Sống Như Hoa Mùa Hạ
Chương 44: 44: Ghen
Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
43.
GHEN
Một buổi sáng đầu tháng Một, Thẩm Tú Thanh vừa đến studio, xuống xe, còn chưa kịp chào mọi người thì điện thoại vang lên trước.
Mới sáng sớm có rất ít khách tìm cô vào giờ này, hầu hết là việc cá nhân.
Cô nhìn lướt qua thì thấy là số điện thoại lạ, không thể không nghĩ nhiều hơn một chút rằng chẳng nhẽ là Quý Yến?
Thẩm Tú Thanh không quên những gì đã hứa với Hướng Dương nhưng sau khi bắt đầu công việc thì không thể nghỉ đông giống học sinh được nên cô cũng chỉ có thể đợi Quý Yến chủ động gọi điện thoại.
Cô lập tức bắt máy, giọng điệu ngập tràn mong đợi: "Alo?"
Đầu dây bên kia hiển nhiên có chút sững sờ nhưng rất nhanh đã có người đáp lại: "Xin chào, cho hỏi...!cho hỏi có Hướng Dương ở đó không ạ?"
Đúng là tìm Hướng Dương thật, không sai, nhưng sao lại là con trai nhỉ? Thẩm Tú Thanh khó hiểu một lúc nhưng không hề nghĩ nhiều, khách sáo đáp lại: "Có, Hướng Dương ở đây, nhưng có lẽ em ấy không tiện nhận điện thoại lắm, cho hỏi tìm em ấy có chuyện gì sao?"
"Thế..." Giọng của cậu bé nghe hệt như thở phào nhẹ nhõm nhưng lại xen với chút lo lắng, "Em qua tìm cậu ấy có tiện không ạ? Có thể cho em biết địa chỉ được không ạ?"
Lúc này Thẩm Tú Thanh mới chắc chắn rằng cậu bé này hẳn là không có quan hệ gì với Quý Yến, trên danh thiếp trước kia cô đưa cho Lý Lệ Liên đã có địa chỉ của studio.
Nhưng có thể cũng không chắc là bạn của Hướng Dương thật, cô cũng ngại từ chối thẳng, ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Được, chị nói địa chỉ cho em, em ghi lại nhé..."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Tú Thanh cúp máy, nghĩ lại vẫn cảm thấy kì lạ, cô chưa từng nghe nói Hướng Dương quen người bạn khác bao giờ.
Nhưng bây giờ Hướng Dương đang làm việc "dưới trướng" cô, cô có nghĩa vụ phải bảo vệ hắn nên không hỏi cụ thể tên đối phương và cũng không để ý lắm.
Cho dù đối phương thực sự tới đây, có cô theo dõi, cô cũng sẽ yên tâm hơn.
Cô xách túi đi vào studio gặp được Hướng Dương đang chuẩn bị đi ăn sáng: "Chào buổi sáng Hướng Dương nhé."
Hướng Dương không nói gì, chỉ gật đầu với cô rồi đi về phía nhà ăn.
Thẩm Tú Thanh lưỡng lự một lúc, vẫn không nói với Hướng Dương về chuyện nhận cuộc gọi vừa nãy, đi theo hắn vào nhà ăn.
Studio bọn họ không nằm trong thành phố mà tọa lạc ở ngoại ô, trước kia khi chọn địa điểm cũng đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn chốt.
Mặc dù bọn họ cũng cần kiếm lời dựa vào việc mua bán các tác phẩm nghệ thuật nhưng mục đích chính vẫn là đào tạo nhân tài, không muốn bị thương mại hóa quá, cũng không thích bị quá nhiều người không liên quan làm phiền, vả lại nơi yên tĩnh sẽ phù hợp cho các nghệ sĩ nuôi dưỡng nguồn cảm hứng hơn.
Kí túc xá của Hướng Dương ở ngay bên cạnh studio, họ sẽ chuẩn bị kí túc xá để những người không tiện đi lại có thể ở lại, không có bất cứ hạn chế nào, vô cùng tự do.
Thẩm Tú Thanh ăn sáng rồi mới đến, cô chỉ muốn ngồi cùng Hướng Dương dùng bữa.
Thấy Hướng Dương đã biết tự cầm khay lấy đồ ăn và bánh mì, còn biết tự rót sữa, về cơ bản có thể tự lo cho mình, trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm.
Sau khi Hướng Dương đến đây, Thẩm Tú Thanh không vội vàng phân công công việc cho hắn mà mời một chuyên gia tâm lí chuyên về chứng tự kỉ tới dạy hắn ba buổi một tuần.
Sau hai tháng đã dần dần có hiệu quả, Hướng Dương bắt đầu có thể giao tiếp với người khác, không cố tình phớt lờ người khác và không còn ru rú trong phòng mình cả ngày nhưng thói không thích nói chuyện vẫn không sửa được.
Chuyên gia cười, nói tính cách của em ấy là vậy, trông thì có vẻ im như hến nhưng thật ra lại rất chín chắn.
Chuyên gia nói tiếp, thực chất Hướng Dương rất thông minh, nếu từ nhỏ được dẫn dắt đúng hướng thì có lẽ đã có thể hòa nhập với cộng đồng sớm hơn, chẳng qua bây giờ cũng không muộn, chỉ là hơi chậm một chút mà thôi.
Điều này là do hắn có một giáo viên nhí vô cùng tốt bụng đã giúp đỡ hắn trong suốt quá trình trưởng thành và học tập, cả bản thân hắn cũng rất nỗ lực nữa.
Nếu không phải như vậy thì e là đến bây giờ hắn giao tiếp còn khó khăn mà cũng không tiến triển tốt thế này.
Thẩm Tú Thanh biết giáo viên nhí ấy là ai đến mức không thể rõ hơn được nữa, trước đây cô cũng lấy cái cớ này mới làm Hướng Dương gật đầu đồng ý.
Một số cha mẹ đã từ bỏ con cái mình quá sớm, nhưng một số cha mẹ sẽ không bao giờ từ bỏ con mình dù có bất cứ điều gì đi chăng nữa.
Lòng cha mẹ giữa thiên hạ này thực sự là hai tình cảm hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Tú Thanh tranh thủ lúc Hướng Dương ăn sáng tán gẫu với hắn một lúc mặc dù phần lớn là cô nói chuyện, cũng không nói gì liên quan đến công việc: "Hướng Dương, em phải ăn nhiều chút, còn phải vận động nhiều hơn.
Phòng tập thể hình trên tầng hai được dùng, ít nhất là ngày nào cũng chạy trên máy chạy bộ một lúc.
Con gái thích con trai đô một tí cơ."
Thẩm Tú Thanh còn trêu hắn: "Sau này không ôm nổi vợ phải làm sao giờ ta..."
Hướng Dương nhìn cô một cái.
Thấy hắn ngẩn ra như vậy, Thẩm Tú Thanh rất thích đùa hắn: "Sao đấy? Nhớ Quý Yến à?"
Hướng Dương ngừng lại một chốc rồi ừm một tiếng.
Thẩm Tú Thanh chưa từng thấy ai thật thà như Hướng Dương, có đùa kiểu gì hắn cũng không đỏ mặt.
Cô biết bây giờ Hướng Dương vẫn khoanh vòng tròn trên lịch treo tường, đã vẽ đủ bốn tháng, hắn đang chờ đợi để được gặp Quý Yến ngày qua ngày.
Thẩm Tú Thanh cũng không biết rốt cuộc lúc nào cô bé kia mới gọi cho mình, thật ra cô cũng không chắc là có thể liên lạc được với cô bé thông qua Lý Lệ Liên nhưng cô nhất định phải nói được làm được: "Em yên tâm, muộn nhất là trước 30 Tết chị sẽ đưa em về."
Song không đợi đến trước 30 Tết, buổi chiều hôm sau, Quý Nghiễn đã tự chạy tới.
Hôm qua sau khi hỏi địa chỉ, cậu lập tức lên mạng tra xem đi như thế nào, giao thông ở đó không thuận tiện lắm, trên đường đi cậu lạc đường một lần và ở lại khách sạn địa phương một đêm nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
Sau khi về nhà không thấy Hướng Dương đâu, cậu còn sốt ruột hơn bất kì ai khác, sáng sớm tinh mơ hôm sau đã mặt dày đi hỏi Lý Lệ Liên.
Lý Lệ Liên nói rất mơ hồ, chỉ nói là có người thích mấy thứ Hướng Dương gấp, tên là phòng làm việc Phác gì đó, muốn kí hợp đồng với hắn, sau đó bà đi tìm số điện thoại và danh thiếp lúc trước Thẩm Tú Thanh đưa cho mình nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy, hiển nhiên là không quan tâm lắm.
Quý Nghiễn không hỏi được thêm thông tin gì, chỉ có thể gọi cho từng bên một dựa vào tên studio tương tự vậy để hỏi, cuối cùng cũng tìm ra Hướng Dương ở đâu.
Mùa đông rét buốt nhưng ngay lúc này cậu lại toát mồ hôi.
Cậu đứng bên ngoài đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh rồi mới bước vào trong.
Ngoài sảnh studio có một nữ nhân viên phụ trách liên lạc, lập tức hỏi lí do cậu đến đây.
"Em tìm Hướng Dương ạ."
"Đợi một chút." Sau khi gọi điện thoại nội bộ hỏi, nữ nhân viên mới trả lời lại, "Em ấy đang học, em có muốn ngồi đợi trước không."
Quý Nghiễn hơi nôn nóng, cứ cảm giác không nhìn thấy Hướng Dương thì không yên tâm: "Ngại quá, có tiện để em đi tìm cậu ấy không ạ? Em sẽ không quấy rầy cậu ấy đâu, chỉ muốn nhìn một cái xác định cậu ấy ở đó là được rồi ạ."
Nữ nhân viên đó cũng nhìn ra được sự hoảng hốt của Quý Nghiễn, còn tưởng là người nhà vội vàng đi tìm nên cũng không làm khó dễ: "Được.
Em ấy ở..."
Đến được đây rồi, Quý Nghiễn thực sự khá yên tâm, thái độ nói không rõ ràng của Lý Lệ Liên thực sự làm cậu rất lo lắng Hướng Dương sẽ bị lừa.
Nhưng trông có vẻ là thật, sau khi dạo quanh đây một hồi, cậu phát hiện toàn bộ đều là những loại hình tác phẩm nghệ thuật khác nhau, thực sự có người thích tác phẩm của Hướng Dương.
Quý Nghiễn đi đến số phòng học mà nữ nhân viên đã cho mình, qua tấm kính trong suốt, cậu thấy Hướng Dương lặng lẽ ngồi đó, cúi đầu nhìn chăm chú vào tờ giấy.
Có người ngồi đối diện Hướng Dương cầm bút vẽ trên giấy như đang giải thích cấu trúc cơ bản cho Hướng Dương.
Cách một khoảng, Quý Nghiễn không nhìn rõ nội dung nhưng cậu thấy được rằng Hướng Dương rất tập trung và nghiêm túc nghe giảng.
Cuối cùng cậu cũng yên tâm hẳn, nở một nụ cười lâu rồi chưa thấy.
Nhưng đúng lúc này, một cô gái trẻ trung xinh đẹp đến gần Hướng Dương nở nụ cười, không biết là nói gì, còn đặt tay lên vai Hướng Dương vỗ nhẹ.
Hướng Dương không những không ghét bỏ mà hình như còn rất thân thiết với cô gái ấy.
Nụ cười trên gương mặt Quý Nghiễn cứng đờ lại, trong suốt mấy tháng qua, có phải cậu đã bỏ lỡ chuyện gì không? Cậu đứng đực ở đó không biết nên phản ứng thế nào nhưng trong lòng xót xa không thôi, cuối cùng cũng có cô gái nhận ra Hướng Dương rất tốt rồi.
Lúc này, dường như Hướng Dương cảm nhận được ánh nhìn nào đó, bỗng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa kính.
Quý Nghiễn cũng không biết nghĩ gì nữa, vội vàng xoay người lại muốn giấu bản thân mình đi, vội vã bước ra ngoài.
Nhưng Hướng Dương vẫn nhìn thấy bóng dáng vụt qua đó, hắn đứng lên giữa ánh mắt ngạc nhiên của giáo viên và Thẩm Tú Thanh, vội vàng xông ra ngoài cửa.
"Hướng Dương?" Thẩm Tú Thanh chưa từng thấy Hướng Dương như vậy bao giờ nên cũng đuổi theo.
Quý Nghiễn đi ra khỏi cửa, đầu óc rối bời, còn chưa nghĩ ra tiếp theo nên làm gì thì nghe thấy giọng nói sốt sắng của Hướng Dương vang lên từ phía sau: "Quý Nghiễn--"
Quý Nghiễn đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại nhìn.
Cậu dừng lại quá đột ngột nên Hướng Dương không kịp phản ứng, theo bản năng bảo vệ đầu Quý Nghiễn, ôm cậu vào lòng mình lăn sang bãi cỏ bên cạnh.
"Hướng Dương." Sau khi Quý Nghiễn phản ứng lại mới túm lấy lưng hắn đầy lo lắng, vội vàng muốn đứng dậy, "Cậu có bị ưm..."
Hướng Dương cúi đầu hôn Quý Nghiễn.
Thẩm Tú Thanh đuổi theo sau thấy cảnh này: "!!!"
Lời tác giả:
[Phiên bản máu chó] Part 1
Quý: Xuất phát đi tìm ông xã!
Dương: Muốn về tìm bà xã
→ Cả hai hoàn toàn bỏ lỡ nhau trên đường
Quý: Sao ông xã không có ở đây?!
Dương: Sao lại không ở nhà?
→ Cả hai quay lại tìm lần nữa, hoàn toàn bỏ lỡ nhau trên đường lần thứ hai
Quý: Huhuhu aaaa QAQ
Dương: (ôm cục tức)
→ Kì nghỉ đông cứ thế kết thúc khi cả hai đi đi về về như vậy (này)
→ Tác giả bị uýnh chết ORZ
[Phiên bản máu chó] Part 2
Quý: Dương Dương không yêu mình nữa, cậu ấy có người khác ở bên ngoài rồi QAQ
Dương: Sao lại không liên lạc với mình nhỉ (tự kỉ~ing)
→ Lúc gặp nhau
Quý: (ghen) (ghen) (ghen lồ ng ghen lộn)
Dương: Sao lại không cười với mình chứ (tự kỉ~ing)
→ Thẩm: Hai đứa sao đấy??? Cuộc gặp gỡ cảm động sau thời gian dài không gặp nhau đã hứa hẹn thì sao??? Sao em gái đáng yêu của mình lại là con trai??? (hỏn lọn trong gió)
→ Tác giả lại bị uýnh chết ORZ
Comment: vicky wang
Thẩm: Sau này không ôm nổi vợ thì sao đây?
Dương: Em ôm cho chị xem này!!!
Quý:?!!!!!
Tác giả: Dương Dương thích thế cơ mà hahaha, nói vợ cái vợ đến ngay, Dương Dương rất vui ().
Sống Như Hoa Mùa Hạ