Song Trùng
Chương 423: Muốn trị trà xanh hãy trà xanh hơn đối phương
Gần như chỉ vài giây sau khi Nam Cung Lục Trà xuất hiện, một giọng nói đầy giận dữ khá quen thuộc vang lên ngay sau đó.
“Tịch Cảnh Dương! Mày điên rồi à, có ai đối xử với khách như mày không?”
“Còn đám bảo vệ các người, muốn bị đuổi hết cả đám hay gì? Sao còn không thả Nam Cung phu nhân ra!”
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Kỷ Thần Hi biết vị kia cũng chính là ba ruột của Tịch Cảnh Dương rất không thích cô, nhưng vì anh nên cô luôn nhẫn nhịn hết mức có thể. Cô không muốn vì cô mà anh phải tranh cãi với cha mẹ của mình.
Tuy nhiên, thái độ của cha anh thật sự khiến cô lạnh lòng. Năm đó, khi biết được quan hệ giữa hai người, cha của cô cũng từng đối xử với anh như thế sao?
Bỗng bàn tay lạnh băng của cô được phủ lên một tầng hơi ấm vô cùng dễ chịu.
“Đừng lo lắng, ngày nào anh ở đây, vị trí đại thiếu phu nhân nhà họ Tịch, ai cũng đừng hòng tranh được với em.”
Đến cuối cùng, anh vẫn sẽ không để cô phải chịu thiệt dù chỉ là một chút. Dù có thể phản kháng lại những kẻ muốn bắt nạt cô, nhưng xem ra không cần đợi đến cô tự mình động thủ rồi.
Trấn an Kỷ Thần Hi xong, Tịch Cảnh Dương đưa mắt về phía bốn bảo vệ, giọng nói lạnh lẽo như gió mùa đông ra lệnh:“Còn không tiễn vị phu nhân này cút?”
Nam Cung Lục Trà ủy khuất đỏ mắt nhìn Tịch Hàng:“Bác trai, nếu mọi người ở Tịch Gia đã không hoan nghênh mẹ con cháu như thế, mong bác sau này đừng mời mẹ con cháu đến làm khách để rồi đuổi đi như ăn mày thế này nữa.”
Cô ta tiếp tục nói với bốn bảo vệ:“Mau thả mẹ tôi ra, cửa nhà họ Tịch cao như thế, Nam Cung Gia và Kỷ Gia lần sau không dám mạo phạm đến đây nữa.”
Nghe đến hai chữ Kỷ Gia, Tịch Hàng lập tức sốt ruột ngăn cản Nam Cung Lục Trà rời đi, quát mắng với bốn bảo vệ:“Các người mau buông bà ấy ra, còn không thì cả đám cùng cút khỏi nhà họ Tịch ngay cho ta!”
Kỷ Thần Hi nhìn ra, không muốn làm khó những người làm công ăn lương như họ, lên tiếng:“Thả bà ấy ra đi.”
Bất cứ ai có mặt ở hành lang lúc này đều biết Kỷ Thần Hi có mấy phần quan trọng với đại thiếu gia nhà họ Tịch. Vì thế, nghe được câu nói này của cô, họ cứ như bắt được vàng, lập tức bỏ tay ra khỏi người Nam Cung phu nhân rời trở về vị trí canh gác ngay lập tức.
Tịch Cảnh Dương nhíu mày:“Em không cần phải nhân nhượng, ở đây có anh là chỗ dựa cho em.”
Kỷ Thần Hi nhìn anh khẽ mỉm cười:“Bạn gái kim vị hôn thê của anh như em đây, không phải dạng mà ai cũng có thể bắt nạt được, yên tâm.”
Nói xong cô quay sang nhìn hai mẹ con nhà Nam Cung, bộ dạng ủy khuất đáng thương cứ như kiểu cả thế giới có lỗi với mình của họ, thật sự khiến cô buồn nôn.
Kỷ Thần Hi bỗng cảm thấy gia chủ nhà Nam Cung đặt tên cho cô con gái này của nhà họ vô cùng hay, Lục Trà chính là Lục Trà, quả là danh xứng với thực.
Giờ phút này chính là cơ hội tốt nhất để vận dụng những kinh nghiệm quý báu, học được từ phim truyền hình lúc năm giờ chiều.
Muốn trị trà xanh, hãy trà xanh hơn đối phương!
Ở hành lang lúc này, ngoại trừ Tịch Hàng cha của Tịch Cảnh Dương, mẹ con nhà Nam Cung, cô và Tịch Cảnh Dương thì vẫn còn một vị phu nhân từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào, chỉ đang âm thầm quan sát.
Vị phu nhân đó có vẻ ngoài xuất chúng và trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Đường nét gương mặt sắc sảo, nước da trắng mịn, khí chất bất phàm và ánh mắt sắc lạnh khiến ai nhìn thấy cũng không thể không chú ý.
Bà ấy mặc một bộ sườn xám sang trọng, tôn lên vẻ đẹp và dáng vóc hoàn hảo. Tóc dài mượt mà được buộc gọn phía sau đầu, tạo nên sự chỉn chu và tinh tế. Bà ta tỏa ra một sự tự tin và quyền lực không thể phủ nhận.
Dường như vị phu nhân này đã đánh giá và hiểu rõ tình hình, không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi gia đình. Thay vào đó, bà ta chọn cách quan sát và lắng nghe mọi diễn biến. Bằng cách giữ im lặng, bà ta toát lên vẻ thông minh và khôn khéo.
Không cần nghĩ thì chỉ cần nhìn vẻ ngoài này, Kỷ Thần Hi cũng đủ biết vị phu nhân này là ai.
Là một người thuộc giới quý tộc thật sự, khí chất này sẽ không thể lầm lẫn đi đâu được, khác biệt hoàn toàn với cảm giác mà Nam Cung phu nhân kia đem lại cho cô.
Kỷ Thần Hi bước về phía của đối phương, lễ phép cúi chào:“Chào bác gái, cháu tên là Kỷ Thần Hi, lần đầu đến nhà lại gây ồn ào thế này, thật xin lỗi.”
Không đợi Diệp Lạc Anh kịp đáp lời, Tịch Cảnh Dương sắc mặt vô cùng khó chịu muốn đi lên bảo vệ cô, sợ rằng mẹ anh sẽ như ông cha ngốc nghếch của mình mà đuổi cô đi.
Kỷ Thần Hi sao có thể không hiểu tính cách của anh, không xoay người lấy một chút mà vẫn biết anh đang đi tới, cô như cười như không lên tiếng.
“Quà em chuẩn bị, có một món em mua từ Y Quốc, là hàng dễ vỡ, anh giúp em mang vào đây được không?”
…----------------…
Song Trùng
“Tịch Cảnh Dương! Mày điên rồi à, có ai đối xử với khách như mày không?”
“Còn đám bảo vệ các người, muốn bị đuổi hết cả đám hay gì? Sao còn không thả Nam Cung phu nhân ra!”
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Kỷ Thần Hi biết vị kia cũng chính là ba ruột của Tịch Cảnh Dương rất không thích cô, nhưng vì anh nên cô luôn nhẫn nhịn hết mức có thể. Cô không muốn vì cô mà anh phải tranh cãi với cha mẹ của mình.
Tuy nhiên, thái độ của cha anh thật sự khiến cô lạnh lòng. Năm đó, khi biết được quan hệ giữa hai người, cha của cô cũng từng đối xử với anh như thế sao?
Bỗng bàn tay lạnh băng của cô được phủ lên một tầng hơi ấm vô cùng dễ chịu.
“Đừng lo lắng, ngày nào anh ở đây, vị trí đại thiếu phu nhân nhà họ Tịch, ai cũng đừng hòng tranh được với em.”
Đến cuối cùng, anh vẫn sẽ không để cô phải chịu thiệt dù chỉ là một chút. Dù có thể phản kháng lại những kẻ muốn bắt nạt cô, nhưng xem ra không cần đợi đến cô tự mình động thủ rồi.
Trấn an Kỷ Thần Hi xong, Tịch Cảnh Dương đưa mắt về phía bốn bảo vệ, giọng nói lạnh lẽo như gió mùa đông ra lệnh:“Còn không tiễn vị phu nhân này cút?”
Nam Cung Lục Trà ủy khuất đỏ mắt nhìn Tịch Hàng:“Bác trai, nếu mọi người ở Tịch Gia đã không hoan nghênh mẹ con cháu như thế, mong bác sau này đừng mời mẹ con cháu đến làm khách để rồi đuổi đi như ăn mày thế này nữa.”
Cô ta tiếp tục nói với bốn bảo vệ:“Mau thả mẹ tôi ra, cửa nhà họ Tịch cao như thế, Nam Cung Gia và Kỷ Gia lần sau không dám mạo phạm đến đây nữa.”
Nghe đến hai chữ Kỷ Gia, Tịch Hàng lập tức sốt ruột ngăn cản Nam Cung Lục Trà rời đi, quát mắng với bốn bảo vệ:“Các người mau buông bà ấy ra, còn không thì cả đám cùng cút khỏi nhà họ Tịch ngay cho ta!”
Kỷ Thần Hi nhìn ra, không muốn làm khó những người làm công ăn lương như họ, lên tiếng:“Thả bà ấy ra đi.”
Bất cứ ai có mặt ở hành lang lúc này đều biết Kỷ Thần Hi có mấy phần quan trọng với đại thiếu gia nhà họ Tịch. Vì thế, nghe được câu nói này của cô, họ cứ như bắt được vàng, lập tức bỏ tay ra khỏi người Nam Cung phu nhân rời trở về vị trí canh gác ngay lập tức.
Tịch Cảnh Dương nhíu mày:“Em không cần phải nhân nhượng, ở đây có anh là chỗ dựa cho em.”
Kỷ Thần Hi nhìn anh khẽ mỉm cười:“Bạn gái kim vị hôn thê của anh như em đây, không phải dạng mà ai cũng có thể bắt nạt được, yên tâm.”
Nói xong cô quay sang nhìn hai mẹ con nhà Nam Cung, bộ dạng ủy khuất đáng thương cứ như kiểu cả thế giới có lỗi với mình của họ, thật sự khiến cô buồn nôn.
Kỷ Thần Hi bỗng cảm thấy gia chủ nhà Nam Cung đặt tên cho cô con gái này của nhà họ vô cùng hay, Lục Trà chính là Lục Trà, quả là danh xứng với thực.
Giờ phút này chính là cơ hội tốt nhất để vận dụng những kinh nghiệm quý báu, học được từ phim truyền hình lúc năm giờ chiều.
Muốn trị trà xanh, hãy trà xanh hơn đối phương!
Ở hành lang lúc này, ngoại trừ Tịch Hàng cha của Tịch Cảnh Dương, mẹ con nhà Nam Cung, cô và Tịch Cảnh Dương thì vẫn còn một vị phu nhân từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào, chỉ đang âm thầm quan sát.
Vị phu nhân đó có vẻ ngoài xuất chúng và trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Đường nét gương mặt sắc sảo, nước da trắng mịn, khí chất bất phàm và ánh mắt sắc lạnh khiến ai nhìn thấy cũng không thể không chú ý.
Bà ấy mặc một bộ sườn xám sang trọng, tôn lên vẻ đẹp và dáng vóc hoàn hảo. Tóc dài mượt mà được buộc gọn phía sau đầu, tạo nên sự chỉn chu và tinh tế. Bà ta tỏa ra một sự tự tin và quyền lực không thể phủ nhận.
Dường như vị phu nhân này đã đánh giá và hiểu rõ tình hình, không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi gia đình. Thay vào đó, bà ta chọn cách quan sát và lắng nghe mọi diễn biến. Bằng cách giữ im lặng, bà ta toát lên vẻ thông minh và khôn khéo.
Không cần nghĩ thì chỉ cần nhìn vẻ ngoài này, Kỷ Thần Hi cũng đủ biết vị phu nhân này là ai.
Là một người thuộc giới quý tộc thật sự, khí chất này sẽ không thể lầm lẫn đi đâu được, khác biệt hoàn toàn với cảm giác mà Nam Cung phu nhân kia đem lại cho cô.
Kỷ Thần Hi bước về phía của đối phương, lễ phép cúi chào:“Chào bác gái, cháu tên là Kỷ Thần Hi, lần đầu đến nhà lại gây ồn ào thế này, thật xin lỗi.”
Không đợi Diệp Lạc Anh kịp đáp lời, Tịch Cảnh Dương sắc mặt vô cùng khó chịu muốn đi lên bảo vệ cô, sợ rằng mẹ anh sẽ như ông cha ngốc nghếch của mình mà đuổi cô đi.
Kỷ Thần Hi sao có thể không hiểu tính cách của anh, không xoay người lấy một chút mà vẫn biết anh đang đi tới, cô như cười như không lên tiếng.
“Quà em chuẩn bị, có một món em mua từ Y Quốc, là hàng dễ vỡ, anh giúp em mang vào đây được không?”
…----------------…
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 423: Muốn trị trà xanh hãy trà xanh hơn đối phương
10.0/10 từ 23 lượt.