Song Trùng
Chương 163: Ký ức 7
"Sư Phụ, người tìm con có việc gì không?" Kỷ Hàn Phi đẩy nhẹ cánh cửa gỗ của phòng Asclepius rồi lên tiếng.
Sau bữa ăn tối, đột nhiên Asclepius muốn gặp và nói chuyện riêng với anh. Dù sao tiếp xúc trong một thời gian dài, anh cũng biết được con người của vị sư phụ này không tệ nên cũng không phòng bị ông như trước nữa.
Asclepius đang chăm chú đọc gì đó rồi đưa mắt lên nhìn anh:"Đến rồi à, lại đây."
Kỷ Hàn Phi gật đầu một cái rồi tiến đến gần ông, đến khi nhìn thấy thứ mà Asclepius đang đọc thì ánh mắt anh không giấu nổi tia kinh ngạc.
"Thứ này là..."
Asclepius khẽ mỉm cười, ông tựa như không để ý đến vẻ kinh ngạc kèm chút hoảng sợ trên gương mặt của Kỷ Hàn Phi, mà nhẹ nhàng trải tấm da thú có chút cũ kỹ ra.
Bên trên tấm da thú chính là bản đồ của một địa cung vô cùng rộng lớn. Chưa kể còn có chằng chịt các chi tiết về các thiết bị công nghệ vô cùng tiên tiến và hiện đại, thậm chí còn chưa từng được công bố với thế giới.
Có thể nói, một khi tấm da chứa bản đồ địa cung này lọt ra ngoài, sẽ có rất nhiều người mặc kệ sống chết, dù đầu rơi máu chảy cũng phải giành được nó, bởi vì họ sẽ nắm được trong tay những bước tiến mới trong khoa học công nghệ.
"Tiểu Phi Phi...à không, ta nên gọi con một tiếng... Thiếu Đế nhỉ?"
Cơ thể Kỷ Hàn Phi thoáng căng cứng:"Sư phụ...con không hiểu ý người lắm..."
"Ha ha ha ha!" Đột nhiên Asclepius cười lớn khiến cho Kỷ Hàn Phi có chút hoang mang.
"Ngai vàng...rồi sẽ sớm đổi chủ thôi..."
Hôm nay Asclepius liên tục nói và làm những hành động vô cùng khó hiểu, khiến cho Kỷ Hàn Phi bỗng dâng trào một nỗi bất an mãnh liệt.
"Sư Phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Asclepius thoáng im lặng một lúc rồi chỉ vào tấm bản đồ bằng da trên bàn:"Con nghĩ sao về địa cung này?"
Kỷ Hàn Phi cũng im lặng một hồi lâu, sau cùng cũng thẳng thắn trả lời:"Khá giống một căn cứ bí mật, ngoại trừ các thiết bị công nghệ mới, còn có cả kho vũ khí...có chút giống...một căn cứ quân sự bí mật."
"Có thể...địa cung này thật sự có tồn tại sao?" Kỷ Hàn Phi lòng đầy nghi hoặc hỏi.
Asclepius chỉ về phía bản đồ rồi đáp:"Lật qua phía sau đi!"
Kỷ Hàn Phi liền cầm lấy tấm bản đồ rồi lặt ra mặt sau, ngay giây phút nhìn thấy mặt sau của tấm bản đồ, ngón tay của anh lần nữa cứng đờ.
"Địa cung...ở ngay trong khu rừng này sao?"
Không đợi Kỷ Hàn Phi kịp hoàn hồn, Asclepius đã nhanh tay gấp tấm bản đồ trở lại sau đó đưa ra cho anh một bài tập.
"Xem thế đủ rồi, bài tập hôm nay của con chính là, nội trong hai ngày, phải vẽ lại từng chi tiết của hai mặt bản đồ này!"
Kỷ Hàn Phi khẽ nhíu mày, quả thực anh có khả năng ghi nhớ cực mạnh và có khả năng vẽ lại nó, tuy nhiên...vẽ cụ thể từng chi tiết thì thật sự có chút vấn đề...
"Sư Phụ, con có thể hỏi lí do vì sao không?"
Ngay giây phút anh hỏi câu đó, vẻ mặt Asclepius thoáng trầm xuống:"Tiểu Phi Phi, thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi..."
Bỗng một tiếng loảng xoảng từ bên ngoài cửa vang lên, Asclepius khẽ mỉm cười rồi lên tiếng:"Đã đến rồi thì vào đây luôn đi."
Cánh cửa gỗ lần nữa được mở ra cùng với bóng dáng nhỏ bé lấp ló của cô bé nhỏ xuất hiện. Lúc bấy giờ cô như một đứa trẻ làm sai chuyện, chỉ biết đầu mà không nói bất cứ điều gì nữa.
Kỷ Hàn Phi hơi nhíu mày:"Tiểu Hi, sao em lại ở đây?"
"Em...em muốn mang trái cây cho hai người...em thật sự không cố ý nghe lén đâu..." Cô cúi gầm mặt, vốn dĩ cô đã định rời đi, nhưng lại nghe thấy câu nói kia của Asclepius, khiến cô bàng hoàng đến mức làm rơi dĩa trái cây trên tay xuống đất.
Asclepius đứng dậy từ ghế rồi tiến đến gần xoa nhẹ đầu cô:"Evan đã ngủ chưa?"
Cô vẫn cúi gầm mặt mà gật đầu:"Vừa mới..."
"Vậy thì tốt. Tiểu Hi Hi, ta có thể hỏi con một câu không?"
Cô thoáng ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía ông:"Được ạ..."
"Ngoan lắm! Câu hỏi rất đơn giản, Tiểu Hi Hi cảm thấy, điều quan trọng nhất ở một vị vua là gì?"
Cô không do dự mà trả lời ngay:"Không gì là quan trọng cả, vì con sẽ không bao giờ làm vua!"
Câu trả lời của cô khiến cho Asclepius và Kỷ Hàn Phi đều rất ngạc nhiên.
Ngay sau đó là một trận cười lớn của Asclepius:"Ha ha! Ta không ngờ, trong lúc ta còn sống, lại gặp được hai kẻ mang dòng máu bị nguyền nhưng lại có tính cách thú vị đến thế này đó!"
Kỷ Hàn Phi bỗng tiến đến kéo lấy tay cô rồi chắn trước mặt cô. Biểu cảm trên gương mặt anh lúc này vô cùng lạnh lẽo.
Nhìn thấy vẻ mặt xa cách của anh, Asclepius mới dừng cười lại được, sau đó ông xoay người cầm lấy tấm bản đồ rồi đưa đến cho cô xem.
"Tiểu Hi Hi, Tiểu Phi Phi, ta biết hai con đang có rất nhiều câu hỏi, mà ta quả thực cũng chẳng đợi thêm được nữa. Vì vậy nên, muốn biết điều gì, thì trong vòng hai ngày hãy vẽ lại tấm bản đồ này bằng trí nhớ của hai con, ta sẽ đợi hai con ở vị trí trung tâm của địa cung trong bản đồ, đến khi đó chỉ cần các con đến được điểm trung tâm ấy, ta sẽ đem hết mọi chuyện nói ra!"
...----------------...
Song Trùng
Sau bữa ăn tối, đột nhiên Asclepius muốn gặp và nói chuyện riêng với anh. Dù sao tiếp xúc trong một thời gian dài, anh cũng biết được con người của vị sư phụ này không tệ nên cũng không phòng bị ông như trước nữa.
Asclepius đang chăm chú đọc gì đó rồi đưa mắt lên nhìn anh:"Đến rồi à, lại đây."
Kỷ Hàn Phi gật đầu một cái rồi tiến đến gần ông, đến khi nhìn thấy thứ mà Asclepius đang đọc thì ánh mắt anh không giấu nổi tia kinh ngạc.
"Thứ này là..."
Asclepius khẽ mỉm cười, ông tựa như không để ý đến vẻ kinh ngạc kèm chút hoảng sợ trên gương mặt của Kỷ Hàn Phi, mà nhẹ nhàng trải tấm da thú có chút cũ kỹ ra.
Bên trên tấm da thú chính là bản đồ của một địa cung vô cùng rộng lớn. Chưa kể còn có chằng chịt các chi tiết về các thiết bị công nghệ vô cùng tiên tiến và hiện đại, thậm chí còn chưa từng được công bố với thế giới.
Có thể nói, một khi tấm da chứa bản đồ địa cung này lọt ra ngoài, sẽ có rất nhiều người mặc kệ sống chết, dù đầu rơi máu chảy cũng phải giành được nó, bởi vì họ sẽ nắm được trong tay những bước tiến mới trong khoa học công nghệ.
"Tiểu Phi Phi...à không, ta nên gọi con một tiếng... Thiếu Đế nhỉ?"
Cơ thể Kỷ Hàn Phi thoáng căng cứng:"Sư phụ...con không hiểu ý người lắm..."
"Ha ha ha ha!" Đột nhiên Asclepius cười lớn khiến cho Kỷ Hàn Phi có chút hoang mang.
"Ngai vàng...rồi sẽ sớm đổi chủ thôi..."
Hôm nay Asclepius liên tục nói và làm những hành động vô cùng khó hiểu, khiến cho Kỷ Hàn Phi bỗng dâng trào một nỗi bất an mãnh liệt.
"Sư Phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Asclepius thoáng im lặng một lúc rồi chỉ vào tấm bản đồ bằng da trên bàn:"Con nghĩ sao về địa cung này?"
Kỷ Hàn Phi cũng im lặng một hồi lâu, sau cùng cũng thẳng thắn trả lời:"Khá giống một căn cứ bí mật, ngoại trừ các thiết bị công nghệ mới, còn có cả kho vũ khí...có chút giống...một căn cứ quân sự bí mật."
"Có thể...địa cung này thật sự có tồn tại sao?" Kỷ Hàn Phi lòng đầy nghi hoặc hỏi.
Asclepius chỉ về phía bản đồ rồi đáp:"Lật qua phía sau đi!"
Kỷ Hàn Phi liền cầm lấy tấm bản đồ rồi lặt ra mặt sau, ngay giây phút nhìn thấy mặt sau của tấm bản đồ, ngón tay của anh lần nữa cứng đờ.
"Địa cung...ở ngay trong khu rừng này sao?"
Không đợi Kỷ Hàn Phi kịp hoàn hồn, Asclepius đã nhanh tay gấp tấm bản đồ trở lại sau đó đưa ra cho anh một bài tập.
"Xem thế đủ rồi, bài tập hôm nay của con chính là, nội trong hai ngày, phải vẽ lại từng chi tiết của hai mặt bản đồ này!"
Kỷ Hàn Phi khẽ nhíu mày, quả thực anh có khả năng ghi nhớ cực mạnh và có khả năng vẽ lại nó, tuy nhiên...vẽ cụ thể từng chi tiết thì thật sự có chút vấn đề...
"Sư Phụ, con có thể hỏi lí do vì sao không?"
Ngay giây phút anh hỏi câu đó, vẻ mặt Asclepius thoáng trầm xuống:"Tiểu Phi Phi, thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi..."
Bỗng một tiếng loảng xoảng từ bên ngoài cửa vang lên, Asclepius khẽ mỉm cười rồi lên tiếng:"Đã đến rồi thì vào đây luôn đi."
Cánh cửa gỗ lần nữa được mở ra cùng với bóng dáng nhỏ bé lấp ló của cô bé nhỏ xuất hiện. Lúc bấy giờ cô như một đứa trẻ làm sai chuyện, chỉ biết đầu mà không nói bất cứ điều gì nữa.
Kỷ Hàn Phi hơi nhíu mày:"Tiểu Hi, sao em lại ở đây?"
"Em...em muốn mang trái cây cho hai người...em thật sự không cố ý nghe lén đâu..." Cô cúi gầm mặt, vốn dĩ cô đã định rời đi, nhưng lại nghe thấy câu nói kia của Asclepius, khiến cô bàng hoàng đến mức làm rơi dĩa trái cây trên tay xuống đất.
Asclepius đứng dậy từ ghế rồi tiến đến gần xoa nhẹ đầu cô:"Evan đã ngủ chưa?"
Cô vẫn cúi gầm mặt mà gật đầu:"Vừa mới..."
"Vậy thì tốt. Tiểu Hi Hi, ta có thể hỏi con một câu không?"
Cô thoáng ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía ông:"Được ạ..."
"Ngoan lắm! Câu hỏi rất đơn giản, Tiểu Hi Hi cảm thấy, điều quan trọng nhất ở một vị vua là gì?"
Cô không do dự mà trả lời ngay:"Không gì là quan trọng cả, vì con sẽ không bao giờ làm vua!"
Câu trả lời của cô khiến cho Asclepius và Kỷ Hàn Phi đều rất ngạc nhiên.
Ngay sau đó là một trận cười lớn của Asclepius:"Ha ha! Ta không ngờ, trong lúc ta còn sống, lại gặp được hai kẻ mang dòng máu bị nguyền nhưng lại có tính cách thú vị đến thế này đó!"
Kỷ Hàn Phi bỗng tiến đến kéo lấy tay cô rồi chắn trước mặt cô. Biểu cảm trên gương mặt anh lúc này vô cùng lạnh lẽo.
Nhìn thấy vẻ mặt xa cách của anh, Asclepius mới dừng cười lại được, sau đó ông xoay người cầm lấy tấm bản đồ rồi đưa đến cho cô xem.
"Tiểu Hi Hi, Tiểu Phi Phi, ta biết hai con đang có rất nhiều câu hỏi, mà ta quả thực cũng chẳng đợi thêm được nữa. Vì vậy nên, muốn biết điều gì, thì trong vòng hai ngày hãy vẽ lại tấm bản đồ này bằng trí nhớ của hai con, ta sẽ đợi hai con ở vị trí trung tâm của địa cung trong bản đồ, đến khi đó chỉ cần các con đến được điểm trung tâm ấy, ta sẽ đem hết mọi chuyện nói ra!"
...----------------...
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 163: Ký ức 7
10.0/10 từ 23 lượt.