Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Chương 23
Mùa đông ở Đại học C đến dữ dội và lạnh buốt, Quý Mạc ngày nào ra khỏi cửa cũng quấn mình như một chú gấu nhỏ. Cậu là đứa trẻ sinh vào mùa đông, nên từ nhỏ đã đặc biệt sợ lạnh.
Ngày ngày trôi qua, Quý Mạc thỉnh thoảng lại len lén đến nghe lớp của sinh viên năm ba. Cậu vẫn như mọi khi, lặng lẽ ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Cố Viễn Sâm vẫn giữ lời hứa với cậu, chưa từng đuổi cậu ra khỏi lớp thêm một lần nào nữa. Cứ thế, dần dà Quý Mạc trở thành "khách quen" của các tiết học ngành tài chính. Ngay cả Từ Phong bạn cùng lớp với Cố Viễn Sâm cũng dần thân quen với cậu, hai người đã trao đổi cả thông tin liên lạc.
Không chỉ vậy, đến cả giáo sư Phó Vũ trong khoa cũng bắt đầu nhớ mặt cậu. Lý do là vì Quý Mạc luôn "tình cờ" ngồi nghe đúng tiết mà vị giáo sư ấy giảng dạy. Hơn nữa Phó Vũ còn là bạn cũ của mẹ ruột Quý Mạc, và cậu cũng không mang ấn tượng xấu về bà, ậu từng thấy bà xuất hiện trong vài bức ảnh chụp hồi trẻ của mẹ mình.
Rồi dần dần sinh viên trong ngành của Cố Viễn Sâm ai nấy đều biết rằng: Có một đàn em Omega năm nhất phải lòng Cố học trưởng từ cái nhìn đầu tiên, mê mệt đến mức đi học cũng phải theo cùng. Tiếc là người có tình, kẻ lại vô tâm. Cố Viễn Sâm vẫn lạnh như băng, hoàn toàn không bị lay động.
"Người thì khô nứt nẻ sắp chết, còn cậu thì ẩm ướt đến thừa mứa mà chết!!" Từ Phong không biết đã bao lần nhìn sang Cố Viễn Sâm thở dài: "Cậu nói xem ngoài cái việc đẹp trai hơn người ta một chút, học giỏi hơn một chút, gia cảnh tốt hơn một chút thì cậu còn gì nữa chứ? Cái gì cũng không thèm quan tâm, mà vẫn có Omega vì cậu mà kiên trì giữ vững trận địa!"
Cố Viễn Sâm chẳng buồn để ý tới cậu ta, nhưng ánh mắt lại khẽ liếc ra phía sau. Anh thấy Quý Mạc đang rụt người ngồi ở góc cuối lớp lén nhìn về phía mình. Vừa chạm phải ánh mắt anh, Quý Mạc lập tức cúi đầu giả vờ ghi chép gì đó.
Nhưng chỉ cần Cố Viễn Sâm quay đầu lại, Quý Mạc liền ngẩng lên nhìn tiếp. Chỉ là nhìn bóng lưng anh thôi cũng đủ để cậu cảm thấy đủ để thỏa mãn cơn khát rồi.
Sau khi dùng thuốc ức chế đều đặn, trên người Quý Mạc luôn vương một mùi hương hoa hồng thoang thoảng, phảng phất như có như không, khiến những Alpha ở gần cậu không tự chủ mà đưa mắt nhìn theo.
Tuy nhiên sau một thời gian cố gắng, cậu đã có thể phần nào kiểm soát được tuyến pheromone "không chịu nghe lời" này, để mùi hương ấy không lan tỏa quá mạnh mẽ.
...
Tan học, Cố Viễn Sâm còn chút việc nên chưa rời khỏi lớp ngay. Từ Phong thì xuống lầu mua cà phê. Hôm nay Quý Mạc cũng không vội đi, cậu ngồi yên ở dãy cuối chờ đến khi các anh chị năm ba lần lượt rời đi hết mới chậm rãi bước lên ngồi xuống bên cạnh Cố Viễn Sâm: "Học trưởng, anh có rảnh vào ngày kia không ạ?"
Cố Viễn Sâm đang sắp xếp lại một xấp tài liệu trên tay: "Có chuyện gì vậy?"
"Viện Nghệ thuật tổ chức lễ hội văn hóa, bạn em đưa cho em hai vé vào cổng." Quý Mạc lấy hai tấm vé từ trong túi ra, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt anh: "Học trưởng có muốn đi không ạ?"
Cố Viễn Sâm nhìn lướt qua hai tấm vé đã bị cầm đến hơi nhăn, xem chừng Quý Mạc đã do dự rất lâu mới quyết định đưa ra lời mời này.
"Nếu học trưởng muốn đi, có thể đi cùng em không?" Quý Mạc nhẹ giọng hỏi: "Vé này còn có thể xem phim miễn phí ở rạp nhỏ, phòng triển lãm tranh cũng mở cửa tự do." Cậu mím môi một chút rồi bổ sung: "Bạn em nói, lễ hội văn hóa của Viện Nghệ thuật năm nào cũng rất đặc sắc, có rất nhiều anh chị khóa trên còn không xin được vé."
"Tôi từng đi hồi năm nhất rồi, thấy cũng chẳng có gì đặc biệt." Cố Viễn Sâm đáp.
"À... vậy sao ạ?" Giọng Quý Mạc khẽ hẫng đi một chút. "Em chưa từng đi, cứ tưởng sẽ rất thú vị."
"Có lẽ là do tôi không hiểu mấy thứ liên quan đến nghệ thuật." Cố Viễn Sâm nói, ngữ khí không tính là lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng mặn mà.
Dù vậy, Quý Mạc vẫn chưa từ bỏ. Cậu lật mặt sau của chiếc vé lại khẽ nghiêng về phía anh: "Nhưng mà... có thể năm nay sẽ thú vị hơn một chút. Em thấy mặt sau có phần giới thiệu, hình như còn bổ sung thêm vài tiết mục mới."
Cố Viễn Sâm ngắt lời cậu: "Quý Mạc, tôi không hứng thú lắm với mấy thứ này. Cậu rủ bạn cậu đi cùng thì hơn."
Những lời còn dang dở của Quý Mạc lập tức nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu lẳng lặng cất hai tấm vé trở lại vào túi.
Có lẽ Cố Viễn Sâm không biết, cậu đã bị những người học cùng chuyên ngành cô lập, mà người bạn duy nhất Trần Duệ thì hôm đó cũng đã có hẹn. Hai tấm vé này nếu không thể mời được Cố Viễn Sâm, thì với Quý Mạc mà nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cậu cười gượng một tiếng, đưa tay gãi nhẹ sống mũi: "Vâng."
Nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân, Quý Mạc đoán là Từ Phong quay lại, bèn đứng lên nói: "Học trưởng, em về trước nhé."
Cậu vừa đi khỏi, Từ Phong đã bước vào lớp, còn không quên vẫy tay: "Bye bye Quý Mạc~"
Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm: "Cậu ấy sao vậy? Nhìn sắc mặt không tốt lắm. Cố Viễn Sâm, cậu lại bắt nạt người ta đấy à?"
Cố Viễn Sâm đặt tập tài liệu xuống, lạnh nhạt hỏi: "Báo cáo của cậu định để tôi sửa hộ lần nữa?"
"Ấy đừng đừng, lần này tôi mà không qua là tiêu thật." Từ Phong bước nhanh tới thần thần bí bí: "À đúng rồi, cho cậu xem cái này!"
Thậm chí cà phê cũng chưa kịp mua, cậu đã hớt hải chạy về. "Bộp", ba tấm vé bị cậu lấy ra khỏi túi đập lên bàn: "Vé vào lễ hội văn hóa của Viện Nghệ thuật! Thế nào? Lợi hại chưa? Cực khó xin đấy!"
Cố Viễn Sâm thấy đau đầu. Từ Phong lập tức vòng tay ôm lấy vai anh, cười hì hì: "Đi không?"
"Không." Anh đáp dứt khoát.
Từ Phong bĩu môi, mặt dày quấn lấy Cố Viễn Sâm: "Cầu xin cậu đấy, nếu cậu đi thì hoa khôi khoa mình Trương Lộ mới chịu đi theo!"
"..."
"Cầu xin cậu mà, Viễn Sâm."
"Lại dùng tôi làm mồi nhử nữa hả, Từ Phong?!"
"Chỉ lần này thôi, cậu giúp tôi một lần thôi được không? Dù sao cậu cũng đâu thích Trương Lộ thật. Cậu giúp tôi một tay, nếu thành công tôi sẽ lập tức đi tỏ tình với cô ấy luôn!"
"Không đi."
Cố Viễn Sâm lạnh mặt đứng dậy, để bản báo cáo của Từ Phong lại trên bàn: "Mấy chỗ tôi gạch ra rồi, tự sửa đi."
Nói xong, anh quay người rời khỏi lớp không hề ngoảnh lại.
Anh vừa từ chối Quý Mạc xong, sao có thể xuất hiện ở lễ hội văn hóa cùng với Từ Phong được?
Nếu không, lời hứa sẽ giữ đúng khoảng cách với Quý Mạc chẳng phải sẽ thành trò cười, biến anh thành kẻ nuốt lời sao?
Thế nhưng anh còn chưa kịp bước đi bao xa, đã nghe thấy tiếng Từ Phong vừa nghẹn ngào vừa kịch tính vang lên sau lưng: "Không sống nổi nữa rồi. Ngày xưa có người say khướt, mất hồn lạc vía nằm trong con hẻm, là ai liều mạng xông vào, suýt bị đánh hội đồng để lôi người đó về hả?!"
"..."
"Là ai? Nếu không nhờ cái người đó, thì đêm hôm say rượu ấy, ba ruột và ba nuôi của người nào đó đã phải cùng nhau vào đồn công an nhận người rồi!!"
"..."
"Nói đi chứ, Cố Viễn Sâm, người đó là ai?!"
Cố Viễn Sâm siết chặt nắm tay, nở nụ cười gượng gạo: "Từ Phong."
Chưa kịp nói hết câu, Từ Phong đã vung tay dứt khoát chốt lại: "Phải! Người đó chính là tôi. Từ Phong! Vì bạn bè mà hai sườn đâm dao, kết quả là bị bạn bè phũ phàng ruồng bỏ, đến cả cơ hội theo đuổi hoa khôi khoa mà cũng không có!"
"..."
Cố Viễn Sâm thầm nghĩ: Sớm biết thế thì hôm đó cứ vào đồn cảnh sát cho xong.
Còn Quý Mạc cầm hai tấm vé lễ hội văn hóa trong tay, giờ cũng không tiện trả lại cho Trần Duệ, mà bản thân lại chẳng còn hứng thú đi một mình nữa.
Ngày kia đúng lúc là Chủ nhật, Quý Mạc bèn nghĩ đến Lục Trạch An.
Vì vậy, cậu nhắn tin: [Trong tay em có hai vé lễ hội văn hóa, An ca có muốn rủ Tiêu Thừa cùng đi không?]
Lục Trạch An trả lời gần như ngay lập tức: [Sao không rủ anh Sâm?]
Quý Mạc hơi buồn, đáp lại: [Anh ấy nói không hứng thú.]
Chẳng ngờ ngay giây tiếp theo, Lục Trạch An đã gọi thẳng tới: "Vậy thì để tôi đi với cậu!"
"Hả? Anh không rủ Tiêu Thừa sao?"
"Quý Mạc, cậu nghĩ vì sao tớ lại không dám đăng ký vào Đại học C chứ?" Lục Trạch An giọng đầy bất lực. "Chính là vì Tiêu Thừa không cho tôi thi vào. Cậu ấy mà biết tớ đăng ký, thể nào cũng giận dỗi nên tôi mới phải chịu uất ức bao lâu nay." Nói cách khác, bảo Lục Trạch An rủ Tiêu Thừa đi lễ hội văn hóa là chuyện hoàn toàn không thể.
Nhưng cậu ta thật sự rất muốn tới Đại học C: "Nhưng nếu là cậu rủ tôi thì lại khác! Tôi tới vì bạn bè mời, vậy thì Tiêu Thừa chẳng thể nói gì được!"
Quý Mạc chần chừ một chút rồi bất chợt hỏi: "Tiêu Thừa kiểm soát cậu như vậy, cậu không thấy mệt à?"
Lục Trạch An làm sao mà không tức cho được, nhưng cậu có giận đi chăng nữa thì Tiêu Thừa cũng đâu có xuống nước dỗ dành cậu đâu. Cậu gặng lại: "Anh Sâm tính khí như thế mà cậu còn không giận, đúng không?"
"..."
"Sao không nói gì? Giận rồi à? Đừng có giận mà! Vậy cậu còn rủ tôi nữa không?" Đầu dây bên kia ồn ào náo nhiệt như thường.
Mà Quý Mạc thì làm sao có thể giận Lục Trạch An cho nổi. "An ca, cậu thật sự rất thích Tiêu Thừa đấy."
Lục Trạch An hừ hừ, nửa đùa nửa thật: "Chờ tôi theo đuổi được cậu ta, nhất định sẽ cho cậu ta biết cái giá của sự lạnh nhạt ngày trước ngu ngốc cỡ nào!"
Quý Mạc bật cười vì bị chọc: "An ca, sáng Chủ nhật mười giờ nhé, đừng đến muộn đấy." Nói xong cậu lại khẽ bổ sung một câu: "Học trưởng là người tốt."
Rồi cúp máy.
Bên kia, Lục Trạch An nghe xong câu cuối thì chẳng hiểu mô tê gì, chỉ đành tiếp tục cắm đầu vào bài vở.
Rất nhanh, ngày diễn ra lễ hội văn hóa đã tới. Quý Mạc quàng khăn thật dày, nhét hai chai sữa dâu vào túi áo khoác rồi ra khỏi cửa.
Lục Trạch An không hề đến trễ, cậu lái chiếc xe thể thao đắt đỏ, xuất hiện cực kỳ thu hút ngay trước cổng Đại học C.
Từ xa, Quý Mạc đã trông thấy cậu.
Lục Trạch An giữa mùa đông lạnh thấu, lại phóng xe mui trần mặc chiếc áo khoác dài lịch lãm, đeo kính râm kiểu cách, cả người dựa thoải mái vào ghế ngồi, đúng dáng vẻ quý công tử sống trong nhung lụa.
Rồi cậu hắt xì một cái. Hình tượng sụp đổ trong một giây.
Quý Mạc bước lại gần nhìn cậu ta với vẻ mặt khó nói nên lời.
"Trường các cậu lạnh quá trời." Lục Trạch An vừa nói vừa vòng tay ôm lấy người, xoa xoa vai.
Quý Mạc tháo khăn quàng trên cổ xuống, đưa qua cho cậu ấy: "Là do anh mặc quá phong phanh." Hôm nay cậu mặc áo cổ thấp, vừa tháo khăn ra là phần cổ lộ ra trống trơn, lạnh đến mức phải khẽ rùng mình. May mà bên trong cậu mặc áo bông đủ dày, cũng không đến nỗi bị rét run.
Sữa dâu trong túi vẫn còn lạnh, Quý Mạc nghĩ lát nữa trời ấm hơn rồi đưa cho Lục Trạch An cũng chưa muộn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, cùng tiến về phía học viện Nghệ thuật.
Bên trong tòa nhà cũng có sưởi, nhưng nhiệt độ không cao, vẫn ở mức không cần cởi áo khoác.
Lục Trạch An sụt sịt mũi: "Tôi chỉ xem một lát rồi về nhé. Dịp hiếm có, tôi muốn đi tìm Tiêu Thừa cho cậu ta một bất ngờ!"
"Anh chắc là bất ngờ chứ không phải dọa người ta đấy?" Quý Mạc dở khóc dở cười, cậu vẫn giữ cuống vé trong túi áo. "Rạp chiếu phim nhỏ bên cạnh có chiếu phim miễn phí nếu giữ lại vé. Anh còn định xem không? Mình có thể hẹn suất chiếu tối cũng được."
Từ nhỏ, Quý Mạc rất hiếm khi được vào rạp xem phim. Hôm nay chẳng có chuyện gì gấp, nếu đi xem với Lục Trạch An thì cũng khá thú vị. Vả lại cậu không muốn lãng phí tấm vé này.
Đáng tiếc, Lục Trạch An từ chối: "Không được, tối tôi phải về ăn cơm, hôm nay ba tớ cũng ở nhà."
"Ba cậu nghiêm khắc lắm à?"
"Không nghiêm bằng cha tớ, nhưng ông ấy..." Lục Trạch An chạm tay lên cằm, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Ông ấy mà ở nhà là cứ bám lấy ba tớ. Tớ rất thích làm bóng đèn!"
Quý Mạc không biết nên nói gì, nhưng cũng từ lời kể đó mà hiểu ra phần nào. Gia đình họ Lục tình cảm ấm áp, khác hẳn với nhà họ Cố, và càng khác xa gia đình nhà cậu.
Quý Mạc không có tuổi thơ.
Trước mười tuổi, cậu sống cùng mẹ trong một thị trấn hẻo lánh ở H quốc. Cả hai không phải là công dân bản xứ, nên từ nhỏ Quý Mạc đã học nói hai thứ tiếng.
Trong cuộc sống bình dị ngày ấy, gia đình Quý Mạc không có sự hiện diện của người cha. Trong nhà chỉ có một người đàn ông thường xuyên đến thăm, một người chú mà cậu gọi là "chú Sâm", hơn mẹ con cậu mười lăm tuổi.
Từ trước đến nay, người ấy luôn là người chăm lo cho mẹ và cậu.
Khi đó, họ không mang họ Quý. Quý Mạc theo họ mẹ, họ Viên.
Vì thế, cậu cứ ngỡ rằng mình vốn dĩ không có cha, cũng chưa bao giờ hỏi mẹ về điều đó, vì
cậu sợ mẹ buồn.
Bởi mẹ của Quý Mạc là một Omega vô cùng dịu dàng, đôi mắt bà đẹp như những viên hổ phách lấp lánh ánh nâu vàng trong nắng.
Thế rồi năm cậu mười tuổi, có người từ thành phố đến.
Cậu vẫn nhớ rõ, khi ấy mẹ đã ôm lấy cậu, nói: "Sau khi con đến nơi đó, con phải ngoan ngoãn nghe lời. Con sẽ có một người em trai bằng tuổi, cũng tên là Quý Mộc, cũng sinh đúng ngày hôm đó."
Sự "trùng hợp" này lại mang theo một nỗi xót xa khó nói thành lời.
Cái tên ấy như một lời nói dối đã được giấu kín nhiều năm, cuối cùng bị hiện thực bóp nát như những mảnh kính vỡ cứa vào tim bà, khiến lòng đau đến rỉ máu.
Thế nhưng, mẹ không kể cho Quý Mạc biết bất kỳ sự thật nào. Bà nghĩ, những chuyện cũ rối ren ấy, biết càng ít có lẽ càng tốt.
Quý Mạc không hiểu, chỉ thấy mẹ cười dịu dàng bảo: "Con ngoan, con phải đến bên cha rồi.
Phải nghe lời, phải học giỏi, sau này mới có thể đến nơi mà con muốn đến."
"Cha ư?" Với một đứa trẻ mười tuổi như Quý Mạc, hai từ đó vô cùng xa lạ.
Hôm ấy, hoàng hôn đỏ rực như máu. Nặng nề, ngột ngạt, cứ thế phủ xuống cả bầu trời. Ngược sáng, cậu chẳng nhìn rõ được khuôn mặt của ai. Những người đến đón cậu đều mặc vest đen, lạnh lùng đưa cậu lên xe.
Cậu không mang theo hành lý gì cả, bởi cậu không cần mang gì theo. Nhà họ Quý thứ gì cũng có.
"Mẹ ơi, khi nào mẹ tới đón con?" Quý Mạc hỏi tiếp: "Mẹ sẽ đến với con chứ?"
Nhưng cậu không nhận được câu trả lời.
Thời gian ấy, mẹ của Quý Mạc đã gầy đến mức khiến người ta xót xa. Từng năm, từng tháng, cuối cùng cũng đã mài mòn bà đến tận cùng.
Bà chỉ nhẹ nhàng nói: "Đó là một ngôi nhà rất lớn. Dù có hơi lạnh một chút, nhưng mùa xuân sẽ sớm đến thôi."
Quý Mạc ngây thơ nghĩ nhà lớn sao lại lạnh được? Bạn bè cậu cũng sống trong những căn biệt thự rộng lớn, mỗi khi chớm đông là có sưởi ấm. Cậu từng đến nhà họ chơi một lần, đi chân trần trên sàn cũng thấy ấm.
Nhưng cậu không phản bác lại lời mẹ. Cậu chỉ cười vẫy tay chào tạm biệt. Trong lòng tràn đầy háo hức muốn gặp người cha chưa từng biết mặt, để rồi có thể nói với ông rằng hãy nhanh chóng đón mẹ đến sống cùng.
Thế nhưng chờ đón cậu lại là một căn nhà lạnh lẽo đến thấu xương.
Người cha ấy cũng không hề cho cậu chút tình thân nên có. Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi ấy chỉ lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, rồi bước tập tễnh lướt qua chẳng nói một lời nào.
Đó là lần đầu tiên Quý Mạc gặp cha ruột của mình, Quý Phong. Một cuộc gặp gỡ vừa xa lạ, vừa gượng gạo.
Ngay sau đó, cậu bị cố ý sắp xếp cho ở trên gác mái. Ăn uống, sinh hoạt đều cùng với người làm. Những người trong nhà họ Quý coi cậu như một thứ đáng xấu hổ, chữ "con riêng" như một dấu sắt nóng hằn lên lưng cậu.
Cậu chưa từng được đối xử tử tế.
Một tháng sau khi Quý Mạc được đưa vào nhà họ Quý, mẹ cậu qua đời.
Là do tự sát.
Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Đánh giá:
Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Story
Chương 23
10.0/10 từ 16 lượt.
