Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 2


Ba năm trước, Quý Mạc vừa mới trúng tuyển vào Đại học C và là sinh viên năm nhất của Khoa Nghiên cứu Pheromone.


 


Vào một ngày nắng nóng tháng 9, Quý Mạc kéo theo chiếc vali khổng lồ đến trường để hoàn tất thủ tục nhập học.


 


Con đường dẫn vào trường được bao phủ bởi hàng cây bàng lá xanh tươi tốt, dưới ánh mặt trời trông như được viền bằng một lớp vàng mờ ảo. Ánh sáng chập chờn xuyên qua những khe lá rơi rải rác trên mặt đất tạo thành những vệt bóng che phủ cả không gian xung quanh.


 


Ở tuổi 19, Quý Mạc một mình đứng dưới tán cây bàng vẻ mặt đầy lo lắng. Thời tiết oi bức khiến chiếc áo của cậu trở nên ẩm ướt, cậu vội lấy nước trong balo và uống hết ngụm cuối cùng.


 


Lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi, và với khả năng phương hướng bẩm sinh kém cỏi, cậu đã đi qua đi lại trong khuôn viên trường ba lần mà vẫn không tìm thấy tòa giảng đường phía Nam của Đại học C.


 


Do dự mãi, trong tình trạng suýt ngất đi, cậu đành phải dừng lại trước cửa thư viện.


 


"Xin chào."


 


Quý Mạc không có thẻ sinh viên nên không thể vào thư viện. Cậu đứng ngoài cửa kiểm tra thẻ, ánh mặt trời chói chang phía sau khiến khuôn mặt cậu trở nên mờ ảo. Quý Mạc nuốt một ngụm nước bọt cẩn thận lễ phép hỏi một người Alpha đang lật xem tài liệu trong thư viện: "Xin hỏi, tôi nên đi thế nào để đến tòa nhà phía nam?"


 


Lúc này vẫn còn đang trong kỳ nghỉ hè, trường chưa chính thức khai giảng, ngoài những tân sinh viên đến làm thủ tục nhập học, thì gần như không còn ai khác. Ngay cả nhân viên quản lý trong thư viện cũng làm việc theo ca, vừa hay lúc này lại vào nhà vệ sinh. Không còn cách nào khác, Quý Mạc đành phải nhờ đến một Alpha xa lạ với vẻ mặt lạnh nhạt đang đứng trước mặt.


 


"Em là tân sinh viên đến báo danh hôm nay, nhưng tài xế taxi lại thả nhầm em ở chỗ khác, khiến em bây giờ không tìm được nơi làm thủ tục nhập học." Giọng cậu hơi khàn, cả người gần như đã ướt sũng.


 


Người Alpha kia nghe xong, không nhanh không chậm khép cuốn sách lại, cẩn thận đặt trở về kệ sách.


 


Anh mặc một bộ đồ thường ngày đơn giản, cao khoảng một mét tám mươi bảy. Gương mặt tuấn tú, vóc dáng cao lớn, cùng pheromone Alpha mang theo khí chất trầm tĩnh, nhã nhặn. Rõ ràng đang cho Quý Mạc biết cậu hỏi nhầm người rồi.


 


Nếu là trong hoàn cảnh bình thường, hai người hẳn đã trao đổi phương thức liên lạc, rồi dần dần phát triển mối quan hệ.


 


Đáng tiếc, Quý Mạc là một omega đã có hôn ước. Cậu cố hết sức kìm nén pheromone của mình, tránh để nó xảy ra phản ứng với pheromone của Alpha kia. Vì thế với thể trạng vốn đã yếu ớt, việc cố gắng chống lại sức hấp dẫn từ đối phương khiến cậu dần kiệt sức, đứng cũng không còn vững.


 


May mà Alpha ấy rất nhã nhặn. Khi nhận ra Quý Mạc không thoải mái, anh ta lập tức khống chế pheromone của mình xuống mức cực thấp, đồng thời giữ một khoảng cách an toàn, không để pheromone của hai người tiếp xúc quá gần. Nhờ đó mới không khiến Quý Mạc hoàn toàn ngã gục.



 


Từ đây có thể thấy, Alpha này có năng lực kiểm soát pheromone vượt trội hơn hẳn so với Alpha thông thường. Một người xuất sắc như anh sẽ không dễ dàng bị pheromone của một Omega có độ tương hợp cao mê hoặc đến mức mất kiểm soát.


 


Quý Mạc bỗng thấy may mắn vì người mình gặp lại là một Alpha như vậy.


 


"Đây là cổng Bắc. Nếu em muốn đến cổng Nam thì cứ đi thẳng theo hướng kia, tầm khoảng ba mươi phút đi bộ." Alpha chú ý thấy đôi môi tái nhợt và dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của cậu, hơi dừng lại một chút rồi thiện ý nói thêm: "Tôi cũng vừa hay rời khỏi đây, có thể đưa em một đoạn."


 


"Không cần đâu, không cần đâu ạ." Quý Mạc hoảng hốt xua tay lia lịa, cảm ơn xong liền vội vàng kéo hành lý định rời đi.


 


Alpha kia cũng không ép buộc. Sau khi bị từ chối, anh chỉ mỉm cười một cách thông cảm, rồi quay người định tiếp tục đọc lại cuốn sách ban nãy.


 


Thế nhưng đôi chân của Quý Mạc lại không chịu nghe lời nữa. Chưa đi được mấy bước, đầu gối cậu liền mềm nhũn, cả người khụy xuống. Cơn choáng váng ập đến khiến cậu không màng bẩn thỉu ngã ngồi xuống đất. Trước mắt tối sầm lại, cậu thoáng chốc mất đi ý thức trong vài giây.


 


Lúc mở mắt ra lần nữa, cậu đã được Alpha kia đỡ ngồi vào băng ghế nghỉ ngoài thư viện.


 


Quý Mạc hơi ngẩn người, lặng lẽ đẩy tay Alpha ra khỏi cánh tay mình.


 


Alpha thu tay lại: "Đi được chưa?"


 


Quý Mạc khẽ lắc đầu: "Chắc em phải nghỉ một lúc... cảm ơn anh."


 


"Bây giờ là một giờ chiều, nắng thế này ít nhất còn kéo dài thêm ba tiếng nữa." Alpha liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói: "Hay là để tôi đưa em đi."


 


Nói xong anh bổ sung một câu: "Tôi là sinh viên năm ba ở đây, không phải người xấu."


 


"Em biết. Anh vào được thư viện." Nếu không có thẻ sinh viên thì đâu thể vào trong.


 


Lần này Quý Mạc không từ chối nữa. Hoặc có lẽ là... không còn sức để từ chối.


 


Quý Mạc theo Alpha lên một chiếc xe trông có vẻ không hề rẻ. Cậu ngồi trong xe với dáng vẻ rụt rè, lo sợ mồ hôi trên người sẽ làm bẩn ghế. Dù trong người vẫn còn khó chịu, cậu vẫn ngồi ngay ngắn không dám thả lỏng: "Xin lỗi, em hình như bị say nắng."



Alpha liếc cậu một cái qua gương chiếu hậu, sau đó bẻ lái rẽ vào lề đường rồi dừng xe: "Chờ tôi một chút."


 


Chưa đầy ba phút sau, Alpha quay lại với một chai nước và một hộp thuốc giải nhiệt trong tay.


 


"Uống cái này đi."


 


Từng hành động của Alpha đều nhẹ nhàng, mà pheromone của anh còn như một liều an thần khiến người ta vô thức buông lỏng cảnh giác. Độ phù hợp giữa hai người không ngừng khuếch tán, khiến đầu óc Quý Mạc dần trở nên mơ hồ. Lý trí mách bảo cậu rằng không thể tiếp tục ở gần Alpha này nữa. Nếu không, thứ thiện cảm xa lạ ấy sẽ cứ thế lớn dần lên.


 


Đó chính là điều đáng sợ của sự phù hợp pheromone.


 


Quý Mạc lặng lẽ véo mạnh vào đùi mình, nhắc bản thân không được để pheromone làm ảnh hưởng. Thực tế, cả Alpha lẫn Omega đều có khả năng kháng lại pheromone từ bên ngoài, chỉ là khả năng ấy mạnh hay yếu còn tùy từng người. Mà hôm nay, Quý Mạc vì thể trạng quá yếu nên mới bị pheromone của đối phương kéo theo hết lần này đến lần khác.


 


Alpha tinh ý điều chỉnh điều hòa trong xe xuống mức nhẹ hơn, còn hé một bên cửa sổ để pheromone trong không khí không đọng lại trong xe quá lâu.


 


Quý Mạc nhắm mắt nghiến răng chịu đựng, cố gắng gượng đến tận cửa tòa nhà dạy học ở cổng Nam.


 


Cậu liên tục nói lời cảm ơn, nhưng kiên quyết không để Alpha đi cùng mình đến chỗ làm thủ tục nhập học.


 


Sau khi uống thuốc, tình trạng của Quý Mạc cũng khá hơn so với lúc trước. Mà trong tòa nhà lại có điều hòa, cậu có thể ngồi nghỉ một lúc rồi mới đến ký túc xá cũng chưa muộn.


 


Dù sao thì cũng chỉ là gặp nhau tình cờ, hiểu được ý tứ của Quý Mạc, Alpha kia cũng không cố gắng ép buộc hay xen vào.


 


Mãi đến khi xe của đối phương đã khuất khỏi tầm mắt, Quý Mạc mới chợt nhớ ra mình để quên chai nước đã uống thuốc trên xe anh ấy. Hơn nữa, cậu còn sơ ý chưa hỏi tên Alpha kia, cũng chẳng biết anh là sinh viên năm ba ngành nào. Cậu mắc nợ một ân tình như vậy, mà không biết sau này có cơ hội trả hay không.


 


Mùi pheromone vị trà đắng dường như vẫn còn vương trên chóp mũi, giống hệt với pheromone của một người nào đó trong ký ức.


 


Alpha vừa rồi có thể nào là anh ấy không?


 


"Không thể đâu."


 



 


Quý Mạc tự trách mình đầu óc mơ màng, rồi thở dài một hơi thật dài.


 


Cậu quay đầu lại, đập vào mắt là dòng chữ "Viện nghiên cứu Pheromone" trên tòa nhà dạy học. Quý Mạc kéo hành lý bước vào, rồi dừng lại trước bảng chỉ dẫn ở tầng một để xem kỹ.


 


Giữa buổi trưa nắng như đổ lửa, số tân sinh viên đến báo danh đã rất thưa thớt.


 


Có hai sinh viên từ cầu thang bước xuống, nhìn qua thì có vẻ là Beta. Khi nhìn thấy Quý Mạc, họ khẽ thì thầm với nhau, âm lượng rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe, không lọt được vào tai Quý Mạc.


 


Họ đang nói sao lại có Omega đến học ngành này?


 


......


 


Đại học C là một trường trọng điểm cấp quốc gia, những người thi đậu vào đây đều là những học sinh xuất sắc trong số những người xuất sắc.


 


Chuyên ngành mà Quý Mạc chọn là Nghiên cứu pheromone. Trong chuyên ngành này, phần lớn sinh viên đều là Alpha hoặc Beta. Omega vốn nhạy cảm với pheromone lại cực kỳ hiếm hoi trong môi trường như vậy. Trong số tân sinh viên năm nay, chỉ có một mình Quý Mạc là Omega theo học ngành này.


 


Thế nên việc cậu bị bàn tán cũng không có gì lạ.


 


Cậu giống như một kẻ ngoài cuộc, hoàn toàn không thuộc về nơi này. Đến cả ký túc xá cũng bị tách riêng.


 


Vì thể chất đặc thù, Omega thường được sắp xếp ở phòng ký túc đôi hoặc đơn. Quý Mạc đương nhiên được phân vào phòng đơn của khoa, nhà trường không thể nào xếp cậu ở chung phòng với Alpha hay Beta. Nhưng như vậy cũng tốt, từ nhỏ đến lớn cậu đã quen sống một mình.


 


Phòng đơn tuy nhỏ hơn đáng kể so với phòng đôi, nhưng cũng khá sạch sẽ, gọn gàng. Quý Mạc mang theo không nhiều đồ, nên nhanh chóng đã sắp xếp ổn thỏa.


 


Cậu cầm điện thoại lên xem giờ, vẫn còn khá sớm so với lễ khai giảng buổi tối. Quý Mạc mang theo quần áo vào phòng tắm tranh thủ tắm một lượt.


 


Giữa mùa hè oi bức, mồ hôi không chỉ cuốn trôi đi lượng nước trong cơ thể, mà còn dần rửa sạch mùi pheromone hoa hồng ngọt ngào vốn bám trên người cậu. Sau khi tắm nước nóng xong, theo dòng nước trôi xuống cống, pheromone hoa hồng trên người Quý Mạc cũng phai nhạt đi nhiều.


 


Ngay khoảnh khắc dòng nước rời khỏi cơ thể cậu, chúng cũng tan biến không dấu vết.



Thế nhưng ngay sau đó, trong dòng pheromone Omega của Quý Mạc bỗng dưng vọt lên một tầng hương nhàn nhạt của hoa sơn chi. Giữa mùa hè rực lửa, mùi hương ấy như muốn chen nhau bung nở từ sâu trong cơ thể cậu.


 


Nhưng chẳng bao lâu, hương hoa hồng còn sót lại lại ngoan cố nhắc nhở cậu, đã đến lúc rồi.


 


Hai mùi pheromone hoàn toàn khác biệt như đang giằng co kịch liệt. Một Omega thì không thể đồng thời mang theo hai loại pheromone cùng tồn tại.


 


Quý Mạc vì thế mà bắt đầu cảm thấy bồn chồn, bất an. Cậu cầm khăn lau qua loa mái tóc còn ướt, rồi tiện tay bật điều hòa trong phòng lên. Sau đó bước nhanh đến bên giường ngồi xuống, thuần thục mở hành lý lấy ra một chiếc hộp mật mã cỡ nhỏ từ đáy vali.


 


Bên trong chiếc hộp là hàng chục ống pheromone hương hoa hồng dành cho Omega được xếp ngay ngắn thành ba hàng, mỗi hàng mười hai ống, đủ dùng trong ba năm.


 


Quý Mạc rút ra một ống, khử trùng sơ qua rồi tiêm thẳng vào cánh tay mình.


 


Chỉ trong chớp mắt, pheromone mùi hoa hồng tuôn trào như thác lũ, dội khắp căn phòng ký túc xá nhỏ hẹp. Hương thơm nồng nàn, ngọt lịm, quyến rũ đến mê muội. Nó có sức quyến rũ khiến Alpha phải phát điên, và đồng thời cũng là thứ khiến Quý Mạc chán ghét đến tận xương tủy.


 


Quá nồng. Cậu thật sự không thích cái mùi pheromone này chút nào.


 


Thế nhưng dưới sự thao tác thuần thục của Quý Mạc, pheromone mùi hoa hồng vẫn hoàn toàn áp chế được mùi sơn chi trong cơ thể cậu. Giống như kẻ xâm lược thô bạo chiếm lấy tổ chim, lấn át một cách tàn nhẫn và vô lý.


 


Quý Mạc nhíu mày, mặt đầy đau đớn, chỗ kim tiêm nơi cánh tay nhức nhối như đang gào thét. Cậu run tay mở ngăn kéo đã sắp xếp gọn gàng lấy ra một vỉ thuốc ức chế. Một viên không đủ, cậu nhai vội hai viên nuốt xuống không cần nước. Vị đắng tê dại lan tràn trong khoang miệng.


 


Quý Mạc vô cùng hối hận vì đã để quên chai nước trên xe lúc nãy.


 


May mà thuốc ức chế đã kịp thời làm dịu bớt lượng pheromone mùi hoa hồng, hương thơm ngào ngạt trong phòng cũng dần tan bớt. Bây giờ mùi hoa hồng phảng phất trên người cậu tựa như pheromone bẩm sinh. Nhẹ nhàng lan từ làn da ra ngoài, vương vấn ở từng đầu ngón tay.


 


--------


 


Tác giả có lời muốn nói: Lưu ý!! Từ chương này trở đi là ba năm trước!! Ba năm trước đó!! Câu đầu tiên đã viết rồi mà!! Là ba năm trước!! QwQ...


 


--------------


 


Gu của mị là thích ngọt hoặc ngược nhẹ thôi. Nhẹ nhẹ thôi. Kiểu hiểu lầm sương sương bỏ đi dồ á. Sao t dịch tới đây t nghe điềm quá. Huhu


Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Story Chương 2
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...