Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 10


Phòng học vắng tanh chỉ còn một mình Quý Mạc. Cậu liếc nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại, nói rằng mưa sẽ kéo dài đến tận tối. Quý Mạc lưỡng lự, không biết có nên nhờ Trần Duệ giúp không.


 


Chiều nay Trần Duệ không có tiết, giờ chắc đang nghỉ ngơi trong ký túc xá. Từ ký túc đến đây cũng khá xa, trời nắng còn có thể đi xe đạp, nhưng lúc mưa thì chỉ có thể đi bộ sang đưa ô.


 


Quý Mạc nhìn cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ, lại cúi nhìn mặt đất nơi nhiều chỗ đã bắt đầu đọng nước, cuối cùng vẫn không đành lòng nhắn tin làm phiền Trần Duệ.


 


Một lúc sau có không ít sinh viên lục tục kéo vào lớp.


 


Tiết học tiếp theo sắp bắt đầu, thấy người vào càng lúc càng đông, Quý Mạc bèn thu dọn đồ đạc rời xuống tầng một. Trong sảnh lớn của tòa nhà dạy học, nền đất ướt sũng đầy vệt nước bẩn, gió từ cửa chính thốc vào ào ào, lạnh đến mức khiến Quý Mạc hắt hơi một cái.


 


Mưa thế này, e là mai sẽ lạnh.


 


Đúng lúc đó, Trần Duệ nhắn tin cho cậu: [Cậu đang ở đâu đấy? Vừa có người gửi một đống hoa tới ký túc xá, chất đầy ngay trước cửa phòng cậu, cô quản lý ký túc sắp nổi đóa rồi.]


 


Quý Mạc sững sờ, lập tức gọi điện lại: "Trần Duệ, cậu đang nói gì thế?"


 


"Chính là Uông Triết đó, cậu ta nhờ mấy người cùng tòa ký túc mang một đống hoa hồng đến, hết đợt này đến đợt khác. Cậu thì lại không có ở phòng, tất cả đều bị chất đống ngay trước cửa. Cô quản lý ký túc sắp phát khùng rồi!" Trần Duệ ở đầu dây bên kia ồn ào náo nhiệt, có vẻ xung quanh toàn người đang hóng chuyện. "Quý Mạc, cậu mau về đi!"


 


"Biết rồi, mình về ngay!"


 


Quý Mạc vừa phiền vừa bực với cái tên Uông Triết chuyên gây rắc rối kia. Ban đầu cậu còn định đợi ở tầng một một lúc, xem mưa có nhỏ đi không. Nhưng bây giờ, chỉ có thể bất chấp mưa gió mà chạy về ký túc xá.


 


Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống người đến đau rát, Quý Mạc đành gửi tạm cuốn sổ ghi chép trong ba lô vào một ngăn tủ công cộng ở tầng một, sau đó dùng ba lô che đầu lao thẳng vào màn mưa như trút nước.


 


Cậu cắm đầu chạy một mạch, vậy mà vẫn bị mưa dội cho ướt sũng như chuột lột.


 


"Quý Mạc!" Cùng với tiếng còi xe ngắn, giữa cơn mưa mịt mù Quý Mạc lờ mờ nghe thấy giọng của Cố Viễn Sâm. Cậu còn đang lúng túng thì một chiếc xe đột ngột dừng lại ngay bên cạnh, cửa kính hạ xuống: "Lên xe đi."


 


Là Cố Viễn Sâm thật.


 


Quý Mạc thoáng ngẩn người, đến khi cậu thực sự nhận ra Cố Viễn Sâm đang gọi mình lên xe thì lại bắt đầu chần chừ.


 


"Anh... anh ơi, người em ướt hết rồi... sẽ làm bẩn xe của anh mất." Quý Mạc vừa lấy ba lô che đầu, vừa đứng trong mưa, ánh mắt mơ màng như thể chỉ cần làm bẩn xe của Cố Viễn Sâm thôi cũng đã là một tội lỗi không thể tha thứ.



 


Cố Viễn Sâm thấy cậu ướt như chuột lột lại nói lần nữa: "Lên xe đi!"


 


Lần này trong giọng nói đã có chút mất kiên nhẫn.


 


Quý Mạc cứng người lại, rốt cuộc cũng lên xe, nhưng không dám ngồi ghế phụ mà lặng lẽ chui vào hàng ghế sau. Cậu rụt vai, khép chân, cố gắng thu nhỏ bản thân lại hết mức để tránh tiếp xúc với nội thất trong xe. Nhưng dù có cẩn thận đến đâu, nước mưa vẫn thấm vào ghế da, để lại những vệt ẩm lạnh.


 


Toàn thân cậu run lẩy bẩy, lục lọi trong ba lô tìm khăn giấy, nhưng móc ra được một gói thì lại phát hiện nó đã ướt sạch từ lâu.


 


Đầu ngón tay đỏ lên vì lạnh, cậu lúng túng nhét lại gói giấy ướt vào ba lô, cả quá trình không dám thở mạnh một hơi.


 


Cố Viễn Sâm nhìn thấy tất cả từ gương chiếu hậu. Anh với tay ném một gói khăn giấy mới từ trong xe về phía sau, rồi bật điều hòa chuyển sang chế độ sưởi: "Sắp đến cổng ký túc rồi."


 


"Em... em cảm ơn anh." Quý Mạc vẫn còn mơ hồ chưa hiểu gì, nhưng trái tim thì đập dồn dập từng nhịp một.


 


Hôm nay mùi pheromone hoa hồng trên người cậu rất nhạt, bị nước mưa xối qua thì gần như biến mất hoàn toàn.


 


Cố Viễn Sâm đánh lái, rẽ đường, đưa xe về hướng ký túc xá của Quý Mạc. Giữa đoạn anh mở miệng nói: "Đừng hiểu lầm. Tôi làm vậy là để trả lại cái ân huệ lần trước cậu đưa ô cho tôi."


 


Quý Mạc sững người, rồi lập tức gật đầu không nói thêm gì nữa.


 


Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu chỉ cho Cố Viễn Sâm mượn một chiếc ô, còn hôm nay thì lại làm bẩn cả ghế xe của anh. Quý Mạc lặng lẽ ngồi yên chẳng dám động đậy. Mãi một lúc lâu sau cậu mới dám ngẩng đầu nhìn Cố Viễn Sâm, khẽ hỏi: "Anh... anh có phải đã quay lại đây để đón em không?"


 


"Ừ."


 


Giọng Quý Mạc khẽ run lên: "Học trưởng..."


 


"Nghe người khác kể lại rằng, hôm đó cậu đưa ô cho tôi rồi ngồi chờ trong tòa nhà học mãi đến khi trời tối mới chịu về." Cố Viễn Sâm lạnh nhạt nói: "Dù sao đi nữa, tôi cũng muốn trả lại ân tình đó cho cậu."


 


Quý Mạc nghẹn họng, chẳng biết nên đáp lại thế nào.


 


Một lúc sau, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười: "Thì ra là vậy..."


 


Chỉ cần Quý Mạc có mặt trên xe, tốc độ lái của Cố Viễn Sâm luôn nhanh hơn bình thường. May mà trời mưa nên đường khá vắng, nếu không với kiểu lái xe này, e là sau này anh sẽ bị cấm mang xe cá nhân vào trường.



 


Anh đưa Quý Mạc đến tận cổng ký túc xá, đỗ ngay gần cửa chính để cậu không phải đi bộ quá nhiều. Nói về sự chu đáo thì Cố Viễn Sâm là người cực kỳ tỉ mỉ. Điểm này Quý Mạc đã biết rõ từ hồi họ còn trao đổi email.


 


Quý Mạc biết điều, nhanh chóng mở cửa bước xuống xe. Trước khi đi còn quay lại nói lời xin lỗi: "Xin lỗi anh, học trưởng... em đã làm bẩn xe của anh."


 


Nói xong, cậu cắm đầu chạy vào ký túc xá. Mỗi bước chân của cậu đều để lại dấu nước loang loáng trên nền gạch men trắng sữa, kéo thành một vệt dài suốt hành lang.


 


Cố Viễn Sâm nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm. Anh kéo cửa sổ lên, trong xe vẫn còn vương lại hương pheromone hoa hồng nhè nhẹ.


 


Mùi đó rất nhạt, nhạt đến mức thoáng qua là biến mất.


 


Bất chợt, Cố Viễn Sâm nhớ tới mấy vỉ thuốc ức chế đã dùng hết rơi ra từ túi Quý Mạc hôm trước.


 


Nghĩ tới đây, anh bật cười khẽ, không hiểu Quý Mạc đang tính toán điều gì. Rõ ràng độ tương thích giữa hai người họ lên đến 90%, vậy mà Quý Mạc lại cố hết sức để che giấu pheromone của mình. Nếu như đúng như lời ba Lục nói, rằng bọn họ chỉ có một năm cơ hội thôi, vậy chẳng phải Quý Mạc nên tận dụng cơ hội đó cố ý thả pheromone để lấy lòng anh mới đúng sao?


 


Bởi vì giữa bọn họ vốn dĩ chỉ là một cuộc hôn ước khởi nguồn từ sự tương thích pheromone.


 


Mức tương thích 90% đó là lợi thế duy nhất mà Quý Mạc hơn người khác.


 


Đáng tiếc, điều mà Cố Viễn Sâm không hề biết là Quý Mạc uống rất nhiều thuốc ức chế chỉ vì một câu nói của anh.


 


Chỉ vì anh từng nói anh ghét mùi pheromone của Quý Mạc, cũng ghét những thứ tình cảm được xây dựng từ pheromone.


 


Nhưng chỉ một câu nói thuận miệng của Cố Viễn Sâm, với Quý Mạc lại được xem như khuôn vàng thước ngọc.


 


Khoảnh khắc bước chân vào khu ký túc xá, Quý Mạc lập tức ngửi thấy mùi hoa nồng nàn lan ra từ hành lang.


 


Bên ngoài mưa như trút nước, cả khuôn viên trường đại học C như bị biến thành một chiếc lồng nước vây chặt lấy ký túc xá nơi Quý Mạc ở. Hương hoa cũng vì thế mà bị giam lại trong hành lang nhỏ hẹp, ngọt ngào đến mức ngột ngạt.


 


Uông Triết đã gửi đến 1314 đóa hồng trong cơn mưa này, như thể nhốt mùi hương mãnh liệt ấy trong tầng lầu nơi Quý Mạc sống.


 


Nhiều người nhìn vào đều ghen tị. Ai cũng biết pheromone của Quý Mạc vốn mang hương hoa hồng, vậy mà Uông Triết lại cố ý chọn đúng loài hoa đó để tặng, những đóa hồng đỏ rực như lửa. Ngoại trừ dì quản lý ký túc đang càm ràm không ngớt, những người khác đều xì xào bàn tán về độ hào phóng của Uông Triết và tưởng tượng Quý Mạc sẽ cảm động đến mức nào.


 


Nhưng chẳng ai ngờ được, ngay khi mùi hoa hồng đậm đặc xộc vào mũi, Quý Mạc đã cảm thấy buồn nôn. Và khi nhìn thấy cả một biển hoa đỏ chót trước mắt, cậu gần như muốn nôn ra thật.



Nhưng cậu cố nhịn. Quý Mạc cắn răng lê từng bước về phía đó.


 


Là Trần Duệ trông thấy cậu trước tiên: "Quý Mạc! Cậu về rồi à, tới đúng lúc đấy, để mình giúp cậu mang hoa vào phòng nhé?"


 


"Đừng, mình muốn đem đi vứt." Quý Mạc vừa nói xong lại thấy không ổn. "Cậu có số của Uông Triết không? Mình muốn trả lại cho cậu ta."


 


Quần áo ướt sũng dính sát vào người khiến Quý Mạc lạnh run khắp người.


 


Trần Duệ lắc đầu: "Cậu ta là người trong ngành các cậu, làm sao mình có số được. Còn cậu không lưu à?"


 


"Mình không lưu." Quý Mạc nhìn đống hoa hồng kia, đứng im tại chỗ không hề bước tới.


 


Trần Duệ nhỏ giọng nói: "Nhưng mình quen một Beta ở cùng ký túc xá với Uông Triết. Hay là để mình liên lạc với cậu ta, nhờ tìm người mang số hoa này trả lại cho Uông Triết?"


 


"Làm phiền cậu rồi, Trần Duệ."


 


"Chuyện nhỏ mà." Trần Duệ được Quý Mạc cảm ơn thì vui vẻ giải quyết luôn việc đó. Cuối cùng còn giục Quý Mạc mau đi thay đồ, thời tiết đầu thu như thế này, cảm lạnh là chuyện trong chớp mắt, phải cẩn thận hơn.


 


Quý Mạc gật đầu, sau khi xin lỗi dì quản lý ký túc xá xong mới vào phòng.


 


Khi quay ra, cậu thấy Trần Duệ đã hì hục đẩy đống hoa ra khỏi hành lang, còn có bạn cùng phòng của cậu ấy chính là "búp bê Barbie khổng lồ" Lâm Tự cũng đang phụ giúp.


 


"Cái đám hoa khỉ gì đây, ngửi muốn dị ứng phấn hoa đến nơi rồi nè!"


 


"Đến hoa hồng mà cậu cũng không nhận ra à?" Trần Duệ bất lực hỏi.


 


Lâm Tự hừ lạnh: "Tôi chỉ là ghét hoa hồng. Bất cứ thứ gì liên quan đến hoa hồng, tôi đều ghét."


 


Vừa khéo Quý Mạc đi đến và nghe thấy câu này. Trần Duệ vội ho khan mấy tiếng, còn Lâm Tự thì đảo mắt một vòng. Thật ra thì đến kẻ ngốc cũng nhận ra Lâm Tự chẳng ưa gì Quý Mạc.


 


Biết rõ người ta không thích mình, Quý Mạc cũng không tự chuốc bẽ mặt. Nhưng dù gì Lâm Tự vẫn đang giúp chuyển hoa nên cậu cũng lễ phép cảm ơn một tiếng.


 


Thực ra, giữa cậu và Lâm Tự vẫn có một điểm chung, cả hai đều không thích hoa hồng.


 



Ba người vất vả khiêng hết đống hoa ra đến trước cửa ký túc xá. Một bạn Beta quen với Trần Duệ không biết từ đâu mượn được một chiếc xe ba bánh, trông anh ta thật ngốc nghếch, ngây ngô. Mà khi nhìn thấy núi hoa hồng trước mặt, ánh mắt cậu ta đầy oán trách, như thể bị Trần Duệ chơi khăm vậy.


 


"Sao mà nhiều vậy trời?!" Cậu Beta kia r*n r*, than rằng sớm biết vậy thì đã chẳng thèm tới.


 


Trần Duệ vừa cười vừa hứa lần sau sẽ đãi cậu ta một bữa, tay thì nhanh nhẹn che ô rồi phụ bê đống hoa lên chiếc xe ba bánh nhỏ.


 


Cậu Beta cười hề hề: "Tôi mà chở cả xe này về, chắc mặt Uông Triết phải đen lại luôn á? Ai bảo bình thường bày đặt khoe khoang. Nhưng mà này, mấy cậu nhớ phải đãi tôi thật đấy nha. Trời mưa thế này mà tôi vẫn chạy đi giúp, vất vả lắm đấy."


 


"Được được, lần sau Quý Mạc mời!" Trần Duệ nhà không dư dả, nên bình thường chẳng dễ gì bị người khác chặt chém. Lần này đã giúp là vì Quý Mạc, nên dứt khoát đẩy hết sang cho cậu.


 


Quý Mạc lập tức đồng ý, chỉ cần xử lý được đống hoa kia, mời hai bữa cũng chẳng sao.


 


Nói qua nói lại mãi, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện rắc rối này.


 


Ngày hôm sau, chuyện 1314 bông hồng của Uông Triết bị trả lại đã lan khắp cả khối năm nhất.


 


Lần đầu tiên Uông Triết gặp thất bại khi theo đuổi người khác, cảm nhận được thế nào là ăn phải trái đắng. Cái cậu Quý Mạc này chẳng thích hàng hiệu, cũng không hứng thú với trang sức hay hoa hồng, mấy món khác càng không lọt nổi vào mắt.


 


Uông Triết bắt đầu đau đầu, bởi dù cậu có tặng thứ gì Quý Mạc cũng chẳng thèm nhìn, càng không chịu nhận. Cuối cùng Uông Triết bèn chuyển sang diễn khổ nhục kế, đứng ngay trước mặt Quý Mạc mà nói: "Cậu không nhận thì tôi vứt hết đi vậy."


 


Kết quả là Quý Mạc thật sự không chút do dự mà ném thẳng món quà vào thùng rác bên cạnh. Hành động dứt khoát, rất cứng rắn. Nhưng khi quay đầu lại, vẻ mặt khó xử và cẩn trọng của cậu lại khiến người ta chẳng nỡ mắng.


 


Uông Triết nghĩ: Vứt thì vứt, ông đây có tiền, mua cái khác là được.


 


Nghĩ tiếp lại thấy: Cái cậu Quý Mạc này đúng là khác người. Đẹp trai thì thôi đi, lại còn bướng, có cốt khí.


 


Cứ như vậy, không biết là bị ngược thành nghiện hay sao, Uông Triết bắt đầu thật lòng để ý tới Quý Mạc.


 


Quý Mạc nói thẳng: "Uông Triết, tôi đã có người mình thích rồi. Ngoài anh ấy ra, tôi sẽ không thích ai khác nữa."


 


Uông Triết giật mình: "Hai người ở bên nhau rồi à?"


 


Quý Mạc không trả lời.


 


Uông Triết hừ một tiếng, trong lòng lại thấy mừng thầm, mặt dày như tường thành: "Ồ, vậy tôi theo đuổi cậu cũng đâu sao! Ai giành được cậu, là do bản lĩnh người đó thôi!"


Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Story Chương 10
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...