Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 17


Từ sau khi quen biết Quý Mạc, Lục Trạch An lại vô cùng hợp cạ với cậu, thành ra thời gian gần đây cậu ta thường xuyên đến nhà họ Cố.


 


Bình thường những lúc Quý Mạc không có tiết học thì toàn phải ở nhà một mình, may mà có Lục Trạch An đến chơi nên mới đỡ nhàm chán. Vì thế Lục Thu Viễn cũng yên tâm hơn nhiều.


 


Chỉ là mỗi lần Cố Viễn Sâm nhìn thấy Lục Trạch An với Quý Mạc ở cạnh nhau, lại chẳng hiểu sao thấy đau đầu. Trước đây anh và Lục Trạch An rất thân thiết, tên này biết không ít chuyện của anh, nếu lỡ nói hết cho Quý Mạc thì...


 


Cố Viễn Sâm muốn đuổi khách, nhưng Lục Trạch An lại ôm chặt lấy Quý Mạc không buông, còn bày ra vẻ đáng thương sống chết cũng không chịu rời đi.


 


"Quý Mạc học giỏi như vậy, em nhờ cậu ấy dạy kèm thì sao chứ!" Lục Trạch An ấm ức lôi bài tập của mình ra. "Anh đâu có biết lớp ôn thi lại kia chán cỡ nào, thầy thì chẳng tận tâm chút nào cả!"


 


"Đó là lý do em trốn học à?" Cố Viễn Sâm đỡ trán. "Vậy thì bảo ba em đổi lớp cho em."


 


"Không! Em chỉ muốn Quý Mạc dạy kèm cho em thôi! Năm sau em cũng muốn thi vào ngành của cậu ấy!" Lục Trạch An tham vọng không nhỏ, cậu còn muốn vào cùng chuyên ngành với Tiêu Thừa.


 


Cố Viễn Sâm lập tức đập tan giấc mộng đó: "Ngành đó điểm chuẩn cao nhất, em đừng mơ nữa. Với lại, sao em không đi nhờ Tiêu Thừa dạy?"


 


"Làm sao em dám nhờ Tiêu Thừa? Anh ấy mà biết em ngu đến mức nào thì chết em à!"


 


Câu này vừa thốt ra, Cố Viễn Sâm nhất thời câm nín. Anh thật sự không biết phải phản ứng thế nào với Lục Trạch An nữa. Dù sao thì ai cũng biết Lục Trạch An học hành dốt đặc cán mai, nhưng dù sao cậu ta cũng là em họ của mình, anh không tiện đả kích quá đáng.


 


Cuối cùng Cố Viễn Sâm đành hỏi: "Em trai em đâu rồi?"


 


Quý Mạc nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.


 


Chỉ nghe thấy Lục Trạch An hậm hực nói một câu: "Từ khi vào trường quân đội, nó chẳng thèm về nhà nữa!" Nói xong, Lục Trạch An quay sang Quý Mạc. "Tôi có một đứa em trai sinh đôi, năm ngoái thi đậu vào ngôi trường quân đội mà cha tôi từng học. Khụ khụ, thật ra tôi lớn hơn cậu một tuổi, hồi tiểu học từng lưu ban một năm. Nhưng mà đó không phải trọng điểm! Trọng điểm là em trai tôi nó là một Alpha đẹp trai cực kỳ, cậu có muốn xem ảnh không?"


 


Vả lại, nhà họ Lục còn giàu có hơn cả nhà họ Cố, căn bản không cùng một đẳng cấp.


 


Lục Trạch An như muốn trả đũa Cố Viễn Sâm, cố ý lấy điện thoại ra lục ảnh với vẻ mặt gian tà.


 


"Không cần!" Quý Mạc lập tức đè tay cậu lại, như thể sợ Cố Viễn Sâm hiểu lầm, cậu không do dự dù chỉ một giây liền nói ngay: "Tôi không xem."


 


Cậu đã có Alpha của mình rồi, cậu một lòng một dạ yêu Cố Viễn Sâm.


 


Tiếc là Cố Viễn Sâm lại không phản ứng gì với trò đùa của Lục Trạch An. Không thuyết phục được em họ, anh chỉ đành vào thư phòng tìm chút yên tĩnh.


 


Quý Mạc buồn bã cụp mắt xuống, chủ động cầm bài tập của Lục Trạch An lên giảng bài cho cậu.



 


Một lúc sau, cậu ngẩng đầu nhìn lên phát hiện Lục Trạch An căn bản chẳng chú tâm chút nào.


 


Quý Mạc nhắc nhở thiện ý: "Nếu cậu không nghiêm túc, kỳ này lại rớt thì sao?"


 


"Nhưng tôi thấy bầu không khí giữa cậu và anh Viễn Sâm hơi kỳ lạ, có phải tôi thật sự làm phiền hai người rồi không?" Lục Trạch An nhìn vẻ mặt ủ rũ của Quý Mạc, lập tức nhận ra mình có vẻ đã quá vô tư, bèn tự kiểm điểm. "Hay là hôm nay tôi về lại lớp ôn thi vậy."


 


Nhưng Quý Mạc lại nhẹ nhàng an ủi cậu: "Không sao đâu."


 


"Nhưng mà..."


 


"Anh ấy không thích tôi. Bình thường cũng hiếm khi ở nhà, nên cậu không làm phiền gì cả." Quý Mạc nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong giọng lại mang theo chút hụt hẫng.


 


"Làm sao có thể chứ, trước đây anh ấy..."


 


Quý Mạc cắt ngang: "Giữa tôi và anh ấy từng xảy ra một số chuyện. Bây giờ tôi đang cố gắng để hàn gắn lại. Dù có thể khiến anh ấy cảm thấy phiền, nhưng tôi không muốn từ bỏ." Cậu cảm thấy mình có thể thoải mái chia sẻ điều này với Lục Trạch An, có lẽ vì trước đây trong thư từ Cố Viễn Sâm luôn nhắc đến cậu ta.


 


Nghe vậy, Lục Trạch An vẫn thấy rối rắm: "Nhưng cậu đã dọn đến nhà họ Cố rồi mà." Cậu đâu có nghe ai nói dọn về sống chung mà còn không thích nhau?


 


Quý Mạc nghe xong thì hiểu ngay mình lại khiến người ta hiểu lầm. Có lẽ cả Cố Viễn Sâm cũng bắt đầu thấy khó chịu rồi. Cậu đành dũng cảm giải thích: "Tôi bị thương ở chân, là chú Lục bảo tôi đến đây ở, không phải ý của học trưởng. Vài hôm nữa chân tôi đỡ rồi tôi sẽ dọn về ký túc xá."


 


Nói xong, Quý Mạc liếc về phía thư phòng, xác nhận Cố Viễn Sâm vẫn đang đóng cửa, rồi khẽ hỏi Lục Trạch An: "Cậu có biết học trưởng ngoài thích ăn tôm thì còn thích món gì không?"


 


"Hả?"


 


"Tôi ở đây làm phiền họ lâu như vậy, cũng không biết cảm ơn thế nào. May là tôi cũng biết nấu ăn, định nấu một bữa tối cho anh ấy và chú Lục."


 


"Nhà họ Cố giàu như vậy, cậu đừng nói mấy lời 'làm phiền' hay không làm phiền."


 


"......"


 


"Có phải cậu đang cố để học trưởng biết cậu nấu ăn ngon không đấy?"


 


Quý Mạc bị nói trúng tim đen mặt lập tức đỏ bừng, khiến Lục Trạch An cười phá lên: "Trêu cậu thôi, làm gì mà ngượng thế."


 


Thật ra Quý Mạc chỉ biết mỗi chuyện Cố Viễn Sâm thích ăn tôm, còn lại thì gần như hoàn toàn mù tịt. Mỗi lần làm bữa sáng đều là đánh cược, may mà khẩu vị của Cố Viễn Sâm không quá kén chọn, trừ món chiên muối ớt ra thì món gì anh cũng ăn được.


 


Bình thường giờ ăn nếu Cố Viễn Sâm có lớp thì cũng ít khi về nhà, nên thức ăn của chị Trương vẫn luôn dựa vào khẩu vị của Lục Thu Viễn. Vì vậy dù đã ở đây mấy ngày, Quý Mạc vẫn chưa thể nắm được sở thích ăn uống của Cố Viễn Sâm.



Thế là buổi học lại biến thành buổi thảo luận ẩm thực.


 


Lục Trạch An người hoàn toàn mù tịt trong chuyện bếp núc chống cằm nhìn Quý Mạc đang chăm chú ghi chép mà trong lòng r*n r*: Cố Viễn Sâm có phải ngu không vậy, người gì mà vừa xinh vừa giỏi lại còn dịu dàng chu đáo như thế mà lại không thích?


 


Nếu không phải cậu đã có Tiêu Thừa, nếu không phải cậu cũng là một Omega, thì cậu đã nhào tới rồi, còn đợi cái tên mặt lạnh kia tiếp tục làm tổn thương người ta à?


 


Tuy nhiên Lục Trạch An cũng không rõ rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Cậu thấy Quý Mạc không muốn nói thì cũng không gặng hỏi nữa.


 


Chỉ là bỗng nhiên cậu nhớ ra một việc: "Chuyện giữa hai người xảy ra từ một năm trước à?"


 


"Làm sao cậu biết?"


 


"Thì khoảng một năm trước có một đêm anh Viễn Sâm tự nhiên nổi cơn điên, một mình chạy ra quán bar uống rượu, còn gây sự đánh nhau nữa, chuyện lúc đó cũng khá nghiêm trọng. May mà Từ Phong đến kịp, giải quyết ổn thỏa, chứ không thì chú Viễn phải vào đồn công an đón người rồi." Nói xong cậu còn giải thích thêm: "Cậu đừng nhìn Từ Phong ngốc nghếch vậy chứ anh ấy từng là dân chơi đấy."


 


Ngón tay Quý Mạc siết chặt lấy cây bút, hàng mày cũng nhíu lại.


 


"Biết đâu chuyện đó chẳng liên quan gì đến cậu, đừng nghĩ nhiều quá." Phát hiện mình lại lỡ lời, Lục Trạch An vội tự vỗ miệng rồi đổi chủ đề: "À đúng rồi, thêm muối tiêu nhé, anh ấy thích ăn muối tiêu."


 


"..."


 


"Cho anh ấy cả đống vào, ăn đến phát khóc luôn đi." Tên anh họ ngốc này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.


 


Quý Mạc lúc này mới mỉm cười, khó xử nói: "Tôi biết anh ấy không ăn đâu, cậu đừng lừa tôi."


 


Lục Trạch An hừ một tiếng, càng nhìn càng thấy quý cậu liền nổi hứng trêu: "Hay cậu gặp em trai tôi đi, nó đẹp trai lắm luôn ấy!"


 


Cùng lúc đó trong thư phòng, Cố Viễn Sâm đang bực dọc gập sách lại.


 


Anh nhắn cho Tiêu Thừa một tin: [Lẽ ra cậu không nên để Trạch An thi vào đại học C.]


 


Tiêu Thừa chẳng thèm trả lời anh.


 


Cố Viễn Sâm lại nhắn thêm: [Cậu kèm học cho Trạch An đi.]


 


Tiêu Thừa đáp cụt lủn: [Em bận.]


 


Bận gì chứ.


 



 


Còn giọng của Quý Mạc thì nhỏ nhẹ, gần như không lọt đến tai anh. Cố Viễn Sâm chẳng rõ cậu đang làm gì, là đang giảng bài cho Lục Trạch An, hay chỉ trò chuyện vu vơ? Hai người đó đang nói gì? Lục Trạch An có thực sự định giới thiệu em trai sinh đôi của mình cho Quý Mạc không?


 


Từng thắc mắc một tích tụ trong lòng, khiến anh chợt bừng tỉnh sau khi trầm ngâm rất lâu.


 


Tại sao anh lại để ý đến những chuyện này?


 


Cố Viễn Sâm xoa mặt một cái, cúi đầu nhìn đồng hồ đã mười giờ rưỡi sáng.


 


Lục Thu Viễn đã đi làm từ sớm, Quý Mạc thì sáng nay không ra khỏi nhà, chứng tỏ hôm nay cậu không có tiết học. Mà lịch hôm nay của anh cũng trống hoàn toàn.


 


Bữa trưa, chị Trương nấu vài món đơn giản.


 


Lục Trạch An có việc nên đã rời đi từ sớm, trên bàn chỉ còn lại Cố Viễn Sâm và Quý Mạc ngồi ăn với nhau.


 


Mỗi khi đông vừa chớm đến, dì Trương lại thích nấu mấy món canh bổ dưỡng. Dù mùi vị có ra sao thì trong cái tiết trời hanh khô này chúng vẫn rất tốt cho sức khỏe. Quý Mạc thích uống canh gà, nên Lục Thu Viễn đã mua một ít lát nhân sâm, dặn dì Trương cách ngày lại bỏ vào canh hầm cho cậu. Không nói đâu xa, mấy ngày ở nhà họ Cố sắc mặt của Quý Mạc đã khá lên trông thấy.


 


Người ta thường nói canh nóng nuôi người, xem ra quả không sai.


 


"Học trưởng, hôm nay canh ngon lắm, anh cũng uống một bát đi." Quý Mạc lặng lẽ múc thêm một bát đẩy đến trước mặt Cố Viễn Sâm, còn nhẹ giọng nói thêm: "Hôm nay em cũng có phụ nấu."


 


Trong tình huống thế này, nồi canh đó gần như chắc chắn là do một mình Quý Mạc nấu. Nhưng cậu sợ Cố Viễn Sâm không thích mình làm quá nhiều việc, nên lần nào cũng chỉ nói là "giúp một tay".


 


Giúp nấu bữa sáng, giúp hầm canh, thỉnh thoảng nếu Cố Viễn Sâm về muộn, Quý Mạc còn âm thầm chuẩn bị đồ ăn khuya nhờ dì Trương mang đến tận cửa phòng anh.


 


Chỉ vì chân vẫn còn đau, cậu sợ nếu tự mình mang thì sẽ bị ngã làm vỡ bát đũa, bằng không, cậu vốn dĩ muốn tự tay đưa đến.


 


Cố Viễn Sâm uống một ngụm canh, không hợp khẩu vị lắm nên để đó.


 


Quý Mạc cúi đầu ăn cơm, lát sau lại hỏi: "Học trưởng, chiều nay anh có tiết không ạ?"


 


"Hôm nay tôi không có lớp." Cố Viễn Sâm ngước mắt nhìn cậu: "Sao vậy?"


 


"Không có gì đâu, em chỉ hỏi vậy thôi ạ." Quý Mạc như bừng tỉnh vì câu hỏi vô duyên của mình, vành tai lập tức đỏ ửng, vội vàng nhét đại một đũa rau vào miệng để che giấu.


 


Sáng nay tài xế thường đưa đón Quý Mạc đột nhiên có việc nhà nên xin phép nghỉ.


 


Hình như là con gái của bác tài bị ốm, bác ấy không thể rời đi được. Việc này Quý Mạc cũng không nói với Lục Thu Viễn, vì một khi chú Lục đã đến cơ quan thì hầu như không thể liên lạc. Lúc thì họp, lúc thì vùi đầu vào nghiên cứu, rất hiếm khi cầm điện thoại.



Ban đầu Quý Mạc định hỏi xem có thể đi nhờ xe được không, nhưng vừa mở miệng đã thấy hối hận.


 


Cậu đã ở nhờ nhà họ Cố suốt bao lâu nay, giờ vết thương ở chân cũng đã gần khỏi hẳn, nếu còn phiền đến Cố Viễn Sâm nữa thì đúng là không biết điều.


 


Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì gọi xe công nghệ vậy, cũng tiện.


 


...


 


Nhưng cậu đâu ngờ, gọi xe ở khu biệt thự lại khó đến thế. Yêu cầu đặt xe gửi đi đã hơn mười phút mà không có tài xế nào nhận chuyến. Không khí đầu đông bắt đầu hanh khô, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến Quý Mạc co ro trong chiếc áo khoác mỏng, cậu lại gửi yêu cầu gọi xe thêm lần nữa.


 


Lại mười phút nữa trôi qua, vẫn không có xe nào tới.


 


Từ cổng khu biệt thự ra đến trạm tàu điện ngầm, nếu đi bộ với tốc độ bình thường thì mất chừng nửa tiếng. Nhưng chân Quý Mạc còn chưa hoàn toàn bình phục, đi hơi cà nhắc, chắc phải mất nhiều thời gian hơn.


 


May là giờ cậu đã không cần chống nạng nữa, lúc đi cũng không đau nhói như trước. Thế là cậu quyết định đi bộ theo chỉ dẫn của bản đồ, men theo đường lớn từ từ tiến về phía trạm tàu điện.


 


Dọc theo đường đi có một con sông, gió thổi rất mạnh, đến mức khiến đầu Quý Mạc ù ù như có ong bay trong óc.


 


Cậu hắt xì một cái xoa xoa hai tay, chóp mũi đã bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng.


 


"Xem ra thật sự phải đi mua thêm áo rồi." Cậu lẩm bẩm, chẳng có chút nào dáng vẻ tiểu thiếu gia được nuông chiều của nhà họ Quý, ngược lại, gió càng lạnh lẽo, suy nghĩ trong đầu cậu lại càng trở nên rõ ràng.


 


Mình muốn gì, mình khao khát điều gì.


 


Trong lòng Quý Mạc hiểu rất rõ.


 


Và chính trong ngày hôm đó, khi không còn xe đưa đón, Quý Mạc cuối cùng cũng bị Uông Triết người đã chờ sẵn cơ hội chặn lại.


 


Uông Triết đã rình đúng lúc, nhân lúc Tiêu Thừa rời đi, hắn liền chắn ngang đường Quý Mạc.


 


"Quý Mạc, chúng ta nói chuyện chút đi." Uông Triết vẫn chưa chịu từ bỏ.


 


"Chúng ta chẳng có gì để nói cả." Quý Mạc chẳng muốn dính líu gì thêm đến Uông Triết nữa, cậu chống tay lên bàn đứng dậy. Vì đã đi bộ khá nhiều, chân cậu hôm nay bắt đầu yếu đi, có vẻ hơi sưng. Có lẽ còn bị gió lạnh thổi cho cảm nhẹ, đầu óc bắt đầu choáng váng.


 


Đúng lúc đang thấy khó chịu, Uông Triết lại còn bám lấy như kẹo cao su dính chặt không dứt ra được.


 


Quý Mạc đưa mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện các bạn học đều đã rời đi.


 


"Quý Mạc, tên Cố Viễn Sâm đó không phải loại tốt đẹp gì đâu!" Uông Triết thấy trong lớp không còn ai liền tức giận buột miệng: "Cậu đừng để bị hắn lừa!"


Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Story Chương 17
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...