Song Trùng
Chương 368: Ông ngoại
“Mọi thứ trên đời đều có số phận của riêng nó. Cháu và anh trai gặp phải tử nạn nhưng không chết, về sau đều là điềm lành. Ông ngoại, chúng cháu chưa từng trách ông.”
Kỷ Lão nghe hai tiếng “ông ngoại” lại càng thêm xúc động, ông cố nén nước mắt xoa đầu cô cháu gái duy nhất của mình. Đôi mắt ông cụ đỏ hoe vẫn còn ngấn nước, những nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ hơn vì nụ cười đầy phúc hậu của ông.
“Cháu gái ngoan, cháu gái của ông, chào mừng cháu về nhà.”
Nhà sao?
Hai chữ này khiến cho Kỷ Thần Hi trầm tư.
Cung điện R Quốc, Kỷ Gia, Đế Cung Sơn Trang…đâu mới gọi là nhà của cô?
Kỷ Lão lau đi những giọt nước mắt còn động lại trên mắt, lần đầu tiên tiếp xúc với cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu ông vẫn còn hơi lúng túng.
Có trách thì trách Kỷ Gia dương thịnh âm suy, toàn là một lũ đàn ông thô kệch, đứa con gái duy nhất thì đã từ bỏ họ tên từ lâu, giờ đây chỉ còn cô cháu gái độc nhất này thôi.
Đương nhiên cô sẽ là viên trân châu quý giá mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, dù sao cái danh cháu gái độc nhất của Kỷ Gia cũng chẳng phải làm cảnh.
“Anh trai cháu…thằng bé Hàn Phi, không ở cùng cháu sao?”
Dù thiên vị cháu gái nhưng ông cụ cũng rất thương đứa cháu trai còn nhỏ nhưng hiểu chuyện đến đau lòng kia.
Ông cụ từng hứa, chỉ cần hai anh em cô đến Kỷ Gia, nhất định để hai người trải qua cuộc sống vốn dĩ nên có ở một đứa trẻ. Hai người có thể đi học cùng những người bạn, có thể vô ưu vô lo, chứ không phải ngày ngày sống trong sự trực chờ bị người ta ám sát.
Kỷ Thần Hi mỉm cười lắc đầu trả lời:“Xin lỗi cháu không biết anh ấy ở đâu, mà dường như anh ấy cũng không muốn nói cho cháu biết.”
Ông cụ ngạc nhiên:“Thằng bé không nói cho cháu biết sao? Hai đứa chẳng phải rất thân với nhau à?”
Kỷ Thần Hi bắt đầu kể cho ông cụ nghe về chuyện bản thân gặp tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, đến việc trí nhớ tôi đang dần khôi phục nhưng cũng không tránh khỏi những khiếm khuyết. Do đó để đảm bảo quá trình hồi phục cho cô, Kỷ Hàn Phi tạm thời giao cô cho Tịch Cảnh Dương, còn anh thì phải bận rộn giải quyết công việc chung của hai người.
Câu chuyện khúc đầu vẫn là sự thật, còn về phần sau thì do Kỷ Thần Hi bịa ra. Cô cũng không thể nói với ông cụ là do Kỷ Hàn Phi đâm đầu làm mấy việc nguy hiểm nên muốn giấu cô. Nói thế thì ông cụ lại tái phát bệnh tim mất.
Thế nhưng chỉ nghe đến việc cô bị tai nạn mất trí nhớ cũng khiến ông cụ lo lắng không thôi. Ông dùng hai bàn tay nhăn nheo ôm lấy đầu cô lắc qua lắc lại, mặt đầy đau lòng hỏi han:“Bị đụng đầu sao? Có để lại di chứng gì không hay chỉ là mất trí nhớ? Ông ngoại đã nói rồi, cặp vợ chồng đó chẳng đáng tin chút nào, hay là cháu cứ về Kỷ Gia nhận tổ quy tông đi, đừng trở về R Quốc nữa.”
Nói đến đây ông cụ chợt nhận ra bản thân vừa nói một điều vô cùng ngu ngốc, liền cười khổ:“À mà thôi. Hai đứa, một đứa là người kế thừa tiếp theo của ngai vàng danh giá kia, một người là tiểu điện hạ cao quý nắm trong tay chìa khoá của Cung Điện Xanh, cớ sao phải về đây làm một người bình thường chứ. Mấy thứ đó đều là những thứ hai đứa nên nhận lấy, sau từng ấy năm bị người ta đuổi giết không ngừng.”
Kỷ Thần Hi ngay lập tức xua tay phản đối:“Không không không! Ông ngoại, ông đừng nghĩ như thế. Cháu muốn nhận tổ quy tông mà, Kỷ Gia cũng là nhà cháu không phải sao? Cháu rất mong được nhập khẩu đấy!”
Đùa gì vậy? Cô không tiếc gì mà để lộ bản thân đâu chỉ đơn giản là thăm dò thái độ người của Kỷ Gia, mục tiêu của cô vẫn là cái sổ hộ khẩu kia kìa!
Không có sổ hộ khẩu, cô làm sao rước Tịch Cảnh Dương về làm chồng được chứ?
Nhưng âm mưu của cô có vẻ không qua mắt được Kỷ lão tướng quân với kinh nghiệm dày dặn. Mánh khoé nhỏ này của cô hoàn toàn đã bị ông bắt bài ngay lập tức.
“Cháu vì thằng nhóc nhà họ Tịch kia đúng không?”
Bị ông cụ hỏi thẳng, Kỷ Thần Hi bất chợt đỏ mặt giải thích:“Không…không có mà…chẳng qua cháu muốn…muốn nhận tổ quy tông càng sớm càng tốt thôi.”
“Hay cứ nói là cháu không muốn cái hôn ước chết tiệt kia truyền đến tay người khác, nên vội vàng cướp người?”
Cảm giác bị người khác đi guốc trong bụng không dễ chịu chút nào. Kỷ Thần Hi đành thở dài thành thật khai báo.
“Cháu thích anh ấy, anh ấy cũng thích cháu…Ông ngoại ông biết mà, với thân phận cùng quốc tịch R Quốc, cháu không dễ dàng gì để đăng ký kết hôn được. Ông ngoại…ông phải giúp cháu.”
Vừa nhận cháu gái thì cô bé đã muốn đi theo người khác, ông cụ vô cùng không vui nói:“Thằng nhóc đó thì có gì tốt đẹp chứ? Ngoại trừ cái đẹp mã thì tính cách cũng chẳng ra sao. So với tên cha của cháu cũng chẳng thua kém gì, đều là loại người bị người ta truy sát gắt gao.”. Đam Mỹ Hiện Đại
…----------------…
Song Trùng
Kỷ Lão nghe hai tiếng “ông ngoại” lại càng thêm xúc động, ông cố nén nước mắt xoa đầu cô cháu gái duy nhất của mình. Đôi mắt ông cụ đỏ hoe vẫn còn ngấn nước, những nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ hơn vì nụ cười đầy phúc hậu của ông.
“Cháu gái ngoan, cháu gái của ông, chào mừng cháu về nhà.”
Nhà sao?
Hai chữ này khiến cho Kỷ Thần Hi trầm tư.
Cung điện R Quốc, Kỷ Gia, Đế Cung Sơn Trang…đâu mới gọi là nhà của cô?
Kỷ Lão lau đi những giọt nước mắt còn động lại trên mắt, lần đầu tiên tiếp xúc với cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu ông vẫn còn hơi lúng túng.
Có trách thì trách Kỷ Gia dương thịnh âm suy, toàn là một lũ đàn ông thô kệch, đứa con gái duy nhất thì đã từ bỏ họ tên từ lâu, giờ đây chỉ còn cô cháu gái độc nhất này thôi.
Đương nhiên cô sẽ là viên trân châu quý giá mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, dù sao cái danh cháu gái độc nhất của Kỷ Gia cũng chẳng phải làm cảnh.
“Anh trai cháu…thằng bé Hàn Phi, không ở cùng cháu sao?”
Dù thiên vị cháu gái nhưng ông cụ cũng rất thương đứa cháu trai còn nhỏ nhưng hiểu chuyện đến đau lòng kia.
Ông cụ từng hứa, chỉ cần hai anh em cô đến Kỷ Gia, nhất định để hai người trải qua cuộc sống vốn dĩ nên có ở một đứa trẻ. Hai người có thể đi học cùng những người bạn, có thể vô ưu vô lo, chứ không phải ngày ngày sống trong sự trực chờ bị người ta ám sát.
Kỷ Thần Hi mỉm cười lắc đầu trả lời:“Xin lỗi cháu không biết anh ấy ở đâu, mà dường như anh ấy cũng không muốn nói cho cháu biết.”
Ông cụ ngạc nhiên:“Thằng bé không nói cho cháu biết sao? Hai đứa chẳng phải rất thân với nhau à?”
Kỷ Thần Hi bắt đầu kể cho ông cụ nghe về chuyện bản thân gặp tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, đến việc trí nhớ tôi đang dần khôi phục nhưng cũng không tránh khỏi những khiếm khuyết. Do đó để đảm bảo quá trình hồi phục cho cô, Kỷ Hàn Phi tạm thời giao cô cho Tịch Cảnh Dương, còn anh thì phải bận rộn giải quyết công việc chung của hai người.
Câu chuyện khúc đầu vẫn là sự thật, còn về phần sau thì do Kỷ Thần Hi bịa ra. Cô cũng không thể nói với ông cụ là do Kỷ Hàn Phi đâm đầu làm mấy việc nguy hiểm nên muốn giấu cô. Nói thế thì ông cụ lại tái phát bệnh tim mất.
Thế nhưng chỉ nghe đến việc cô bị tai nạn mất trí nhớ cũng khiến ông cụ lo lắng không thôi. Ông dùng hai bàn tay nhăn nheo ôm lấy đầu cô lắc qua lắc lại, mặt đầy đau lòng hỏi han:“Bị đụng đầu sao? Có để lại di chứng gì không hay chỉ là mất trí nhớ? Ông ngoại đã nói rồi, cặp vợ chồng đó chẳng đáng tin chút nào, hay là cháu cứ về Kỷ Gia nhận tổ quy tông đi, đừng trở về R Quốc nữa.”
Nói đến đây ông cụ chợt nhận ra bản thân vừa nói một điều vô cùng ngu ngốc, liền cười khổ:“À mà thôi. Hai đứa, một đứa là người kế thừa tiếp theo của ngai vàng danh giá kia, một người là tiểu điện hạ cao quý nắm trong tay chìa khoá của Cung Điện Xanh, cớ sao phải về đây làm một người bình thường chứ. Mấy thứ đó đều là những thứ hai đứa nên nhận lấy, sau từng ấy năm bị người ta đuổi giết không ngừng.”
Kỷ Thần Hi ngay lập tức xua tay phản đối:“Không không không! Ông ngoại, ông đừng nghĩ như thế. Cháu muốn nhận tổ quy tông mà, Kỷ Gia cũng là nhà cháu không phải sao? Cháu rất mong được nhập khẩu đấy!”
Đùa gì vậy? Cô không tiếc gì mà để lộ bản thân đâu chỉ đơn giản là thăm dò thái độ người của Kỷ Gia, mục tiêu của cô vẫn là cái sổ hộ khẩu kia kìa!
Không có sổ hộ khẩu, cô làm sao rước Tịch Cảnh Dương về làm chồng được chứ?
Nhưng âm mưu của cô có vẻ không qua mắt được Kỷ lão tướng quân với kinh nghiệm dày dặn. Mánh khoé nhỏ này của cô hoàn toàn đã bị ông bắt bài ngay lập tức.
“Cháu vì thằng nhóc nhà họ Tịch kia đúng không?”
Bị ông cụ hỏi thẳng, Kỷ Thần Hi bất chợt đỏ mặt giải thích:“Không…không có mà…chẳng qua cháu muốn…muốn nhận tổ quy tông càng sớm càng tốt thôi.”
“Hay cứ nói là cháu không muốn cái hôn ước chết tiệt kia truyền đến tay người khác, nên vội vàng cướp người?”
Cảm giác bị người khác đi guốc trong bụng không dễ chịu chút nào. Kỷ Thần Hi đành thở dài thành thật khai báo.
“Cháu thích anh ấy, anh ấy cũng thích cháu…Ông ngoại ông biết mà, với thân phận cùng quốc tịch R Quốc, cháu không dễ dàng gì để đăng ký kết hôn được. Ông ngoại…ông phải giúp cháu.”
Vừa nhận cháu gái thì cô bé đã muốn đi theo người khác, ông cụ vô cùng không vui nói:“Thằng nhóc đó thì có gì tốt đẹp chứ? Ngoại trừ cái đẹp mã thì tính cách cũng chẳng ra sao. So với tên cha của cháu cũng chẳng thua kém gì, đều là loại người bị người ta truy sát gắt gao.”. Đam Mỹ Hiện Đại
…----------------…
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 368: Ông ngoại
10.0/10 từ 23 lượt.