Song Trùng
Chương 442: Tầm nhìn của lão tướng
Ông cụ Tịch hắng giọng, bắt đầu nói:“Lần nữa cảm ơn mọi người đã có mặt và cũng như đồng hành cùng Tịch Thị suốt thời gian qua. Nào, hãy cùng nâng ly đầu tiên cho buổi tiệc ngày hôm nay diễn ra xuông sẻ!”
Ông cụ không thể uống quá nhiều rượu vì vấn đề sức khoẻ, nên ly của ông là loại rượu nhẹ với nồng độ cồn không quá cao. Ông nâng ly rượu lên rồi một hơi uống cạn, các vị khách phía dưới cũng nâng ly lên cùng uống.
Bỗng lúc này phía dưới có một người lên tiếng:“Tịch lão tướng quân, nghe nói hôm nay không đơn giản chỉ là buổi tiệc cuối năm thường niên của Tịch Thị, không biết có đúng không?”
Không chỉ người vừa lên tiếng hỏi, mà hầu như người có mặt trong hội trường đều mong chờ câu trả lời của ông cụ. Không ai trong số họ muốn bỏ lỡ cơ hội tiếp cận và mở rộng quan hệ với vị Tịch Tổng danh tiếng lẫy lừng vì sự thông minh, tài giỏi của anh.
Hơn hết chính là không muốn đắc tội với vị atula máu lạnh, chưa bao giờ lộ mặt kia. Lỡ như sau này xui rủi đắc tội với anh, coi như bản thân bọn họ tiêu đời. Vì ai mà chưa từng chứng kiến vị tổng tài trẻ tuổi đó, ra tay sát phạt tứ phương trong thời gian ngắn ra sao, thuần phục hoàn toàn thị trường kinh tế của đất nước này thế nào. Nhìn cách anh thanh lọc hoàn toàn các thế lực đe doạ đến Tịch Thị, đủ để nhận ra tính cách của anh vô cùng tàn nhẫn.
Ông cụ Tịch đặt ly rượu về lại khay của nhân viên phục vụ, cười lớn nói:“Nói thật thì đứng ở cương vị này, lão già ta cũng thấy có chút gượng gạo. Tịch Thị có được như ngày hôm nay đều do một tay con dâu và cháu trai ta gầy dựng nên. Ta bây giờ cứ như giành hết công lao của họ vậy.”
Tuy nói thế là không sai, dù sao ông cụ Tịch cũng xuất thân từ quân ngũ, ông có tiếng nói trong lĩnh vực khác chứ không phải ở lĩnh vực thương nghiệp này.
Tịch Thị giàu có nhiều đời, nhưng vẫn là bắt đầu phát triển nhất vào giai đoạn Diệp Lạc Anh tham gia vào công cuộc cơ cấu lại tập đoàn Tịch Thị. Và đỉnh cao nhất của sự phát triển ấy, là khi Tịch Cảnh Dương trở lại từ R Quốc, chính thức đảm nhiệm vị trí cao nhất tại đây.
Dù vậy, không ai có thể phủ nhận hoàn toàn những việc trên không liên quan đến ông cụ Tịch. Phải nói mắt nhìn người và dụng binh của ông lúc còn trong quân đội, được vận dụng rất tốt cho gia đình của mình.
Năm đó Tịch Gia đơn giản chỉ là một gia tộc giàu có với khối tài sản kếch xù được truyền qua nhiều đời. Nhưng con cháu Tịch Gia đa phần đều là những kẻ vô dụng, tham ăn biếng làm, đều hướng mắt về khối tài sản của gia tộc. Vì thế, dù giàu có đến đâu, dù của cải nhiều đến mức nào, khi chỉ tiêu mà không làm ra được, cũng có ngày cạn sạch.
Đây cũng là thời gian đen tối nhất của Tịch Gia, khi không chỉ có nội chiến bên trong gia tộc, mà những thế lực khác ở bên ngoài đều chăm chăm nhìn vào họ.
Không ai ngờ được, trong tình thế như vậy, ông cụ Tịch lại giao lại chức vị trưởng tộc cho Tịch Hàng, người được xem là vô năng nhất trong những người con trai của ông.
Cứ nghĩ sự phồn vinh của Tịch Gia sẽ chấm dứt tại đây, nhưng một chuyển biến bất ngờ mới đã xảy ra.
Liên hôn Tịch Gia và Diệp Gia của Nước I, đánh vỡ hoàn toàn thế bị động của nhà họ Tịch lúc bấy giờ. Diệp Lạc Anh một thân nữ nhi có thể dẹp yên được những kẻ đang không ngừng soi mói vị trí trưởng tộc, dẹp yên được các thế lực đang không ngừng lăm le vào Tịch Thị.
Thế nhưng, thời gian Diệp Lạc Anh mang thai đứa con đầu lòng cũng là thời điểm bà có điểm yếu chí mạng nhất.
Chỉ trừ một số người không muốn tranh đoạt gia sản của nhà họ Tịch, thì bên trong Tịch Gia lúc này, không ai muốn nhìn thấy Diệp Lạc Anh mẹ tròn con vuông.
Thứ bọn họ e dè nhất chính là đứa con trong bụng của Diệp Lạc Anh. Nếu như đứa trẻ này giống Tịch Hàng thì họ có thể yên tâm, vì sẽ có cơ hội lật đổ vợ chồng trưởng tộc. Nhưng nếu lại mang gen xuất chúng của Diệp Lạc Anh thì lại là câu chuyện khác.
Ngay từ khi biết tin Diệp Lạc Anh mang thai, ông cụ Tịch đã cảm nhận được sự săm soi và ánh mắt đe dọa từ những người tham gia tranh đoạt quyền lực trong gia tộc. Ông biết rằng đứa con trong bụng Diệp Lạc Anh có thể là chìa khóa để mở ra cánh cửa vinh quang hoặc tạo ra nguy cơ lớn cho sự tồn vong của gia tộc Tịch.
Bước đi bất ngờ như chọn Tịch Hàng làm trưởng tộc ông chỉ có thể dùng một lần. Còn lần này, muốn bảo vệ đứa cháu chưa ra đời của ông, chỉ còn một cách duy nhất.
Kể từ ngày đó, ông cụ cứ như hoàn toàn ngó lơ gia đình của Tịch Hàng. Hay thậm chí biết chuyện có người nhân cơ hội Diệp Lạc Anh đang mang thai mà ám sát bà thì cũng xem như không biết gì.
Ông cụ muốn di dời sự chú ý của mọi người, để họ thấy ông không xem trọng Diệp Lạc Anh và con của bà, để những người đó phải suy nghĩ lại mục tiêu mà họ cần tấn công thực chất là ai.
Cũng vì lí do này mà năm đó Tịch Cảnh Dương có thể thuận lợi xuất ngoại mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Dù bề ngoài ông cụ Tịch không hề nhúng tay vào, nhưng rất nhiều thứ đều xuất phát từ ông mà ra.
…----------------…
Song Trùng
Ông cụ không thể uống quá nhiều rượu vì vấn đề sức khoẻ, nên ly của ông là loại rượu nhẹ với nồng độ cồn không quá cao. Ông nâng ly rượu lên rồi một hơi uống cạn, các vị khách phía dưới cũng nâng ly lên cùng uống.
Bỗng lúc này phía dưới có một người lên tiếng:“Tịch lão tướng quân, nghe nói hôm nay không đơn giản chỉ là buổi tiệc cuối năm thường niên của Tịch Thị, không biết có đúng không?”
Không chỉ người vừa lên tiếng hỏi, mà hầu như người có mặt trong hội trường đều mong chờ câu trả lời của ông cụ. Không ai trong số họ muốn bỏ lỡ cơ hội tiếp cận và mở rộng quan hệ với vị Tịch Tổng danh tiếng lẫy lừng vì sự thông minh, tài giỏi của anh.
Hơn hết chính là không muốn đắc tội với vị atula máu lạnh, chưa bao giờ lộ mặt kia. Lỡ như sau này xui rủi đắc tội với anh, coi như bản thân bọn họ tiêu đời. Vì ai mà chưa từng chứng kiến vị tổng tài trẻ tuổi đó, ra tay sát phạt tứ phương trong thời gian ngắn ra sao, thuần phục hoàn toàn thị trường kinh tế của đất nước này thế nào. Nhìn cách anh thanh lọc hoàn toàn các thế lực đe doạ đến Tịch Thị, đủ để nhận ra tính cách của anh vô cùng tàn nhẫn.
Ông cụ Tịch đặt ly rượu về lại khay của nhân viên phục vụ, cười lớn nói:“Nói thật thì đứng ở cương vị này, lão già ta cũng thấy có chút gượng gạo. Tịch Thị có được như ngày hôm nay đều do một tay con dâu và cháu trai ta gầy dựng nên. Ta bây giờ cứ như giành hết công lao của họ vậy.”
Tuy nói thế là không sai, dù sao ông cụ Tịch cũng xuất thân từ quân ngũ, ông có tiếng nói trong lĩnh vực khác chứ không phải ở lĩnh vực thương nghiệp này.
Tịch Thị giàu có nhiều đời, nhưng vẫn là bắt đầu phát triển nhất vào giai đoạn Diệp Lạc Anh tham gia vào công cuộc cơ cấu lại tập đoàn Tịch Thị. Và đỉnh cao nhất của sự phát triển ấy, là khi Tịch Cảnh Dương trở lại từ R Quốc, chính thức đảm nhiệm vị trí cao nhất tại đây.
Dù vậy, không ai có thể phủ nhận hoàn toàn những việc trên không liên quan đến ông cụ Tịch. Phải nói mắt nhìn người và dụng binh của ông lúc còn trong quân đội, được vận dụng rất tốt cho gia đình của mình.
Năm đó Tịch Gia đơn giản chỉ là một gia tộc giàu có với khối tài sản kếch xù được truyền qua nhiều đời. Nhưng con cháu Tịch Gia đa phần đều là những kẻ vô dụng, tham ăn biếng làm, đều hướng mắt về khối tài sản của gia tộc. Vì thế, dù giàu có đến đâu, dù của cải nhiều đến mức nào, khi chỉ tiêu mà không làm ra được, cũng có ngày cạn sạch.
Đây cũng là thời gian đen tối nhất của Tịch Gia, khi không chỉ có nội chiến bên trong gia tộc, mà những thế lực khác ở bên ngoài đều chăm chăm nhìn vào họ.
Không ai ngờ được, trong tình thế như vậy, ông cụ Tịch lại giao lại chức vị trưởng tộc cho Tịch Hàng, người được xem là vô năng nhất trong những người con trai của ông.
Cứ nghĩ sự phồn vinh của Tịch Gia sẽ chấm dứt tại đây, nhưng một chuyển biến bất ngờ mới đã xảy ra.
Liên hôn Tịch Gia và Diệp Gia của Nước I, đánh vỡ hoàn toàn thế bị động của nhà họ Tịch lúc bấy giờ. Diệp Lạc Anh một thân nữ nhi có thể dẹp yên được những kẻ đang không ngừng soi mói vị trí trưởng tộc, dẹp yên được các thế lực đang không ngừng lăm le vào Tịch Thị.
Thế nhưng, thời gian Diệp Lạc Anh mang thai đứa con đầu lòng cũng là thời điểm bà có điểm yếu chí mạng nhất.
Chỉ trừ một số người không muốn tranh đoạt gia sản của nhà họ Tịch, thì bên trong Tịch Gia lúc này, không ai muốn nhìn thấy Diệp Lạc Anh mẹ tròn con vuông.
Thứ bọn họ e dè nhất chính là đứa con trong bụng của Diệp Lạc Anh. Nếu như đứa trẻ này giống Tịch Hàng thì họ có thể yên tâm, vì sẽ có cơ hội lật đổ vợ chồng trưởng tộc. Nhưng nếu lại mang gen xuất chúng của Diệp Lạc Anh thì lại là câu chuyện khác.
Ngay từ khi biết tin Diệp Lạc Anh mang thai, ông cụ Tịch đã cảm nhận được sự săm soi và ánh mắt đe dọa từ những người tham gia tranh đoạt quyền lực trong gia tộc. Ông biết rằng đứa con trong bụng Diệp Lạc Anh có thể là chìa khóa để mở ra cánh cửa vinh quang hoặc tạo ra nguy cơ lớn cho sự tồn vong của gia tộc Tịch.
Bước đi bất ngờ như chọn Tịch Hàng làm trưởng tộc ông chỉ có thể dùng một lần. Còn lần này, muốn bảo vệ đứa cháu chưa ra đời của ông, chỉ còn một cách duy nhất.
Kể từ ngày đó, ông cụ cứ như hoàn toàn ngó lơ gia đình của Tịch Hàng. Hay thậm chí biết chuyện có người nhân cơ hội Diệp Lạc Anh đang mang thai mà ám sát bà thì cũng xem như không biết gì.
Ông cụ muốn di dời sự chú ý của mọi người, để họ thấy ông không xem trọng Diệp Lạc Anh và con của bà, để những người đó phải suy nghĩ lại mục tiêu mà họ cần tấn công thực chất là ai.
Cũng vì lí do này mà năm đó Tịch Cảnh Dương có thể thuận lợi xuất ngoại mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Dù bề ngoài ông cụ Tịch không hề nhúng tay vào, nhưng rất nhiều thứ đều xuất phát từ ông mà ra.
…----------------…
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 442: Tầm nhìn của lão tướng
10.0/10 từ 23 lượt.