Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 122: Đố kỵ

214@-

"Xin lỗi." Chử Thanh Thu mở lời, trong mắt thoáng hiện vẻ bối rối, "Ta..."


 


Quả nhiên, nàng đã chẳng còn giống như trước kia, có thể dễ dàng khống chế được cảm xúc.


 


"Không sao." Cửu Anh khoát tay, đau lòng nâng miếng gà quay tội nghiệp lên, gượng cười: "Nhặt nhanh thì vẫn còn ăn được."


 


"Nàng vẫn chưa từng nói rõ với ta... chuyện năm ấy." Chử Thanh Thu cách một ngọn lửa hừng hực nhìn sang Bách Lý Thập Thất đang ríu rít cười nói, nhẹ nhàng cất tiếng.


 


"Thật ra cũng chẳng có gì." Cửu Anh xé một miếng thịt bỏ vào miệng, "Thần Tôn không hỏi cũng không sao, hoặc ngươi cứ đi hỏi Ninh Phất Y. Nàng không nói, ta cũng chẳng dám nhiều lời."


 


Ánh mắt Chử Thanh Thu run run theo ánh lửa, rồi không hỏi thêm gì nữa.


 


"Chư vị, đợi khôi phục chút nguyên khí thì hãy đi tiếp, không nên trì hoãn thêm." Đường Ôn Thư đứng dậy, giọng ôn hòa, sau đó nhìn sang Ninh Phất Y, "Phất Y, ba người các ngươi thế đơn lực bạc, chi bằng cùng chúng ta đi chung, có thêm người thì dễ phối hợp nhau hơn."


 


Ninh Phất Y còn chưa kịp trả lời, Hoa Phi Vụ đã nhảy bật dậy từ mặt đất, thô lỗ nói: "Đường bá bá, người đừng tin nữ nhân này, tránh đến lúc đó bị nàng lợi dụng!"


 


"Hoa Phi Vụ." Đường Ôn Thư trầm giọng cắt ngang, "Ta cùng Ngưng Thiên chưởng môn vốn là bạn cũ. Nhân phẩm nàng như vậy, dĩ nhiên dòng dõi do nàng dạy ra cũng chẳng thể kém được."


 


Nói xong, hắn lại nhìn Ninh Phất Y thêm lần nữa, gật gật đầu rồi dập lửa, dẫn đầu đi sâu vào trong huyệt động.


 


Ninh Phất Y chỉ mỉm cười, khóe môi khẽ cong, một lần cũng chẳng thèm liếc đến Hoa Phi Vụ.


 


Thu Diệc vẫn hôn mê, Chử Thanh Thu âm thầm thi pháp thu nàng vào trong tay áo, dáng vẻ như có tâm sự, lặng lẽ đi ở cuối đội ngũ.


 


Ninh Phất Y nhìn về phía bóng lưng nàng, đôi mắt khẽ chuyển rồi lặng lẽ bước theo.


 


Huyệt động này vốn chẳng phải do bọn họ vừa đào mà là thiên nhiên tạo thành. Sau khi bọn họ lảo đảo chạy thoát khỏi trận nham thạch, vô tình rơi xuống mới phát hiện ra bên dưới lại có thông lộ.


 


"Là ta sơ ý ngã xuống đó đấy!" Bách Lý Thập Thất có chút đắc ý.


 


Vượt qua cửa động thấp bé, trước mắt hiện ra một khe đá chưa tới độ cao một người, chẳng có dấu vết người làm ra, hẳn là do phong hóa tạo thành. Đường Ôn Thư dùng pháp lực khiến mũi kiếm tỏa sáng, rồi khom lưng dẫn đường.


 


Đi chẳng bao lâu, trước mắt bỗng sáng sủa, ngẩng đầu đã thoát khỏi khe nham thạch. Một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp xung quanh, khiến Bách Lý Thập Thất bật thốt lên một tiếng "Oa".


 


Chỉ thấy dưới chân là mặt đất khô cằn, vương vãi vài tàn tích xe ngựa, nhà cửa; xung quanh còn có vài bóng đen cao sừng sững, trông giống như kiến trúc phòng ốc.


 


Hoa Phi Vụ cũng kinh ngạc, cúi người phủi lớp bụi, moi ra một cái bình rượu đã vỡ quá nửa. Bình ấy làm bằng đất nung, kiểu dáng cổ xưa, khí tức năm tháng ập vào mặt.


 


"Chẳng lẽ đây chính là di chỉ Hiên Viên Quốc?" Hoa Phi Vụ reo lên kinh hỉ, "Vùng đất chôn vùi vạn năm, nay lại được chúng ta tìm thấy! Đại ca, huynh mau tới xem!"


 


Ninh Phất Y lúc này mới chú ý tới Hoa Phi Hoa nãy giờ vẫn luôn im lặng. Nghe Hoa Phi Vụ nói, hắn lại chẳng bước lên, chỉ đứng yên một mình trong góc.



 


Hai huynh đệ Phi Hoa Giáo này Ninh Phất Y cũng từng nghe qua. Lần trước Hoa Phi Vụ ức h**p Dung Cẩm thì nàng từng gặp, còn vị huynh trưởng Hoa Phi Hoa này thì là lần đầu tiên diện kiến.


 


Người này y phục chỉnh tề, tác phong trầm ổn.


 


"Dưới đất có vết bánh xe." Đường Ôn Thư lên tiếng, kéo lại sự chú ý của Ninh Phất Y, "Chỗ này mấy vạn năm trước hẳn từng là một con phố phồn hoa, chỉ là trong một đêm đã gặp phải đại nạn khiến thành trì sụp đổ, để lại cảnh tường đổ vách nát này."


 


"Xem ra chúng ta đã tìm đúng chỗ rồi." Liễu Văn Trúc cũng cúi người quệt một chút bụi, rồi triệu ra một điểm sáng, soi rọi về phía trước tối đen.


 


Cả đoàn im lặng tiến bước, dọc đường toàn là dấu tích hiển lộ cảnh tượng mấy vạn năm trước, có vật còn bảo tồn hoàn chỉnh, có vật thì đã chẳng nhận ra hình dáng.


 


May là nơi đây không gió không nước, diện mạo thành trì cơ bản vẫn còn có thể phân biệt.


 


"Các người nhìn kìa, đó là cái gì!" Một đệ tử Thiên Huyền Kiếm Tông bỗng thất thanh, sợ hãi lùi liên tục, may mà Đường Ôn Thư đứng phía sau đã xách cổ áo hắn, nặng nề ném ra xa.


 


"Không ổn, lại là tà khí dày đặc! Mọi người cẩn thận!" Đường Ôn Thư vừa dứt lời liền kết ấn, hai tay áo mang theo luồng gió, rồi kết giới như sóng nước màu xanh nhạt từ đỉnh đầu hắn mở ra, bao phủ mọi người.


 


Ninh Phất Y ngẩng mắt nhìn, chỉ thấy phía trước chẳng biết từ lúc nào đã dâng lên tà khí, trông như khói đen cuồn cuộn, tựa như một con nhuyễn trùng khổng lồ đang từng chút một nuốt chửng tường thành đổ nát.


 


Chử Thanh Thu lúc này cũng tung tay áo, cơn gió dữ dội tức khắc quét ngang, thổi thẳng vào màn tà khí nồng đậm. Nhưng tà khí kia dường như có thể nuốt trọn vạn vật, cơn gió chỉ đẩy lui nó được đôi chút, rất nhanh đã cuộn trở lại.


 


Chúng nhân thấy nàng dung nhan thanh lệ mà lặng lẽ, chẳng ai ngờ được tu vi lại thâm hậu đến thế, khiến Bách Lý Thập Thất mừng rỡ vỗ tay: "Không ngờ Tô cô nương tiên lực lại lợi hại như vậy!"


 


"Lợi hại cái rắm, tà khí này chẳng tan đi được!" Hoa Phi Vụ sợ đến lắp bắp, bộ dạng phóng túng ngày thường biến mất sạch, nói năng cũng chẳng giữ mồm.


 


Ninh Phất Y khẽ chau mày, lặng lẽ b*n r* một đạo khí lưu, đẩy cả người hắn về phía tà khí. Hoa Phi Vụ hoảng hốt kêu gào, may mà lúc bay ngang qua Hoa Phi Hoa thì được kéo lại, nếu không đã bổ thẳng vào trong.


 


Nhưng tình thế cấp bách, chẳng ai còn tâm trí chú ý đến hắn. Cửu Anh nói: "Tà khí này gió chẳng thổi động, lửa chẳng đốt được, ngay cả kết giới cũng vô hiệu, biết làm sao bây giờ?"


 


"Đừng hoảng. Đây tuy là tà khí nhưng khác với lúc ở bên ngoài, sẽ không ăn mòn thân thể con người." Giọng Chử Thanh Thu tỉnh táo vang lên bên tai.


 


"Mau nín thở!" Ninh Phất Y chợt quát lên. Đợi mọi người theo bản năng nghe theo, màn tà khí đã đột nhiên từ trên trời ụp xuống, nuốt chửng lấy tất cả.


 


Quanh tai Ninh Phất Y bỗng nhiên tĩnh lặng, tiếng nói của những người khác đều tan biến. Đến khi mở mắt, nàng đã đứng giữa biển tà khí, giơ tay ra cũng chỉ thấy lòng bàn tay mơ hồ.


 


Đúng lúc ấy, khói đen phía sau đột nhiên tản ra, Ninh Phất Y lập tức xuất ra Nga Mi Thứ đánh ngang sang. Tiếng binh khí va chạm trong trẻo vang lên, cả hai vội vàng thu lại pháp khí.


 


Cổ tay Ninh Phất Y bị chấn đến tê dại, nàng lắc lắc tay, rồi gật đầu: "Là ngươi."


 


Người kia là Liễu Văn Trúc. Lúc này nàng đã đứng rất gần, đủ để nhận ra bóng dáng Ninh Phất Y, cũng gật gật đầu: "Những người khác không biết đang ở đâu."


 


Lời vừa dứt, Ninh Phất Y qua khóe mắt chợt bắt gặp một bóng đen, lập tức kéo Liễu Văn Trúc ra sau lưng, kết giới màu hồng phấn trào dâng từ lòng bàn tay, hóa giải thế công của bóng đen.



Bóng đen thoáng chốc tan biến. Nhưng chỉ sau một nhịp thở, nó lại từ trên đầu bổ xuống. Ninh Phất Y lập tức vung Nga Mi Thứ, mũi nhọn mang theo điện quang màu hồng phấn bay vào tà khí, mang theo tiếng gầm của cự thú rồi quay trở lại tay nàng.


 


Ninh Phất Y cúi mắt xuống nhìn, Nga Mi Thứ bóng loáng nay đã loang lổ máu tanh nồng nặc.


 


Nàng cau mày hất vết máu đi, lại nghe Liễu Văn Trúc quát khẽ: "Y Y, cẩn thận!"


 


Thiên Cân Chùy khổng lồ vút qua sát người, đập trúng bóng đen phía sau, vang lên một tiếng giòn tan.


 


"Ngươi không sao chứ?" Giọng Liễu Văn Trúc dịu dàng, giờ phút này lại run rẩy, quen thuộc đến nao lòng. Ninh Phất Y chỉ đáp một câu "Không sao."


 


Liễu Văn Trúc khẽ thở ra, sau đó hai người quay lưng áp vào nhau, đề phòng những bóng đen không biết sẽ từ đâu sẽ đánh úp tới.


 


"Oán khí cực nặng, như lệ quỷ vậy." Ninh Phất Y mân mê Nga Mi Thứ, lắng nghe phương vị.


 


"Y Y." Liễu Văn Trúc sau lưng nàng bỗng khẽ gọi, giọng nhẹ như cánh hồng, "Ta rất nhớ ngươi."


 


Ngón tay Ninh Phất Y vô ý bị Nga Mi Thứ cứa qua, nàng rút tay về, khẽ nói: "Ta hiện tại thực sự đã có dính dáng với ma, ngươi không oán ta sao?"


 


Liễu Văn Trúc ngừng lại nửa chừng, rồi mới lắc đầu: "Chúng ta từng hẹn sẽ đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau, sao ta có thể oán ngươi?"


 


Ninh Phất Y nghe lời ấy, lòng chợt buông lỏng, khóe môi dần loang nụ cười. Đúng lúc bóng đen lại từ trên đầu ập xuống, nàng liền lập tức dẫn thiên lôi giáng xuống, toàn bộ lực đạo dồn cả vào tia sét, đánh nát bóng đen thành tro.


 


Lực quá mạnh khiến Liễu Văn Trúc hốt hoảng bật kêu khẽ một tiếng.


 


"Y Y, ngươi đã có thể trong chớp mắt tiêu diệt nó, vậy sao khi nãy lại không ra tay!" Liễu Văn Trúc ôm lấy ngực nói.


 


"Vì đã mấy chục năm không gặp, ta muốn cùng ngươi nói thêm vài câu." Ninh Phất Y vung tay xua đi trọc khí do bóng đen nổ tung, mỉm cười đáp.


 


Liễu Văn Trúc ngẩn ra rồi bật cười, giọng dịu dàng, lắc đầu: "Ngươi quả nhiên vẫn y như xưa."


 


Lúc này, từ trong tà khí truyền đến một tiếng gọi yếu ớt. Liễu Văn Trúc nheo mắt nhìn: "Hình như là Đường chưởng môn, Y Y, chúng ta mau qua đó!"


 


Hai người lần theo thanh âm, đi không bao lâu thì va ngay vào Đường Ôn Thư. Hắn đang bảo vệ môn hạ, một chiêu kiếm vừa bổ xuống, chém lệ quỷ tan nát dưới đất.


 


"Đường chưởng môn, những người khác đâu?" Liễu Văn Trúc lớn tiếng hỏi, gọi mấy lần mới có tiếng đáp lại.


 


"Trừ mấy người Phất Y mang theo, còn lại đều ở đây!" Đường Ôn Thư vốn vẫn ôn nhuận nhỏ nhẹ, nay phải gắng sức gào to, "Hoa Phi Vụ biến mất rồi!"


 


Ninh Phất Y nghe tin Chử Thanh Thu và Cửu Anh không có mặt, tim liền siết chặt. Nàng vội đẩy Liễu Văn Trúc về phía Đường Ôn Thư, cao giọng: "Làm phiền Đường chưởng môn chiếu cố Văn Trúc, ta đi tìm họ!"


 


Dứt lời, chẳng đợi ai kịp phản ứng, nàng đã quay người lao vào màn tà khí, bóng dáng biến mất.


 



 


Mấy lần nàng đụng phải vách đất tường gạch, nhờ đó mới xác định mình đã lạc vào một khu nhà dân. Vừa muốn quay lại đường lớn, tầm mắt bỗng trở nên rõ hơn.


 


Tuy chưa hoàn toàn, nhưng cũng đủ để thấy được vật thể cách đó năm bước.


 


Quả thật nàng đang ở trong một sân viện đổ nát. Tường bao đã chẳng còn ra hình dạng, nhưng gian nhà vẫn còn nguyên, thậm chí trên cánh cửa gỗ vẫn thấy rõ đồ đằng cổ xưa.


 


*Đồ đằng = vật tổ, totem, biểu tượng của tổ tiên.


 


Nàng bước tới gần, thấy trên đồ đằng vẽ một người tay cầm pháp trượng, từng sợi tóc là vô số hắc xà vặn vẹo bốn phương tám hướng.


 


Bên trong vọng ra những âm thanh kỳ dị. Ninh Phất Y ghé tai, lập tức "chậc" một tiếng, vội vàng dời đi lỗ tai, chẳng muốn nghe mấy âm thanh dơ bẩn ấy.


 


Trong màn tà khí này, tuyệt không thể có người còn tâm tình vui thú. Đã không phải người, tất nhiên là quỷ. Ninh Phất Y lắc đầu, định rời đi, nhưng cúi mắt lại thấy có hàng dấu chân.


 


Dấu chân nhẹ hẫng, như chỉ lướt qua mặt đất. Bàn chân nhỏ nhắn, có lẽ là của một nữ nhân.


 


"Chử Thanh Thu?" Ninh Phất Y liền gọi lớn. Không thấy đáp lại, nàng lập tức đẩy cánh cửa mục nát, dậm chân bước vào.


 


Trong sảnh đường phủ đầy bụi đất, Ninh Phất Y che mũi nhìn sang, quả nhiên thấy hai con nữ quỷ đang quấn lấy nhau làm chuyện kia ở nơi góc phòng. Cặp thân thể trắng toát lại phảng phất vài phần diễm tình, vừa ngửi thấy khí tức Ninh Phất Y, chúng liền ngẩng đầu, bốn con mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm.


 


"Đừng bận tâm ta, các ngươi cứ tiếp tục." Ninh Phất Y che mũi, khoát tay nói.


 


Quỷ nữ nghe vậy, quả nhiên lại cúi đầu tiếp tục. Ninh Phất Y lập tức quay đi, chẳng buồn liếc thêm, vòng qua chúng tiến vào phòng trong.


 


Quả nhiên, nữ nhân đang ở đó. Nhưng thần sắc dường như khác lạ, đứng ngây người nhìn xuống đất. Thấy Ninh Phất Y vào, nàng liền vung tay áo che khóe mắt, rồi xoay người đưa lưng lại phía nàng.


 


"Ngươi tới rồi." Chử Thanh Thu nói.


 


"Ta tới tìm ngươi. Cửu Anh đâu?" Ninh Phất Y bước nhanh đến sau lưng nàng, ngập ngừng, "Sao ngươi lại ở đây?"


 


"Ta nguyện ý tránh đi, thì đã sao." Chử Thanh Thu khoanh tay sau lưng, giọng điệu kỳ quái, "Ngươi tự có người ngươi muốn che chở bảo vệ. Tu vi ta cao hơn nàng gấp bội, chẳng cần ngươi hao tâm tổn trí."


 


Ninh Phất Y vừa bối rối vừa nổi lên lửa giận, đưa tay muốn kéo nàng lại: "Ngươi rốt cuộc đang nói vớ vẩn gì vậy?"


 


Một kéo ấy chẳng khiến Chử Thanh Thu quay lại, mà ngược lại làm lỏng áo ngoài, còn đổi lấy một cú đẩy mạnh. Ninh Phất Y lưng va sầm vào tường đất, nghe một tiếng "bịch" nặng nề vang lên.


 


"Ta đã nói, bây giờ ta không phải là đệ tử dưới tay ngươi, cũng chẳng nguyện làm vãn bối của ngươi, thế mà ngươi vẫn cứ bày ra dáng vẻ bề trên mà trách mắng ta. Chử Thanh Thu, rốt cuộc ngươi coi ta là gì!" Ninh Phất Y nghiến răng, lời nói không còn kìm giữ, như pháo nổ một châm là bùng.


 


"Thế còn ngươi, ngươi lại coi ta là gì?" Chử Thanh Thu bất ngờ xoay người, khóe mắt như hoa rơi, oán hận hiện rõ.


 


Nàng nắm chặt lấy vạt áo Ninh Phất Y, ép nàng chặt vào tường: "Ngươi vừa mới thề độc, nay lại mắt đi mày lại với nữ nhân khác. Nàng cứu mạng ngươi, còn ta lại là tội nhân khiến ngươi gặp nạn. Nàng thân mật gọi ngươi một tiếng 'tỷ tỷ', còn ta... ngay cả một tiếng 'Y Y' cũng phải cân nhắc mấy lần mới dám gọi!"



"Nàng dịu dàng như nước, còn ta khô khan ít lời, ngươi sớm đã chán ghét ta rồi phải không!" Giọng nàng vút cao.


 


Ninh Phất Y làm sao tin được những lời này là do nàng thốt ra, trong đầu nhất thời hỗn loạn, lệ khí dâng đầy, chợt đoạt lấy cánh tay nàng, xoay người ép sát nàng vào vách tường .


 


Ninh Phất Y không giữ lại chút sức lực nào, đến mức cả gian nhà cũng khẽ rung lên.


 


Bên ngoài, hai con nữ quỷ chợt ngừng th* d*c, hiếu kỳ ngoái sang xem là có gì, nhưng lập tức bị tiếng quát giận dữ của Ninh Phất Y đe dọa: "Lo việc của các ngươi đi!" Khiến chúng cuống quýt cắm đầu làm tiếp, động tĩnh còn ầm ĩ hơn ban nãy.


 


"Ngươi đang nói đến Bách Lý Thập Thất sao?" Ninh Phất Y ghì chặt cổ tay nàng lên tường, cổ tay trắng nõn áp trên nền đất xám càng lộ vẻ yếu mềm đẹp đẽ.


 


"Buông ra." Cổ họng Chử Thanh Thu nghẹn cứng, gân cổ phập phồng, gằn lên từng tiếng.


 


Ninh Phất Y kề sát, hơi thở phả ra cũng mang theo giận dữ: "Nếu ta không buông, ngươi lại muốn giáo huấn ta sao?"


 


Khóe mắt Chử Thanh Thu đỏ hoe, trong đôi mắt phượng của nữ tử ánh lên lệ khí khiến nàng vừa đau lòng vừa tuyệt vọng. Nàng cắn răng nói: "Ninh Phất Y, ngươi thả ta ra!"


 


Lời vừa dứt, toàn thân Ninh Phất Y khựng lại, thần trí vừa mất đi chợt một lần nữa ùa về. Nàng kinh ngạc nhìn trân trối người đang bị mình kìm chặt, hoảng hốt buông tay.


 


Cánh tay Chử Thanh Thu rũ xuống, lồng ngực phập phồng, giọt lệ dồn nén bấy lâu rốt cuộc rơi khỏi khóe mắt.


 


"Thì ra tà khí này không độc không hại, những sẽ lại có hiệu quả như vậy." Ninh Phất Y lắc mạnh đầu, ổn định lại thần trí, nhưng khi nhìn về phía Chử Thanh Thu, tâm thần lại rối loạn.


 


Nàng chưa từng thấy Chử Thanh Thu biểu tình uất ức như thế, tựa hoa rơi trong mưa, cô tịch chẳng nơi nương vào.


 


Chử Thanh Thu không nói gì, chỉ từ tay áo lấy ra một viên đan dược màu xanh, khẽ nói: "Thanh Tâm Hoàn, chỉ còn một viên."


 


Nói rồi, nàng đưa tay nhét viên thuốc vào môi Ninh Phất Y. Mùi dược hương thanh nhã lan khắp đầu lưỡi, Ninh Phất Y chẳng nói gì, chỉ bất ngờ nghiêng người, khẽ hôn lên môi nàng.


 


Thuốc theo nụ hôn mà được đưa ngược trở lại vào miệng Chử Thanh Thu, chậm rãi gột bỏ độc hại của tà khí. Khi cảm thấy hơi thở của nàng đã ổn định, Ninh Phất Y mới kết thúc nụ hôn.


 


"Ta không nên trách mắng ngươi." Chử Thanh Thu nói, "Ta muốn đối xử tốt với ngươi, nhưng thói quen cứ như cũ, bất giác lại làm vậy."


 


"Thật ra ta cũng chẳng để tâm nhiều, đều do tà khí này thôi, khiến oán hận phóng đại." Ninh Phất Y không quen nghe nàng nói những lời ấy, khẽ đáp.


 


"Ta dường như càng lúc càng không thể khống chế tâm thần. Nếu là ngày thường, chút tà khí này chẳng ảnh hưởng được ta." Chử Thanh Thu nhắm chặt mắt.


 


"Nhưng thật ra, vừa rồi tuy ta có cực đoan, nhưng lời nói đều là từ đáy lòng. Nha đầu ấy lanh lợi đáng yêu, ta không ghét nàng, nhưng lại thấy nàng hơn ta. Cho nên, mỗi lần thấy ánh mắt nàng hâm mộ nghiêng về phía ngươi, nơi này..." Nàng khẽ đặt tay lên ngực, "liền như sinh ra một con sâu ghen tị, gặm nhắm mãi không yên, ảm đạm khó chịu vô cùng."


 


Chử Thanh Thu giống như bất đắc dĩ với chính mình, nàng ngẩng mắt, khẽ cười mỏi mệt: "Y Y, ta không thích dáng vẻ như thế này của mình."


 


Rồi nàng vòng tay ôm lấy eo Ninh Phất Y siết chặt, kéo người sát lại, dựa hẳn vào lòng.


 


"Cũng sợ ngươi chán ghét ta."


Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện Truyện Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện Story Chương 122: Đố kỵ
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...