Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 8


Tân sinh viên năm nhất sẽ trải qua một tuần huấn luyện quân sự, nhiệt độ dao động khoảng 29°C.


 


Chuyên ngành của Quý Mạc chỉ có một mình cậu là Omega, theo lý thuyết thì nên đứng ở hàng đầu. Nhưng vì cậu không quá thấp, mấy bạn Beta thấp hơn lại đứng trước, khiến cậu bị kẹp ở giữa, ngay phía sau là một hàng Alpha.


 


Quý Mạc nuốt nước bọt. Mỗi lần ngửi thấy mùi tin tức tố đậm đặc và hỗn tạp của Alpha, cậu đều thầm cảm thấy may mắn vì sáng nay đã mang theo thuốc ức chế.


 


Người đứng bên cạnh cậu là Tiêu Thừa, sinh viên đại diện từng phát biểu trong lễ khai giảng. Hai người cùng chuyên ngành, đáng tiếc Tiêu Thừa là kiểu người trầm lặng, từ ngày đầu huấn luyện đến giờ vẫn chưa nói với Quý Mạc lấy một câu.


 


Trong giờ nghỉ không ít Alpha chủ động bắt chuyện với Quý Mạc. Tiêu Thừa vì muốn yên tĩnh nên ngồi một mình ở góc sân, tay cầm cuốn sổ nhỏ như đang ghi chép điều gì đó.


 


"Tiêu Thừa đúng là học bá đáng sợ thật đấy! Huấn luyện mệt như vậy mà còn tranh thủ giờ nghỉ để học nữa à?"


 


Vài Alpha lên tiếng xuýt xoa. Trong đó có một người vừa từ cửa hàng tiện lợi về, tay cầm một chai nước đặt xuống cạnh Quý Mạc.


 


Quý Mạc ngẩng đầu từ chối nhẹ nhàng: "Cảm ơn, mình có mang theo nước rồi."


 


"Nước của cậu phơi dưới nắng lâu thế, chắc nóng rồi? Uống chai này đi."


 


Alpha kia cố tình ngồi xuống bên cạnh cậu bắt đầu trò chuyện. Nhưng thực ra chỉ là anh ta tự nói một mình, Quý Mạc đáp rất ít, hoặc chỉ trả lời lấy lệ. Ánh mắt cậu thỉnh thoảng lại liếc về phía Tiêu Thừa, trong lòng phân vân có nên bắt chuyện hay làm quen không, dù gì đối phương cũng là bạn thuở nhỏ của Cố Viễn Sâm, sau này thế nào cũng sẽ có dịp tiếp xúc.


 


Có điều Quý Mạc lại giống như mắc chứng khó gần. Ngoài Trần Duệ người chủ động kết bạn với cậu, thì những người khác cậu hiếm khi chủ động làm quen.


 


Đúng lúc cậu còn đang do dự, Alpha vừa đưa nước bỗng hiểu lầm ánh mắt của cậu: "Tiêu Thừa có người yêu rồi đấy."


 


Quý Mạc nghe mà đầu óc quay cuồng.


 


"Cậu ta đã có hôn ước rồi, mà người kia lại không phải dạng vừa đâu. Cậu biết nhà họ Lục chứ?" Alpha kia vừa nói vừa làm động tác cắt cổ: "Đối tượng hôn ước của Tiêu Thừa chính là đại thiếu gia nhà họ Lục, người ta gọi là 'tiểu bá vương', dữ lắm đấy."


 


Quý Mạc suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Lục Trạch An?"


 


Alpha kinh ngạc, sau đó cười khan: "Cậu còn điều tra rõ cả tên của tiểu bá vương cơ à? Đừng nói là cậu thật sự để ý Tiêu Thừa đấy nhé?"


 


Quý Mạc vội phủ nhận: "Tôi không có ý gì với cậu ấy, tôi chỉ biết Lục Trạch An thôi."


 


Trước kia trong những bức thư điện tử của Cố Viễn Sâm từng nhắc đến tiểu bá vương Lục Trạch An. Chính xác hơn, Lục Trạch An là em họ của Cố Viễn Sâm, lớn hơn Tiêu Thừa một tuổi, là đại thiếu gia nhà Lục tướng quân, một gia đình có nhiều chiến công hiển hách.


 


Từ trước đến nay, Quý Mạc đã từng được nghe Cố Viễn Sâm kể kha khá chiến tích oanh liệt của Lục Trạch An.



 


Ví dụ như từ mẫu giáo đã học đấu vật, đánh cho đám Alpha khóc ròng; ví dụ như thi cử toàn bị điểm liệt, khiến ba Omega của cậu ta phải thuê năm gia sư kèm cặp; hay là chuyện cậu ta gan to bằng trời, từng giả làm Beta để lẻn vào trường quân đội, cuối cùng bị chính tướng quân Lục đích thân xách cổ về nhà.


 


Nghe những chuyện đó, rõ ràng đây là kiểu Omega rất... khó bảo.


 


Alpha bên cạnh uống một ngụm nước rồi bắt đầu dọa dẫm Quý Mạc: "Tóm lại là, Omega nào dám để mắt đến Tiêu Thừa, chắc chắn sẽ bị tiểu bá vương xử lý cho biết tay."


 


Hắn tùy tiện bịa vài câu cho vui, nào ngờ Quý Mạc đã bắt đầu thấy phiền rồi.


 


Trong khoảnh khắc đó, những giọt mưa lớn như hạt đậu bất ngờ rơi xuống, không báo trước, không hề do dự. Một giọt rơi đúng sống mũi cao thẳng của Quý Mạc, theo cằm lăn xuống để lại một vệt mát lạnh.


 


"Trời mưa rồi!"


 


Tiếng reo hò vang lên như một làn sóng, lan rộng ra khắp đội hình. Một số sinh viên còn giơ tay đón mưa, chẳng buồn che chắn, giống như vừa được cứu khỏi cái nóng thiêu đốt.


 


Mưa như trút nước, nhưng trong mắt mọi người lại chẳng mang theo sự phiền toái nào, mà như một phần thưởng bất ngờ sau những ngày huấn luyện khắc nghiệt.


 


Quý Mạc ngẩng đầu, nước mưa ướt đẫm tóc mái, từng sợi dính trên trán. Cậu đứng yên, lặng lẽ cảm nhận dòng nước lạnh mát chảy qua cổ, xua tan đi cơn khát khô và mệt mỏi tích tụ suốt cả ngày dài.


 


Mưa lớn như thể muốn gột rửa điều gì đó.


 


Cậu lặng lẽ thở ra một hơi, tự nói với chính mình: "Là mưa thật rồi, cuối cùng cũng mát rồi."


 


Chỉ là trong lòng vẫn nóng, nóng vì những cảm xúc chưa kịp nói ra, và vì một ánh mắt mà cậu luôn dõi theo trong lặng thầm.


 


Những chiếc ô trong cửa hàng tiện lợi đã bị mua sạch, ngay bên cạnh đó là tòa nhà giảng dạy các môn học tự chọn. Nếu Quý Mạc nhớ không lầm thì vào giờ này, Cố Viễn Sâm hẳn đang học trong đó.


 


Cậu cầm chiếc ô vừa mua bước vào tòa nhà. Trên bức tường đối diện hiện rõ đồng hồ hiển thị 2 giờ 40 phút, tức là còn mười hai phút nữa Cố Viễn Sâm sẽ tan học.


 


Bãi đậu xe cách đây khoảng tám phút đi bộ, mà trận mưa này thì đổ ào xuống như trút, xem ra vẫn chưa có ý định dừng lại.


 


Quý Mạc ôm ô vòng từ phía sau tòa nhà ra mặt trước.


 


Cậu bước vào sảnh tầng một tìm một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống chờ. Không xa chỗ cậu ngồi Tiêu Thừa cũng đang ngồi ở một chiếc ghế khác, chăm chú nhìn điện thoại.


 


Không biết cậu ta đang xem gì mà tập trung đến thế.


 


Quý Mạc nghĩ bụng, có khi lại là tài liệu học tập gì đó, bởi vì trong mắt mọi người, Tiêu Thừa chính là hình mẫu "mọt sách" điển hình, luôn trầm lặng và nghiêm túc, không giống ai.



 


Hai người ngồi cách nhau, một gần cầu thang, một ở phía xa.


 


Quý Mạc ngồi gần, còn Tiêu Thừa ngồi xa. Nếu không phải chọn đúng chỗ này, có lẽ Quý Mạc đã chẳng nhìn thấy Tiêu Thừa ở phía bên kia.


 


Cậu không mang theo điện thoại, chỉ đờ đẫn dõi mắt theo chiếc đồng hồ treo tường, đếm từng giây từng phút trôi qua. Vừa nãy bị dính mưa một chút cậu khẽ hắt hơi.


 


Cố Viễn Sâm xuất hiện muộn ba phút, đi cùng Từ Phong, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ từ tầng hai bước xuống. Lớp học tự chọn này không đông người, chỉ lác đác vài nhóm nhỏ. Lại đúng lúc trời mưa nên nhiều người còn nấn ná trong lớp.


 


Khi Cố Viễn Sâm trông thấy Quý Mạc, bên cạnh cậu là Từ Phong.


 


Trận mưa to ngoài cửa sổ thu hút sự chú ý của cả hai. Từ Phong xuýt xoa kêu lên: "Ôi sao mưa gì mà lớn thế, tiết sau tụi mình sắp học chưa nhỉ?"


 


"Nửa tiếng nữa." Cố Viễn Sâm đáp.


 


"Vậy mình chạy ra bãi xe luôn nhé?" Từ Phong vừa nói, vừa đảo mắt nhìn quanh, bất ngờ bắt gặp Quý Mạc. Cậu ta nhướng mày rồi lập tức thúc cùi chỏ vào tay Cố Viễn Sâm cười gian: "Thiếu nước thì khổ, thừa nước lại chết chìm nha."


 


Cố Viễn Sâm khẽ ho nhẹ một tiếng.


 


Đúng lúc đó, Quý Mạc đã cầm ô bước lại gần: "Chào anh, học trưởng."


 


"Ê! Cậu gọi học trưởng nào đấy?" Từ Phong cố tình chen vào, bị Cố Viễn Sâm liếc một cái sắc lẹm, nhưng cậu ta chỉ cười khì rồi vẫy tay: "Hai người cứ nói chuyện nhé, tôi qua bên kia mua ly cà phê."


 


Nói xong thì quay lưng đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh.


 


Quý Mạc hơi ngập ngừng một chút, rồi lặp lại: "Học trưởng, anh mang theo ô không? Nếu không có, dùng cái này đi."


 


Cố Viễn Sâm nhìn cậu, thấy cậu đang mặc quân phục huấn luyện. Có lẽ vì Quý Mạc quá gầy nên dù là cỡ nhỏ nhất trong dòng đồ nam, khi mặc lên người cậu vẫn rộng thùng thình như khoác một cái bao tải.


 


Làn da của cậu không hề bị rám nắng, vẫn trắng như lần đầu họ gặp nhau vài hôm trước.


 


Màu da ấy giống như kiểu từ nhỏ đã không bao giờ phơi nắng, cộng thêm tóc và quần áo ướt sũng khiến cả người trông thật thê lương.


 


"Không cần." Cố Viễn Sâm từ chối, nhưng trong lòng lại biết rõ, với cơn mưa thế này từ đây đi ra bãi đỗ xe chắc chắn sẽ bị ướt như chuột lột. Anh nói thêm: "Tiệm tiện lợi bên cạnh có bán ô."


 


"Lúc nãy trời đổ mưa, mọi người đã mua hết sạch rồi." Quý Mạc giải thích. Dù sao cửa hàng đó cũng chẳng có nhiều ô, chắc giờ nhân viên đang hối hận vì không nhập thêm.


 


Cậu đưa ô ra, động tác vẫn không đổi từ đầu đến giờ: "Học trưởng, anh dùng cái này đi."



Nói rồi cậu lại vội vã bổ sung: "Là ô mới, em còn chưa dùng qua lần nào!"


 


Lời giải thích đó khiến Cố Viễn Sâm cảm thấy rất không thoải mái, bởi vì ý anh đâu phải như vậy.


 


"Cậu tự che ô mà về đi."


 


"Học trưởng ghét cả cái ô em mua sao?" Quý Mạc khẽ nói, như thể chỉ muốn cho một mình Cố Viễn Sâm nghe thấy. Tầng một của toà nhà vắng lặng đến mức chẳng có nổi một tiếng vọng, giọng nói ấy nhẹ đến mức như tan trong không khí. Cậu siết chặt cán ô, mím môi không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không rời đi.


 


Cố Viễn Sâm thấy nhức đầu. Anh không chịu nổi dáng vẻ này của Quý Mạc.


 


Cứ như thể chính mình đang bắt nạt cậu ấy vậy.


 


Mưa to thế này, anh không thể để một Omega trông yếu đuối như Quý Mạc tự đi về trong mưa được. "Cơn mưa này chắc còn lâu mới tạnh, cậu không cần phải đưa chiếc ô duy nhất cho tôi đâu."


 


"Em còn một chút việc, không vội về đâu!" Quý Mạc vội vã bổ sung, giọng vẫn nhẹ như sợ làm phiền ai. "Bạn em nói muốn tham quan toà nhà này, đang đợi em bên kia, chắc bọn em còn lâu mới đi."


 


Cậu cố tình chỉ về phía bức tường nơi chỉ lộ ra một phần bóng lưng của Tiêu Thừa, nói dối một cách kín kẽ.


 


Cố Viễn Sâm cũng chẳng buồn nhìn kỹ người cậu chỉ, anh vốn không quan tâm Quý Mạc có bạn bè thế nào.


 


Thực ra tiết tiếp theo anh phải lên bục phát biểu. Mà áo mùa hè lại mỏng, nếu ướt thì sẽ rất khó xử.


 


Cái ô Quý Mạc đưa quả thực là "đưa than ngày tuyết" khi tiệm tiện lợi bên cạnh đã hết sạch ô. Nếu là người khác đưa, có lẽ Cố Viễn Sâm đã nhận rồi, nhưng người đưa lại là Quý Mạc.


 


Anh sợ nếu mình nhận lấy, liệu Quý Mạc có cho rằng anh đã mềm lòng? Cho rằng đó là một cơ hội?


 


Cố Viễn Sâm không muốn như vậy. Anh quá kiệm lời, lại cứng nhắc trong chuyện tình cảm, đến mức bao năm qua vẫn chưa từng dính phải một tin đồn yêu đương nào.


 


Không ngờ Quý Mạc lại là người tinh tế. Cậu nhìn thấu suy nghĩ của anh nhẹ giọng nói: "Học trưởng, em chỉ đưa ô vì đang mưa thôi. Với lại em chắc không dùng đến đâu, bạn em cũng có ô rồi. Em sẽ không hiểu lầm việc anh nhận ô đâu. Nãy em nghe anh học trưởng Từ nói, lát nữa anh còn có tiết đúng không ạ?"


 


Quý Mạc vô thức bước gần lại thêm một chút, đưa chiếc ô tới gần hơn dịu dàng nhắc: "Dù vẫn là mùa hè, nhưng nếu dầm mưa thì vẫn dễ cảm lạnh lắm."


 


Cố Viễn Sâm rốt cuộc cũng khó từ chối hơn nữa, đành phải nhận lấy chiếc ô ấy.


 


Trông thì có vẻ miễn cưỡng, nhưng thực chất lại là giúp anh một việc rất lớn.


 


"Vậy ngày mai tôi trả lại ô."


 



"Học trưởng, không cần trả đâu ạ." 


 


Đúng lúc đó, Từ Phong quay lại với một ly cà phê hòa tan trên tay, vừa đi vừa lầm bầm:
"Cái cửa hàng tiện lợi quái quỷ gì thế, đến một cái ô cũng không có! Viễn Sâm, lát nữa cậu còn phải phát biểu, giờ tính sao mà..."


 


Nói đến nửa chừng, Từ Phong bỗng khựng lại nhìn chằm chằm chiếc ô trong tay Cố Viễn Sâm, rồi liếc sang Omega mặt đỏ như gấc đứng trước mặt anh. Hắn lập tức ho khan mấy tiếng, quay người đi ra ngoài, tỏ vẻ ngoan ngoãn đứng chờ.


 


Cố Viễn Sâm nhìn Quý Mạc, nói nhỏ: "Cảm ơn."


 


"Không có gì ạ!" Quý Mạc vội vàng xua tay, chỉ vì một câu cảm ơn ấy mà vành tai đã đỏ bừng cả lên.


 


Lúc ấy có mấy anh chị khóa trên đi từ tầng hai xuống, chẳng rõ có thấy hết mọi chuyện không, nhưng ai nấy đều cười cười lén nhìn về phía hai người họ.


 


Chuyện học trưởng Cố được đàn em theo đuổi vốn chẳng có gì mới mẻ.


 


Nhưng ánh mắt đó vẫn khiến Cố Viễn Sâm thấy không thoải mái. Quý Mạc lập tức hiểu ý, kiếm đại một cái cớ rồi rảo bước đi về phía Tiêu Thừa. Tuy nhiên cậu cũng chẳng định thật sự bắt chuyện với Tiêu Thừa, cậu rẽ ngoặt một đoạn rồi lặng lẽ trốn vào nhà vệ sinh.


 


Chỉ đến khi Cố Viễn Sâm và Từ Phong rời đi, Quý Mạc mới len lén thò nửa cái đầu ra khỏi sau bức tường, lặng lẽ dõi theo bóng lưng họ. Đợi đến khi chắc chắn hai người đã đi xa, cậu mới rón rén bước ra.


 


Mưa ngày càng nặng hạt, Quý Mạc chẳng thể quay về ký túc xá, đành ngồi ngẩn ngơ trong sảnh tầng một của tòa giảng đường.


 


Cậu thầm nghĩ: Giá mà mình có mang theo điện thoại thì tốt quá, có thể nhắn cho Trần Duệ đến giúp. Cũng không biết cơn mưa này bao giờ mới dứt, liệu có phải chờ đến khi trời tối không nữa? Nghĩ vậy, Quý Mạc càng thêm bực bản thân vì đã không mua thêm một cây ô.


 


Cả đại sảnh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại âm thanh rào rào của cơn mưa bên ngoài át hết tất cả.


 


Rào rào rào.


 


Trong đầu Quý Mạc lại văng vẳng hai chữ "cảm ơn" của Cố Viễn Sâm lúc nãy.


 


Tựa như cơn mưa rào đổ xuống sau tiếng sấm đầu hè, tưới mát mảnh đất cằn cỗi của nỗi nhớ trong tim cậu, khiến nó bỗng chốc trở nên đầy ắp và sinh sôi.


 


Quý Mạc không kiềm chế được khóe môi, khẽ nở một nụ cười ngọt ngào.


 


Chiều hôm đó, cậu cùng Tiêu Thừa, người vẫn chăm chú nghiên cứu tài liệu học tập cùng trú mưa trong giảng đường đến tận hoàng hôn. Trong suốt mấy tiếng đồng hồ cả hai không trao đổi lấy một lời.


 


Tiêu Thừa gần như chẳng thèm liếc nhìn cậu lấy một cái. Mãi đến khi mưa tạnh, hai người cùng ra đến cửa Tiêu Thừa mới liếc nhìn Quý Mạc một cái, ánh mắt mang chút ý vị khó đoán.


 


Thế nhưng ánh mắt đó dừng lại trên người Quý Mạc, e rằng còn chưa tới năm giây.


 


Tác giả có lời muốn nói:
Tặng ô nè!


Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Story Chương 8
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...