Song Trùng
Chương 227: Tầng thượng
Sau khi xác nhận Kỷ Thần Hi đã ổn, hai người đàn ông một trước một sau, cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
"Tầng thượng." Beliar lên tiếng trước.
Tịch Cảnh Dương không trả lời mà hướng về phía thang máy đi trước. Beliar cũng không nói gì thêm mà lẳng lặng theo sau.
Dù sao đều là người thông minh, đôi khi không cần phải nói quá nhiều.
Khi cả hai đi thang máy đến tầng cao nhất, Tịch Cảnh Dương tiếp tục dẫn đường đi đến cầu thang bộ dẫn lên sân thượng của bệnh viện Phong Vân.
Beliar vẫn im lặng đi theo, anh nhàn nhã cởi áo vest mà Kỷ Thần Hi đã ném trả lại lúc nãy xuống, rồi ném ra đất. Hai tay áo sơ mi cũng đã được sắn lên từ trước, nay anh đang cố định lại nếp gấp của nó.
Đến khi lên đến sân thượng, Tịch Cảnh Dương khẽ nhắm mắt dựa lưng vào vách tường, điềm tĩnh nói:"Có chuyện gì mau nói đi, tôi không muốn cô ấy phải đợi."
Beliar nhìn một lượt xung quanh, màn đêm u tối cùng cơn gió mùa thu khiến cho người ta phải cảm thấy lạnh lẽo.
Khung cảnh này bỗng làm anh nhớ đến chuyện vào năm năm trước. Và cũng ngay sau đó, cùng với một nụ cười nhàn nhạt, Beliar xoay người tung một cú đấm còn mạnh hơn cú đấm trước cục cảnh sát vào mặt của Tịch Cảnh Dương.
Mà lần này Tịch Cảnh Dương không hề tránh đi, vô cùng bình tĩnh mà lãnh trọn cú đấm, sau đó loạng choạng ngã xuống đất. Từ miệng anh cũng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nhưng thật may vẫn chưa có chiếc răng nào bị gãy.
"Vậy thì xem như hết nợ rồi đúng không." Một câu hỏi nhưng với giọng điệu khẳng định từ Tịch Cảnh Dương gửi đến Beliar.
Beliae nở một nụ cười đầy giễu cợt:"Joe, thứ cậu nợ con bé, có trả cả đời cũng không đủ."
Hai người đàn ông điển trai với vết bấm tím trên mặt, một người ngồi trên đất, một người đang đứng mà nhìn xuống. Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng căng thẳng.
Tịch Cảnh Dương nheo mắt nhìn chằm chằm vào Beliar. Sở dĩ hai người quen nhau, cũng là do Beliar là một trong những Thất Tinh Hộ Sứ của quốc vương Sigrid.
Bọn họ đã từng có khoảng thời gian cùng làm việc với nhau nên chẳng có gì xa lạ cả. Có điều, dường như anh đã xem nhẹ xuất thân cô gái của mình rồi. Cô là cháu gái của một người sẽ trở thành Công tước trong tương lai, lại là thành viên của Zero - một tổ chức chống lại quý tộc và hoàng thất R Quốc. Rốt cuộc cô còn bao nhiêu điều chưa nói với anh đây?
Tịch Cảnh Dương thầm hít một ngụm khí lạnh, vết thương trên mặt cũng trở nên đau nhức hơn, hướng mắt về Beliar hỏi thẳng:"Có chuyện gì cứ nói đi, không cần vòng vo nữa."
Beliar bật cười, rồi cũng ngồi phịch xuống đất cùng với Tịch Cảnh Dương. Anh ta tựa lưng vào vách tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao khẽ nói:"Nếu như cậu chưa chết, vì sao năm năm trước lại không xuất hiện..." vì sao lúc con bé cần cậu nhất cậu lại biến mất?
Câu nói sau Beliar không thốt ra thành lời. Vì mỗi khi nhớ lại những chuyện mà Kỷ Thần Hi đã trải qua vào năm năm trước, câu chữ trong cổ anh bỗng nghẹn lại
Tuy nhiên Tịch Cảnh Dương vẫn nhận ra điểm bất thường trong câu hỏi của Beliar, anh ngồi bật dậy rồi kéo lấy cổ áo của Beliar gặng hỏi:"Năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô ấy không đến gặp tôi?"
Đây cũng là câu hỏi đã dằn vặt anh suốt năm năm. Đến khi Kỷ Thần Hi đã trở lại bên cạnh anh, thì nỗi sợ hãi sẽ mất đi cô một lần nữa vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của anh.
Beliar cũng không phải người dễ tính gì, anh gạt mạnh tay Tịch Cảnh Dương ra, rồi đạp mạnh một cú nữa vào bụng anh.
Nhưng lần này Tịch Cảnh Dương đã dùng tay đỡ lại, nên anh chỉ bị đánh lui một bước.
Không đợi anh kịp phản ứng, Beliar đã túm ngược lại áo của anh quát:"Nếu như năm năm trước cậu không rời đi, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, Tiểu Hi cũng sẽ không như bây giờ, mắc chứng dị ứng cồn nặng như thế! Cũng sẽ không..."
Khoé mắt của Beliar dần đỏ lên, lời nói cũng không thể nói ra tiếp được lời nào nữa.
Anh buông cánh tay đang nắm áo của Tịch Cảnh Dương ra, cố nén bình tĩnh:"Cậu đã gặp Hàn Phi, cậu biết nó là ai rồi đúng không?"
Dù là một người vô cùng lý trí, nhưng khi chuyện có liên quan đến Kỷ Thần Hi, cảm xúc bên trong Tịch Cảnh Dương cứ dao động không ngừng.
"Anh trai."
Beliar hít một hơi như cố kiềm nén thứ gì đó xuống:"Vậy hồ sơ bệnh án của con bé...năm mà nó chỉ mới mười bảy tuổi...Hàn Phi đã đưa cậu xem chưa?"
Năm mười bảy tuổi? Chẳng phải là lúc hai người xác định quan hệ sao?
"Cô ấy...bị bệnh sao?"
Beliar cười đầy mỉa mai:"Xem ra thằng nhóc đó chưa đưa rồi."
Ngay đến tiểu thần y luôn đi theo hai đứa trẻ từ nhỏ, cũng không khiến con bé khôi phục trí nhớ được. Vậy thì rõ ràng Evan và Hàn Phi đều không muốn Tiểu Hi nhớ lại.
Dù Evan có khả năng đánh thức ký ức đã ngủ quên đó của Kỷ Thần Hi hay không, thì đến cuối cùng, không một ai trong số họ mong cô nhớ lại cả.
Họ thà nhìn cô tung tăng vui vẻ như bây giờ, còn hơn là quay lại bộ dạng như mấy năm trước.
Một con người máu lạnh, tàn nhẫn với bản thân đến mức cực đoan...
...----------------...
Song Trùng
"Tầng thượng." Beliar lên tiếng trước.
Tịch Cảnh Dương không trả lời mà hướng về phía thang máy đi trước. Beliar cũng không nói gì thêm mà lẳng lặng theo sau.
Dù sao đều là người thông minh, đôi khi không cần phải nói quá nhiều.
Khi cả hai đi thang máy đến tầng cao nhất, Tịch Cảnh Dương tiếp tục dẫn đường đi đến cầu thang bộ dẫn lên sân thượng của bệnh viện Phong Vân.
Beliar vẫn im lặng đi theo, anh nhàn nhã cởi áo vest mà Kỷ Thần Hi đã ném trả lại lúc nãy xuống, rồi ném ra đất. Hai tay áo sơ mi cũng đã được sắn lên từ trước, nay anh đang cố định lại nếp gấp của nó.
Đến khi lên đến sân thượng, Tịch Cảnh Dương khẽ nhắm mắt dựa lưng vào vách tường, điềm tĩnh nói:"Có chuyện gì mau nói đi, tôi không muốn cô ấy phải đợi."
Beliar nhìn một lượt xung quanh, màn đêm u tối cùng cơn gió mùa thu khiến cho người ta phải cảm thấy lạnh lẽo.
Khung cảnh này bỗng làm anh nhớ đến chuyện vào năm năm trước. Và cũng ngay sau đó, cùng với một nụ cười nhàn nhạt, Beliar xoay người tung một cú đấm còn mạnh hơn cú đấm trước cục cảnh sát vào mặt của Tịch Cảnh Dương.
Mà lần này Tịch Cảnh Dương không hề tránh đi, vô cùng bình tĩnh mà lãnh trọn cú đấm, sau đó loạng choạng ngã xuống đất. Từ miệng anh cũng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nhưng thật may vẫn chưa có chiếc răng nào bị gãy.
"Vậy thì xem như hết nợ rồi đúng không." Một câu hỏi nhưng với giọng điệu khẳng định từ Tịch Cảnh Dương gửi đến Beliar.
Beliae nở một nụ cười đầy giễu cợt:"Joe, thứ cậu nợ con bé, có trả cả đời cũng không đủ."
Hai người đàn ông điển trai với vết bấm tím trên mặt, một người ngồi trên đất, một người đang đứng mà nhìn xuống. Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng căng thẳng.
Tịch Cảnh Dương nheo mắt nhìn chằm chằm vào Beliar. Sở dĩ hai người quen nhau, cũng là do Beliar là một trong những Thất Tinh Hộ Sứ của quốc vương Sigrid.
Bọn họ đã từng có khoảng thời gian cùng làm việc với nhau nên chẳng có gì xa lạ cả. Có điều, dường như anh đã xem nhẹ xuất thân cô gái của mình rồi. Cô là cháu gái của một người sẽ trở thành Công tước trong tương lai, lại là thành viên của Zero - một tổ chức chống lại quý tộc và hoàng thất R Quốc. Rốt cuộc cô còn bao nhiêu điều chưa nói với anh đây?
Tịch Cảnh Dương thầm hít một ngụm khí lạnh, vết thương trên mặt cũng trở nên đau nhức hơn, hướng mắt về Beliar hỏi thẳng:"Có chuyện gì cứ nói đi, không cần vòng vo nữa."
Beliar bật cười, rồi cũng ngồi phịch xuống đất cùng với Tịch Cảnh Dương. Anh ta tựa lưng vào vách tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao khẽ nói:"Nếu như cậu chưa chết, vì sao năm năm trước lại không xuất hiện..." vì sao lúc con bé cần cậu nhất cậu lại biến mất?
Câu nói sau Beliar không thốt ra thành lời. Vì mỗi khi nhớ lại những chuyện mà Kỷ Thần Hi đã trải qua vào năm năm trước, câu chữ trong cổ anh bỗng nghẹn lại
Tuy nhiên Tịch Cảnh Dương vẫn nhận ra điểm bất thường trong câu hỏi của Beliar, anh ngồi bật dậy rồi kéo lấy cổ áo của Beliar gặng hỏi:"Năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô ấy không đến gặp tôi?"
Đây cũng là câu hỏi đã dằn vặt anh suốt năm năm. Đến khi Kỷ Thần Hi đã trở lại bên cạnh anh, thì nỗi sợ hãi sẽ mất đi cô một lần nữa vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của anh.
Beliar cũng không phải người dễ tính gì, anh gạt mạnh tay Tịch Cảnh Dương ra, rồi đạp mạnh một cú nữa vào bụng anh.
Nhưng lần này Tịch Cảnh Dương đã dùng tay đỡ lại, nên anh chỉ bị đánh lui một bước.
Không đợi anh kịp phản ứng, Beliar đã túm ngược lại áo của anh quát:"Nếu như năm năm trước cậu không rời đi, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, Tiểu Hi cũng sẽ không như bây giờ, mắc chứng dị ứng cồn nặng như thế! Cũng sẽ không..."
Khoé mắt của Beliar dần đỏ lên, lời nói cũng không thể nói ra tiếp được lời nào nữa.
Anh buông cánh tay đang nắm áo của Tịch Cảnh Dương ra, cố nén bình tĩnh:"Cậu đã gặp Hàn Phi, cậu biết nó là ai rồi đúng không?"
Dù là một người vô cùng lý trí, nhưng khi chuyện có liên quan đến Kỷ Thần Hi, cảm xúc bên trong Tịch Cảnh Dương cứ dao động không ngừng.
"Anh trai."
Beliar hít một hơi như cố kiềm nén thứ gì đó xuống:"Vậy hồ sơ bệnh án của con bé...năm mà nó chỉ mới mười bảy tuổi...Hàn Phi đã đưa cậu xem chưa?"
Năm mười bảy tuổi? Chẳng phải là lúc hai người xác định quan hệ sao?
"Cô ấy...bị bệnh sao?"
Beliar cười đầy mỉa mai:"Xem ra thằng nhóc đó chưa đưa rồi."
Ngay đến tiểu thần y luôn đi theo hai đứa trẻ từ nhỏ, cũng không khiến con bé khôi phục trí nhớ được. Vậy thì rõ ràng Evan và Hàn Phi đều không muốn Tiểu Hi nhớ lại.
Dù Evan có khả năng đánh thức ký ức đã ngủ quên đó của Kỷ Thần Hi hay không, thì đến cuối cùng, không một ai trong số họ mong cô nhớ lại cả.
Họ thà nhìn cô tung tăng vui vẻ như bây giờ, còn hơn là quay lại bộ dạng như mấy năm trước.
Một con người máu lạnh, tàn nhẫn với bản thân đến mức cực đoan...
...----------------...
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 227: Tầng thượng
10.0/10 từ 23 lượt.