Song Trùng
Chương 240: Ngủ cùng anh
Kỷ Thần Hi liền nhíu mày búng mạnh vào trán anh một cái:"Tên ngốc nhà anh, đang nghĩ linh tinh gì vậy? Mau qua đây em giúp anh thoa thuốc."
Tịch Cảnh Dương bị hớ, nhìn lại mấy vết thương trên người, chợt nhận ra ban nãy anh ngâm nước lạnh nên không chú ý đến. Giờ đây đúng thật là phải bôi thuốc lại từ đầu.
Đợi mãi nhưng Tịch Cảnh Dương chẳng có chút phản ứng nào, Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu rồi nhích đến sát bên cạnh anh, cưỡng chế dùng cánh tay không bị thương áp lên mặt anh, sau đó bắt đầu bôi thuốc.
Tịch Cảnh Dương bị hành động của cô làm cho bất ngờ. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, thì anh lại đắm chìm trong đó, một ánh mắt toả sáng nhưng cũng thật lạnh lùng.
Mỗi lần cô chạm vào những vết thương trên người anh, đều vô cùng nhẹ nhàng để bôi thuốc lên. Anh có thể cảm nhận được, một cảm giác ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay của cô.
"Tiểu Hi...xin lỗi..." lời xin lỗi muộn mất năm năm.
Vì Tịch Cảnh Dương vô thức nói khẽ, còn Kỷ Thần Hi lại đang tập trung bôi thuốc cho anh nên không nghe thấy anh vừa nói gì, nên cô liền nhướng mày hỏi lại:"Sao cơ?"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười lắc đầu:"Không có gì...Chẳng qua là, em hết giận rồi...đúng không?"
"A...đau..."
Tịch Cảnh Dương cố gắng nhịn đau, nhưng không thể không thoả mãn cái cảm giác rát mạnh từ những vết thương bị cô chạm vào. Anh nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
Kỷ Thần Hi đột nhiên nhìn lên, ánh mắt của cô thoáng lên tia hài lòng.
Cho anh đau chết đi!
Do cánh tay kia của cô vừa bị nứt xương ở vai, vừa quấn băng gạc ở bàn tay, chỉ có thể dùng tay còn lại bôi thuốc giúp anh, nên khá bất tiện.
Tịch Cảnh Dương nhìn cô khẽ mím môi, tiếp tục xuống giọng thăm dò:"Không giận nữa?"
Kỷ Thần Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, bất lực thở dài:"Không giận nữa."
"Thật là không giận nữa?"
"Nếu anh muốn em giận tiếp, cũng được thôi, em không phiền."
"Không có. Em xem, anh bị thương, em cũng bị thương, em lo lắng, anh cũng rất đau lòng. Lần này, xem như huề nhau, nhé?"
Kỷ Thần Hi đặt tăm bông trên tay xuống, nhoẻn miệng:"Được rồi, anh mặc áo vào đi."
Nói xong cô đứng dậy định rời đi, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng kéo lấy tay cô:"Đi đâu thế?"
Kỷ Thần Hi chớp mắt, chỉ vào đồng hồ treo tường:"Ba giờ sáng rồi, anh không định ngủ sao?"
Tịch Cảnh Dương gật đầu "ồ" lên một tiếng, sau đó không chờ cô kịp phản ứng, anh lần nữa bế cô lên.
Lần này Kỷ Thần Hi liền vùng vẫy, nhưng cũng không dám mạnh tay vì sợ động đến vết thương của anh.
"Anh làm gì vậy? Mau, thả, em, xuống!"
Mặc kệ cô có phản kháng thế nào, Tịch Cảnh Dương vẫn thản nhiên bế cô về phía chiếc giường duy nhất trong phòng, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
"Chẳng phải muốn ngủ sao?"
Kỷ Thần Hi trợn mắt:"Em nói muốn đi ngủ, chứ có nói là ngủ với anh đâu! Anh không sợ em..." ánh mắt của cô vô thức dời xuống nơi nào đó của Tịch Cảnh Dương.
Anh cũng cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Thần Hi dừng lại ở một nơi nhạy cảm trên cơ thể anh. Một cảm giác nóng bỏng lan tỏa trong người, khiến anh không thể kìm nén được sự hứng thú trong lòng.
"Chỉ ngủ thôi, em nghĩ gì thế?" Tịch Cảnh Dương nói nhẹ nhàng, giọng điệu đầy quyến rũ.
Kỷ Thần Hi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, tim cô đập loạn. Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ vững tinh thần.
"Sao nào? Anh không muốn làm tiếp chuyện ban nãy chưa làm xong sao?" Nếu anh dám làm, hôm nay đừng có trách vì sao em phế luôn anh nhé!
Đối với thái độ thản nhiên của Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi cũng dùng một thái độ hời hợt để đáp trả.
Thế nhưng anh chỉ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, kéo cô ôm vào lòng. Vốn dĩ ngay từ đầu, anh chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện gì đó vượt giới hạn với cô, dù thật sự ban đầu anh có chút mất kiểm soát, nhưng những tổn thương anh từng gây ra cho cô đã sớm cắt đứt cái suy nghĩ đó rồi.
"Đêm nay, ngủ cùng anh, có được không?"
Kỷ Thần Hi cảm nhận được sự ấm áp và an ủi từ vòng tay của Tịch Cảnh Dương. Cô dần dần thả lỏng cơ thể, đặt đầu vào vai anh và hít thật sâu hơi thở của anh.
Hai người im lặng trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại âm thanh nhịp đập tim đồng điệu.
Qua một lúc sau, cô nhẹ giọng đáp:"Được."
Mà ngay lúc này, trong phòng làm việc của Kha Liêm Hạo tại công ty giải trí GE. Đang có ba người đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
"Hơn...hơn sáu triệu follower* rồi..." Giọng nói của một cô gái, với vẻ đầy khó tin lên tiếng.
*follower: người theo dõi trên một nên tảng mạng xã hội nào đó.
Kha Liêm Hạo cũng vô cùng khủng hoảng với con số đang không ngừng tăng lên trên màn hình:"Cô chị dâu này của cậu...thật sự không tính tham gia vào giới giải trí sao?"
Chỉ mới lộ ra một tấm hình, mà có ngay group fan hâm mộ, đã thế lượng theo dõi còn hơn cả group fan lâu năm của một idol hạng B. Đúng là kì tích!
...----------------...
Song Trùng
Tịch Cảnh Dương bị hớ, nhìn lại mấy vết thương trên người, chợt nhận ra ban nãy anh ngâm nước lạnh nên không chú ý đến. Giờ đây đúng thật là phải bôi thuốc lại từ đầu.
Đợi mãi nhưng Tịch Cảnh Dương chẳng có chút phản ứng nào, Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu rồi nhích đến sát bên cạnh anh, cưỡng chế dùng cánh tay không bị thương áp lên mặt anh, sau đó bắt đầu bôi thuốc.
Tịch Cảnh Dương bị hành động của cô làm cho bất ngờ. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, thì anh lại đắm chìm trong đó, một ánh mắt toả sáng nhưng cũng thật lạnh lùng.
Mỗi lần cô chạm vào những vết thương trên người anh, đều vô cùng nhẹ nhàng để bôi thuốc lên. Anh có thể cảm nhận được, một cảm giác ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay của cô.
"Tiểu Hi...xin lỗi..." lời xin lỗi muộn mất năm năm.
Vì Tịch Cảnh Dương vô thức nói khẽ, còn Kỷ Thần Hi lại đang tập trung bôi thuốc cho anh nên không nghe thấy anh vừa nói gì, nên cô liền nhướng mày hỏi lại:"Sao cơ?"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười lắc đầu:"Không có gì...Chẳng qua là, em hết giận rồi...đúng không?"
"A...đau..."
Tịch Cảnh Dương cố gắng nhịn đau, nhưng không thể không thoả mãn cái cảm giác rát mạnh từ những vết thương bị cô chạm vào. Anh nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
Kỷ Thần Hi đột nhiên nhìn lên, ánh mắt của cô thoáng lên tia hài lòng.
Cho anh đau chết đi!
Do cánh tay kia của cô vừa bị nứt xương ở vai, vừa quấn băng gạc ở bàn tay, chỉ có thể dùng tay còn lại bôi thuốc giúp anh, nên khá bất tiện.
Tịch Cảnh Dương nhìn cô khẽ mím môi, tiếp tục xuống giọng thăm dò:"Không giận nữa?"
Kỷ Thần Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, bất lực thở dài:"Không giận nữa."
"Thật là không giận nữa?"
"Nếu anh muốn em giận tiếp, cũng được thôi, em không phiền."
"Không có. Em xem, anh bị thương, em cũng bị thương, em lo lắng, anh cũng rất đau lòng. Lần này, xem như huề nhau, nhé?"
Kỷ Thần Hi đặt tăm bông trên tay xuống, nhoẻn miệng:"Được rồi, anh mặc áo vào đi."
Nói xong cô đứng dậy định rời đi, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng kéo lấy tay cô:"Đi đâu thế?"
Kỷ Thần Hi chớp mắt, chỉ vào đồng hồ treo tường:"Ba giờ sáng rồi, anh không định ngủ sao?"
Tịch Cảnh Dương gật đầu "ồ" lên một tiếng, sau đó không chờ cô kịp phản ứng, anh lần nữa bế cô lên.
Lần này Kỷ Thần Hi liền vùng vẫy, nhưng cũng không dám mạnh tay vì sợ động đến vết thương của anh.
"Anh làm gì vậy? Mau, thả, em, xuống!"
Mặc kệ cô có phản kháng thế nào, Tịch Cảnh Dương vẫn thản nhiên bế cô về phía chiếc giường duy nhất trong phòng, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
"Chẳng phải muốn ngủ sao?"
Kỷ Thần Hi trợn mắt:"Em nói muốn đi ngủ, chứ có nói là ngủ với anh đâu! Anh không sợ em..." ánh mắt của cô vô thức dời xuống nơi nào đó của Tịch Cảnh Dương.
Anh cũng cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Thần Hi dừng lại ở một nơi nhạy cảm trên cơ thể anh. Một cảm giác nóng bỏng lan tỏa trong người, khiến anh không thể kìm nén được sự hứng thú trong lòng.
"Chỉ ngủ thôi, em nghĩ gì thế?" Tịch Cảnh Dương nói nhẹ nhàng, giọng điệu đầy quyến rũ.
Kỷ Thần Hi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, tim cô đập loạn. Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ vững tinh thần.
"Sao nào? Anh không muốn làm tiếp chuyện ban nãy chưa làm xong sao?" Nếu anh dám làm, hôm nay đừng có trách vì sao em phế luôn anh nhé!
Đối với thái độ thản nhiên của Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi cũng dùng một thái độ hời hợt để đáp trả.
Thế nhưng anh chỉ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, kéo cô ôm vào lòng. Vốn dĩ ngay từ đầu, anh chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện gì đó vượt giới hạn với cô, dù thật sự ban đầu anh có chút mất kiểm soát, nhưng những tổn thương anh từng gây ra cho cô đã sớm cắt đứt cái suy nghĩ đó rồi.
"Đêm nay, ngủ cùng anh, có được không?"
Kỷ Thần Hi cảm nhận được sự ấm áp và an ủi từ vòng tay của Tịch Cảnh Dương. Cô dần dần thả lỏng cơ thể, đặt đầu vào vai anh và hít thật sâu hơi thở của anh.
Hai người im lặng trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại âm thanh nhịp đập tim đồng điệu.
Qua một lúc sau, cô nhẹ giọng đáp:"Được."
Mà ngay lúc này, trong phòng làm việc của Kha Liêm Hạo tại công ty giải trí GE. Đang có ba người đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
"Hơn...hơn sáu triệu follower* rồi..." Giọng nói của một cô gái, với vẻ đầy khó tin lên tiếng.
*follower: người theo dõi trên một nên tảng mạng xã hội nào đó.
Kha Liêm Hạo cũng vô cùng khủng hoảng với con số đang không ngừng tăng lên trên màn hình:"Cô chị dâu này của cậu...thật sự không tính tham gia vào giới giải trí sao?"
Chỉ mới lộ ra một tấm hình, mà có ngay group fan hâm mộ, đã thế lượng theo dõi còn hơn cả group fan lâu năm của một idol hạng B. Đúng là kì tích!
...----------------...
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 240: Ngủ cùng anh
10.0/10 từ 23 lượt.