô gái thuận theo động tác của Tịch Cảnh Dương, nghiêng người sát vào lòng ngực anh, nở một nụ cười đầy khiêu khích:“Tịch tiên sinh, anh đang xem tôi thành người khác rồi đúng không? Tôi không thích bị coi là thế thân đâu.”
Khoé môi người đàn ông hơi nhếch lên, siết chặt lấy eo cô gái.
“Nếu nay cả phu nhân của mình cũng không nhận ra, sợ rằng đêm nay về nhà phải tự phạt quỳ bàn phím rồi?”
…----------------…
Song Trùng
Tuy nhiên, thay vì tức giận hay thất vọng, Tịch Cảnh Dương lại cười nhẹ, như thể cô gái đeo mặt nạ đã đáp ứng đúng kịch bản anh đã dự đoán.
Mọi ánh mắt trong hội trường đều tập trung vào cảnh tượng trước mặt. Đây cứ như là một cuộc đấu đá tinh thần giữa hai con người có vị thế cao quý, mỗi cử động nhỏ của họ đều mang đến sự căng thẳng và hồi hộp lan tỏa trong không gian.
Tịch Hàng không thể tin vào những gì đang xảy ra. Ông không chỉ thất vọng về con trai mà còn bực bội trước sự ngạo mạn của cô gái đeo mặt nạ. Ông cảm thấy bản thân đang bị mọi người coi thường và chế giễu.
Dù đối phương có ý từ chối, nhưng Tịch Cảnh Dương không hề từ bỏ, anh nghiêng đầu mỉm cười, một nụ cười mà suýt chút nữa doạ Mục Hành sợ ngã lăn ra đất.
“Mời.”
Cô gái đeo mặt nạ im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt Tịch Cảnh Dương. Cuối cùng cô cười nhẹ, nâng tay lên, đặt bàn tay trắng nõn của mình vào lòng bàn tay to lớn của người đàn ông.
“Tịch tiên sinh, xin chỉ giáo thêm.”
Xúc cảm mềm mại quen thuộc trong lòng bàn tay, khiến Tịch Cảnh Dương bất giác cười ngốc. Anh nắm chặt lấy tay cô đi đến giữa hội trường trong ánh sáng đèn mờ ảo và âm nhạc du dương nhẹ nhàng.
Cô gái đeo mặt nạ vẫn giữ nguyên phong thái thản nhiên, nhưng trong mỗi động tác của cô, có sự dụ hoặc và thách thức. Ánh mắt của cô lướt qua Tịch Cảnh Dương với một tia lửa đốt, gợi lên sự tò mò và khát khao.
Tịch Cảnh Dương không thể rời mắt khỏi cô gái đeo mặt nạ, ánh mắt anh đầy tò mò và kích thích. Mỗi động tác của cô tạo ra những sóng điện trong tâm trí anh, khơi dậy những cảm xúc mạnh mẽ và mong muốn sâu sắc.
Khung cảnh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại hai người trên một sân khấu riêng tư. Những ánh đèn lấp lánh và những âm thanh nhẹ nhàng tạo ra một không gian thuần túy, nơi cảm xúc tỏa sáng và thăng hoa.
Trong những giây phút ấy, thế giới bên ngoài không còn tồn tại. Tịch Cảnh Dương và cô gái đeo mặt nạ hoàn toàn chìm đắm trong nhau, như hai linh hồn đang hòa quyện và trở thành một.
Cảm giác của Tịch Cảnh Dương tràn ngập sự mãnh liệt và cuồng nhiệt. Anh cảm nhận được nhịp tim của cô gái đeo mặt nạ đập mạnh trong lòng bàn tay anh, những hơi thở nhanh nhẹn của cô truyền đến anh như lời thì thầm nhẹ nhàng.
“Tịch tiên sinh, dường như cha của anh đã sắp xếp bạn nhảy khác cho anh rồi.”
“Là ông ấy sắp xếp, không liên quan đến tôi.”
Ánh mắt Tịch Cảnh Dương nhìn cô càng thêm nóng rực, giọng nói cũng anh bỗng trầm thấp đến lạnh người:“Em muốn tôi nhảy cũng cô gái khác?”
Cô gái không hề cảm thấy sợ hãi hay bị khí thế của đối phương áp bức, ngược lại giọng điệu của cô càng thêm thích thú:“Hửm? Ý của Tịch tiên sinh là gì? Tôi có chút không hiểu?”
Tịch Cảnh Dương không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt của anh dán chặt vào cô gái trước mặt, cứ như đã nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ kia.
“Kỷ tiểu thư, nãy giờ gót giày của em đã đạp lên chân tôi bảy mươi sáu lần rồi, em muốn phế chân của tôi luôn đúng không?”
Cô gái hơi mím môi trả lời:“Vẫn thiếu một lần nữa.”
“Anh xin đầu hàng, là anh giải quyết chưa tốt, tuyệt đối không có lần sau.”
Ánh sáng xung quanh mờ ảo, âm nhạc nhẹ nhàng, các cặp đôi hoặc là nhảy cùng nhau, hoặc là chọn phương thức rút thăm mà Mục Hành nói trước đó để tìm bạn nhảy cho mình, vì thế không ai để ý đến hai người với ngoại hình đặc biệt nổi trội đang thì thầm với nhau. Dù trước đó, chẳng một ai có thể rời mắt khỏi cặp đôi hài hoà về cả phần nhìn và khí chất cao quý toát ra từ họ.
Lúc này cô gái thuận theo động tác của Tịch Cảnh Dương, nghiêng người sát vào lòng ngực anh, nở một nụ cười đầy khiêu khích:“Tịch tiên sinh, anh đang xem tôi thành người khác rồi đúng không? Tôi không thích bị coi là thế thân đâu.”
Khoé môi người đàn ông hơi nhếch lên, siết chặt lấy eo cô gái.
“Nếu nay cả phu nhân của mình cũng không nhận ra, sợ rằng đêm nay về nhà phải tự phạt quỳ bàn phím rồi?”
…----------------…
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 453: Ghen
10.0/10 từ 23 lượt.