Song Trùng
Chương 186: Anh vợ của mình mà cũng không biết
Vì biết rõ chuyện đó, cho nên Trình Mẫn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng. Khiêu khích Phương Kỷ gây sự với bạn gái của Boss, thì kiểu gì cô ta sẽ chẳng xong đời.
Phương Kỷ vẫn không hề hay biết gì về kế hoạch của Trình Mẫn, cô ta vẫn đang từ tốn đánh lại son môi, vừa đáp:"Ha! Chỉ là một ả bạch liên, đợi anh ấy chơi chán rồi thì cũng đá cô ta thôi."
Trình Mẫn vẫn không từ bỏ ý định mà nói tiếp:"Không được, chị làm vậy là không được!
Phương Kỷ cau mày:"Sao lại không? Cô không xem bạn trai tôi là người thế nào à? Anh ấy sẽ để cô ta chạm vào người mình chắc!"
Trình Mẫn rất muốn cười lớn nhưng cố nhịn. Cô ta đến bây giờ mới biết, Phương Kỷ không chỉ mắc bệnh hoang tưởng mà còn bị mù nữa!
Rõ ràng trong ảnh mà nhân viên sảnh chụp lại được, cô gái với dáng người xinh đẹp đang vui vẻ nắm tay của Boss Tịch, đang cùng nhau đứng đợi thang máy.
Đặc biệt là, bọn họ đều nhìn thấy rất rõ, ánh mắt cưng chiều mà Tịch Cảnh Dương dành cho cô gái bí ẩn đó. Khác hẳn với ánh mắt nhìn Phương Kỷ, đó là ánh mắt của một người đàn ông đang nhìn cô gái của anh ta. Thế nhưng Phương Kỷ vẫn tự lừa mình dối người được ư?
"Phương Tổng, chị không thể nghĩ vậy được, dù Boss Tịch có thanh liêm đến đâu, nhưng nếu đụng phải hồ ly tinh kia thì nhỡ đâu..."
Trình Mẫn không nói hết, thế nhưng ý tứ của cô ta vô cùng rõ ràng, khiến cho Phương Kỷ tức giận quát lên:"Cảnh Dương không phải dạng người đó! Ha, hồ ly tinh thì sao? Cô ta đẹp hơn tôi chắc! Nếu cô ta xinh thì đã không luôn đeo khẩu trang. Cô ta giỏi hơn tôi sao? Tôi chính là tổng giám của tầng 40, còn cô ta là cái thá gì cớ chứ!"
Trình Mẫn vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng Phương Kỷ nói không để ý nhưng từng chi tiết trong tấm ảnh, thậm chí còn nhiều thứ mà cô còn chẳng bận tâm đến, vậy mà cô ta lại nhìn thấy vô cùng rõ.
Thế là Trình Mẫn liền nói một tràng dài để xúi giục Phương Kỷ đi hành hung Kỷ Thần Hi, tiếc là cô ta chẳng mảy may thay đổi suy nghĩ. Thế là hai người rửa tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc này ở tầng 45, trong phòng máy tính và quản lý anh ninh mạng, Tịch Cảnh Dương bỗng hắc xì một cái.
Mục Hành:"Sếp, anh không sao chứ? Bị cảm à?"
Tịch Cảnh Dương lắc đầu, anh cũng không biết nói sao, nhưng cảm giác sống lưng hơi lành lạnh.
"Cậu có chắc Tiểu Hi biết đường đến đây không?"
Mục Hành chần chừ mấy giây mới ấp úm đáp:"Hay là...để tôi đi đón Kỷ Tiểu Thư..."
Vì hệ thống mà tên hacker tấn công chứa rất nhiều thông tin nội bộ và vô cùng quan trọng của Tịch Thị, cho nên bọn họ cần phải sớm cải tạo và khắc phục lỗ hỏng trong hệ thống.
Nhưng tên hacker kia quả thực vô cùng lợi hại, hắn ta có thể một mình chống được toàn bộ những cao thủ về máy tính của Tịch Thị. Phải nói không một ai trong đội ngũ an ninh mạng của Tịch Thị đủ khả năng làm đối thủ của hắn, buộc đến Boss của bọn họ tự mình ra tay.
Tuy nhiên, dù Tịch Cảnh Dương đã hỗ trợ khôi phục lỗ hỏng hệ thống hiện tại, nhưng tên kia dường như vẫn còn đồng bọn, liên tục tấn công vào những mảng hệ thống khác, khiến cho một mình Tịch Cảnh Dương cũng không trở tay kịp.
Lúc này, mọi người chợt nhớ đến vị lão đạo trong lĩnh vực này vừa gia nhập công ty không lâu, thì suýt đá đỗ bát cơm của tổng giám phòng an ninh mạng.
Thế nhưng đã lâu bọn họ không nhìn thấy anh ta đến công ty, nên đã liên hệ với Mục Hành để tìm kiếm vị lão đại đó.
Đến khi đến nơi thì mới biết họ muốn tìm anh để liên lạc với vị đại lão đang xin nghỉ phép kia, khiến cho anh có chút ngoài ý muốn.
"Mấy người sao không nói với Boss?"
Một người nào đó liền trả lời:"Thư ký Mục, anh không nhìn thấy Tịch Tổng đang đấu code đầy căng thẳng với mấy tên hacker kia sao? Chúng tôi làm sao dám làm phiền ngài ấy trong lúc này chứ! Còn nữa, dù vị đại lão kia quả thực vô cùng lợi hại, nhưng chắc gì Đại Boss biết tới anh ta mà nói với anh ấy chứ."
Mục Hành không nhịn được mà suýt cười phá lên:"Không biết tới sao? Cậu nghĩ rằng Boss của chúng ta, tới anh vợ của mình mà cũng không biết là ai luôn sao?"
Những người nghe thấy câu nói của Mục Hành:"..."
Sau một lúc lâu im lặng, toàn thể người trong phòng an ninh mạng gần như sắp bùng nổ đến nơi.
Song Trùng
Phương Kỷ vẫn không hề hay biết gì về kế hoạch của Trình Mẫn, cô ta vẫn đang từ tốn đánh lại son môi, vừa đáp:"Ha! Chỉ là một ả bạch liên, đợi anh ấy chơi chán rồi thì cũng đá cô ta thôi."
Trình Mẫn vẫn không từ bỏ ý định mà nói tiếp:"Không được, chị làm vậy là không được!
Phương Kỷ cau mày:"Sao lại không? Cô không xem bạn trai tôi là người thế nào à? Anh ấy sẽ để cô ta chạm vào người mình chắc!"
Trình Mẫn rất muốn cười lớn nhưng cố nhịn. Cô ta đến bây giờ mới biết, Phương Kỷ không chỉ mắc bệnh hoang tưởng mà còn bị mù nữa!
Rõ ràng trong ảnh mà nhân viên sảnh chụp lại được, cô gái với dáng người xinh đẹp đang vui vẻ nắm tay của Boss Tịch, đang cùng nhau đứng đợi thang máy.
Đặc biệt là, bọn họ đều nhìn thấy rất rõ, ánh mắt cưng chiều mà Tịch Cảnh Dương dành cho cô gái bí ẩn đó. Khác hẳn với ánh mắt nhìn Phương Kỷ, đó là ánh mắt của một người đàn ông đang nhìn cô gái của anh ta. Thế nhưng Phương Kỷ vẫn tự lừa mình dối người được ư?
"Phương Tổng, chị không thể nghĩ vậy được, dù Boss Tịch có thanh liêm đến đâu, nhưng nếu đụng phải hồ ly tinh kia thì nhỡ đâu..."
Trình Mẫn không nói hết, thế nhưng ý tứ của cô ta vô cùng rõ ràng, khiến cho Phương Kỷ tức giận quát lên:"Cảnh Dương không phải dạng người đó! Ha, hồ ly tinh thì sao? Cô ta đẹp hơn tôi chắc! Nếu cô ta xinh thì đã không luôn đeo khẩu trang. Cô ta giỏi hơn tôi sao? Tôi chính là tổng giám của tầng 40, còn cô ta là cái thá gì cớ chứ!"
Trình Mẫn vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng Phương Kỷ nói không để ý nhưng từng chi tiết trong tấm ảnh, thậm chí còn nhiều thứ mà cô còn chẳng bận tâm đến, vậy mà cô ta lại nhìn thấy vô cùng rõ.
Thế là Trình Mẫn liền nói một tràng dài để xúi giục Phương Kỷ đi hành hung Kỷ Thần Hi, tiếc là cô ta chẳng mảy may thay đổi suy nghĩ. Thế là hai người rửa tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc này ở tầng 45, trong phòng máy tính và quản lý anh ninh mạng, Tịch Cảnh Dương bỗng hắc xì một cái.
Mục Hành:"Sếp, anh không sao chứ? Bị cảm à?"
Tịch Cảnh Dương lắc đầu, anh cũng không biết nói sao, nhưng cảm giác sống lưng hơi lành lạnh.
"Cậu có chắc Tiểu Hi biết đường đến đây không?"
Mục Hành chần chừ mấy giây mới ấp úm đáp:"Hay là...để tôi đi đón Kỷ Tiểu Thư..."
Vì hệ thống mà tên hacker tấn công chứa rất nhiều thông tin nội bộ và vô cùng quan trọng của Tịch Thị, cho nên bọn họ cần phải sớm cải tạo và khắc phục lỗ hỏng trong hệ thống.
Nhưng tên hacker kia quả thực vô cùng lợi hại, hắn ta có thể một mình chống được toàn bộ những cao thủ về máy tính của Tịch Thị. Phải nói không một ai trong đội ngũ an ninh mạng của Tịch Thị đủ khả năng làm đối thủ của hắn, buộc đến Boss của bọn họ tự mình ra tay.
Tuy nhiên, dù Tịch Cảnh Dương đã hỗ trợ khôi phục lỗ hỏng hệ thống hiện tại, nhưng tên kia dường như vẫn còn đồng bọn, liên tục tấn công vào những mảng hệ thống khác, khiến cho một mình Tịch Cảnh Dương cũng không trở tay kịp.
Lúc này, mọi người chợt nhớ đến vị lão đạo trong lĩnh vực này vừa gia nhập công ty không lâu, thì suýt đá đỗ bát cơm của tổng giám phòng an ninh mạng.
Thế nhưng đã lâu bọn họ không nhìn thấy anh ta đến công ty, nên đã liên hệ với Mục Hành để tìm kiếm vị lão đại đó.
Đến khi đến nơi thì mới biết họ muốn tìm anh để liên lạc với vị đại lão đang xin nghỉ phép kia, khiến cho anh có chút ngoài ý muốn.
"Mấy người sao không nói với Boss?"
Một người nào đó liền trả lời:"Thư ký Mục, anh không nhìn thấy Tịch Tổng đang đấu code đầy căng thẳng với mấy tên hacker kia sao? Chúng tôi làm sao dám làm phiền ngài ấy trong lúc này chứ! Còn nữa, dù vị đại lão kia quả thực vô cùng lợi hại, nhưng chắc gì Đại Boss biết tới anh ta mà nói với anh ấy chứ."
Mục Hành không nhịn được mà suýt cười phá lên:"Không biết tới sao? Cậu nghĩ rằng Boss của chúng ta, tới anh vợ của mình mà cũng không biết là ai luôn sao?"
Những người nghe thấy câu nói của Mục Hành:"..."
Sau một lúc lâu im lặng, toàn thể người trong phòng an ninh mạng gần như sắp bùng nổ đến nơi.
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 186: Anh vợ của mình mà cũng không biết
10.0/10 từ 23 lượt.