Song Trùng
Chương 40: Bỏ nhà theo trai
"Nhưng mà nè bà chủ nhỏ, em muốn thanh toán cho anh bằng cách nào đây?" Kỷ Hàn Phi híp mắt lại nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Mộ Nhược Vi giơ tay lấy chiếc bánh quy vị mật ong trên bàn trà vô tư ngồi ăn:"Anh có laptop không?"
Kỷ Hàn Phi cũng thờ ơ đáp:"Nếu có thì sao?"
"Tôi viết cho anh một phần mềm nhỏ, anh cứ đăng lên các diễn đàn điện tử rao bán, đảm bảo thu về hơn năm mươi vạn!" Cô từ từ đặt chiếc bánh trên tay xuống nghiêm túc mà nói với anh.
Kỷ Hàn Phi nâng mắt lên nhìn cô, miệng hơi nhoẻn cười:"Lợi hại vậy sao?"
Đường đường Thần Công Nghệ của một đế chế về khoa học, vậy mà giờ đây sản phẩm của em ấy chỉ được rao bán trên các trang mạng thôi sao?
Mộ Nhược Vi hất cầm tỏ vẻ vô cùng tự tin:"Nếu không tin, cứ lấy máy ra đây!"
Từ sau lần hack sập trang web của trường, cô nhận ra mình thật sự rất thích máy tính, thậm chí khi bàn tay cô chạm vào bàn phím, nó như có thể tự động di chuyển vậy.
Trong khoảng thời gian trước cô đã bán một số phần mềm do cô rãnh rỗi viết ra, ai ngờ rất nhiều người tranh nhau sức đầu mẻ trán để giành mua lấy. Bỗng nhiên trở thành phú bà trong một đêm đúng thật khiến người ta bỡ ngỡ!
Nhưng cô lại không có việc gì phải dùng đến tiền cả, dù sao nếu cô không từ chối, Tịch Cảnh Dương cũng sẽ tặng cho cô một chiếc thẻ đen phiên bản đặc biệt. Chính vì thế số tiền nhận được từ việc bán phần mềm kia, cô quyên thẳng cho các tổ chức từ thiện ở Nước Z và một số tổ chức ngoài nước có uy tín khác.
Nhờ vậy từ một phú bà giàu lên trong một đêm, cô trở nên nghèo khổ cũng ngay trong đêm đó. Nhưng cô tin với khả năng của mình, việc kiếm năm mươi vạn trả tiền nhà không khó.
Mộ Nhược Vi không nhận ra ý cười thâm sâu của người đối diện, anh ta đứng dậy đi vào phòng rồi lấy ra một chiếc laptop đưa cho cô.
Hai mắt của Mộ Nhược Vi bỗng sáng rực:"Phú ông!"
Người đàn ông sau khi đưa máy cho cô thì ngồi xuống ghế, nhàn nhã ngồi thưởng trà:"Hửm?"
Cô gái nhỏ nhìn anh ta với vẻ vừa ngưỡng mộ vừa hoài nghi:"Rốt cuộc anh là ai vậy? Erabook là phiên bản mới nhất vừa được A&D tạo ra, hiện tại ngay cả bản thử nghiệm còn chưa có mặt trên thị trường, dù là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, vậy mà anh lại có!"
Người đàn ông hơi nhướng mày:"Cũng có chút hiểu biết."
Mộ Nhược Vi khẽ nâng niu chiếc máy trong tay, xoay qua xoay lại để đánh giá, sau đó không khỏi bất ngờ mà hét lên:"A! Thật sự là hàng real!"
Nhìn cô gái vui vẻ vì tìm được món đồ yêu thích trước mặt, Kỷ Hàn Phi bỗng có chút đau lòng. Đúng là đồ ngốc, món hàng do chính em tạo ra, giờ lại vì nhìn thấy nó mà vui vẻ vậy sao?
Đang chăm chú quan sát bảo bối trong tay thì ánh mắt của của cô gái liền dời sang chủ nhân của nó. Lần nữa nở một nụ cười vô cùng thật trân.
"Hàn Ca Ca, anh nói xem, chiếc máy này đáng giá bao nhiêu?"
Kỷ Hàn Phi phụt cười một cái, như thói quen lại muốn đưa tay lên búng trán cô một cái, nhưng cánh tay giữa không trung bỗng khựng lại rồi vội rụt về.
"Năm mươi vạn nhóc vẫn chưa trả cho anh, vậy mà còn muốn cướp luôn máy của anh sao?"
Mộ Nhược Vi liền bĩu môi mở máy lên:"Password là gì?"
"2902"
"Sinh nhật anh à?" Mộ Nhược Vi bâng quơ hỏi.
Kỷ Hàn Phi nhìn chằm chằm về phía cô gái đang chăm chú gõ phím:"Sinh nhật em gái tôi."
"Em gái anh cũng biết chọn ngày sinh thật, bốn năm ăn sinh nhật một lần, tiết kiệm bao nhiêu là tiền."
Chàng trai nhếch mép cười nhạt:"Vậy sao? Vậy thì cả hai anh em chúng tôi đều rất tiết kiệm."
Lúc này Mộ Nhược Vi mới ngẩng mặt lên tò mò hỏi:"Hai người...là sinh đôi sao?"
Kỷ Hàn Phi tỏ vẻ suy nghĩ sau đó gật đầu:"Ừ là sinh đôi, nhưng anh đây ra trước bốn năm."
"..." Thật sự cạn lời, sa mạc lời, hạn hán lời với cái tên này!
"Vậy cô ấy đâu rồi?" Không biết vì sao mà Mộ Nhược Vi cảm thấy rất hiếu kỳ về cô em gái kia, nên tiếp tục hỏi.
Người đàn ông nào đó khẽ nghiêng người tựa lưng vào ghế, mắt nhìn lên trần nhà, trông có vẻ thương tâm và đau xót.
Mộ Nhược Vi cũng hơi hoang mang trước thái độ của anh, chẳng lẻ cô lại hỏi phải câu hỏi không nên hỏi rồi ư? Đừng nói là cái cô em gái đó đã...
"Con nhóc vô lương tâm đó, bỏ nhà theo trai rồi!''
Mộ Nhược Vi còn đang cảm thấy tội lỗi:"..."
Con mịa nó! Em gái anh chẳng qua là bỏ nhà đi theo người khác thôi, anh có cần trưng ra cái bộ dạng như em gái anh đã đi xa luôn rồi không?
Có lẻ giờ phút này Mộ Nhược Vi cũng hiểu sơ sơ lí do vì sao cô ấy bỏ đi rồi, sống chung với thằng anh trai "cực phẩm" như anh ta, chưa tức chết là may mắn lắm rồi! Nói gì đến bỏ chạy thôi chứ!
...----------------...
Song Trùng
Mộ Nhược Vi giơ tay lấy chiếc bánh quy vị mật ong trên bàn trà vô tư ngồi ăn:"Anh có laptop không?"
Kỷ Hàn Phi cũng thờ ơ đáp:"Nếu có thì sao?"
"Tôi viết cho anh một phần mềm nhỏ, anh cứ đăng lên các diễn đàn điện tử rao bán, đảm bảo thu về hơn năm mươi vạn!" Cô từ từ đặt chiếc bánh trên tay xuống nghiêm túc mà nói với anh.
Kỷ Hàn Phi nâng mắt lên nhìn cô, miệng hơi nhoẻn cười:"Lợi hại vậy sao?"
Đường đường Thần Công Nghệ của một đế chế về khoa học, vậy mà giờ đây sản phẩm của em ấy chỉ được rao bán trên các trang mạng thôi sao?
Mộ Nhược Vi hất cầm tỏ vẻ vô cùng tự tin:"Nếu không tin, cứ lấy máy ra đây!"
Từ sau lần hack sập trang web của trường, cô nhận ra mình thật sự rất thích máy tính, thậm chí khi bàn tay cô chạm vào bàn phím, nó như có thể tự động di chuyển vậy.
Trong khoảng thời gian trước cô đã bán một số phần mềm do cô rãnh rỗi viết ra, ai ngờ rất nhiều người tranh nhau sức đầu mẻ trán để giành mua lấy. Bỗng nhiên trở thành phú bà trong một đêm đúng thật khiến người ta bỡ ngỡ!
Nhưng cô lại không có việc gì phải dùng đến tiền cả, dù sao nếu cô không từ chối, Tịch Cảnh Dương cũng sẽ tặng cho cô một chiếc thẻ đen phiên bản đặc biệt. Chính vì thế số tiền nhận được từ việc bán phần mềm kia, cô quyên thẳng cho các tổ chức từ thiện ở Nước Z và một số tổ chức ngoài nước có uy tín khác.
Nhờ vậy từ một phú bà giàu lên trong một đêm, cô trở nên nghèo khổ cũng ngay trong đêm đó. Nhưng cô tin với khả năng của mình, việc kiếm năm mươi vạn trả tiền nhà không khó.
Mộ Nhược Vi không nhận ra ý cười thâm sâu của người đối diện, anh ta đứng dậy đi vào phòng rồi lấy ra một chiếc laptop đưa cho cô.
Hai mắt của Mộ Nhược Vi bỗng sáng rực:"Phú ông!"
Người đàn ông sau khi đưa máy cho cô thì ngồi xuống ghế, nhàn nhã ngồi thưởng trà:"Hửm?"
Cô gái nhỏ nhìn anh ta với vẻ vừa ngưỡng mộ vừa hoài nghi:"Rốt cuộc anh là ai vậy? Erabook là phiên bản mới nhất vừa được A&D tạo ra, hiện tại ngay cả bản thử nghiệm còn chưa có mặt trên thị trường, dù là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, vậy mà anh lại có!"
Người đàn ông hơi nhướng mày:"Cũng có chút hiểu biết."
Mộ Nhược Vi khẽ nâng niu chiếc máy trong tay, xoay qua xoay lại để đánh giá, sau đó không khỏi bất ngờ mà hét lên:"A! Thật sự là hàng real!"
Nhìn cô gái vui vẻ vì tìm được món đồ yêu thích trước mặt, Kỷ Hàn Phi bỗng có chút đau lòng. Đúng là đồ ngốc, món hàng do chính em tạo ra, giờ lại vì nhìn thấy nó mà vui vẻ vậy sao?
Đang chăm chú quan sát bảo bối trong tay thì ánh mắt của của cô gái liền dời sang chủ nhân của nó. Lần nữa nở một nụ cười vô cùng thật trân.
"Hàn Ca Ca, anh nói xem, chiếc máy này đáng giá bao nhiêu?"
Kỷ Hàn Phi phụt cười một cái, như thói quen lại muốn đưa tay lên búng trán cô một cái, nhưng cánh tay giữa không trung bỗng khựng lại rồi vội rụt về.
"Năm mươi vạn nhóc vẫn chưa trả cho anh, vậy mà còn muốn cướp luôn máy của anh sao?"
Mộ Nhược Vi liền bĩu môi mở máy lên:"Password là gì?"
"2902"
"Sinh nhật anh à?" Mộ Nhược Vi bâng quơ hỏi.
Kỷ Hàn Phi nhìn chằm chằm về phía cô gái đang chăm chú gõ phím:"Sinh nhật em gái tôi."
"Em gái anh cũng biết chọn ngày sinh thật, bốn năm ăn sinh nhật một lần, tiết kiệm bao nhiêu là tiền."
Chàng trai nhếch mép cười nhạt:"Vậy sao? Vậy thì cả hai anh em chúng tôi đều rất tiết kiệm."
Lúc này Mộ Nhược Vi mới ngẩng mặt lên tò mò hỏi:"Hai người...là sinh đôi sao?"
Kỷ Hàn Phi tỏ vẻ suy nghĩ sau đó gật đầu:"Ừ là sinh đôi, nhưng anh đây ra trước bốn năm."
"..." Thật sự cạn lời, sa mạc lời, hạn hán lời với cái tên này!
"Vậy cô ấy đâu rồi?" Không biết vì sao mà Mộ Nhược Vi cảm thấy rất hiếu kỳ về cô em gái kia, nên tiếp tục hỏi.
Người đàn ông nào đó khẽ nghiêng người tựa lưng vào ghế, mắt nhìn lên trần nhà, trông có vẻ thương tâm và đau xót.
Mộ Nhược Vi cũng hơi hoang mang trước thái độ của anh, chẳng lẻ cô lại hỏi phải câu hỏi không nên hỏi rồi ư? Đừng nói là cái cô em gái đó đã...
"Con nhóc vô lương tâm đó, bỏ nhà theo trai rồi!''
Mộ Nhược Vi còn đang cảm thấy tội lỗi:"..."
Con mịa nó! Em gái anh chẳng qua là bỏ nhà đi theo người khác thôi, anh có cần trưng ra cái bộ dạng như em gái anh đã đi xa luôn rồi không?
Có lẻ giờ phút này Mộ Nhược Vi cũng hiểu sơ sơ lí do vì sao cô ấy bỏ đi rồi, sống chung với thằng anh trai "cực phẩm" như anh ta, chưa tức chết là may mắn lắm rồi! Nói gì đến bỏ chạy thôi chứ!
...----------------...
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 40: Bỏ nhà theo trai
10.0/10 từ 23 lượt.