Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Chương 40
Trong phòng, hơi thở của Quý Mộc trở nên dồn dập, thậm chí cậu còn sinh ra ảo giác tựa như xung quanh đều là vách đá cheo leo, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút thôi sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.
Cái chết trói chặt lấy cậu, nhưng lại chậm chạp không chịu mang cậu đi xuống địa ngục.
Nước mắt cậu thấm ướt cả gối, giọng nói yếu ớt vang lên: "Tại sao? Tại sao không để con chết đi? Ba không cho con chết, là để chiết xuất chút pheromone còn sót lại trong người con, dọn đường cho cái thứ ti tiện đó. Nhưng mẹ thì sao, mẹ thì tại sao chứ?"
Thà nhìn con sống không bằng chết, cũng không chịu để con được giải thoát?
Viên Lập Mân mím chặt đôi môi trắng bệch, không nói một lời.
Thấy vậy, Quý Mộc chuyển sang van xin.
"Mẹ ơi, con biết con sai rồi, con không nên làm những chuyện đó. Xin hãy cứu con, mẹ cứu con được không?" Cậu khóc lóc cầu khẩn: "Sau này con sẽ ngoan, các người bảo con làm gì, con cũng sẽ làm hết."
Viên Lập Mân run rẩy đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, giọng khẽ đến mức như sắp tan biến: "Cố gắng chịu thêm một chút, được không?"
Nghe đến đây, Quý Mộc tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cậu và Viên Lập Mân đã rất lâu không gặp nhau, lần khó khăn lắm mới được gặp lại, thế mà lại nhận được câu trả lời tàn nhẫn đến vậy.
"Tiểu Mộc, chúng ta đợi thêm một chút." Viên Lập Mân siết chặt răng: "Nó sẽ không thành công đâu. Cố Viễn Sâm tuyệt đối sẽ không yêu nó chỉ vì pheromone."
Cuộc hôn ước này từ đầu đã là một thất bại.
Chỉ cần nó thất bại, thì nhất định phải quay về nhà họ Quý.
Tiếp nhận hình phạt mà nó nên gánh.
Cổ họng khản đặc, Quý Mộc bật cười lạnh như thể vừa nghe được một trò đùa nhạt nhẽo:
"Chín mươi phần trăm mức độ tương thích, mẹ lại nói Cố Viễn Sâm sẽ không thích nó? Chính nó đã cướp đi pheromone của con. Cố Viễn Sâm sao có thể không yêu nó cho được?!"
Cố Viễn Sâm rồi sẽ yêu nó đến điên cuồng, sẽ vì con số chín mươi phần trăm ấy mà hoàn toàn đánh mất bản thân, vì nó mà sống, vì nó mà chết!
Chỉ cần Quý Mạc thành công, thì Quý Mộc cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ thoát khỏi căn phòng giam cầm này.
Cậu sẽ bị biến thành "nguồn cung pheromone" suốt đời cho Quý Mạc, cho đến khi cạn kiệt, cho đến khi chết đi, cho đến khi tuyến thể tàn tạ này không thể sản sinh lấy một chút mùi hương hoa hồng nào nữa. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, Quý Phong nhất định sẽ dùng mọi cách để người khác chiết xuất cho đủ lượng pheromone hoa hồng để nuôi sống Quý Mạc cả đời.
Tới lúc đó, cậu sẽ như rác rưởi bị vứt đi không thương tiếc!
"Không đâu!" Viên Lập Mân v**t v* gương mặt cậu, cố gắng hết sức để trấn an. "Cha con không cho mẹ gặp con, nên mẹ vẫn chưa có cơ hội nói với con bí mật này, đến cả ông ấy cũng không biết."
Đôi mắt Quý Mộc bừng mở, đỏ ngầu vì những đêm dài không ngủ. Cậu chỉ còn lại hận thù trong lòng. Nếu có một cơ hội, cậu sẽ dùng chính hàm răng đã rách nát của mình xé nát từng tấc da thịt của Quý Mạc.
Và điều mà Viên Lập Mân sắp nói sau đó là tia sáng duy nhất trong cuộc đời u tối của cậu.
Chín năm trước.
Tại bệnh viện H quốc.
Quý Mạc 11 tuổi cùng Quý Mộc ngồi trên hàng ghế dài ở khu nghỉ, vô cùng chán chường chờ Viên Lập Mân bước ra từ sau cánh cửa kia.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến người ta khó chịu, ngay cả viên kẹo dâu trong tay Quý Mộc cũng không thể át đi được. Cả hai đều ghét nơi này.
Viên Lập Mân cũng vậy.
Năm đó bà còn rất trẻ, mặc một chiếc váy dài đỏ tươi, làn da trắng, dung mạo xinh đẹp, môi son khẽ mím lại thành một nụ cười khiến người ta rung động. Ngón tay bà thon dài, cầm một tờ phiếu xét nghiệm chỉ số tương thích pheromone, giữa chân mày khẽ nhíu lại, giọng mang theo vài phần khinh thường: "40%?"
Bác sĩ đáp: "Vâng, thiếu gia Quý tuy là loài hoa hồng hiếm gặp, nhưng độ tương thích với thiếu gia Cố rất thấp."
Viên Lập Mân nhướng mày, không có hứng tiếp tục câu chuyện. Đúng lúc bà đang định đứng dậy rời đi bác sĩ chợt gọi lại: "Phu nhân Quý, bà còn chưa xem tờ xét nghiệm kia."
"Chỉ là làm cho có lệ thôi, độ tương thích của nó thì có gì đáng để xem." Viên Lập Mân hoàn toàn không cho rằng thứ cỏ dại như sơn chi có thể đạt được độ tương thích cao với trà đắng của Cố Viễn Sâm.
Nhưng bác sĩ lại nói: "Nhưng chỉ số của cậu ấy sẽ khiến bà bất ngờ."
Viên Lập Mân hừ lạnh trong lòng, cảm thấy bác sĩ này thật lo chuyện bao đồng. Thế nhưng vì một vài lý do, bà buộc phải giữ thể diện ở bên ngoài, đành miễn cưỡng cầm lấy tờ phiếu xét nghiệm của Quý Mạc.
Và ngay giây sau đó Viên Lập Mân suýt nữa xé toạc tờ giấy trong tay.
90%.
Trên phiếu xét nghiệm tên pheromone sơn chi của Quý Mạc và trà đắng của Cố Viễn Sâm được ghi rõ ràng: Mức độ tương thích: 90%.
"Tôi đã nói rồi mà, chắc chắn bà sẽ bất ngờ." Bác sĩ mỉm cười: "Tôi không rõ giữa bà và vị thiếu gia Quý Mạc kia có mâu thuẫn gì, nhưng đây là một chuyện rất tốt. Tôi sẽ lập tức thông báo cho nhà họ Cố." Từ giọng điệu cảm thán của ông, có thể nhận ra con số này hiếm thấy đến mức nào.
Viên Lập Mân vốn định rời đi lại đứng sững tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào tờ kết quả trong tay. Nụ cười nơi khóe môi bà lập tức đông cứng lại, mãi mà vẫn chưa thể bước nổi một bước.
"90%"
Ánh mắt bà tối sầm, độc địa như muốn bóp nát cái tên "Quý Mạc" trên tờ giấy xét nghiệm kia.
Và đúng là bà đã làm vậy thật, Viên Lập Mân xưa nay luôn là người hành động quyết đoán.
"Bác sĩ Kim, tôi nghe nói gần đây ông vừa phát triển thành công một loại thuốc. Nó có thể khiến Alpha và Omega có độ tương thích thấp tạo ra ảo giác tương thích cao, đúng không?"
"À, đúng là có nghiên cứu một loại như vậy. Nhưng loại thuốc này cần phải sử dụng liên tục từ thời thơ ấu, nếu không hiệu quả rất thấp, nên hiện tại không được ưa chuộng lắm." Bác sĩ Kim khá khiêm tốn khi nói về phát minh của mình: "Hơn nữa thuốc vẫn chưa hoàn thiện. Dù đa số Alpha sẽ vì thế mà nảy sinh ảo giác yêu thương đối với Omega có độ tương thích thấp, nhưng một số Alpha ưu tú có thể miễn nhiễm với hiệu quả này."
Đúng vậy, vẫn có xác suất kháng thuốc. Nhưng dù sao cũng chỉ là vấn đề xác suất mà thôi.
Thuốc này vốn dĩ được tạo ra với mục đích ban đầu là mang lại cảm giác an toàn cho những cặp đôi có độ tương thích thấp.
Nhưng điều mà không ai ngờ tới chính là Viên Lập Mân đã sớm nảy ra một kế hoạch trong lòng, và thứ bà nhắm đến chính là loại thuốc đó.
"Bác sĩ Kim, tôi còn nghe nói trước đây ông từng là lựa chọn hàng đầu cho vị trí phó viện trưởng. Chỉ tiếc là vì nền tảng gia đình không đủ vững, nên bị người khác giành mất." Viên Lập Mân ngồi lại xuống ghế, nở một nụ cười mang tính xã giao. "Một nhân tài như ông đúng là đáng tiếc."
Bị người ta chạm đúng nỗi đau trong lòng, bác sĩ Kim không khỏi cảm thấy bất mãn: "Phu nhân nhà họ Quý, rốt cuộc bà muốn nói gì?"
Viên Lập Mân đẩy tờ kết quả xét nghiệm đến trước mặt ông ta: "Tôi có thể giúp ông. Những trở ngại trước mắt của ông sẽ không còn là trở ngại nữa."
"......"
"Nhưng ông cần giúp tôi một việc." Bà không phải người tham lam vô độ, nhưng nếu thứ này rơi vào tay Quý Mạc hay Tuệ Tưu thì bà tuyệt đối không thể để yên. "Dĩ nhiên, phần thưởng sẽ khiến ông vừa lòng."
Chỉ là một việc nhỏ thôi, nhẹ như trở bàn tay.
Bà muốn tráo trời đổi đất, dùng hoa hồng thay thế sơn chi.
Đây là âm mưu mà Viên Lập Mân đã sắp đặt từ lâu.
Bà bắt đầu cho Quý Mộc uống loại thuốc mà bác sĩ Kim điều chế, một ngày một lần, từ khi còn nhỏ. Cho đến khi pheromone hoa hồng trên người cậu đủ đậm, đủ để khiến nhiều Alpha sinh ra ảo giác "độ tương thích rất cao".
Nếu kế hoạch thuận lợi, chỉ cần Cố Viễn Sâm cưới cậu ta, đánh dấu cậu ta, mọi chuyện sẽ an bài.
Thế nhưng mọi việc lại không như ý. Quý Mộc ngu ngốc, vì sự kiêu ngạo mù quáng của bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Và cậu đã đánh mất tất cả cơ hội.
......
Ngoài cửa, người gác gõ nhẹ hai tiếng: "Phu nhân, đã đến giờ rồi."
Viên Lập Mân siết chặt tay Quý Mộc: "Cha con đã hứa với mẹ, nếu thằng con hoang đó thất bại, chúng ta sẽ bắt nó về. Sau đó, lấy tuyến thể của nó cấy ghép cho con."
Viên Lập Mân đau xót vuốt nhẹ lên lớp băng quấn quanh cổ Quý Mộc, không dám nhìn kỹ, bởi vì bên trong lớp băng đó là một tuyến thể đã bị tổn hại.
Đó là tuyến thể mà chính Quý Mộc đã dùng tay tự hủy chỉ vì một việc làm ngu xuẩn.
Nó sẽ không bao giờ hồi phục nữa. Và phần pheromone hương hoa hồng còn sót lại là giá trị duy nhất còn lại của nó.
Quý Mộc đờ đẫn, hiển nhiên đã bị sự thật ấy làm cho khiếp sợ. Cậu lắp bắp hỏi: "Tuyến thể của nó, cấy sang cho con?"
Viên Lập Mân lúc này chẳng khác nào một con rắn độc. Một khi đã nhắm trúng con mồi, sẽ không từ thủ đoạn nào: "Đúng vậy. Tuyến thể của con đã hỏng, nhưng mẹ sẽ không bỏ mặc con đâu."
Với Omega, tuyến thể là thứ vô cùng quan trọng. Nếu mất đi, cơ thể sẽ gặp phải hàng loạt vấn đề: nội tiết rối loạn, pheromone rối loạn, cả đời phải dựa vào thuốc duy trì cân bằng sinh lý, và tuyệt đối không thể sống lâu.
Viên Lập Mân từng nói, những gì Tuệ Tưu nợ bà, sớm muộn gì bà cũng sẽ lấy lại hết từ trên người Quý Mạc.
"Những năm qua, mẹ vẫn luôn cho con dùng thuốc k*ch th*ch tăng trưởng pheromone. Mùi hương hoa hồng của con vì thế mà có thể 'phù hợp' với rất nhiều Alpha, tạo ra ảo giác tương thích cao. Còn cái đồ con hoang kia thì không biết, nó tuy đã đánh cắp pheromone của con, nhưng lại không tiếp tục uống loại thuốc ấy. Vậy nên mùi hoa hồng trên người nó chẳng qua chỉ là thứ hàng thừa, kém chất lượng mà con để lại."
Loại pheromone hạng ba này, một khi không còn ở trên người chủ thể ban đầu, dù có gây ra chút ảo giác nhất thời, nhưng theo thời gian chỉ với mức tương thích 40%, cuối cùng cũng sẽ đẩy Cố Viễn Sâm ra xa.
Không có tương thích, Quý Mạc và Cố Viễn Sâm chẳng là gì cả.
Viên Lập Mân nhìn thẳng vào Quý Mộc, nói rõ ràng: "Nếu chỉ dựa vào mùi hương hoa hồng của con để mê hoặc Cố Viễn Sâm, nó vĩnh viễn không thể thành công."
Bà kìm nén nỗi đau trong lòng, từng lần từng lần nói với Quý Mộc: phải sống tiếp.
"Tuyến thể của con bây giờ sẽ không thể tự hồi phục nữa. Con cần một tuyến thể mới. Đời con còn dài, không thể cứ thế mà bỏ cuộc."
"Nó là anh em ruột của con, huyết thống tương thông, lại đều thuộc hệ hương hoa. Vậy nên tuyến thể của nó là phù hợp nhất."
"Tiểu Mộc, những gì chúng ta bị cướp đi, muốn lấy lại được thì nhất định phải biết buông bỏ. Con hiểu không?"
......
Ở trong nước, Quý Mạc bỗng hắt xì một cái.
"Có phải ba mẹ ở nhà đang nhớ cháu đấy không?"
Lục Thu Viễn vừa tăng ca suốt cả đêm, nhưng lúc về đến nhà vẫn rất tỉnh táo. Hễ dính đến công việc, ông lại như được bơm máu gà, đầy sức sống. Đến mức giờ này còn có tâm trạng vui vẻ ngồi ăn đồ ngọt với Quý Mạc.
Quý Mạc nở nụ cười hạnh phúc trước mặt Lục Thu Viễn: "Có lẽ vậy. Mẹ cháu đúng là luôn 'nhớ đến' cháu. Bà ấy thật ra rất 'quan tâm' cháu."
Nghĩ đến cháu, hận cháu, chỉ mong cháu chết đi cho rồi.
Cố Viễn Sâm hâm nóng lại phần cơm mà người giúp việc chuẩn bị từ trước, vừa bưng ra vừa giục:
"Ba, ăn tạm trước một chút rồi đi ngủ một lát đi. Tối nay còn phải đến nhà ông ngoại ăn cơm nữa."
Nghe vậy, Quý Mạc vội đi theo giúp Cố Viễn Sâm bưng thức ăn lên bàn.
"Thôi được rồi, ba ăn không hết nhiều thế này đâu." Lục Thu Viễn ngồi xuống, qua loa xới vài thìa cơm ăn lấy lệ.
Mùng một Tết, theo lý thì nên về nhà họ Lục chúc Tết. Nhưng vì tối qua mới có chút căng thẳng với Cố Kiềm Minh, Lục Thu Viễn thật sự không hạ nổi mặt mũi để gọi điện cho anh ta. Nghĩ đến cảnh về nhà rồi lại bị cha già lải nhải, đầu anh liền đau như búa bổ, còn khó đối phó hơn cả công việc.
"Sớm biết thế này..." Anh lầm bầm trách móc.
Cố Viễn Sâm tiếp lời ngay: "Sớm biết thế này thì tối qua ba đã không giận dỗi với cha. Tối qua cha không đi ăn, lát nữa ông ngoại thấy sẽ lại trách ba cho xem."
"..."
"Chút nữa con gọi cho cha, ông ngoại sức khỏe không tốt, đừng để ông vì chuyện này mà khó chịu."
"Lúc con gọi thì đừng nói là do ba bảo đấy nhé." Lục Thu Viễn càng lớn tuổi càng không muốn xuống nước. Trước kia còn trẻ, anh có thể cả ngày lẽo đẽo theo sau Cố Kiềm Minh. Nhưng có lẽ là những năm qua đã bào mòn hết nhiệt tình của anh, giờ nhìn Cố Kiềm Minh cái gì cũng thấy không thuận mắt, không vừa lòng, cứ như trẻ con giận dỗi vậy.
Nhưng nói trắng ra là lòng đã lạnh rồi.
Quý Mạc dù sao cũng vẫn là người ngoài, không tiện nghe mấy chuyện riêng trong nhà, nên ngoan ngoãn ngồi một bên, yên tĩnh như thể tàng hình.
Không ngờ Cố Viễn Sâm lại chủ động gọi cậu: "Tối nay sẽ có người giúp việc theo giờ đến nấu ăn. Mấy hôm tới chúng tôi phải đi chúc Tết, em ở nhà một mình ổn chứ?"
Quý Mạc gật đầu: "Không sao đâu ạ."
"Nếu có việc gì thì gọi tôi, hoặc nhắn tin cũng được." Cố Viễn Sâm dặn.
Quý Mạc nhỏ giọng đáp: "Vâng, cảm ơn anh."
Cố Viễn Sâm như còn muốn nói gì nữa, nhưng lại ngập ngừng.
Vừa quay đầu thì thấy Lục Thu Viễn đang cười tủm tỉm nhìn hai người họ, cố tình làm ra vẻ ngưỡng mộ: "Dạo này tình cảm của hai đứa tốt ghê ha."
Quả nhiên lời vừa buông ra, mặt Quý Mạc liền "phừng" một cái đỏ rực như cà chua chín.
Cố Viễn Sâm cau mày: "Ba?"
Lục Thu Viễn vừa ăn cơm vừa cười: "Được rồi được rồi, không nói nữa là được chứ gì."
Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Đánh giá:
Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Story
Chương 40
10.0/10 từ 16 lượt.
