Song Trùng
Chương 353: Tiệc công ty
Kỷ Thần Hi có chút dở khóc dở cười nói đùa:"Chắc em gái anh không phải kiểu…tự nhiên tai nạn mất trí, hay là bỏ nhà theo trai đâu đúng không?’
Cái văn mẫu “em gái” này, cô nghe đến phát chán luôn rồi. Cô đúng là có cảm chút thân quen với anh chàng này, chắc không phải anh trai rơi rớt gì đó của cô nữa đấy chứ?
Người đàn ông không đáp lại chỉ nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt khó hiểu.
Kỷ Thần Hi bị anh nhìn đến nỗi có chút ngượng:“Tôi đùa thôi, anh không cần để ý đâu. Còn chuyện ăn cơm cùng…anh cũng không cần phải quá khách sáo, dù sao chúng ta cùng lắm là hàng xóm một ngày thôi, nói giúp đỡ nhau thì miễn cưỡng lắm.”
Lúc này thoáng có sự tiếc nuối trên gương mặt yêu nghiệt của người đàn ông. Là một sắc nữ, Kỷ Thần Hi không thể không nói bản thân đã có chút dao động, nhưng cuối cùng cô cũng không giữ anh ta lại, cứ để anh ta hụt hẫng trở về căn hộ đối diện.
Đóng cửa lại, cô ngột thụt xuống đất, lưng tựa vào cửa cười khổ:“Tịch Cảnh Dương ơi Tịch Cảnh Dương, hủ giấm nhà anh còn không mau đến đón em, sợ rằng sau này anh sẽ phải mở xưởng sản xuất giấm chua luôn đấy.”
***
“Tai nạn?” Tịch Cảnh Dương thoáng nhíu mày trước tin tức vừa nhận được.
Vốn dĩ nhóm người của anh đang trên đường đến cục cảnh sát, nào ngờ phía bên kia đã báo tin khẩn, chiếc xe chở lão đạo diễn đã gặp tai nạn giao thông trên đường đi. Điều đặc biệt là, ngoại trừ lão đạo diễn tử vong tại chỗ thì không hề có bất kỳ thương vong nào. Đây rõ ràng là có sự nhúng tay từ bên thứ ba.
Anh đưa đôi mắt đan phụng nhìn ra bên ngoài về nơi xa xăm, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên thành ghế, gương mặt cũng u ám hẳn đi.
Hai người ngồi hàng ghế trước lặng lẽ nuốt nước bọt. Họ sợ nhất chính là dáng vẻ này của thiếu chủ nhà mình. Cứ mỗi lần anh rơi vào trạng thái này, kiểu gì cũng sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
May mắn thay với sự xuất hiện của chủ mẫu, thiếu chủ nhà họ đã thu liễm sự tàn nhẫn của bản thân đi mấy phần và luôn dùng cách hoà hoãn nhất để giải quyết mọi chuyện. Nhưng hiện tại chủ mẫu lại không ở đây, thiếu chủ lại trở về bộ dạng ác ma thật sự của bản thân rồi.
Tịch Cảnh Dương im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. Anh mệt mỏi ngã người ra sau ghế, hai mắt nhắm hờ.
Người đang ngồi trên vị trí lái xe hơi e dè lên tiếng:“Thiếu chủ…tiếp theo chúng ta đi đâu? Hay là…” đi tìm phu nhân của anh nhé?
Câu nói cuối đương nhiên cậu ta không dám nói ra hết. Phải biết, chỉ có chủ mẫu mới lành lặng không một vết xước khi chọc giận thiếu chủ, còn bọn họ không may mắn thế đâu.
Tuy cậu không nói ra nhưng làm sao Tịch Cảnh Dương lại không hiểu.
“Sắp xếp đội một qua hỗ trợ Mục Hành, trong vòng một tuần phải giải quyết xong chuyện ở Nước R rồi trở về đây, tôi có việc khác cần giao cho cậu ta.”
“Rõ! Chúng tôi sẽ sắp xếp ngay.”
“Được rồi, trở về công ty. Tiệc công ty năm nay…thích hợp cho những kẻ đó biết, không nên chọc vào người của tôi.”
Cả hai người ngồi hàng trước đều sững người. Thiếu chủ nhà họ đang muốn công khai thân phận gia chủ Tịch Thị? Đây hoàn toàn không phải phong cách làm việc của anh, anh cũng phải biết thời điểm hiện tại không thích hợp để công khai mới đúng.
Cả hai không hẹn mà quay sang nhìn nhau, cả hai không giấu nổi sự lo lắng.
Không ngờ che giấu lâu như thế, chỉ vì không muốn phu nhân bị bắt nạt, thiếu chủ bọn họ chẳng buồn che giấu nữa rồi.
***
Kỷ Thần Hi vừa úp mì gói vừa mua từ cửa hàng tiện lợi bên dưới chung cư, vừa đọc tin nhắn tám chuyện trên nhóm công ty. Kể từ lúc vào làm ở bộ phận an ninh mạng, cô đã “nhờ vả thân thiện” để bọn họ thêm cô vào nhóm.
Trước đó, khi hình ảnh và thông tin của bạn gái tổng tài cũng là cô đây kịp lan truyền đến toàn bộ người trong tập đoàn, thì người của bộ phận an ninh mạng đã âm thầm giải quyết mọi hình ảnh của cô ở trong nhóm.
Vì thế sau một khoảng thời gian, không ai còn nhớ cô gái tóc trắng bạch kim bí ẩn đi cùng tổng tài là ai. Dù sao tin tức công sở mỗi ngày mỗi nhiều, tự khắc sẽ có tin tức khác thay thế tin tức về cô. Và hiện tại đối với bọn họ, cô cùng lắm chỉ là một thực tập sinh có vẻ ngoài nổi bật mà thôi.
[Hoa Hoa Dụ Dụ: *Mina-san! Tôi mới nhận được tin mật vô cùng vô cùng chấn động đây!]
*Mina-san: cách gọi mọi người.
[Tôi là nô lệ của tư bản: Cái con Tiểu Hoa Hoa kia, có gì thì nói lẹ đi, úp úp mở mở, có tin ông đây lên xử cậu không?]
[Ai là người phát lương cho bạn: Một là nói hoặc tháng này khỏi nhận lương nha bé, thân gửi! (cười mỉm chi)]
…----------------…
Song Trùng
Cái văn mẫu “em gái” này, cô nghe đến phát chán luôn rồi. Cô đúng là có cảm chút thân quen với anh chàng này, chắc không phải anh trai rơi rớt gì đó của cô nữa đấy chứ?
Người đàn ông không đáp lại chỉ nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt khó hiểu.
Kỷ Thần Hi bị anh nhìn đến nỗi có chút ngượng:“Tôi đùa thôi, anh không cần để ý đâu. Còn chuyện ăn cơm cùng…anh cũng không cần phải quá khách sáo, dù sao chúng ta cùng lắm là hàng xóm một ngày thôi, nói giúp đỡ nhau thì miễn cưỡng lắm.”
Lúc này thoáng có sự tiếc nuối trên gương mặt yêu nghiệt của người đàn ông. Là một sắc nữ, Kỷ Thần Hi không thể không nói bản thân đã có chút dao động, nhưng cuối cùng cô cũng không giữ anh ta lại, cứ để anh ta hụt hẫng trở về căn hộ đối diện.
Đóng cửa lại, cô ngột thụt xuống đất, lưng tựa vào cửa cười khổ:“Tịch Cảnh Dương ơi Tịch Cảnh Dương, hủ giấm nhà anh còn không mau đến đón em, sợ rằng sau này anh sẽ phải mở xưởng sản xuất giấm chua luôn đấy.”
***
“Tai nạn?” Tịch Cảnh Dương thoáng nhíu mày trước tin tức vừa nhận được.
Vốn dĩ nhóm người của anh đang trên đường đến cục cảnh sát, nào ngờ phía bên kia đã báo tin khẩn, chiếc xe chở lão đạo diễn đã gặp tai nạn giao thông trên đường đi. Điều đặc biệt là, ngoại trừ lão đạo diễn tử vong tại chỗ thì không hề có bất kỳ thương vong nào. Đây rõ ràng là có sự nhúng tay từ bên thứ ba.
Anh đưa đôi mắt đan phụng nhìn ra bên ngoài về nơi xa xăm, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên thành ghế, gương mặt cũng u ám hẳn đi.
Hai người ngồi hàng ghế trước lặng lẽ nuốt nước bọt. Họ sợ nhất chính là dáng vẻ này của thiếu chủ nhà mình. Cứ mỗi lần anh rơi vào trạng thái này, kiểu gì cũng sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
May mắn thay với sự xuất hiện của chủ mẫu, thiếu chủ nhà họ đã thu liễm sự tàn nhẫn của bản thân đi mấy phần và luôn dùng cách hoà hoãn nhất để giải quyết mọi chuyện. Nhưng hiện tại chủ mẫu lại không ở đây, thiếu chủ lại trở về bộ dạng ác ma thật sự của bản thân rồi.
Tịch Cảnh Dương im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. Anh mệt mỏi ngã người ra sau ghế, hai mắt nhắm hờ.
Người đang ngồi trên vị trí lái xe hơi e dè lên tiếng:“Thiếu chủ…tiếp theo chúng ta đi đâu? Hay là…” đi tìm phu nhân của anh nhé?
Câu nói cuối đương nhiên cậu ta không dám nói ra hết. Phải biết, chỉ có chủ mẫu mới lành lặng không một vết xước khi chọc giận thiếu chủ, còn bọn họ không may mắn thế đâu.
Tuy cậu không nói ra nhưng làm sao Tịch Cảnh Dương lại không hiểu.
“Sắp xếp đội một qua hỗ trợ Mục Hành, trong vòng một tuần phải giải quyết xong chuyện ở Nước R rồi trở về đây, tôi có việc khác cần giao cho cậu ta.”
“Rõ! Chúng tôi sẽ sắp xếp ngay.”
“Được rồi, trở về công ty. Tiệc công ty năm nay…thích hợp cho những kẻ đó biết, không nên chọc vào người của tôi.”
Cả hai người ngồi hàng trước đều sững người. Thiếu chủ nhà họ đang muốn công khai thân phận gia chủ Tịch Thị? Đây hoàn toàn không phải phong cách làm việc của anh, anh cũng phải biết thời điểm hiện tại không thích hợp để công khai mới đúng.
Cả hai không hẹn mà quay sang nhìn nhau, cả hai không giấu nổi sự lo lắng.
Không ngờ che giấu lâu như thế, chỉ vì không muốn phu nhân bị bắt nạt, thiếu chủ bọn họ chẳng buồn che giấu nữa rồi.
***
Kỷ Thần Hi vừa úp mì gói vừa mua từ cửa hàng tiện lợi bên dưới chung cư, vừa đọc tin nhắn tám chuyện trên nhóm công ty. Kể từ lúc vào làm ở bộ phận an ninh mạng, cô đã “nhờ vả thân thiện” để bọn họ thêm cô vào nhóm.
Trước đó, khi hình ảnh và thông tin của bạn gái tổng tài cũng là cô đây kịp lan truyền đến toàn bộ người trong tập đoàn, thì người của bộ phận an ninh mạng đã âm thầm giải quyết mọi hình ảnh của cô ở trong nhóm.
Vì thế sau một khoảng thời gian, không ai còn nhớ cô gái tóc trắng bạch kim bí ẩn đi cùng tổng tài là ai. Dù sao tin tức công sở mỗi ngày mỗi nhiều, tự khắc sẽ có tin tức khác thay thế tin tức về cô. Và hiện tại đối với bọn họ, cô cùng lắm chỉ là một thực tập sinh có vẻ ngoài nổi bật mà thôi.
[Hoa Hoa Dụ Dụ: *Mina-san! Tôi mới nhận được tin mật vô cùng vô cùng chấn động đây!]
*Mina-san: cách gọi mọi người.
[Tôi là nô lệ của tư bản: Cái con Tiểu Hoa Hoa kia, có gì thì nói lẹ đi, úp úp mở mở, có tin ông đây lên xử cậu không?]
[Ai là người phát lương cho bạn: Một là nói hoặc tháng này khỏi nhận lương nha bé, thân gửi! (cười mỉm chi)]
…----------------…
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 353: Tiệc công ty
10.0/10 từ 23 lượt.