Sơn Gian Tứ Thực
Chương 37: Bày Sạp
Nhóm Sầm Ninh tới sớm, lúc này người trên chợ phiên còn chưa nhiều lắm, tới rồi cũng đều còn đang chỉnh đốn quầy hàng của bản thân.
Chờ bọn họ tìm được nơi bố trí ổn thỏa rồi, chỗ ngồi phía trước con đường này cũng gần đầy.
"Lạnh quá, đi ăn chút gì đó nóng trước rồi lại bày sạp." Lục Vân Xuyên nói với Sầm Ninh.
Hôm qua Lục Vân Xuyên và Lục Vân Lãng chia nhau đi mua đồ ăn, người còn lại ở tại chỗ trông coi hai cái sạp hàng, phòng ngừa đồ bị người ta cầm đi mất.
Hôm nay Sầm Ninh đến đây rồi, hiển nhiên là để y đi ăn chút đồ sưởi ấm cơ thể trước.
Lúc này quán bán thức ăn nóng bên đường đã mở, canh mì sợi hoành thánh nóng, đồ ăn nóng hôi hổi bốc khói trắng, cả con đường gì cũng đều có bán, khắp nơi toàn là tiếng rao to.
"Mì sợi nóng hổi đây, lang quân tới làm một chén mì nội tạng dê* không? Ăn vào một chén ấm hết cả người."
"Bánh bao, bánh bao thịt thơm nức mũi, vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một ngụm miệng bóng nhẫy."
"Một chén canh nội tạng heo**, một chén hoành thánh, lại thêm một chén sữa đậu nành nóng."
(*/**) Gốc là /; là hỗn tạp, lẫn lộn; ở đây chỉ canh hoặc súp nấu bằng các phần nội tạng của động vật chung với nhau.
"Được rồi, hai vị ngồi xuống bên cạnh chờ chút."
Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh ngồi xuống cái bàn nhỏ dựng bên cạnh quầy hàng.
Sữa đậu nành được mang ra trước tiên, Lục Vân Xuyên bưng đến trước mặt Sầm Ninh: "Mau uống mấy ngụm cho ấm."
Sầm Ninh bê chén uống hai ngụm, sữa đậu nành nóng ấm từ cổ họng đến trong lòng, lúc này mới cảm thấy trên người có chút hơi ấm.
Y lại bưng chén đến bên miệng Lục Vân Xuyên: "Ngươi cũng mau uống đi."
Lục Vân Xuyên cúi đầu uống một ngụm, Sầm Ninh đưa chén cho hắn: "Chén này ấm lắm, ngươi cầm sưởi ấm tay, tay lạnh ngắt cả rồi."
Lục Vân Xuyên nghe lời bưng chén qua, Sầm Ninh sờ sờ bàn tay sưng đỏ của hắn, có chút đau lòng: "Tối hôm qua ta quên mất, tối nay về nhà ta phải nấu nước cho ngươi ngâm kỹ một chút, đừng để bị nứt da."
Không nói bản thân đã sớm quen năm nào cũng bị nứt da rồi, Lục Vân Xuyên nhìn Sầm Ninh cười rồi gật gật đầu.
Tức phụ của chủ quán đang lau chùi bàn bên cạnh, nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện thì cười nói một câu: "Phu lang lớn lên thanh tú, còn biết thương người, lang quân thật có phúc."
Sầm Ninh nghe xong có hơi xấu hổ, trái lại Lục Vân Xuyên quay đầu đáp một câu với tức phụ chủ quán.
Lục Vân Xuyên vẫn luôn ngồi đưa lưng về phía tức phụ chủ quán, tức phụ chủ quán không thấy rõ mặt hắn, chỉ cảm thấy thân thể lang quân này thực là rắn rỏi, vừa quay đầu lại, trong lòng tức phụ chủ quán kinh ngạc một lát, hán tử tuấn tú ghê, thực là xứng đôi với ca nhi kia, thảo nào tình cảm của hai người tốt như vậy.
Bưng canh nội tạng heo cùng hoành thánh lên, mùi thơm nức mũi, hai người đi đường lâu như vậy, hai cái bánh nướng trứng gà ăn ở nhà kia đã tiêu hóa hết rồi, đang đói cực kỳ.
Canh nội tạng heo bỏ dồi tươi, gan và tim heo, trong chén điểm thêm sa tế, tỏi phi cùng hành băm, chủ quán này sơ chế nội tạng rất sạch sẽ, nuốt một ngụm hương vị thơm ngon the cay, ăn xong một chén chóp mũi đều đổ mồ hôi.
Nhân hoành thánh là thịt heo và rau cải dại*, rau cải dại thơm dịu phối với lớp vỏ trơn nhẵn, mỹ vị tươi ngon.
(*) Gốc là : rau tề thái hay rau cải dại, là loại cây thuộc họ Cải.
Rau tề có thể dùng ăn như rau xanh hàng ngày, giúp cầm máu, giảm chảy máu chân răng, chảy máu cam, giải nhiệt, lợi tiểu.
Hai người ăn no bụng rồi đi trả tiền, bởi vì hôm nay Sầm Ninh đi cùng tới, trên người Lục Vân Xuyên liền không giữ tiền mua thức ăn, đứng một bên chờ Sầm Ninh lấy túi tiền ra đếm rồi đưa cho chủ quán.
Chủ quán cùng tức phụ đã lớn tuổi, thấy bộ dáng tiểu phu thê đẹp đẽ tình cảm lại tốt thì yêu mến trong lòng, cười với Sầm Ninh nhiều lời một câu: "Có thể giao tiền bạc trong nhà cho phu lang quản, lang quân như này ngươi xem như là nên đi theo, sau này ngày lành tháng tốt nha."
Sầm Ninh vểnh môi gật gật đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn, trả xong tiền thì giương mắt nhìn Lục Vân Xuyên, không biết làm sao mà trong lòng ấm áp một mảnh.
Hai người quay lại trước quầy hàng, đổi cho Lục Vân Lãng đi ăn cơm, chờ Lục Vân Lãng cũng ăn canh nóng trở về, người trên chợ phiên cũng đã nhiều lên.
Dịch bệnh vừa qua khỏi, mọi người đều muốn mượn không khí vui tươi ngày tết xua tan không khí lo âu, bảo đảm năm tới vạn sự trôi chảy, người đi dạo chợ phiên cũng nhiều hơn so với năm trước.
Bốn phía đều là tiếng rao to, nhưng Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên từ nhỏ đã là cái hũ nút, ngồi trước quầy hàng chỉ khi người khác tới hỏi mới lên tiếng nói giá, người ta có ý định mặc cả xoay người bỏ đi cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt để giữ họ ở lại.
May là thường ngày Sầm Ninh cùng Diêu Xuân Linh quản lý vườn rau tỉ mỉ, củ cải và cải thảo nhìn từ xa đã thấy mọng nước.
Củi của Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên cũng thu xếp ngăn nắp, hợp thành một bó kích thước to nhỏ đồng đều, so với củi của nhà khác bày tán loạn trên xe đẩy thì gọn gàng hơn chút.
Việc làm ăn trước sạp không tồi, giống như Lục Vân Xuyên nói, củ cải và cải thảo đặc biệt bán chạy, tới đông rồi, trong nhà tồn toàn là rau khô, không tránh khỏi việc thèm ăn một miếng rau dưa tươi mới này.
Sầm Ninh phụ thu tiền, nhìn kẹo đậu nành của chính mình vậy mà một bao cũng không bán được, lòng buồn rầu.
Lục Vân Xuyên trấn an y: "Giờ còn sớm, sợ trẻ con bị lạnh, ít ai dẫn theo con cái tới đi dạo, chờ tới trưa gió nhỏ xuống một chút, bọn trẻ sẽ nhiều lên."
Lục Vân Lãng cũng nói: "Đúng vậy Ninh ca nhi, đừng có gấp, ta ăn thấy hương vị ngon lắm, nhất định có thể bán được."
Sầm Ninh gật gật đầu, trong lòng vẫn còn hơi bồn chồn.
Chờ buổi trưa gió ngừng, mặt trời ló dạng một chút, quả nhiên đám trẻ con tròn xoe nối đuôi lên chợ phiên đã nhiều lên.
Trên đường này có bán đồ chiên rán, có bán mứt hoa quả, còn bán cả hồ lô ngào đường, nhóm chủ quán thấy trẻ con thì sôi nổi rao to tiếng.
"Khoai lang chiên, khoai lang ngọt cực kỳ, ây ——"
"Hồ lô, hồ lô, ngọt hơn cả hồ lô đường phèn."
Đủ loại tiếng rao hàng dẫn tới không ít trẻ con, Sầm Ninh nhìn mà mở to hai mắt, tay vặn quần áo xoắn xuýt không thôi.
Thường ngày y nói chuyện đều không hề lớn tiếng, gào thét trên đường trong một khoảng thời gian như vậy quả thực y có hơi không làm nổi.
Nhưng chỗ kẹo tốn không ít tâm tư để làm đâu thể lãng phí như thế, tự mình đòi tới bán kẹo, Lục Vân Xuyên đã lấy xe đẩy chở mình đi đường núi lâu như vậy.......
Sầm Ninh cắn răng một cái, vừa định mở miệng hô lên, bên cạnh đã truyền đến trước một đạo thanh âm: "Kẹo đậu nành, kẹp đậu nành thơm ngọt......"
Sầm Ninh trừng lớn mắt quay đầu lại, Lục Vân Xuyên hô xong một tiếng thì gãi gãi đầu: "Ta chưa từng hô qua, cũng không biết gào to như vậy đã đủ chưa."
Sầm Ninh phì cười: "Như vậy tốt lắm rồi."
Lúc này y cũng chẳng ngại nữa, hô lên theo sau Lục Vân Xuyên.
Giọng nói của hai người một trầm thấp một trong trẻo, giữa những tiếng rao lẫn lộn trái lại rất bắt tai.
Sau vài tiếng hô, có vị phụ nhân ôm con đi tới thật.
Phụ nhân đáp: "Là kẹo hồi còn nhỏ mẹ thích ăn." Lại nhìn về phía Sầm Ninh, "Là lấy bột đậu nành bọc đường mạch nha đúng không?"
"Phải, đường mạch nha sáng nay mới vừa kéo, đậu nành cũng mới xay sáng hôm nay." Sầm Ninh vội nói.
Lục Vân Lãng thấy phụ nhân kia muốn mua, đưa bao giấy Sầm Ninh cho hắn qua để phụ nhân kia nếm thử hương vị.
Phụ nhân đó cầm một khối rồi cắn một nửa, nửa còn lại thì đút cho đứa nhỏ.
Nhai được mấy miếng, ánh mắt sáng lên nói: "Ừm, kẹo này ngươi làm ngon lắm, bột đậu nành thơm thật."
Hai đồng một bao, phụ nhân kia thanh toán tiền, xách theo bao giấy dầu rời đi.
Đơn hàng đầu tiên, Sầm Ninh nhận lấy hai đồng tiền, mở lòng bàn tay ra cho Lục Vân Xuyên xem, đôi mắt sáng vô cùng: "Bán được thật này!"
Lục Vân Xuyên cũng cười: "Là vì đồ ngươi làm ăn ngon, hiển nhiên sẽ có người mua."
Sầm Ninh cất hai đồng tiền vào túi tiền, hứng thú dâng cao, tràn ngập nhiệt tình, âm thanh rao hàng cũng vang hơn ba phần.
Vừa nãy may là có đại ca đưa bao giấy mời phụ nhân kia ăn thử, Sầm Ninh nhạy bén bắt chước, mở một bao kẹo bày bên cạnh, có người tới thì có thể cho người ta nếm thử hương vị.
Tiếng gào to không ngừng, thực sự có không ít người lâu lâu tiến đến sạp ngó xem.
Người mua củi ở bên kia của Lục Vân Xuyên cũng nhiều, Sầm Ninh một mình chăm lo việc buôn bán kẹo đậu nành.
"Hai đồng một bao, đắt thế? Hồ lô ngào đường cũng mới bán có bốn đồng à."
"Kẹo nhà ta làm hoàn toàn từ gạo nếp, bột đậu nành cũng bọc thật dày, hai đồng không đắt, Tết nhất mua một bao dỗ trẻ con cũng khéo, một bao nhỏ có thể ăn hai ngày cơ."
Tính tình y điềm đạm, nói chuyện với ai cũng đều ôn hòa, cả người ăn mặc chỉnh tề, kẹo cũng dùng bao giấy đỏ trông vui mừng.
Mua thức ăn ngoài chú ý hương vị, giá cả, mua đồ cho trẻ con nhà mình còn phải xem coi có sạch sẽ hay không, rất nhiều người nghe tiếng rao to mà lại đây, thấy Sầm Ninh như vậy, còn thực sự xách đi một hai bao, chỉ chốc lát sau đã bán hết hơn phân nửa.
Có thím ăn mặc loè loẹt nếm thử một khối, mở miệng liền lấy bốn bao, nói với Sầm Ninh: "Bây giờ ít làm kẹo đậu nành quá, hồi xưa vừa đến Tết, trên đường toàn khiêng đòn gánh bán kẹo đậu nành với bánh gạo*, giờ ấy ta cũng chẳng thấy có người nào bán."
(*) Gốc là
Sầm Ninh đưa kẹo cho bà: "Bánh gạo ta cũng có thể làm, chỉ là cái đó phải nhân lúc còn nóng ăn mới ngon, không tiện mang lên trấn bán được."
Bánh gạo là dùng men gạo đỏ cùng gạo nếp làm thành viên bột, bên trong nhân có thể gói các loại đậu nhuyễn và hạt mè, ăn vào thơm ngọt mềm dẻo, hình dáng cũng tròn trịa đẹp mắt.
Chỉ là vào đông mang lên trên trấn thì lạnh ngay, vị cũng không ngon, nhưng có thể làm cho nhà mình nếm thử vào ngày Tết.
Công sức một buổi sáng, một rổ kẹo đậu nành chỉ còn dư lại mấy bao.
Sầm Ninh nắm chặt túi tiền vui vẻ không chịu được, lúc ăn cơm trưa khẩu vị càng tốt, ăn một chén lớn ngập mặt.
Tới nửa buổi chiều, củi và rau trên xe đẩy của Lục Vân Xuyên cùng Lục Vân Lãng đã bán hết, rổ của Sầm Ninh cũng trống rỗng.
Thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường về nhà, vào đông đi đường núi sợ đụng trúng thú dữ lên núi kiếm ăn, phải đi nhân lúc hừng đông.
Lục Vân Xuyên buộc dây thừng của xe đẩy lên trên người, Sầm Ninh lấy một bao kẹo giữ riêng cho hắn từ trên xe đẩy ra.
Chỗ bày sạp đối diện cạnh bọn họ là ông cụ cùng cháu gái nhỏ đang bán rổ tre và sọt tre tự nhà đan, tuổi tác của đứa cháu gái cũng xêm xêm với Chỉ ca nhi, mặc áo bông có chút cũ nát, ngồi xổm bên cạnh ông nội thực yên lặng, cả ngày không quấy khóc một tiếng.
Giữa trưa chỉ có nước trắng ăn với bánh nướng lạnh ngắt, thế mà vẫn ngoan ngoãn ăn từng miếng từng miếng.
Sầm Ninh nhìn mà trong lòng như nhũn ra, cầm bao kẹo đậu nành qua đó, ngồi xổm người xuống đưa cho cô bé rồi nói: "Đây là kẹo tiểu ma tự mình làm, thấy con lớn lên xinh đẹp lại ngoan ngoãn nên muốn đưa cho con, con cầm lấy mà ăn."
Cô bé kia đang co lại thành một cục ngồi xổm trên mặt đất, nghe vậy thì trợn tròn đôi mắt nhìn Sầm Ninh, bộ dáng không quá tin tưởng, hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Cho......!Cho con ăn ạ?"
Sầm Ninh cười gật gật đầu.
Cô bé nhìn kẹo mà nuốt nuốt nước miếng, có chút sợ hãi nhìn mắt Sầm Ninh, lại quay đầu liếc mắt trông mong nhìn ông nội mình.
Trên mặt ông cụ đen đúa, đôi tay đang đan sọt tre khô như củi, nhìn Sầm Ninh mà có hơi xấu hổ, nhưng thấy Sầm Ninh kiên trì, lại nom bộ dạng ánh mắt trông mong nhìn kẹo chằm chằm của cháu gái nhỏ thì đau lòng, đành phải nói: "Nữu Nữu, nhận đi."
Đôi mắt của Nữu Nữu nháy mắt sáng lên, trước tiên nhỏ giọng nói cảm ơn với Sầm Ninh, đôi tay mới cực kỳ vui vẻ nhận kẹo.
Ông cụ thấy cháu gái nhỏ nhận kẹo, cầm cái sọt tre ở trên sạp tặng cho Sầm Ninh, ông cụ kiên trì, Sầm Ninh không có cách đành phải nhận lấy, chỉ nhân lúc ông cụ không chú ý thì thả hai đồng tiền xuống bao vải bên cạnh ông..
Sơn Gian Tứ Thực