Song Trùng
Chương 142: Thủ Trưởng Quân khu Xích Diệm
Đội trưởng Du nhìn thấy thái độ bình thản này của Tịch Cảnh Dương, không hiểu sao trong lòng ông ta có chút bất an, khẽ ho nhẹ một tiếng.
“Khụ khụ, à…Ngài Tịch, Ngài cũng đừng làm khó chúng tôi. Chuyện sáng nay chúng tôi đã cố gắng nương tay lắm rồi, nhưng Ngài cứ chạy nhanh vượt ẩu như thế trên đường…thật sự rất nguy hiểm…”
Lời còn chưa kịp dứt, thì một tiếng két kéo dài vang ngay sau lưng của đội trưởng Du. Lúc này tất cả mọi người đều hướng mắt về phía chiếc xe BMW màu trắng vừa dừng lại một cách đột ngột kia.
Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông với chiều cao gần mét chín, tuy thân hình đã bị bộ quân phục trắng che đi phần nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người của anh ta rất đẹp. Đã thế, cùng với gương mặt góc cạnh và làn da màu đồng, càng làm tôn lên sự nam tính cũng anh.
Các viên cảnh sát có mặt ở đó ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông vừa xuất hiện. Tuy bọn họ không nhận ra anh là ai, nhưng cái quân hàm một sao trên áo của anh ta lại khiến mọi người phải run sợ.
Duy nhất trong số họ chỉ có đội trưởng Du nhận ra người đàn ông vừa xuất hiện này là ai. Ông ta vội quay người rồi làm động tác chào.
“Thiếu Tướng Mặc!”
Những người xung quanh không kiềm được kinh ngạc khi nghe cái tên phát ra từ miệng của đội trưởng Du.
Người đàn ông với quân hàm một sao trên vai kia ấy thế mà lại chính là Thiếu Tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Nước Z, người của Quân đội Quân khu Xích Diệm - Mặc Bắc Hàn!
Người mà bọn họ chỉ có thể nghe danh rồi ngưỡng mộ, nay lại xuất hiện trước mắt của bọn họ! Nhanh chóng các viên cảnh sát còn lại cũng làm động tác chào với anh ta rồi cùng hô lớn.
“Thiếu Tướng Mặc!”
Sắc mặt của Mặc Bắc Hàn từ lúc bước xuống xe đã không vui vẻ gì mấy, giờ đây lại càng thêm đen. Cũng may hiện tại ở đây có nhiều cảnh sát vay quanh, nên những người dân bên ngoài không dám hóng chuyện. Nếu không anh cũng không biết mình sẽ trở thành cái gì trong chủ đề bàn tán của bọn họ nữa!
“Tịch! Cảnh! Dương!” Mặc Bắc Hàn gằn giọng xuống và cố ý nhấn mạnh từng chữ một.
Lúc này Tịch Cảnh Dương cũng mỉm cười mà bước xuống xe sau đó quay sang nói với đội trưởng Du đang toát mồ hôi lạnh bên cạnh.
“Ây da, đội trưởng Du, bằng lái và giấy tờ tôi đều đưa anh rồi, còn nếu anh muốn lấy nó đi…thì nên hỏi ý cậu ta trước đã.” Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía Mặc Bắc Hàn.
Hiện tại ở đây quá nhiều người, nếu không Mặc Bắc Hàn thật sự rất muốn kéo tên ngông nghênh kia ra đập một trận (dù có thể anh đánh không lại thật).
Nhưng con mịa nó, trong một ngày hắn gọi cho anh hai lần, cả hai đều là giúp hắn giải quyết lỗi vi phạm giao thông! Đường đường là người tiên phong chống khủng bố, giờ lại ở đây giúp tên chó má Tịch Cảnh Dương này giải quyết lỗi giao thông?
Nói thế, nhưng Mặc Bắc Hàn vẫn cố nén cơn giận mà nói chuyện với đội trưởng đội cảnh sát giao thông.
“Anh là đội trưởng Du đúng không? Tên khốn…à không, bạn tôi đã vi phạm lỗi gì vậy?”
Hai chữ “tên khốn” kia, khiến cho Tịch Cảnh Dương nhíu mày một cái, nhưng thôi hiện tại có việc nhờ người ta, anh ghim ở đó sau vậy.
Còn đội trưởng Du e dè nhìn về phía Tịch Cảnh Dương, rồi lại quay sang báo cáo với Mặc Bắc Hàn.
“Thiếu Tướng Mặc, Ngài Tịch đây…đã hai lần vi phạm lỗi vượt quá tốc độ cho phép dành cho xe ô tô. Tôi cũng đã nể mặt Ngài, nên sáng nay chỉ ghi lỗi nhẹ, nhưng…dù sao cũng không thể mắt nhắm mắt mở cho qua lần hai được. Hôm nay và ngày mai đều là kì thi quan trọng của học sinh cấp ba, Ngài Tịch cứ phóng nhanh như thế…thật sự rất nguy hiểm.”
Mặc Bắc Hàn liền gật đầu tán thành:“Anh làm đúng lắm! Nên phạt!”
“Khụ!” Tịch Cảnh Dương ho nhẹ một tiếng.
Mặc Bắc Hàn cố gắng nhịn cơn tức, cắn răng sửa lời:“Nhưng cũng phải xem lí do vì sao anh ta làm vậy chứ. Biết đâu là có việc gì đó quan trọng bắt buộc phải vượt tốc độ thì sao. Pháp luật cũng có tình người mà.”
Nhìn thấy vị Thiếu Tướng trước mặt rõ ràng đang muốn bênh vực cho tên nhà giàu chán sống kia, đội trưởng Du cũng cố gắng nhịn cơn tức mà quay sang hỏi anh.
“Ngài Tịch…vậy không biết Ngài có lí do gì quan trọng lắm sao?”
Tịch Cảnh Dương nhún vai:“Chẳng phải đã nói rồi sao, bạn gái tôi đi thi trễ, anh cũng nói thời điểm hiện tại là kì thi quan trọng của học sinh cấp ba cơ mà? Lỡ cô ấy đến trễ rồi bị đánh trượt, ai chịu trách nhiệm nổi đây?”
Mặc Bắc Hàn trố to mắt nhìn bạn mình. Bạn gái? Tên họ Tịch này không có lí do nào để bịa ra nữa hay sao?
Từ lúc nhóc siêu quậy mất tích, hắn ta còn hơn cả thánh tăng trong chùa, nổi tiếng không gần nữ sắc, vậy mà giờ lại lồi ra cô bạn gái? Bạn gái trong mơ à?
…----------------…
Song Trùng
“Khụ khụ, à…Ngài Tịch, Ngài cũng đừng làm khó chúng tôi. Chuyện sáng nay chúng tôi đã cố gắng nương tay lắm rồi, nhưng Ngài cứ chạy nhanh vượt ẩu như thế trên đường…thật sự rất nguy hiểm…”
Lời còn chưa kịp dứt, thì một tiếng két kéo dài vang ngay sau lưng của đội trưởng Du. Lúc này tất cả mọi người đều hướng mắt về phía chiếc xe BMW màu trắng vừa dừng lại một cách đột ngột kia.
Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông với chiều cao gần mét chín, tuy thân hình đã bị bộ quân phục trắng che đi phần nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người của anh ta rất đẹp. Đã thế, cùng với gương mặt góc cạnh và làn da màu đồng, càng làm tôn lên sự nam tính cũng anh.
Các viên cảnh sát có mặt ở đó ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông vừa xuất hiện. Tuy bọn họ không nhận ra anh là ai, nhưng cái quân hàm một sao trên áo của anh ta lại khiến mọi người phải run sợ.
Duy nhất trong số họ chỉ có đội trưởng Du nhận ra người đàn ông vừa xuất hiện này là ai. Ông ta vội quay người rồi làm động tác chào.
“Thiếu Tướng Mặc!”
Những người xung quanh không kiềm được kinh ngạc khi nghe cái tên phát ra từ miệng của đội trưởng Du.
Người đàn ông với quân hàm một sao trên vai kia ấy thế mà lại chính là Thiếu Tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Nước Z, người của Quân đội Quân khu Xích Diệm - Mặc Bắc Hàn!
Người mà bọn họ chỉ có thể nghe danh rồi ngưỡng mộ, nay lại xuất hiện trước mắt của bọn họ! Nhanh chóng các viên cảnh sát còn lại cũng làm động tác chào với anh ta rồi cùng hô lớn.
“Thiếu Tướng Mặc!”
Sắc mặt của Mặc Bắc Hàn từ lúc bước xuống xe đã không vui vẻ gì mấy, giờ đây lại càng thêm đen. Cũng may hiện tại ở đây có nhiều cảnh sát vay quanh, nên những người dân bên ngoài không dám hóng chuyện. Nếu không anh cũng không biết mình sẽ trở thành cái gì trong chủ đề bàn tán của bọn họ nữa!
“Tịch! Cảnh! Dương!” Mặc Bắc Hàn gằn giọng xuống và cố ý nhấn mạnh từng chữ một.
Lúc này Tịch Cảnh Dương cũng mỉm cười mà bước xuống xe sau đó quay sang nói với đội trưởng Du đang toát mồ hôi lạnh bên cạnh.
“Ây da, đội trưởng Du, bằng lái và giấy tờ tôi đều đưa anh rồi, còn nếu anh muốn lấy nó đi…thì nên hỏi ý cậu ta trước đã.” Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía Mặc Bắc Hàn.
Hiện tại ở đây quá nhiều người, nếu không Mặc Bắc Hàn thật sự rất muốn kéo tên ngông nghênh kia ra đập một trận (dù có thể anh đánh không lại thật).
Nhưng con mịa nó, trong một ngày hắn gọi cho anh hai lần, cả hai đều là giúp hắn giải quyết lỗi vi phạm giao thông! Đường đường là người tiên phong chống khủng bố, giờ lại ở đây giúp tên chó má Tịch Cảnh Dương này giải quyết lỗi giao thông?
Nói thế, nhưng Mặc Bắc Hàn vẫn cố nén cơn giận mà nói chuyện với đội trưởng đội cảnh sát giao thông.
“Anh là đội trưởng Du đúng không? Tên khốn…à không, bạn tôi đã vi phạm lỗi gì vậy?”
Hai chữ “tên khốn” kia, khiến cho Tịch Cảnh Dương nhíu mày một cái, nhưng thôi hiện tại có việc nhờ người ta, anh ghim ở đó sau vậy.
Còn đội trưởng Du e dè nhìn về phía Tịch Cảnh Dương, rồi lại quay sang báo cáo với Mặc Bắc Hàn.
“Thiếu Tướng Mặc, Ngài Tịch đây…đã hai lần vi phạm lỗi vượt quá tốc độ cho phép dành cho xe ô tô. Tôi cũng đã nể mặt Ngài, nên sáng nay chỉ ghi lỗi nhẹ, nhưng…dù sao cũng không thể mắt nhắm mắt mở cho qua lần hai được. Hôm nay và ngày mai đều là kì thi quan trọng của học sinh cấp ba, Ngài Tịch cứ phóng nhanh như thế…thật sự rất nguy hiểm.”
Mặc Bắc Hàn liền gật đầu tán thành:“Anh làm đúng lắm! Nên phạt!”
“Khụ!” Tịch Cảnh Dương ho nhẹ một tiếng.
Mặc Bắc Hàn cố gắng nhịn cơn tức, cắn răng sửa lời:“Nhưng cũng phải xem lí do vì sao anh ta làm vậy chứ. Biết đâu là có việc gì đó quan trọng bắt buộc phải vượt tốc độ thì sao. Pháp luật cũng có tình người mà.”
Nhìn thấy vị Thiếu Tướng trước mặt rõ ràng đang muốn bênh vực cho tên nhà giàu chán sống kia, đội trưởng Du cũng cố gắng nhịn cơn tức mà quay sang hỏi anh.
“Ngài Tịch…vậy không biết Ngài có lí do gì quan trọng lắm sao?”
Tịch Cảnh Dương nhún vai:“Chẳng phải đã nói rồi sao, bạn gái tôi đi thi trễ, anh cũng nói thời điểm hiện tại là kì thi quan trọng của học sinh cấp ba cơ mà? Lỡ cô ấy đến trễ rồi bị đánh trượt, ai chịu trách nhiệm nổi đây?”
Mặc Bắc Hàn trố to mắt nhìn bạn mình. Bạn gái? Tên họ Tịch này không có lí do nào để bịa ra nữa hay sao?
Từ lúc nhóc siêu quậy mất tích, hắn ta còn hơn cả thánh tăng trong chùa, nổi tiếng không gần nữ sắc, vậy mà giờ lại lồi ra cô bạn gái? Bạn gái trong mơ à?
…----------------…
Song Trùng
Đánh giá:
Truyện Song Trùng
Story
Chương 142: Thủ Trưởng Quân khu Xích Diệm
10.0/10 từ 23 lượt.