Sống Sót Tại Mạt Thế
Chương 123: C123: Chương 123
Trần mẹ phi thường khó xử. Đứa con gầy là chuyện tốt, thân thể khỏe mạnh là chuyện tốt, nhưng bị người dọa bể mật làm sao bây giờ!
Còn có, theo như bác sĩ nói cần điều dưỡng thân thể cần tốn tiền gấp đôi phí tổn giảm béo mà tính, cha chồng đồng ý gầy một cân cấp ba mươi ngàn, tiêu chuẩn của bác sĩ là làm cho đứa con gầy tới dưới 150 cân. Đến lúc đó đại khái tổng cộng cần chi hơn mười lăm triệu – công ty nhỏ của nàng một năm mới kiếm được bao nhiêu chứ! Thôi, Trần Mẫn lần này không chạy uổng công, hắn rất nhanh sẽ được điều động, mắc thì mắc một chút đi. Hơn nữa xài bao nhiêu tiền cũng không sánh bằng sự khỏe mạnh của đứa con. Mỗi ngày nàng cực khổ kiếm tiền không phải đều là vì đứa con ở nhà ít chịu người ta xem thường trải qua những ngày tháng khoan khoái hay sao!
Trần mẹ tự tay thu thập hành lý cho con trai, lại chuẩn bị hai xe tạ lễ.
Trần Tiểu Bàn mang theo bảo tiêu cùng tạ lễ tới nhà, Tống Hi đang mặc một cái áo ba đờ xuy quân đội ngồi trong phòng chỉ huy Mục Duẫn Tranh hái nấm.
Trần Tiểu Bàn nơm nớp lo sợ chạy tới, ghé lên tường thủy tinh nhìn Tống Hi nhoẻn cười.
Tống Hi đi ra vươn tay nhéo mặt hắn:
- Béo hơn.
Trần Tiểu Bàn nhất thời cảm thấy được sau lưng từng đợt lạnh lẽo, vội vàng lấy lòng:
- Bác sĩ, tôi mang theo thật nhiều vịt quay, tiểu Đa khẳng định thích ăn, thật thơm lại ngon.
Tống Hi quay đầu gọi Mục Duẫn Tranh:
- Đi thôi, về nhà ăn vịt quay.
Lại nhìn qua Trần Tiểu Bàn, âm trầm cười:
- Qua vài ngày ấm áp cần cày bừa vụ xuân, Trần bàn bàn, cậu đã làm tốt chuẩn bị rơi mồ hôi khi xuống ruộng chưa?
Trần Tiểu Bàn:
- !
Ngay cả hoa hắn còn chưa từng trồng qua..
Nơi cửa lớn có năm chiếc xe, một xe con, bốn xe tải nhỏ.
Trần Tiểu Bàn nói:
- Hai xe trước là mẹ tôi cấp lễ vật cho anh, hai xe sau là Trần Mẫn ca giúp anh chở đồ vật về.
Tống Hi gật gật đầu, Trần Mẫn giúp chở đồ vật đều lấy từ thảo nguyên, có dân chăn nuôi bản xứ tặng, có tự mua, còn có săn tới. Thịt đông lạnh, thịt khô, da, pho mát, rượu sữa ngựa, đồ vật thật tạp, cũng rất nhiều, vô cùng náo nhiệt đựng cả hai xe.
Ổn định xong, Tống Hi lại làm một lần matxa giống như phân thân thác cốt thủ cho Trần Tiểu Bàn.
Trần Tiểu Bàn đau tới gào khóc kêu. Đúng rồi, chính là điểm này, hắn ở nhà mỗi ngày đều đúng hạn uống thuốc còn nhận chân tập thể dục, nhưng không có ai giúp châm cứu matxa. Cho nên mập thêm ba cân tuyệt đối không phải lỗi của một mình hắn.
Mục Duẫn Tranh đang ở trong bếp cắt vịt quay. Cắt xong năm con vịt, lại xách năm con khác, đem hai con đưa qua nhà ấm thủy tinh cho mọi người tăng thêm đồ ăn, hai con đưa đi nhà Lý Bảo Điền, một con cầm qua nhà Lý Tam Pháo sau đó lại hỏi vài cân đậu hủ trở về. Vịt quay ăn chung với bánh mì là ngon nhất, nhưng hắn không biết làm bánh mì, Tống bác sĩ lại rất mệt nên cần nghỉ ngơi, vẫn nên làm đậu hủ cuốn vịt ăn tốt nhất.
Cơm trưa, bốn người một con chó ăn đậu hủ cuốn vịt quay.
Mục Duẫn Tranh cuốn một cái lại chuyển cho Tống Hi một cái.
Tống Hi tự mình ăn một lại cuốn cho tiểu Đa một cái.
Lần này đi thảo nguyên, hai người cùng một con chó đều gầy một vòng. Tống Tiểu Đa giảm thịt vô cùng tàn nhẫn, lúc đi hơn 180 cân, lúc trở lại chỉ có 140 cân, chỉ là lông rậm rạp nên nhìn không ra mà thôi.
Mục Duẫn Tranh mắt lạnh nhìn tiểu Đa, hận không thể đem con chó kia gạt mở chính mình thế chỗ.
Để tránh cho tiểu Đa bị đánh lén, Tống Hi cuốn một cái nhét vào miệng Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh kích động suýt nữa cắn vào đầu ngón tay của Tống Hi.
Trần Tiểu Bàn cúi đầu cắn chân vịt, yên lặng điểm khen cho mình. Mua vịt quay thật là cử chỉ anh minh, xem, Tống bác sĩ đều không tiếp tục để ý hắn!
Bảo tiêu Trần gia gặm cổ vịt có chút lo lắng – hai vợ chồng nhà bác sĩ không biết kiêng dè, dạy hư thiếu gia làm sao bây giờ, thiếu gia còn chưa có bạn gái đâu!
Sau khi trở về, Tống Hi liền nhàn rỗi. Hoàn toàn không muốn quản tám mẫu đất, đều giao cho Lý Kỳ. Mỗi ngày chỉ điều dưỡng cho mình cùng Mục Duẫn Tranh, còn có nhìn chằm chằm Trần Tiểu Bàn giảm béo.
Tháng Giêng đã qua, thời tiết vẫn rất lạnh, không có chút dấu hiệu muốn chuyển ấm.
Rau dưa đã trồng đợt thứ hai, qua ít ngày là có thể bán. Năm trước nhóm rau dưa bán không sai, nhưng thật vất vả. Tuyết lớn không thông xe, lại mắt thèm giá cả bán trong trấn, bốn người Lý Bảo Điền chủ động dùng ván cửa cùng thanh sắt làm thành xe trượt tuyết, toàn bộ nhờ nhân lực kéo vào trong trấn bán. Đây là vì sao Tống Hi cấp cho bao lì xì lớn như vậy nhưng bọn họ vẫn không cương tuyết từ chối mà không chịu nhận.
Năm sau tuyết rơi không nhiều, cẩn thận một chút đã có thể lái xe, hiện tại bán rau dưa hẳn là dễ hơn năm trước một ít, nhưng vẫn rất lạnh.
Tống Hi nghĩ nghĩ chạy vào trấn một chuyến, mua áo lông cho bốn người, còn cho Lý Kỳ hai bộ da dê.
Một mình Mục Duẫn Tranh lại bỏ thêm hai bộ da dê, nói:
- Ít nhiều nhờ bọn họ giữ nhà.
Tống Hi nở nụ cười. Đúng vậy, ít nhiều nhờ có bọn họ giữ nhà. Hắn ra cửa bao nhiêu ngày đều do anh em Lý Bảo Cương Lý Bảo Điền cùng Lý Thụy Lý Chính lưu lại giữ nhà, nếu không hắn rời nhà lâu như vậy, nói không chừng sẽ có ăn trộm. Năm trước còn có người muốn trộm Tống Tiểu Đa đâu! Không, là năm kia.
Thân thể dần dần hồi phục lại, Tống Hi có chút bận tâm cho Trầm Việt:
- Thân thể Trầm Việt cũng nên điều dưỡng một chút mới tốt, hắn bị điều đi đâu vậy?
Mục Duẫn Tranh nói:
- Không cần lo lắng, tháng sau hắn nghỉ phép, sẽ đi qua.
Tống Hi yên lòng, nhìn mấy đống than bên ngoài sân, thở dài:
- May mắn sân sau còn giấu không ít than, bằng không nhiều người tới cửa mượn than Lý Bảo Điền chết cắn không cho, nếu đắc tội tiểu nhân, sau này còn muốn làm mai liền khó khăn
Sống Sót Tại Mạt Thế