Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Chương 47
12 giờ 15 nửa đêm, Quý Mạc khép mắt chìm vào giấc ngủ.
Cố Viễn Sâm để lại một ngọn đèn ngủ ở đầu giường. Trong ánh sáng dịu nhẹ mờ mờ, hàng mi của Quý Mạc khẽ run. Cậu ngủ rất nông, khẽ thở ra một hơi, vô thức ôm lấy góc chăn, ghì sát vào lòng, như thể hành động ấy có thể gom hết hương trà đắng pheromone còn vương lại trên đó vào trong lồng ngực, khiến cậu thấy yên tâm đến lạ thường.
Cố Viễn Sâm ban đầu đang xem tài liệu, nhưng trong tiếng thở đều đặn nhỏ xíu của Quý Mạc, anh bất giác bước đến cạnh giường.
Tư thế ngủ yên ổn của Quý Mạc khiến anh nhớ lại chàng thiếu niên ngồi bên cây đàn piano trong khu vườn nhà họ Quý năm nào.
Không biết năm tháng đã làm cách nào lại có thể biến một cậu thiếu gia từng mảnh mai, nhạy cảm đến thế thành dáng vẻ hiện tại. Hoặc có lẽ, trong suốt những năm bọn họ viết thư cho nhau, Quý Mạc đã dần thay đổi.
Thay đổi thành hình bóng người anh thương.
Cố Viễn Sâm cúi xuống gần hơn, không biết nghĩ điều gì, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má Quý Mạc một cách dè dặt.
"Ưm." Quý Mạc bất ngờ phát ra một tiếng mơ màng trong mộng, ngắn ngủi và non nớt.
Cố Viễn Sâm vội vàng thu tay lại, đầu ngón tay nóng bừng. Anh bỗng nhớ ra trước đây trong email Quý Mạc từng nói giấc ngủ của cậu rất mỏng manh.
Nhắc đến những bức thư ấy, kể từ lần bị Quý Mạc lạnh lùng từ chối một cách tàn nhẫn cách đây một năm rưỡi, Cố Viễn Sâm đã không còn mở hộp thư đó ra lần nào nữa.
Tất cả đã kết thúc trong một cú điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của "Quý Mộc" lạnh lùng mang theo sự chán ghét tột độ, không chút nể nang mà nói: "Trong thư tôi nói chưa đủ rõ sao? Xin hỏi Cố thiếu gia còn việc gì nữa không?"
"Quý Mộc?" Khi ấy Cố Viễn Sâm vẫn gọi là "Quý Mộc".
"Đừng gọi tên tôi." Giọng Quý Mộc không mang chút cảm xúc nào, như thể tất cả những bức thư từng viết chỉ là một giấc mộng hư vô. "Tôi chán ghét anh đến tận xương tủy. Tất cả đều do anh, do nhà họ Cố các người mà cuộc sống của tôi mới thành ra hỗn loạn như vậy."
"Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì, Quý Mộc?" Cố Viễn Sâm vẫn không từ bỏ, anh nói: "Em có gặp chuyện gì không? Anh có thể đến H quốc tìm em, được không?"
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó bật cười khẽ, đầy mỉa mai.
Một tiếng cười giễu cợt, giẫm nát tấm chân tình của Cố Viễn Sâm dưới gót chân: "Viết thư truyền tình cảm à, cảm động thật đấy. Cố Viễn Sâm, anh sẽ không phải cũng bị chính cái vẻ si tình của mình làm cho rung động rồi chứ? Anh có biết những lời anh vừa nói ngu ngốc đến mức nào không?"
Nói xong, còn chưa để Cố Viễn Sâm lên tiếng, Quý Mộc đã lạnh lùng buông một câu: "Đừng tìm tôi nữa."
Cạch.
Tút tút tút.
Tình cảm bắt nguồn từ thuở niên thiếu của Cố Viễn Sâm đã bị đoạn tuyệt vào ngày hôm ấy.
Anh bị mối tình đầu từ chối, bị nói là "ghê tởm", những lời từ đối phương như muốn xé toang tất cả chân thành anh từng dốc lòng trao gửi.
Sự kiêu hãnh cố chấp của một kẻ yêu sâu đậm, khiến đoạn tình cảm này chưa kịp nở hoa đã mục nát tận đáy lòng.
Từ đó về sau anh không bao giờ đăng nhập lại hòm thư ấy nữa, thậm chí còn đổi cả số điện thoại của mình. Như thể đang dùng cách ngu ngốc nhất để đoạn tuyệt với mối tình từng tha thiết.
Quãng thời gian ấy, anh đau lòng đến gần như phát điên.
Đêm hôm đó Cố Viễn Sâm đến quán bar, uống rất nhiều rượu, sau đó còn đánh nhau với vài kẻ côn đồ. Nếu không nhờ Từ Phong can thiệp kịp thời, e rằng Lục Thu Viễn và Cố Kiềm Minh hôm sau đã phải đến đồn cảnh sát đón người.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Viễn Sâm đều được giáo dưỡng nghiêm khắc bởi ba và cha của mình, chưa từng qua đêm ở quán bar, càng chưa từng say xỉn gây chuyện, lại càng không có chuyện hồ đồ đi cãi lộn đánh nhau với người ta.
Ai cũng biết tâm trạng anh không tốt, nhưng anh tuyệt nhiên không nói một lời.
...
Dù tất cả những chuyện ấy đã trôi qua, nhưng nó vẫn luôn là vết xước chưa lành trong lòng Cố Viễn Sâm.
Chỉ là hôm nay, khi thấy Quý Mạc hồn vía bay mất tại hiện trường vụ cháy, anh đột nhiên lại tin vào câu nói hiếm hoi kia của cậu.
"Email một năm trước không phải em gửi. Điện thoại cũng không phải em nghe."
Một câu nói vậy mà lại nặng nề đến thế, đè nặng trong lòng Cố Viễn Sâm. Trước đây anh không tin, nhưng hiện giờ anh không dám không tin nữa.
Nếu thực sự là Quý Mạc gửi email đó, cũng là cậu bắt máy, thì mấy lần sau này cậu liều mình "cứu" anh là vì điều gì? Phải biết rằng, nếu Quý Mạc vì vậy mà chết đi, thì cái gọi là hôn ước, cái gọi là lợi ích mọi thứ đều tan thành mây khói.
Cán cân trong lòng Cố Viễn Sâm đã nghiêng hẳn, mà điều khiến anh sợ hãi nhất là anh không thể khống chế bản thân lại một lần nữa yêu Quý Mạc. Và lần này, anh không còn đường lui nữa.
Một năm rưỡi sau, Cố Viễn Sâm lại ngồi trước máy tính, lần đầu tiên đăng nhập vào hòm thư năm xưa.
Mật khẩu của hộp thư này vẫn giống với mật khẩu email hiện tại của anh, chứng tỏ Cố Viễn Sâm chưa từng thực sự quên điều gì cả.
Ting ting.
Cùng với một tiếng thông báo cực khẽ vang lên, góc phải dưới màn hình hiện ra hàng loạt cửa sổ nhảy liên tiếp. Cố Viễn Sâm lập tức chuyển máy tính sang chế độ im lặng, sợ đánh thức Quý Mạc, gười vừa mới yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Anh hít sâu một hơi mở giao diện hộp thư đến. Ngoài một vài email rác không đáng chú ý, hòm thư của Quý Mạc năm ấy vẫn không hề gửi lại bất cứ thư nào phản hồi cho anh.
Nhưng trong mục thư đến, lại có gần năm mươi lá thư từ một người lạ.
Cố Viễn Sâm tùy ý bấm vào một thư bất kỳ. Mở đầu chính là một câu: [Anh ơi, thật sự không muốn quan tâm em nữa sao?]
Tim anh bỗng thắt lại, lập tức lần theo thứ tự thời gian, tìm đến lá thư đầu tiên được gửi từ địa chỉ đó.
Thời gian gửi chính là sau cuộc điện thoại giữa anh và "Quý Mộc" năm ấy.
Cố Viễn Sâm khựng lại vài giây, rồi từ từ bấm mở thư.
[Anh ơi, là em đây. Hòm thư trước của em xảy ra chút sự cố, giờ đã không thể dùng được nữa.
Em không biết phải giải thích với anh thế nào, chuyện nhà em có lẽ hơi phức tạp. Một người bạn của em đã lấy đi hòm thư ấy rồi xóa sạch toàn bộ dữ liệu trong đó. Lá thư anh từng nhận được thật sự không phải do em viết.
Xin anh hãy tin em!
Sẽ có một ngày, em trở về nước và nói rõ tất cả với anh. Em đang rất cố gắng học tập, em nhất định sẽ đến tìm anh.
Anh ơi, nếu đọc được thư này, có thể trả lời em một câu... được không?]
...
Lá thư thứ hai.
[Anh ơi, anh vẫn còn giận em sao? Em xin lỗi vì đến giờ mới biết chuyện đó. Bây giờ còn kịp để cứu vãn không anh? Em đã hỏi một chú rồi, chú nói hòm thư em vừa đăng ký không có vấn đề gì, chỉ cần gửi cho anh thì anh sẽ nhận được.]
...
Lá thư thứ ba.
[Anh ơi, để ý đến em một chút được không? Anh tỏ tình với em, em thật sự rất vui. Chỉ tiếc là em không có cơ hội nhìn thấy lá thư ấy. Nếu em nhìn thấy, em nhất định sẽ trân trọng nó thật nhiều.]
...
Lá thư thứ tư, thứ năm, thứ sáu... cho đến lá thứ hai mươi mốt.
[Anh ơi, năm nay hoa sơn chi lại nở rồi. Nhưng không phải ở khu vườn bên này, nơi này không có sơn chi nữa, chỉ còn lại hoa hồng thôi. Em biết anh thích hoa hồng, nhưng nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại, em muốn tặng anh tiêu bản hoa sơn chi mà chính em làm. Em nhớ anh lắm...]
Sau đó, cho đến bức thư thứ năm mươi.
Là lá thư cuối cùng của Quý Mạc:
[Anh ơi, anh thật sự không cần em nữa sao? Vậy thì em có phải sẽ vĩnh viễn không bao giờ được gặp lại anh nữa không? Em buồn lắm.]
Giọng cậu trong thư như một đứa trẻ nhỏ lạc mất thiên đường, chân trần bước đi trong tuyết, đáng thương đến nhói lòng.
"......"
Cố Viễn Sâm đọc hết từng lá thư một, đến khi nhìn lại đồng hồ thì đã là một giờ rưỡi sáng. Anh hoàn toàn không buồn ngủ. Trong lòng như có từng cơn sóng dữ cuộn trào, hết đợt này đến đợt khác vỗ thẳng vào gương mặt từng lần từng lần thốt ra những lời cay nghiệt với Quý Mạc.
Tại sao... tại sao năm đó mình lại vì một chút giận dỗi nhất thời, mà không một lần quay lại mở hộp thư đó ra?
Tại sao đến lúc tận mắt nhìn thấy Quý Mạc trở về nước, vẫn cố chấp không chịu tin bất kỳ điều gì? Vì sao phải giả vờ thờ ơ, giả vờ xa cách?
Anh rõ ràng biết quá rõ, nhà họ Quý là một nơi như thế nào, biết Quý Mạc đã sống trong hoàn cảnh bất lực và bị điều khiển ra sao, vậy mà vẫn không thể cho cậu thêm một chút niềm tin, dù chỉ một chút.
Kể cả khi trước đây họ không thể gặp nhau, thì bây giờ thì sao?
Suốt hơn một học kỳ kể từ ngày cậu quay lại, Quý Mạc đã phải chịu bao nhiêu lời châm chọc và sự xa cách từ chính anh?
Cố Viễn Sâm dùng tay gắt gao che lấy mặt, cảm giác tự trách dâng lên từng đợt, mãi không thể đè xuống. Thành lũy cuối cùng trong tim anh cũng theo đó mà sụp đổ.
Anh thích Quý Mạc.
Không thể chối cãi. Không thể phủ nhận.
Từ khi xưa cho đến hiện tại, đã có lần đầu, rồi có lần thứ hai, và về sau... sẽ còn là vô số lần thích nữa.
Anh động đậy hơi mạnh, khiến người nằm phía sau bị đánh thức. Quý Mạc vốn ngủ không sâu, nửa mê nửa tỉnh mà hé mắt ra. Cổ họng cậu khàn khàn, nhẹ giọng gọi một câu: "Viễn Sâm?"
Cố Viễn Sâm liền đứng dậy bước tới bên giường cúi người nhẹ giọng nói với cậu: "Đánh thức em à?"
Quý Mạc bị anh dịu dàng đối xử như vậy, còn tưởng mình đang trong mơ, chỉ ngây ngốc mỉm cười: "Không đâu."
"Ngủ đi, mai có tiết không?" Cố Viễn Sâm không ngừng tỏa ra pheromone xoa dịu, hoàn toàn không chút do dự. Kể từ nay về sau, anh sẽ không còn dè dặt nữa, anh sẽ là Alpha của Quý Mạc.
"Có hai tiết chuyên ngành."
Quý Mạc khẽ mím môi, mãn nguyện nhắm mắt lại. Cố Viễn Sâm cúi đầu, hôn lên trán cậu một cái, dịu dàng như đang hôn lên một đóa hồng ngọt ngào.
Quý Mạc nghĩ thầm: Đây đúng là một giấc mơ đẹp. Đã lâu lắm rồi, cậu mới lại được mơ một giấc mộng ngọt lành như thế.
Đến nỗi cậu gần như chẳng muốn tỉnh lại nữa.
Thế nhưng một lát sau, trong giấc mơ, Quý Mạc lại nghe thấy tiếng thì thầm của Cố Viễn Sâm: "Xin lỗi, để em buồn lâu như vậy."
Sáng sớm hôm sau, Quý Mạc vẫn còn chưa tỉnh giấc.
Cố Viễn Sâm thì đã dậy, rửa mặt thay đồ xong xuôi. Anh nhận được cuộc gọi từ Cố Kiềm Minh, bảo sáng nay đến nghe một buổi họp để học tập. Anh vốn định nói rõ mọi chuyện với Quý Mạc, nhưng lại không nỡ đánh thức cậu, đành xuống lầu dặn dì Trương chuẩn bị bữa sáng, rồi nhờ tài xế lát nữa đưa Quý Mạc tới trường.
Trước khi ra khỏi cửa, Cố Viễn Sâm bỗng quay lại lấy đôi giày thể thao mà Quý Mạc tặng.
Dì Trương thấy lạ: "Cậu chủ hôm nay mặc vest mà lại mang giày thể thao à?"
"Chiều có trận bóng, đi đôi này là vừa." Cố Viễn Sâm đáp.
Dì Trương âm thầm tặc lưỡi, trong lòng thầm hiểu rõ: đôi giày sneaker mới toanh, mốt nhất này chắc chắn là quà sinh nhật của cậu Quý tặng rồi.
Cuối cùng, Cố Viễn Sâm còn dặn dò rất chu đáo: "Nếu đến chín giờ mà em ấy vẫn chưa dậy, nhắn tin báo tôi một tiếng." Anh phải giúp Quý Mạc xin nghỉ học, vì biết cậu rất coi trọng học bổng.
Thế nhưng với một học sinh ngoan ngoãn như Quý Mạc, sao có thể ngủ quên cho được?
Chỉ một lúc sau khi Cố Viễn Sâm rời đi, Quý Mạc đã thức dậy rồi. Mơ mơ màng màng ăn sáng xong, cậu được tài xế đưa đến trường để học hai tiết chuyên ngành buổi sáng. Cậu vốn định gửi tin nhắn cho Cố Viễn Sâm, nhưng nghe dì Trương bảo anh đến tập đoàn Cố thị học việc rồi nên cũng không dám quấy rầy.
Đầu óc Quý Mạc vẫn lơ mơ, trong đầu cứ văng vẳng mãi câu nói trong giấc mộng tối qua.
"Anh ấy hôn mình thật sao?" Quý Mạc lẩm bẩm, cảm giác như thể đang nằm mơ, hết sức hư ảo.
Khi đến lớp, phần lớn các bạn học đã có mặt. Quý Mạc như thường lệ chọn ngồi ở hàng cuối, không cách xa vị trí của Tiêu Thừa. Còn khoảng hơn mười phút nữa mới đến giờ học, giảng viên vẫn chưa vào lớp.
Trong phòng học khá yên tĩnh, nhưng Quý Mạc vẫn nghe thấy vài tiếng thì thầm to nhỏ. Cậu nhận ra những người đó trước kia từng cố bắt chuyện với cậu, dường như muốn thông qua cậu để làm quen với Cố Viễn Sâm. Nhưng sau khi bị cậu lạnh nhạt, bọn họ liền giữ thái độ không mấy thân thiện, tuy vậy vì Cố Viễn Sâm mà vẫn kiêng dè phần nào.
Chẳng bao lâu, có người không nhịn được hỏi: "Quý Mạc, nghe nói hôm qua cậu gây chuyện ở khu Tây à?"
Quý Mạc: "......"
Đúng là chuyện tốt thì không ai biết, chuyện xấu thì truyền xa ba dặm.
Người kia tỏ vẻ hóng chuyện: "Nghe bảo học trưởng Cố suýt nữa mắng cậu chết luôn, có thật không đó?"
Lời vừa dứt, trong lớp đã có mấy tiếng cười vang lên. Sau vụ việc với Uông Khiết lần trước, phần lớn bạn học không còn công khai bài xích Quý Mạc, nhưng cũng chẳng ai đứng ra bênh vực cậu.
Vài người không trực tiếp chỉ trích, chỉ nhỏ giọng bàn tán: "Trời ơi, bám lấy Cố Viễn Sâm đến mức không cần cả mạng sống luôn sao?"
"Cố Viễn Sâm chắc chẳng phải thật lòng đâu, chắc chỉ đùa giỡn thôi."
Thật đáng tiếc, những lời "nói thầm" đó dù thế nào cũng chẳng hề kín đáo chút nào.
Ban đầu Tiêu Thừa vốn chẳng thân thiết gì với Quý Mạc, nhưng giờ thì không thể nhịn nổi nữa. Anh đập bàn một cái, giọng trầm xuống: "Các người nói đủ chưa?"
Kẻ vừa buông lời không vui ra mặt, lẩm bẩm một câu: "Rồi rồi, đến học bá khoa mình cũng bị 'thu phục' luôn cơ đấy."
May mà không ai dám đắc tội với Tiêu Thừa, nên chủ đề này đến đây là kết thúc.
Quý Mạc khẽ nói một tiếng cảm ơn, khiến Tiêu Thừa càng thấy không thoải mái. Anh chẳng hiểu Cố Viễn Sâm đang định làm gì, tức tối gửi một tin nhắn: [Cố ca, rốt cuộc anh với Quý Mạc là sao vậy?]
Cố Viễn Sâm lại trả lời gần như ngay lập tức: [Sao vậy?]
[Cậu ta vì anh mà bị cô lập, bị chế giễu.]
Tiêu Thừa suy nghĩ một lát, lại gửi thêm một tin: [Bọn em học cùng lớp thể dục, cậu ấy là bạn đánh cầu lông của em. Nhìn không nổi nữa nên đành lên tiếng.]
Quý Mạc bị bắt nạt đến mức này, nếu cậu có được một phần mười sự thẳng thắn như Lục Trạch An thì đã chẳng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Tiêu Thừa nghĩ thế xong, bỗng nhiên cảm thấy tính cách l* m*ng của Lục Trạch An cũng có mặt dễ thương.
Tiếc là Cố Viễn Sâm không trả lời nữa. Nhưng đến trước tiết học chuyên ngành thứ hai, Cố Viễn Sâm lại đến thật.
Anh không thèm để tâm đến ánh mắt của mọi người, bước thẳng đến chỗ Quý Mạc đang ngồi ở hàng cuối cùng. Lúc này Quý Mạc đang cúi đầu sắp xếp lại ghi chú, hoàn toàn không biết Cố Viễn Sâm đã đến.
Cả lớp im phăng phắc. Quý Mạc mãi đến khi cảm thấy có bóng người chắn sáng trước mặt mới ngẩng đầu lên, cây bút trong tay cậu "cạch" một tiếng rơi xuống đất. Cậu mở to mắt kinh ngạc. Bên cạnh, Tiêu Thừa cũng sững sờ há hốc miệng: "?"
"Em... em... học trưởng?" Quý Mạc lắp bắp, nhất thời không đoán nổi tình hình.
"Anh đến dự thính." Cố Viễn Sâm cúi người nhặt cây bút rơi dưới đất, đặt lại trước mặt cậu. Vừa xong việc, anh lập tức đến đây, còn thay luôn bộ vest trong phòng thay đồ ở sân thể thao, mặc một bộ đồ thể thao trông có phần thoải mái hơn.
Khi anh ngồi xuống ghế cạnh Quý Mạc cũng vừa lúc giảng viên bước vào lớp, thời gian nghỉ giữa tiết kết thúc. Tiết chuyên ngành này kéo dài khoảng một tiếng rưỡi, đến tận giữa trưa mới tan học.
Cả giảng đường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn tiếng giảng bài của giáo viên vang vọng.
Quý Mạc ngồi chẳng yên chút nào, thậm chí không thể ghi chép được gì. Cậu không ngừng liếc trộm Cố Viễn Sâm, trong lòng hoang mang rối bời. Rõ ràng chuyện này không nằm trong kế hoạch, rốt cuộc là sai ở đâu? Cậu vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra.
Dù hôm qua thái độ của Cố Viễn Sâm có ôn hòa, nhưng cũng không đến mức hôm nay đi theo cậu đến lớp.
Quý Mạc nuốt nước bọt khan, cảm thấy lo lắng vô cùng. Nhưng vừa cúi đầu xuống, cậu liền thấy đôi giày thể thao dưới chân Cố Viễn Sâm, chính là đôi cậu tặng.
Gò má Quý Mạc bỗng đỏ bừng lên.
Cố Viễn Sâm thấy những phản ứng nhỏ nhặt đó của cậu, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Anh thong thả lấy ra từ túi áo một chai sữa dâu nhỏ, rồi như làm ảo thuật lấy thêm một mảnh giấy. Anh mượn cây bút của Quý Mạc nhanh chóng viết vài dòng lên đó, rồi kẹp tờ giấy dưới chai sữa dâu đưa cho cậu.
Quý Mạc nhìn anh đầy nghi hoặc, nhẹ nhàng rút mảnh giấy ra.
Trên đó viết: [Không thích anh ngồi học cùng em à?]
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng kịp ngọt ngào vào ngày cuối cùng của tháng Một rồi!! Mọi người để lại nhiều bình luận cổ vũ cho mình nhé, mình sẽ cố gắng viết tiếp thật chăm chỉ!! ĐƯỜNG TỚI RỒI! ĐƯỜNG TỚI RỒI!
Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Đánh giá:
Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Story
Chương 47
10.0/10 từ 16 lượt.
