Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!
Chương 9: Quà sinh nhật
239@-
Kết quả xét nghiệm huyết thống cần chờ một thời gian, nhanh hơn nữa cũng phải hôm sau mới có thể cho ra được.
Giang Vọng Hạ thể hiện ngày mai cô phải đi học, phải huấn luyện, phải tự học buổi tối rất khuya mới được tan học, ngụ ý chính là bề bộn nhiều việc, không rảnh.
Giang Ngôn Nhất cũng nói: Không cần gấp.
Nghe họ nói vậy, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết vốn dĩ muốn ở lại thành phố A bồi dưỡng tình cảm với con gái, đành phải quay về thành phố X trước.
Họ nói không sai, cho dù thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không nên vì một chút chuyện nhỏ mà chậm trễ nhịp sống.
Tuy là, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết cũng không cho rằng đây là “chuyện nhỏ.”
Nhưng vẫn đồng ý lời nói của họ.
Triệu Linh Tuyết thấy con gái ruột sống tốt hơn bà tưởng, trong lòng được an ủi không ít. Tuy là con gái khách khí xa cách khiến người ta đau lòng, nhưng dù sao cũng xa nhau hơn 16 năm, có thể hiểu được.
Họ vừa về đến nhà, gọi con trai về nhà một chuyến.
Ngày hôm sau, có kết quả xét nghiệm huyết thống.
Cơ quan giám định gửi cho nhà họ Kiều và Giang Ngôn Nhất mỗi bên một bản, Kiều Minh nhận được kết quả, mở ra xem, đáp án nằm trong dự đoán.
Ông đưa kết quả xét nghiệm huyết thống cho Kiều Tắc.
Kiều Tắc nhận văn kiện, anh có thể nghe được trái tim mình đập “bình bịch”, đập mạnh mẽ có lực. Cho dù từ 18 năm trước đã biết được chân tướng, nhưng hiện giờ cách “chân tướng” gần như vậy, thật sự kích động rơi nước mắt.
Họ! Cuối cùng! Cũng tìm được em gái rồi!!!
Kiều Tắc hận không thể thét chói tai, vặn vẹo, nhúc nhích, phát điên khắp nơi.
Rất nhanh, anh bình tĩnh lại.
Bởi vì anh nhớ tới mình đã tốt nghiệp đại học rồi, không thể tùy tiện nổi điên nữa.
Anh trả lại văn kiện trên tay, hỏi: “Ba, mẹ, khi nào chúng ta đón Tiểu Hạ về?”
Kể ra thì, họ đón Giang Vọng Hạ về nhà họ Kiều, có phải nên đổi họ cho cô không?
Kiều Vọng Hạ?
Ai da, có hơi kỳ.
Kiều Tắc không nhịn được thì thầm trong lòng.
Sao Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết lại không muốn đón con gái ruột về được, vấn đề họ gặp phải hiện tại là: Họ đón Tiểu Hạ về nhà, có phải nên đưa Mạn Mạn về luôn không?
Vừa dứt lời, ba người đều trầm mặc.
Từ khi 12 13 tuổi nhìn thấy những hình ảnh kỳ quái kia, Kiều Tắc không trải qua tình huống tương tự nữa.
Anh nhớ rõ những việc phát sinh năm Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn 16 tuổi. Anh cũng nhớ rất rõ Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ đều ở lại nhà họ Kiều, nếu không thì sao có màn kịch “Nhà họ Kiều thiên vị Kiều Mạn Mạn được”?
Tư tưởng bảo thủ, lẽ dĩ nhiên anh cũng quên mất Kiều Mạn Mạn là con gái nhà họ Giang.
Con gái nhà họ Giang quay về nhà họ Giang, có vấn đề gì sao?
Không có vấn đề gì.
Sớm chiều ở chung 16 năm, tình cảm không thể xóa nhòa. Tuy Kiều Mạn Mạn hơi ngốc chút, hơi lười chút, động tí là khóc thút thít, thậm chí lên cấp 3 cũng là trong nhà nhờ quan hệ nhét tiền, rõ ràng là một đứa ngốc vô dụng.
Ờm, bỏ sự thật qua một bên, họ thật tâm coi Kiều Mạn Mạn như con gái, em gái mà yêu thương.
Ai lại muốn đưa con gái của mình đến nhà người khác? Ai lại muốn đưa em gái của mình tặng cho người khác?
Theo lý mà nói, hành vi để con gái người ta ở lại nhà mình là không đúng, về đạo đức mà nói thì không được, về pháp luật mà nói càng không được.
Nhưng Kiều Tắc đã biết rõ cốt truyện thì cho rằng, điều này không phải là không được.
Kiều Tắc: “Hai năm nữa, Mạn Mạn sẽ thi tốt nghiệp cấp 3. Mạn Mạn vẫn luôn theo học vẽ tranh với giáo sư Lý, nếu đến thành phố A, sẽ không tốt cho việc học của Mạn Mạn.”
“Hơn nữa, chuyển học bạ cũng là chuyện phiền toái.”
“Nếu không chúng ta thương lượng với chú Giang một chút, để chúng ta giữ Mạn Mạn thêm hai năm?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Minh nghe xong thì lắc đầu: “Chúng ta không thể ích kỷ như vậy được.”
Ông nói: “Chúng ta làm như vậy, Giang Ngôn Nhất cũng sẽ không cho Tiểu Hạ quay về nhà, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, không ai trong chúng ta muốn như vậy.”
Triệu Linh Tuyết thở dài, nhấc tay lau nước mắt.
Kiều Tắc muốn nói lại thôi.
…
Kiều Minh quyết định cuối tuần sau sẽ dẫn Kiều Mạn Mạn đến gặp Giang Ngôn Nhất, Giang Vọng Hạ.
Trước đó, họ phải nói cho cô ấy biết “sự thật.”
Cho dù là Kiều Tắc, hay là Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết đều biết rõ Kiều Mạn Mạn là cô gái nhỏ động tí là khóc thút thít.
Rõ ràng đã 16 tuổi rồi, vẫn thích làm nũng với mẹ.
Kiều Tắc tặc lưỡi ngạc nhiên, giơ ngón cái lên.
Kiều Tắc: Hai người cứ cưng chiều con bé đi.
Khi được cho biết cô ấy không phải con gái ruột của ba mẹ, cả người Kiều Mạn Mạn mơ màng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì khác. Trời tháng sáu như rơi vào hầm băng, cả người rét run.
Hóa ra, cô ấy không chỉ không phải là con gái ruột của ba mẹ.
Thì ra, ba mẹ có con gái ruột của mình.
Mười sáu năm qua, cô ấy vẫn luôn cướp đoạt tình thương thuộc về một cô gái khác của ba mẹ, cùng với tình thương của anh trai đối với em gái, là cô ấy trộm cuộc đời của cô gái đó.
Kiều Mạn Mạn không thể tin được.
Triệu Linh Tuyết nhìn sắc mặt con gái trắng bệch, không ngừng đau lòng, vội vàng an ủi dỗ dành con gái.
Kiều Mạn Mạn hoàn toàn không nghe rõ lời mẹ nói, đầu óc cô ấy hỗn loạn, có hơi ngây ngốc gật đầu.
Ba mẹ và anh trai đều lo lắng nhìn mình.
Thấy thế, cô ấy lập tức lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Con biết rồi ạ.”
Cô ấy xấu hổ vì bản thân đã khiến họ lo lắng.
…
Kiều Mạn Mạn lại đi tìm Kỳ Mộ.
Kiều Mạn Mạn biết được chân tướng lo lắng không yên, xuất phát từ tâm lý chột dạ và mắc nợ cô gái khác, cô ấy không dám nói chuyện với ba mẹ, cũng không dám tìm anh trai.
Gặp phải chuyện không thể giải quyết, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến là anh trai lớn.
Đợi cô hoàn hồn lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Kỳ Mộ, vẻ mặt và ánh mắt anh ta mang theo vẻ lo lắng cùng quan tâm, giọng nói ôn hòa hỏi: “Mạn Mạn, em làm sao vậy?”
Anh ta giơ tay giúp cô vén tóc mai bên má ra sau tai: “Sắc mặt em khó coi vậy, anh trai em hung dữ với em sao, hay là ba mẹ em hung dữ với em?”
Nói xong, anh ta nhíu mày: “Sao họ lại dọa em vậy chứ? Cô gái đáng yêu như em, phải thương yêu mới đúng chứ.”
“Sao họ lại không biết quý trọng như vậy?”
“Nếu như là anh, nhất định anh sẽ không nỡ hung dữ với em.”
Tinh thần Kiều Mạn Mạn không yên, hoàn toàn không nghe ra ý tứ mê hoặc của Kỳ Mộ, cô ấy chỉ lắc đầu, trả lời: “Không, không có, họ không hung dữ với em.”
Kỳ Mộ “A” một tiếng, thở phào nhẹ nhõm, cũng thu bàn tay đang dán trên mặt cô ấy lại.
Anh ta làm như xoa dịu sự bất an của cô ấy, anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Anh vừa mua một thùng trái cây tươi, Mạn Mạn muốn ăn trái gì?”
“Có dâu tây và anh đào đã rửa sạch rồi, em muốn ăn không? Anh lấy cho em một ít.”
Kiều Mạn Mạn chậm chạp gật đầu, nói: “Được ạ.”
Kỳ Mộ cười cười với cô ấy, lấy dâu tây và anh đào mà người giúp việc đã rửa từ tủ lạnh phòng bếp ra, nhìn đồ uống sắp xếp chỉnh tề, suy nghĩ một chút, lại cầm một chai đồ uống nhãn hiệu nước ngoài ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh ta quay lại với đồ uống và trái cây.
Cho đến khi nhìn thấy người bên cạnh đã thả lỏng ra một chút, Kỳ Mộ mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao, có thể nói cho anh biết không?”
Anh ta dịu dàng nói: “Nếu không tiện thì Mạn Mạn không cần nói với anh cũng được.”
Kiều Mạn Mạn rất tin tưởng Kỳ Mộ.
Ba mẹ ở chung 16 năm không phải là thật, anh trai cũng không phải là thật, họ sẽ đưa cô ấy đi bất cứ lúc nào.
Nhưng anh trai lớn là thật, anh trai lớn đối xử với cô ấy cũng rất tốt.
Cô ấy cắn môi, khó khăn mở miệng: “Anh trai lớn, em là đứa bé bị ôm nhầm. Ba mẹ tìm được con gái ruột của họ rồi.”
Kỳ Mộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao có thể như thế được?”
Kiều Mạn Mạn thấy phản ứng của Kỳ Mộ, cũng giống như phản ứng của cô ấy khi nghe được chuyện này, nghĩ anh trai lớn chắc cũng chưa tiếp nhận được, nên chậm rãi giải thích với anh ta.
Phải mất một lúc lâu cô ấy mới nói rõ ràng mọi chuyện.
Kỳ Mộ lộ ra vẻ mặt đã hiểu: “Tuy bọn họ là người bình thường, gia cảnh so ra sẽ kém nhà họ Kiều, cũng có thể sẽ không cưng chiều em như nhà họ Kiều, nhưng em là con gái ruột của họ, nhất định họ cũng sẽ thích em.”
Ánh mắt anh ta ôn hòa, nhìn cô gái, hỏi: “Em sẽ được quay về với ba mẹ ruột, không tốt sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Kỳ Mộ, Kiều Mạn Mạn hơi chần chừ, không gật đầu.
Có hơi khó mở miệng.
Cho dù là ba mẹ ruột, nhưng cô ấy chưa từng gặp họ, gọi là “ba”, “mẹ”, nhưng thật ra chỉ là người dưng có quan hệ huyết thống thôi.
Nghĩ thử xem...
Cô ấy phải gọi những người chưa từng gặp mặt là “ba”, “mẹ”, phải ở cùng họ, còn phải ăn cơm cùng nhau, điều này có gì khác với việc trong nhà có người lạ chứ?
Cô ấy chưa từng gặp họ, “ba”, “mẹ” có thích cô ấy không?
Học vẽ rất tốn kém, “ba”, “mẹ” có cho cô ấy học vẽ tiếp không?
Nói không chừng còn cảm thấy cô ấy quá ngốc, không cho cô đi học.
Kiều Mạn Mạn suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Cô ấy rất sợ.
So với chuyện năm ấy vô tình nghe thấy cô ấy không phải con ruột của nhà họ Kiều còn sợ hơn.
Kỳ Mộ thu hết biểu cảm của cô ấy vào trong mắt.
Anh ta chậm rãi nói: “Chẳng qua, chú Kiều và dì Triệu thích em như vậy, nếu em vẫn muốn ở lại nhà họ Kiều không phải không được. Em cũng là con gái của họ, chắc chắn họ sẽ luyến tiếc em.”
“Mạn Mạn, em nói với chú Kiều, dì Triệu em không muốn quay về nhà họ Giang, họ cũng không thể trói em lại rồi đưa đi được.”
“Là con gái ruột thì sao? Chú Kiều, dì Triệu vốn không có tình cảm gì, đương nhiên họ sẽ thích em hơn.”
…
Cùng lúc đó, Kiều Tắc còn đang suy nghĩ “làm thế nào để Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ đều ở lại nhà họ Kiều?”.
Anh cho rằng, nếu anh không có cách tìm ra Giang Vọng Hạ trước, vậy thì cốt truyện anh thấy được có lẽ sẽ không thay đổi được.
Như anh đã thấy, 16 tuổi Giang Vọng Hạ được nhà họ Kiều tìm ra.
Cho nên, Kiều Mạn Mạn mới ở lại nhà họ Kiều.
Đúng lúc này, di động của anh truyền đến tiếng rung, lấy ra nhìn chút, là tin nhắn chuyển phát nhanh.
Quà sinh nhật anh mua cho hai em gái đã được chuyển đến.
… Quà sinh nhật?
Đợi chút.
Đột nhiên Kiều Tắc ý thức được có chỗ nào đó không đúng. Sinh nhật của Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn còn chưa tới, vẫn chưa đủ 16 tuổi nha!!!
Nói một cách khác, họ đã tìm được Giang Vọng Hạ trước cốt truyện rồi?
…
Tác giả có lời muốn nói:
Có chút chuyện ở ngoài đời, tiếp theo đây sẽ cách vài ngày đổi mới một lần QWQ.
Sorry.
Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!
Giang Vọng Hạ thể hiện ngày mai cô phải đi học, phải huấn luyện, phải tự học buổi tối rất khuya mới được tan học, ngụ ý chính là bề bộn nhiều việc, không rảnh.
Giang Ngôn Nhất cũng nói: Không cần gấp.
Nghe họ nói vậy, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết vốn dĩ muốn ở lại thành phố A bồi dưỡng tình cảm với con gái, đành phải quay về thành phố X trước.
Họ nói không sai, cho dù thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không nên vì một chút chuyện nhỏ mà chậm trễ nhịp sống.
Tuy là, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết cũng không cho rằng đây là “chuyện nhỏ.”
Nhưng vẫn đồng ý lời nói của họ.
Triệu Linh Tuyết thấy con gái ruột sống tốt hơn bà tưởng, trong lòng được an ủi không ít. Tuy là con gái khách khí xa cách khiến người ta đau lòng, nhưng dù sao cũng xa nhau hơn 16 năm, có thể hiểu được.
Họ vừa về đến nhà, gọi con trai về nhà một chuyến.
Ngày hôm sau, có kết quả xét nghiệm huyết thống.
Cơ quan giám định gửi cho nhà họ Kiều và Giang Ngôn Nhất mỗi bên một bản, Kiều Minh nhận được kết quả, mở ra xem, đáp án nằm trong dự đoán.
Ông đưa kết quả xét nghiệm huyết thống cho Kiều Tắc.
Kiều Tắc nhận văn kiện, anh có thể nghe được trái tim mình đập “bình bịch”, đập mạnh mẽ có lực. Cho dù từ 18 năm trước đã biết được chân tướng, nhưng hiện giờ cách “chân tướng” gần như vậy, thật sự kích động rơi nước mắt.
Họ! Cuối cùng! Cũng tìm được em gái rồi!!!
Kiều Tắc hận không thể thét chói tai, vặn vẹo, nhúc nhích, phát điên khắp nơi.
Rất nhanh, anh bình tĩnh lại.
Bởi vì anh nhớ tới mình đã tốt nghiệp đại học rồi, không thể tùy tiện nổi điên nữa.
Anh trả lại văn kiện trên tay, hỏi: “Ba, mẹ, khi nào chúng ta đón Tiểu Hạ về?”
Kể ra thì, họ đón Giang Vọng Hạ về nhà họ Kiều, có phải nên đổi họ cho cô không?
Kiều Vọng Hạ?
Ai da, có hơi kỳ.
Kiều Tắc không nhịn được thì thầm trong lòng.
Sao Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết lại không muốn đón con gái ruột về được, vấn đề họ gặp phải hiện tại là: Họ đón Tiểu Hạ về nhà, có phải nên đưa Mạn Mạn về luôn không?
Vừa dứt lời, ba người đều trầm mặc.
Từ khi 12 13 tuổi nhìn thấy những hình ảnh kỳ quái kia, Kiều Tắc không trải qua tình huống tương tự nữa.
Anh nhớ rõ những việc phát sinh năm Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn 16 tuổi. Anh cũng nhớ rất rõ Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ đều ở lại nhà họ Kiều, nếu không thì sao có màn kịch “Nhà họ Kiều thiên vị Kiều Mạn Mạn được”?
Tư tưởng bảo thủ, lẽ dĩ nhiên anh cũng quên mất Kiều Mạn Mạn là con gái nhà họ Giang.
Con gái nhà họ Giang quay về nhà họ Giang, có vấn đề gì sao?
Không có vấn đề gì.
Sớm chiều ở chung 16 năm, tình cảm không thể xóa nhòa. Tuy Kiều Mạn Mạn hơi ngốc chút, hơi lười chút, động tí là khóc thút thít, thậm chí lên cấp 3 cũng là trong nhà nhờ quan hệ nhét tiền, rõ ràng là một đứa ngốc vô dụng.
Ờm, bỏ sự thật qua một bên, họ thật tâm coi Kiều Mạn Mạn như con gái, em gái mà yêu thương.
Ai lại muốn đưa con gái của mình đến nhà người khác? Ai lại muốn đưa em gái của mình tặng cho người khác?
Theo lý mà nói, hành vi để con gái người ta ở lại nhà mình là không đúng, về đạo đức mà nói thì không được, về pháp luật mà nói càng không được.
Nhưng Kiều Tắc đã biết rõ cốt truyện thì cho rằng, điều này không phải là không được.
Kiều Tắc: “Hai năm nữa, Mạn Mạn sẽ thi tốt nghiệp cấp 3. Mạn Mạn vẫn luôn theo học vẽ tranh với giáo sư Lý, nếu đến thành phố A, sẽ không tốt cho việc học của Mạn Mạn.”
“Hơn nữa, chuyển học bạ cũng là chuyện phiền toái.”
“Nếu không chúng ta thương lượng với chú Giang một chút, để chúng ta giữ Mạn Mạn thêm hai năm?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Minh nghe xong thì lắc đầu: “Chúng ta không thể ích kỷ như vậy được.”
Ông nói: “Chúng ta làm như vậy, Giang Ngôn Nhất cũng sẽ không cho Tiểu Hạ quay về nhà, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, không ai trong chúng ta muốn như vậy.”
Triệu Linh Tuyết thở dài, nhấc tay lau nước mắt.
Kiều Tắc muốn nói lại thôi.
…
Kiều Minh quyết định cuối tuần sau sẽ dẫn Kiều Mạn Mạn đến gặp Giang Ngôn Nhất, Giang Vọng Hạ.
Trước đó, họ phải nói cho cô ấy biết “sự thật.”
Cho dù là Kiều Tắc, hay là Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết đều biết rõ Kiều Mạn Mạn là cô gái nhỏ động tí là khóc thút thít.
Rõ ràng đã 16 tuổi rồi, vẫn thích làm nũng với mẹ.
Kiều Tắc tặc lưỡi ngạc nhiên, giơ ngón cái lên.
Kiều Tắc: Hai người cứ cưng chiều con bé đi.
Khi được cho biết cô ấy không phải con gái ruột của ba mẹ, cả người Kiều Mạn Mạn mơ màng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì khác. Trời tháng sáu như rơi vào hầm băng, cả người rét run.
Hóa ra, cô ấy không chỉ không phải là con gái ruột của ba mẹ.
Thì ra, ba mẹ có con gái ruột của mình.
Mười sáu năm qua, cô ấy vẫn luôn cướp đoạt tình thương thuộc về một cô gái khác của ba mẹ, cùng với tình thương của anh trai đối với em gái, là cô ấy trộm cuộc đời của cô gái đó.
Kiều Mạn Mạn không thể tin được.
Triệu Linh Tuyết nhìn sắc mặt con gái trắng bệch, không ngừng đau lòng, vội vàng an ủi dỗ dành con gái.
Kiều Mạn Mạn hoàn toàn không nghe rõ lời mẹ nói, đầu óc cô ấy hỗn loạn, có hơi ngây ngốc gật đầu.
Ba mẹ và anh trai đều lo lắng nhìn mình.
Thấy thế, cô ấy lập tức lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Con biết rồi ạ.”
Cô ấy xấu hổ vì bản thân đã khiến họ lo lắng.
…
Kiều Mạn Mạn lại đi tìm Kỳ Mộ.
Kiều Mạn Mạn biết được chân tướng lo lắng không yên, xuất phát từ tâm lý chột dạ và mắc nợ cô gái khác, cô ấy không dám nói chuyện với ba mẹ, cũng không dám tìm anh trai.
Gặp phải chuyện không thể giải quyết, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến là anh trai lớn.
Đợi cô hoàn hồn lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Kỳ Mộ, vẻ mặt và ánh mắt anh ta mang theo vẻ lo lắng cùng quan tâm, giọng nói ôn hòa hỏi: “Mạn Mạn, em làm sao vậy?”
Anh ta giơ tay giúp cô vén tóc mai bên má ra sau tai: “Sắc mặt em khó coi vậy, anh trai em hung dữ với em sao, hay là ba mẹ em hung dữ với em?”
Nói xong, anh ta nhíu mày: “Sao họ lại dọa em vậy chứ? Cô gái đáng yêu như em, phải thương yêu mới đúng chứ.”
“Sao họ lại không biết quý trọng như vậy?”
“Nếu như là anh, nhất định anh sẽ không nỡ hung dữ với em.”
Tinh thần Kiều Mạn Mạn không yên, hoàn toàn không nghe ra ý tứ mê hoặc của Kỳ Mộ, cô ấy chỉ lắc đầu, trả lời: “Không, không có, họ không hung dữ với em.”
Kỳ Mộ “A” một tiếng, thở phào nhẹ nhõm, cũng thu bàn tay đang dán trên mặt cô ấy lại.
Anh ta làm như xoa dịu sự bất an của cô ấy, anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Anh vừa mua một thùng trái cây tươi, Mạn Mạn muốn ăn trái gì?”
“Có dâu tây và anh đào đã rửa sạch rồi, em muốn ăn không? Anh lấy cho em một ít.”
Kiều Mạn Mạn chậm chạp gật đầu, nói: “Được ạ.”
Kỳ Mộ cười cười với cô ấy, lấy dâu tây và anh đào mà người giúp việc đã rửa từ tủ lạnh phòng bếp ra, nhìn đồ uống sắp xếp chỉnh tề, suy nghĩ một chút, lại cầm một chai đồ uống nhãn hiệu nước ngoài ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh ta quay lại với đồ uống và trái cây.
Cho đến khi nhìn thấy người bên cạnh đã thả lỏng ra một chút, Kỳ Mộ mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao, có thể nói cho anh biết không?”
Anh ta dịu dàng nói: “Nếu không tiện thì Mạn Mạn không cần nói với anh cũng được.”
Kiều Mạn Mạn rất tin tưởng Kỳ Mộ.
Ba mẹ ở chung 16 năm không phải là thật, anh trai cũng không phải là thật, họ sẽ đưa cô ấy đi bất cứ lúc nào.
Nhưng anh trai lớn là thật, anh trai lớn đối xử với cô ấy cũng rất tốt.
Cô ấy cắn môi, khó khăn mở miệng: “Anh trai lớn, em là đứa bé bị ôm nhầm. Ba mẹ tìm được con gái ruột của họ rồi.”
Kỳ Mộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao có thể như thế được?”
Kiều Mạn Mạn thấy phản ứng của Kỳ Mộ, cũng giống như phản ứng của cô ấy khi nghe được chuyện này, nghĩ anh trai lớn chắc cũng chưa tiếp nhận được, nên chậm rãi giải thích với anh ta.
Phải mất một lúc lâu cô ấy mới nói rõ ràng mọi chuyện.
Kỳ Mộ lộ ra vẻ mặt đã hiểu: “Tuy bọn họ là người bình thường, gia cảnh so ra sẽ kém nhà họ Kiều, cũng có thể sẽ không cưng chiều em như nhà họ Kiều, nhưng em là con gái ruột của họ, nhất định họ cũng sẽ thích em.”
Ánh mắt anh ta ôn hòa, nhìn cô gái, hỏi: “Em sẽ được quay về với ba mẹ ruột, không tốt sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Kỳ Mộ, Kiều Mạn Mạn hơi chần chừ, không gật đầu.
Có hơi khó mở miệng.
Cho dù là ba mẹ ruột, nhưng cô ấy chưa từng gặp họ, gọi là “ba”, “mẹ”, nhưng thật ra chỉ là người dưng có quan hệ huyết thống thôi.
Nghĩ thử xem...
Cô ấy phải gọi những người chưa từng gặp mặt là “ba”, “mẹ”, phải ở cùng họ, còn phải ăn cơm cùng nhau, điều này có gì khác với việc trong nhà có người lạ chứ?
Cô ấy chưa từng gặp họ, “ba”, “mẹ” có thích cô ấy không?
Học vẽ rất tốn kém, “ba”, “mẹ” có cho cô ấy học vẽ tiếp không?
Nói không chừng còn cảm thấy cô ấy quá ngốc, không cho cô đi học.
Kiều Mạn Mạn suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Cô ấy rất sợ.
So với chuyện năm ấy vô tình nghe thấy cô ấy không phải con ruột của nhà họ Kiều còn sợ hơn.
Kỳ Mộ thu hết biểu cảm của cô ấy vào trong mắt.
Anh ta chậm rãi nói: “Chẳng qua, chú Kiều và dì Triệu thích em như vậy, nếu em vẫn muốn ở lại nhà họ Kiều không phải không được. Em cũng là con gái của họ, chắc chắn họ sẽ luyến tiếc em.”
“Mạn Mạn, em nói với chú Kiều, dì Triệu em không muốn quay về nhà họ Giang, họ cũng không thể trói em lại rồi đưa đi được.”
“Là con gái ruột thì sao? Chú Kiều, dì Triệu vốn không có tình cảm gì, đương nhiên họ sẽ thích em hơn.”
…
Cùng lúc đó, Kiều Tắc còn đang suy nghĩ “làm thế nào để Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ đều ở lại nhà họ Kiều?”.
Anh cho rằng, nếu anh không có cách tìm ra Giang Vọng Hạ trước, vậy thì cốt truyện anh thấy được có lẽ sẽ không thay đổi được.
Như anh đã thấy, 16 tuổi Giang Vọng Hạ được nhà họ Kiều tìm ra.
Cho nên, Kiều Mạn Mạn mới ở lại nhà họ Kiều.
Đúng lúc này, di động của anh truyền đến tiếng rung, lấy ra nhìn chút, là tin nhắn chuyển phát nhanh.
Quà sinh nhật anh mua cho hai em gái đã được chuyển đến.
… Quà sinh nhật?
Đợi chút.
Đột nhiên Kiều Tắc ý thức được có chỗ nào đó không đúng. Sinh nhật của Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn còn chưa tới, vẫn chưa đủ 16 tuổi nha!!!
Nói một cách khác, họ đã tìm được Giang Vọng Hạ trước cốt truyện rồi?
…
Tác giả có lời muốn nói:
Có chút chuyện ở ngoài đời, tiếp theo đây sẽ cách vài ngày đổi mới một lần QWQ.
Sorry.
Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!
Đánh giá:
Truyện Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!
Story
Chương 9: Quà sinh nhật
10.0/10 từ 45 lượt.