Song Trùng
Chương 150: Mau bắt hết bọn bọ
Giữa hai hàng quân nhân được trang bị quân trang đầy đủ, thì một người đàn ông trong bộ quân phục màu trắng chậm rãi bước đi.
Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đó, Tịch Cảnh Dương có chút kinh ngạc và không chỉ anh mà ngay cả người đàn ông đó cũng vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy anh.
Cả hai cùng đồng thanh hỏi:"Sao cậu ở đây?"
Kỷ Thần Hi chớp chớp mắt vài cái, cô cảm giác như người đàn ông trong bộ quân phục trắng này có vẻ rất quen, nhưng lại không nhớ từng gặp anh ta ở đâu.
Và điều khiến cô hoang mang hơn chính là Evan đang không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô rời đi ngay.
Thế những chưa kịp phản ứng lại thì giọng nói của người đàn ông lạ mặt vừa xuất hiện lại vang lên, lần này giọng điệu của anh ta không chỉ là ngạc nhiên mà còn mang theo chút kinh hoàng.
"Nhóc siêu quậy!"
Không hiểu sao khi nghe ba từ đó cô vô thức nhìn về phía của anh ta, rồi ngơ ngác hỏi:"Anh biết tôi sao?"
Người đàn ông đó bỗng chóc đơ người, sau đó khó tin mà nhìn Tịch Cảnh Dương:"Lão Tịch, cô ấy..."
Tịch Cảnh Dương khẽ kéo tay Kỷ Thần Hi về phía mình mỉm cười đáp:"Đừng doạ cô ấy, chuyện này để nói sau đi. Còn cậu, sao lại xuất hiện ở đây?"
Không đợi người đàn ông kịp lên tiếng, thì từ sau lưng anh ta đã vang lên tiếng gọi.
"Mặc Bắc Hàn!"
Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của nơi vừa phát ra âm thanh. Tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng cùng ánh mắt đáng sợ của chàng thiếu niên trẻ trong chiếc áo sơ mi trắng.
Mặc Bắc Hàn vô thức nheo mắt nhìn về phía cậu rồi đánh giá một lược. Như nhận ra điều gì đó, anh vừa định lên tiếng nói thì lần nữa bị cướp lời.
"Cảnh sát! Anh là cảnh sát đúng không? Mau bắt hết mấy kẻ lừa đảo này lại đi! Đặc biệt là hai người kia, bọn họ muốn giết chúng tôi!"
Mộ Nguyệt Vũ mặt mày đáng sợ chỉ tay về phía của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi mà gào lên đầy độc ác.
Lần này thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta. Trước tiên là Mộ Vu phản ứng lại trước, ông ta lại một lần nữa giơ tay tát thật mạnh và má trái của cô.
"Câm miệng!" Ông ta quát lên với Mộ Nguyệt Vũ đã ngã lăn ra đất, rồi quay sang nhìn Mặc Bắc Hàn đầy cung kính.
"Không phải vậy đâu, Ngài đừng nghe lời nó nói, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, xin lỗi vì đã phiền đến các vị, mọi người có thể về được rồi, hôm khác tôi sẽ đến đồn cảnh sát để tạ tội sau."
Nhìn hai hàng quân nhân xếp ngay ngắn cùng vị quân phục trắng đi đầu này, Mộ Vu liền nghĩ họ chính là cảnh sát mà ông ta gọi trước đó đến để bắt tên tiểu bạch kiểm của con nghiệp chủng Mộ Nhược Vi.
Nhưng hiện tại ông ta đã biết, thân phận của hắn ta không đơn giản, đương nhiên ông ta không dám đắc tội, đành tìm cách để tiễn mấy vị cảnh sát này đi.
Thế nhưng có một chuyện mà ông ta không bề biết, đám cảnh sát mà ông ta gọi, đã bị Mục Hành giải quyết từ lâu rồi. Với lại sau khi nghe những lời nói đó của ông ta, Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi liền nhìn ông ta như một kẻ ngu.
Chẳng lẻ ông ta không nhận ra ký hiệu một sao trên vai áo của của Mặc Bắc Hàn sao? Đường đường là Thiếu Tướng của một nước, chẳng lẻ lại đến chỗ của bọn họ giải quyết tranh chấp nhỏ này?
Đến Mặc Bắc Hàn cũng không hiểu tình hình trước mặt nên đã lên tiếng hỏi lại:"Tôi quen các người sao?"
Mộ Vu thoáng sửng sốt, còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng của Mộ Nguyệt Vũ lần nữa gào lên:"Cha! Cha hồ đồ rồi, bị con tiện nhân đó làm cho hồ đồ rồi!"
Thời Thị nhận ra tình hình không ổn liền ngăn cản con gái mình lại để cô ta không thể nói tiếp. Còn Lục Tư Minh cũng hơi ngạc nhiên trước thái độ khác lạ của Mộ Nguyệt Vũ, có thể nói đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thái độ ấy của cô ta.
Thời Thị biết nếu cứ để Mộ Nguyệt Vũ ở lại đây, cô ta sẽ không thể kiểm soát được mà muốn cá chết lưới rách với Mộ Nhược Vi, liền nhờ Lục Tư Minh cùng bà ta dìu Mộ Nguyệt Vũ đến tầng khác để kiểm tra chỗ bị Mộ Vu đánh.
Dù không muốn đi cùng nhưng Lục Tư Minh miễn cưỡng đồng ý rồi cùng bà ta đỡ Mộ Nguyệt Vũ đang không ngừng khóc lóc rời đi.
Vì biết ba kẻ vừa rời đi chắc chắn không phải người mà mình cần tìm, cho nên Mặc Bắc Hàn cũng chẳng buồn mà cản họ lại. Anh còn mong bọn họ rời đi nhanh nhanh để lỗ tai anh được yên ổn nữa cơ.
Lúc này anh mới quay sang nhìn lại chàng thiếu niên vẫn đang lạnh lùng đứng yên tại chỗ mà nhìn anh chằm chằm.
Khoé môi Mặc Bắc Hàn hơi nhoẻn lên. Anh bước một bước dài về phía chàng thiếu niên trẻ rồi thân thiện lên tiếng.
"Chắc hẳn cậu chính là vị bác sĩ hoàng gia đã đả thương người của tôi rồi bỏ chạy ở sân bay đúng không?"
...----------------...
Song Trùng
Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đó, Tịch Cảnh Dương có chút kinh ngạc và không chỉ anh mà ngay cả người đàn ông đó cũng vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy anh.
Cả hai cùng đồng thanh hỏi:"Sao cậu ở đây?"
Kỷ Thần Hi chớp chớp mắt vài cái, cô cảm giác như người đàn ông trong bộ quân phục trắng này có vẻ rất quen, nhưng lại không nhớ từng gặp anh ta ở đâu.
Và điều khiến cô hoang mang hơn chính là Evan đang không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô rời đi ngay.
Thế những chưa kịp phản ứng lại thì giọng nói của người đàn ông lạ mặt vừa xuất hiện lại vang lên, lần này giọng điệu của anh ta không chỉ là ngạc nhiên mà còn mang theo chút kinh hoàng.
"Nhóc siêu quậy!"
Không hiểu sao khi nghe ba từ đó cô vô thức nhìn về phía của anh ta, rồi ngơ ngác hỏi:"Anh biết tôi sao?"
Người đàn ông đó bỗng chóc đơ người, sau đó khó tin mà nhìn Tịch Cảnh Dương:"Lão Tịch, cô ấy..."
Tịch Cảnh Dương khẽ kéo tay Kỷ Thần Hi về phía mình mỉm cười đáp:"Đừng doạ cô ấy, chuyện này để nói sau đi. Còn cậu, sao lại xuất hiện ở đây?"
Không đợi người đàn ông kịp lên tiếng, thì từ sau lưng anh ta đã vang lên tiếng gọi.
"Mặc Bắc Hàn!"
Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của nơi vừa phát ra âm thanh. Tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng cùng ánh mắt đáng sợ của chàng thiếu niên trẻ trong chiếc áo sơ mi trắng.
Mặc Bắc Hàn vô thức nheo mắt nhìn về phía cậu rồi đánh giá một lược. Như nhận ra điều gì đó, anh vừa định lên tiếng nói thì lần nữa bị cướp lời.
"Cảnh sát! Anh là cảnh sát đúng không? Mau bắt hết mấy kẻ lừa đảo này lại đi! Đặc biệt là hai người kia, bọn họ muốn giết chúng tôi!"
Mộ Nguyệt Vũ mặt mày đáng sợ chỉ tay về phía của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi mà gào lên đầy độc ác.
Lần này thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta. Trước tiên là Mộ Vu phản ứng lại trước, ông ta lại một lần nữa giơ tay tát thật mạnh và má trái của cô.
"Câm miệng!" Ông ta quát lên với Mộ Nguyệt Vũ đã ngã lăn ra đất, rồi quay sang nhìn Mặc Bắc Hàn đầy cung kính.
"Không phải vậy đâu, Ngài đừng nghe lời nó nói, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, xin lỗi vì đã phiền đến các vị, mọi người có thể về được rồi, hôm khác tôi sẽ đến đồn cảnh sát để tạ tội sau."
Nhìn hai hàng quân nhân xếp ngay ngắn cùng vị quân phục trắng đi đầu này, Mộ Vu liền nghĩ họ chính là cảnh sát mà ông ta gọi trước đó đến để bắt tên tiểu bạch kiểm của con nghiệp chủng Mộ Nhược Vi.
Nhưng hiện tại ông ta đã biết, thân phận của hắn ta không đơn giản, đương nhiên ông ta không dám đắc tội, đành tìm cách để tiễn mấy vị cảnh sát này đi.
Thế nhưng có một chuyện mà ông ta không bề biết, đám cảnh sát mà ông ta gọi, đã bị Mục Hành giải quyết từ lâu rồi. Với lại sau khi nghe những lời nói đó của ông ta, Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi liền nhìn ông ta như một kẻ ngu.
Chẳng lẻ ông ta không nhận ra ký hiệu một sao trên vai áo của của Mặc Bắc Hàn sao? Đường đường là Thiếu Tướng của một nước, chẳng lẻ lại đến chỗ của bọn họ giải quyết tranh chấp nhỏ này?
Đến Mặc Bắc Hàn cũng không hiểu tình hình trước mặt nên đã lên tiếng hỏi lại:"Tôi quen các người sao?"
Mộ Vu thoáng sửng sốt, còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng của Mộ Nguyệt Vũ lần nữa gào lên:"Cha! Cha hồ đồ rồi, bị con tiện nhân đó làm cho hồ đồ rồi!"
Thời Thị nhận ra tình hình không ổn liền ngăn cản con gái mình lại để cô ta không thể nói tiếp. Còn Lục Tư Minh cũng hơi ngạc nhiên trước thái độ khác lạ của Mộ Nguyệt Vũ, có thể nói đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thái độ ấy của cô ta.
Thời Thị biết nếu cứ để Mộ Nguyệt Vũ ở lại đây, cô ta sẽ không thể kiểm soát được mà muốn cá chết lưới rách với Mộ Nhược Vi, liền nhờ Lục Tư Minh cùng bà ta dìu Mộ Nguyệt Vũ đến tầng khác để kiểm tra chỗ bị Mộ Vu đánh.
Dù không muốn đi cùng nhưng Lục Tư Minh miễn cưỡng đồng ý rồi cùng bà ta đỡ Mộ Nguyệt Vũ đang không ngừng khóc lóc rời đi.
Vì biết ba kẻ vừa rời đi chắc chắn không phải người mà mình cần tìm, cho nên Mặc Bắc Hàn cũng chẳng buồn mà cản họ lại. Anh còn mong bọn họ rời đi nhanh nhanh để lỗ tai anh được yên ổn nữa cơ.
Lúc này anh mới quay sang nhìn lại chàng thiếu niên vẫn đang lạnh lùng đứng yên tại chỗ mà nhìn anh chằm chằm.
Khoé môi Mặc Bắc Hàn hơi nhoẻn lên. Anh bước một bước dài về phía chàng thiếu niên trẻ rồi thân thiện lên tiếng.
"Chắc hẳn cậu chính là vị bác sĩ hoàng gia đã đả thương người của tôi rồi bỏ chạy ở sân bay đúng không?"
...----------------...
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 150: Mau bắt hết bọn bọ
10.0/10 từ 23 lượt.