Sổ Tay An Toàn Lao Động
Chương 57: Không biết nấu ăn
Lâm cún con bị bỏ lại trên bờ còn bị người ta dòm ngó, những người khác đều đã nhảy xuống biển, cậu đứng trên bờ nhìn ánh hoàng hôn dần buông, ngửi mùi gió biển mằn mặn, nhìn về ba trọng tài đang nhìn cậu cười tủm tỉm.
Ba trọng tài là ba người đàn ông với hình dạng khác nhau, ánh mắt đều đổ dồn vào Lâm Chiếu Hạc, còn "chậc chậc chậc" với cậu muốn lừa cậu qua.
Nhưng Lâm Chiếu Hạc không phải chó thật, thế là cậu khinh thường "hừ" một tiếng rồi ngoắt đầu sang chỗ khác.
"A a a bé cún con đáng yêu quá!"
"Hay là nhường cho tôi đi, ông nuôi con mình còn chưa xong mà còn muốn nuôi chó?"
"Con tôi xứng để so sánh với bé cún đáng yêu này sao?"
Có lẽ là mọi người thường thấy những thú cưng với hình thù kỳ quái nên cún con lông xù mềm mại đã trở thành vạn người mê trong khu dung hợp.
Bên kia ba người đã tiến vào khu nước sâu, kỹ năng bơi lội của anh Lý rất tốt, vào nước như sân nhà của mình, anh vốn không cần lấy hơi cũng không cần dựa vào bất kỳ công cụ nào mà đã lặn xuống hơn mười mấy mét, hai cái đùi như đuôi cá uốn lượn mềm mại tao nhã trong nước.
Trang Lạc và Lâm Yên theo sát phía sau, Trang Lạc thì không biết, Lâm Yên có thể nín thở được hơn nửa tiếng, chức năng cơ thể anh ta có thể chống lại áp lực của nước biển, hai người đi theo sau lưng anh Lý cũng không hề nhọc nhằn.
Xung quanh bọn họ cũng lác đác vài người dự thi, mọi người ai nấy đều có các khác nhau, đều thuận lợi đến khu sinh sống của Quất Hựu.
Trên mỏm đá ngầm mọc vô số tảo biển và các loài sinh vật khác, những tảo biển này khác với tảo biển bình thường, màu sắc khác nhau, có vẻ rất nguy hiểm. Lâm Yên nhìn thấy Quất Hựu, đang muốn tiến lên thì bị anh Lý ngăn cản.
"Cơ thể cậu có thể chống lại độc tính?" Anh Lý sử dụng sóng âm đặc biệt nên có thể dễ dàng giao tiếp với bọn họ.
Lâm Yên nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói mình cũng không biết là có được hay không.
"Vậy bỏ đi." Anh Lý nói: "Tôi khuyên cậu đừng đi thử, tôi đã thử loại độc này một lần rồi, đau muốn chết, nửa tháng sau độc tính mới dần tan... chắc chắn sẽ chậm vòng tranh tài."
Lúc bọn họ nói chuyện đã có người không sợ chết mà xông đến, lúc này Lâm Yên mới phát hiện những thứ kia vốn không phải là tảo biển mà giống như sinh vật sống hơn, màu sắc trên người bọn chúng đã thể hiện mức độ nguy hiểm, người xui xẻo không sợ chết kia vừa trúng một đòn, cơ thể như mất kiểm soát lao ra bốn phía xung quanh, Lâm Yên thấy mặt gã đã vặn vẹo, cơ thể không ngừng co giật, có vẻ như sẽ bất tỉnh bất kỳ lúc nào.
Anh Lý đồng cảm: "Nếu cậu không sợ đau thì mùi vị bọn chúng cũng không tệ..."
Lâm Yên lắc đầu, tỏ vẻ mình không có hứng thú ăn sinh vật này.
Anh Lý nhún vai, ba người tiếp tục tiến về phía trước, bơi được một lúc thì số lượng tảo biển dần thưa thớt đi nhưng rõ ràng số lượng Quất Hựu không nhiều như ban nãy, Lâm Yên đánh giá xung quanh, không có một con nào.
"Bọn chúng thích lẩn trong cát." Anh Lý giải thích: "Chúng ta xuống cát tìm, nhất đỉnh phải cẩn thận, bình thường Quất Hựu sinh sống với một số sinh vật có độc tính cao... Sau khi tìm thấy thì nhất định không được dùng tay bắt mà phải trực tiếp tiêu diệt, sau khi xác nhận đã chết rồi thì mới được chạm vào."
Lâm Yên đáp được.
Nhưng dù đã cẩn thận nhưng vẫn khó tránh những chuyện bất ngờ.
Lâm Yên quan sát mặt cát cẩn thận, muốn xới cát lên để tìm kiếm, ai ngờ lúc vừa chạm vào một bãi cát thì vô tình chạm vào thứ gì đó, đột nhiên dưới lớp cát có một cái miệng lớn hiện ra, nháy mắt cả người anh ta đã bị nuốt trọn.
Trang Lạc thấy vậy nhíu mày, đang muốn tiến lên giúp thì bị anh Lý ngăn cản.
"Không sao đâu." Anh Lý nói: "Cá đó không có độc, không thể làm tổn thương Lâm Yên, ngược lại phải cẩn thận với những thứ nhỏ."
Quả nhiên con cá kia nuốt Lâm Yên chưa được bao lâu thì cơ thể đã bắt đầu quay cuồng, một tia sáng bén nhọn phát ra từ bụng cá rồi nhanh chóng tách cơ thể nó thành hai nửa. Cả người Lâm Yên toàn máu, anh ta nhảy ra khỏi bụng thoạt nhìn cơ hơi chật vật nhưng may là không hề bị thương.
Trang Lạc thấy Lâm Yên không sao thì cũng không để ý đến anh ta nữa, bắt đầu tìm kiếm con mồi của mình. Hắn di chuyển cơ thể nhanh thoăn thoắt như cá bơi trong nước, nhanh chóng tìm kiếm được mục tiêu trong đất cát, một con Quất Hựu màu nhạt đang ẩn nấp bên dưới, dường như đúng là thứ mà mọi người đang tìm.
Trang Lạc rút dao găm ra đâm mạnh xuống Quất Hựu, tốc độ của hắn cực nhanh, không hề bị lực nước cản trở, một giây sau màu đỏ hòa lẫn vào làn nước, hắn thu dao găm lại rồi nhìn Quất Hựu vừa bị đâm.
Nó vừa bị dao đâm trúng nhưng vẫn chưa ngỏm, cơ thể không ngừng giãy giụa, muốn dùng đuôi của mình để tấn công Trang Lạc nhưng làm sao hắn để nó toại nguyện được, Trang Lạc lại chém xuống, chặt đứt hết đuôi.
"Đừng!!" Anh Lý nhìn mà không kịp nhắc, chỉ có thể đau lòng nói: "Đừng làm đứt đuôi..."
Trang Lạc: ?
Anh Lý nói: "Đây là bộ phận ngon nhất của Quất Hựu... Cậu chặt đứt đuôi rồi chắc chắn không đạt yêu cầu."
Sao cậu không nói sớm, Trang Lạc lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Tôi còn chưa kịp nói." Anh Lý nào biết Trang Lạc lại nhanh như vậy: "Bỏ đi, tiếp tục tìm thôi."
Ba người lại tiếp tục tìm kiếm, trong lúc đó xung quanh bọn họ đã có thêm vài người, những người này như đang vô tình tìm kiếm xung quanh bọn họ, thỉnh thoảng còn ngoi lên lấy hơi, nhìn thì có vẻ không có gì khác thường nhưng anh Lý lại liếc mắt nhìn Trang Lạc một cái.
Đều là người từng trải nên Trang Lạc và Lâm Yên ngầm hiểu, họ cũng để ý hơn.
Vận may của Lâm Yên cũng đến rất nhanh, lúc đang cẩn thận tìm trong cát thì lại phát hiện ra tung tích của Quất Hựu, môi trường dưới nước cũng không ảnh hưởng đến động tác của anh ta, anh ta vẫn rất nhanh, vừa phát hiện ra là đã rút dao găm ra ngoài.
Máu tươi hòa vào trong nước, Quất Hựu bị Lâm Yên bắt được. Anh ta còn chưa kịp vui vẻ thì đám người xung quanh đã hành động.
Trong đó có một người có tốc độ cực nhanh, giống như viên đạn xuyên qua làn nước, thoáng cái đã xông đến trước mặt, người kia đưa tay muốn cướp lấy Quất Hựu trên dao găm của Lâm Yên thì bất ngờ phát hiện chỉ trong thời gian ngắn mà người trẻ tuổi nhìn vô hại trước mặt này đã kịp phản ứng.
Cổ tay hắn ta bị tóm lấy, lực không mạnh nhưng lại không thể động đậy được, hắn ta nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy có hai đôi mắt đang lặng lẽ nhìn chằm chằm mình.
Trong nước Lâm Yên không thể nói ra thành lời, miệng phun ra mấy cái bong bóng, thành tâm biểu đạt suy nghĩ của mình.
Người đến cướp đồ không ngờ mình hiểu thật, hình như Lâm Yên đang nói hành vi như vậy là xấu nhưng anh ta cũng không hề tức giận, người cướp đồ nhìn thấy vẻ thiện ý này thì thẹn quá hóa giận, thầm nghĩ giả vờ tốt bụng làm cái gì?! Tay kia đã rút vũ khí ra muốn đâm Lâm Yên nhưng anh ta đã nghiêng người né tránh.
Nếu đổi lại là anh Lý và Trang Lạc thì có lẽ người này đã chết rồi, sao có thể thánh mẫu như Lâm Yên được, anh ta né đòn tấn công nhưng vẫn không giận dữ, ánh mắt đồng cảm đầy quan tâm như đang hỏi làm vậy thì có thắng được vòng tranh tài lần này không?
Người này đã bị ánh mắt của Lâm Yên làm cho phát điên, hận không thể đâm chết Lâm Yên ngay lập tức, hắn ta giận dữ rút dao ra nhưng càng vội càng hỏng bét.
Lâm Yên dễ dàng né tránh tất cả đòn tấn công, vừa né vừa nhìn hắn ta đầy chân thành, tay cầm Quất Hựu lắc lư như đang nói nếu cậu thực sự muốn con cá này thì cũng không phải là không cho được...
Tuổi của người kia cũng không lớn, nhìn vẫn còn trẻ con, thấy vẻ mặt của Lâm Yên thì phản ứng càng dữ dội hơn, dù đang ở trong nước thì cũng có thể thấy hốc mắt cậu ta đỏ hoe, thậm chí cậu ta còn hận tại sao mình lại có thể hiểu được ý mà Lâm Yên muốn nói, nếu không phải không nói chuyện được thì nhất định cậu ta sẽ căm hận gào thét lên: "Tôi không cần anh thương hại!!"
Lâm Yên nhìn mắt cậu ta đột nhiên đỏ lên thì luống cuống đưa cá sang, ra hiệu cá này cho cậu ta, đừng khóc nữa.
Tên nhóc hất con cá ra, hừ một cái rồi nghiêng đầu quay sang chỗ khác, vẻ mặt như đang nói tôi không cần con cá gớm ghiếc của anh.
Lâm Yên khó hiểu: "?" Vậy cậu tới để làm gì?
Lúc hai người đang ẩu đả thì một làn sóng lớn ập đến, nước biển vốn đang im ắng thoáng cái đã đục ngầu, con sóng lớn đã đẩy mọi người ra xa.
"Là tên chó chết nào làm!!" Anh Lý nhìn nước bị khuấy lên thì nổi giận, anh ổn định cơ thể rồi nhanh chóng lao vào trong màn nước đục tìm ra kẻ cầm đầu... Một người cầm một khẩu pháo to đang nhếch miệng cười, trên hông hắn ta treo một con Quất Hựu tươi, xem ra là tự bắt được nên dự định làm loạn tầm nhìn của người chơi khác. Hắn ta không chút do dự mà di chuyển khẩu pháo, lại bắn thêm một phát nữa, nước biển vốn đã đục ngầu nay lại tạo thành một vòng xoáy lớn, đừng nói đến Quất Hựu, tất cả các loài cá đều bị cuốn vào trong.
Anh Lý tức giận đến mức chửi ầm lên rồi xông thẳng về phía người kia, người kia đã chuẩn bị từ sớm, hắn ta xoay người chạy, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Anh Lý nhếch miệng, nhe rằng cười nói: "Bây giờ mới biết chạy sao?" Anh vọt đến, cơ thể hóa thành một bóng đen, trong nháy mắt đã đến trước mặt tên khiêng pháo, đạp hắn ta ra xa.
Người này không ngờ tốc độ của anh Lý lại nhanh như vậy, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác đã biến thành hoảng sợ, hắn ta vội vàng khiêng khẩu pháo lên rồi bắn về phía anh Lý, hắn ta biết sức mạnh của khẩu pháo này, ở khoảng cách bình thường thì có thể bắn những nhân vật giả tưởng thành tro.
Đáng tiếc là anh Lý cũng không phải nhân vật giả tưởng bình thường, anh hé môi hiện ra hàm răng bén nhọn, sau đó hóa thành một cái hố đen trực tiếp nuốt đạn pháo chưa kịp cháy vào bụng. Sau khi ăn xong còn không quên ợ một cái.
Người đàn ông nhìn mà choáng váng, run giọng nói: "Anh, anh là..."
Anh Lý nói: "Còn không? Không còn thì tao sẽ ra tay."
Người đàn ông kêu gào thảm thiết: "Đại ca em sai rồi!!"
Lúc này hối lỗi cũng đã muộn, anh Lý đưa tay bóp cổ hắn ta, đánh giá cẩn thận: "Xem ra không thể ăn được, chậc, thật đáng ghét."
Người đàn ông đau khổ giãy giụa, không thể thoát khỏi sức mạnh của anh Lý.
Anh Lý nhìn một lát, đánh giá người trước mặt không phải là nguyên liệu nấu ăn ngon lành gì thì cũng mất hứng thú, anh kéo Quất Hựu bên hông hắn ta ra rồi ném hắn ta sang một bên: "Không còn tác dụng gì."
Người đàn ông bị ném mạnh đến mức mắt nổ đom đóm, suýt chút đã ngất xỉu.
Vì hắn ta gây rối nên xung quanh loạn xạ cả lên, anh Lý tìm một lúc lâu vẫn không thấy Trang Lạc và Lâm Yên nên cũng lười tìm mà tự lên bờ trước, dù sao dựa vào thực lực của hai người thì vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Thực sự là vậy, Trang Lạc cũng không bị ảnh hưởng nhiều, sau chấn động Quất Hựu lại bơi ra khiến hắn có cơ hội bơi vào trong làn nước đục, nhắm mắt định thần một lát rồi tìm được mục tiêu của mình.
Lâm Chiếu Hạc ở trên bờ buồn chán chờ đợi, chợt cảm thấy trên người mình như được phủ một lớp lụa mỏng, vừa mỏng vừa mềm, dường như không hề có ác ý nhưng cơ thể lại cứng ngắt không di chuyển được.
Cũng may cảm giác này chỉ xảy ra trong thoáng chốc rồi lại khôi phục bình thường, nhưng mọi người lại hơi sợ hãi, Lâm Chiếu Hạc nghe thấy người dẫn chương trình đang thì thầm thảo luận, nói đây là năng lượng của ai, lẽ nào năm nay mời ban giám khảo khó?
Một giây sau, Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy Trang Lạc và anh Lý xuất hiện ở bờ biển, hai người đều ướt sũng nhưng cũng không hề nhếch nhác chật vật, trong tay cầm một con Quất Hựu có chín cái đuôi cá lớn.
Sếp! Về rồi! Lâm Chiếu Hạc vẫy đuôi nhỏ chào đón sếp nhà mình trở về.
"Ừm, bé cún con ngoan ngoãn chờ tôi sao?" Trang Lạc cúi người xoa đầu Lâm Chiếu Hạc.
Đúng vậy đúng vậy, Lâm Chiếu Hạc vẫn rất vui vẻ.
Anh Lý bên cạnh như đang suy nghĩ gì đó, nói Lâm Chiếu Hạc nhìn giống như đã hoàn toàn nhập vai này rồi.
Nụ cười của Lâm Chiếu Hạc cứng đờ. Đọc Full Tại Truyenfull.vison
"Nhưng cũng chỉ là di chứng của thuật giả kim thôi." Anh Lý nói: "Nếu quá lâu mà không biến trở lại thì người sẽ dần đồng hóa với chó, xem tiến độ này của cậu thì có lẽ qua một hai tháng nữa sẽ là một bé cún con hàng thật giá thật."
Lâm Chiếu Hạc lập tức chấn động, nói chúng ta mau đẩy nhanh tiến độ đi, cuộc sống rất đáng quý, cậu không muốn phiền sếp sau này còn phải đưa cậu đi tiêm vaccine đâu.
Lâm Yên cũng đã quay về, anh ta còn bế công chúa một cậu thiếu niên, chính là người vừa nãy muốn cướp cá của anh ta. Thiếu niên không may mắn lắm nên bị pháo bắn trúng bất tỉnh, được Lâm Yên ôm lên bờ, sau khi sơ cứu xong thì mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy mặt Lâm Yên lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì..."
"Vừa nãy có vài chuyện bất ngờ, cậu bị ngất xỉu." Lâm Yên dịu dàng giải thích.
"Anh đã cứu tôi à?" Thiếu niên có hơi kinh ngạc.
"Không hẳn." Lâm Yên nói: "Cậu cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là thuận tiện nên tôi đưa cậu ra ngoài mà thôi."
Thiếu niên nói: "Vậy, vậy cá của tôi phải làm sao bây giờ, tôi còn muốn đi đến tầng thứ hai nữa!" Cậu ta ngồi dậy, giọng khàn hơn: "Ai bảo anh đưa tôi lên! Tôi phải xuống thêm lần nữa!"
Những người xung quanh nghe cậu ta nói thì đều nhíu mày, có lẽ là không ngờ còn có người không biết tốt xấu như vậy, người ta đã có lòng cứu mình mà lại không biết cảm ơn.
Đổi lại là người khác thì có lẽ đã chửi mắng rồi, nhưng người đang chịu chỉ trích lại là thánh mẫu Lâm Yên.
Cho nên Lâm Yên chỉ hơi do dự một lát rồi đưa Quất Hựu sang cho cậu ta: "Cậu bị thương không thể đi được, tôi cho cậu cá của tôi, tôi sẽ đi xuống lần nữa."
Thiếu niên ngẩn người.
Lâm Yên thấy cậu ta không phản ứng thì muốn nhét cá vào trong tay cậu ta nhưng không thể nhét được, thiếu niên không muốn lấy, cậu ta nức nở: "Tôi không muốn... con cá thối của anh." Cậu ta lau mặt, dữ tợn nói tiếp: "Anh cầm đi đi, tôi không cần thứ mà anh đã chạm vào đâu!"
Lúc này còn 5 phút nữa là kết thúc vòng tranh tài, đi xuống bắt cá chắc chắn không kịp nữa, thiếu niên nói mình không lấy đồ bố thí, muốn Lâm Yên vứt lòng thương hại kia đi. Lâm Yên bị cậu ta nói một trận thì có hơi luống cuống, thầm nói ban đầu không phải cậu muốn cướp hay sao.
Thiếu niên gào lên: "Cướp thì cũng là dựa vào bản thân của mình!"
Lâm Yên: "..." Người này cũng dữ thật đó.
Thời gian đã hết, ba người đưa cá của mình cho người kiểm duyệt, thành công vượt qua màn thứ nhất.
Người dự thi đã vơi đi một nửa, mọi người thấy mãi thành quen, còn có người lắc đầu nói tuần này bất lợi, chỉ đành quay về tháng sau lại đến.
Thiếu niên được Lâm Yên cứu cũng bị loại, lúc gần đi, cậu ta ngượng ngùng tìm Lâm Yên để lưu số điện thoại, nói sau này có duyên gặp lại.
Lâm Chiếu Hạc gâu gâu hai tiếng, nói đùa lẽ nào cậu ta để ý Lâm Yên rồi.
Đáng tiếc Lâm Yên nghe không hiểu, khó hiểu nhìn anh Lý đang cười ha hả.
Nội dung vòng hai nhanh chóng được công bố, nội dung có vẻ rất đơn giản, yêu cầu các người dự thi tìm đủ nguyên liệu nấu ăn để nấu với Quất Hựu trong vòng ba mươi phút, người đầu tiên tìm đủ có thể lựa chọn đề tài nấu Quất Hựu mà mình vừa bắt được trong vòng 3.
Cái này rất phiền toái, vì vừa nãy các người dự thi dùng cách thô bạo nhất để bắt giữ Quất Hựu nên có vài con cá đã đông máu, tàn tạ đến mức không thể tàn tạ thêm.
Sắc mặt anh Lý u ám, nói loại cá này rất mềm, ngon nhất là làm sashimi, nhưng nếu lúc bắt khiến nó bị thương thì giá trị sẽ giảm đi rất nhiều, sau khi máu đông lại sẽ ảnh hưởng đến độ ngon, đặc biệt là loại cá biển kiểu này, nếu bọn họ bắt thô bạo như vậy thì không thể ăn được.
"Vòng 2 là tìm nguyên liệu nấu ăn, vòng 3 là gì?" Lâm Yên hỏi.
"Đương nhiên là chế biến nó." Anh Lý trả lời.
Lâm Yên yếu ớt giơ tay lên: "Tôi cũng không..."
Sắc mặt anh Lý tối sầm lại: "Vậy làm sao bây giờ?" Anh biết vòng 3 không thể trông cậy vào Trang Lạc, không ngờ Lâm Yên cũng vậy.
"Bỏ đi, trước tiên cứ thử đã." Trang Lạc tỏ vẻ: "Đến bước này rồi, nếu thực sự không được thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
Cũng chỉ có thể như vậy, anh Lý thầm tính làm sao để chế biến Quất Hựu ngon nhất, làm sao để tìm nguyên liệu nấu ăn thật nhanh, giấy thông hành hạ giới chỉ có một, mỗi tờ có thể đưa hai người theo, thấy chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Anh Lý đang suy nghĩ thì đồng hồ đã bắt đầu đếm ngược ba mươi phút.
Lâm Chiếu Hạc thấy phía xa có một người không lấy gì mà đi thẳng đến nơi đặt Quất Hựu, sau khi lựa chọn xong thì cầm một con lên... Cậu ta không hề suy nghĩ nên lựa chọn nguyên liệu phụ nào để nấu trong vòng 3.
"Uầy? Tuyển thủ này chọn một con cá, lẽ nào cậu ấy dự định không làm gì sao?" Người dẫn chương trình nhìn thấy cảnh này cũng cực kỳ kinh ngạc, anh ta cầm micro gỉai thích, cách nói của anh ta cũng không khác với anh Lý là bao, đều là làm sashimi sẽ ngon nhất nhưng da Quất Hựu không lành lặn thì không được, loại cá này làm sashimi sẽ cực kỳ tanh, rất khó nuốt.
Anh Lý nhìn thấy thì trong lòng đã vạch sẵn kế hoạch nấu nướng, anh lại quay người đi xuống biển.
Lâm Chiếu Hạc và Lâm Yên nhìn nhau, bọn họ cùng lắm chỉ mới chế mì tôm, chưa từng xử lý nguyên liệu nấu ăn phức tạp như loài cá này. Ngược lại Trang Lạc thì sao cũng được, không biết hắn có nắm chắc phần thắng trong tay không nhưng lại thấy hắn như vò mẻ không sợ rơi.
Lâm Yên quyết tâm, nói người ta có thể làm sashimi thì chúng ta cũng có thể nào, không chừng kỹ năng dùng dao của chúng ta còn tốt hơn những người khác. Trang Lạc im lặng một lát, cảm thấy Lâm Yên nói cũng có lý, sau đó hai người liếc nhìn nhau, trong lòng vững tin, đi đến giỏ cá trước mặt rồi chọn hai con cá.
Anh Lý cũng đã quay về, anh cũng đã lấy được một số nguyên liệu dưới biên, có sò có tảo biển, sau khi lên bờ, nhìn thấy Lâm Yên và Trang Lạc mỗi người xách một con cá thì sững sờ hỏi: "Hai người muốn làm gì vậy?"
"Sashimi." Trang Lạc nói.
"Tôi không biết làm mấy món khác." Lâm Yên bất đắc dĩ: "Bình thường ở nhà món phức tạp nhất mà tôi làm được chính là cơm chiên trứng."
Trang Lạc nói: "Tôi giỏi hơn anh ta một chút."
Lâm Yên dùng ánh mắt hỏi hắn giỏi hơn ở đâu.
Trang Lạc hùng hồn: "Tôi biết làm cơm chiên trứng có thêm lạp xưởng hun khói."
Đồng tử anh Lý chấn động, anh kinh hãi trước sự không tôn trọng món ăn của hai người, cuối cùng nhịn lại, nói mình không đánh lại Trang Lạc nên tạm thời không so đo với hắn...
Ba mươi phút trôi qua rất nhanh, những người dự thi lục tục quay về. Người nhanh nhất là người chọn làm sashimi, người thứ hai và thứ ba là Trang Lạc và Lâm Yên, thứ tư là anh Lý, xét về chất lượng cá thì các thí sinh chọn khá cẩn thận, càng về sau thì chất lượng cá càng kém, cuối cùng có một người xui xẻo phải lấy một con cá cả người đen thui như bị nổ vậy, đừng nói là ăn, ngay cả khi cầm thì cũng như một đống tro rồi.
"Có lẽ các thí sinh đều đã chọn được nguyên liệu nấu ăn mà mình ưng ý nhất, như vậy cuối cùng thời khắc hồi hộp cũng đã đến!" Người dẫn chương trình lớn tiếng: "Một giờ cuối cùng, xin các thi sinh đã lựa chọn nguyên liệu nấu ăn và Quất Hựu làm ra một món ăn khiến ban giám khảo phải vừa ý!"
Anh ta vừa nói xong thì thí sinh về đầu tiên đã phát ra tiếng cười chói tai, tiếng cười ấy vô cùng kiêu ngạo, gã chỉ vào tất cả mọi người rồi nói: "Tôi khuyên các người đừng lãng phí thời gian nữa! Mau bỏ thi đi!"
"Tại sao chứ?" Lâm Yên có hơi không hiểu, anh mờ mịt đặt câu hỏi: "Là do kỹ thuật dùng dao của anh tốt lắm sao?"
Người kia cười nhạo: "Đương nhiên là tôi có cách làm khác."
Gã vung tay lên, Quất Hựu trước mặt vốn đã chết thế mà lại giãy mạnh, những vết thương trên người cũng bắt đầu lành lại, trong nháy mắt đã lành lặn không chút thương tích nào.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hít sâu một hơi, đặc biệt là anh Lý, dao phay đang giơ lên lại thả xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Nếu không thì Lâm Chiếu Hạc mau làm quen với cơ thể bây giờ đi, tôi thấy làm chó không cần đi làm thì cũng tốt."
Lâm Chiếu Hạc: "..." Hình như cũng có lý.
"Thật không?" Trang Lạc nói: "Hình như chó con bảy tám tháng tuổi là phải đi triệt sản đó..." Hắn im lặng nhìn về phía Lâm Chiếu Hạc.
Lâm Chiếu Hạc vội vàng tỏ vẻ mình có thể giúp một chút, cậu vẫy đuôi cọ lên chân sếp nhà mình để sếp mau mau nghĩ cách.
Trang Lạc và anh Lý không nói lời nào, im lặng nhìn thí sinh kiêu ngạo vừa phục sinh cá xong.
Lúc này thí sinh đó vừa cười to vừa cắt thịt cá, thịt cá trong đĩa sáng lấp lánh, chỉ cần nhìn là biết chắc chắn mùi vị không tệ.
Anh Lý lặng lẽ lau khóe miệng hơi ướt của mình, nói: "Nói sao đây?"
Trang Lạc không lên tiếng.
Gã bưng cá đến trước mặt ban giám khảo, ban giám khảo gắp lên bỏ vào miệng ăn say mê, nói hương vị tươi mới của Quất Tử khiến người ta mê muội, chỉ có người vừa dũng cảm vừa cơ trí mới có tư cách xuống tầng tiếp theo để tìm nguyên liệu!
Phản ứng của những thí sinh khác cũng giống như ba người bọn họ, hiển nhiên là cảm thấy không còn cơ hội nữa, dường như đều cúi đầu buông thõng tay.
"Rốt cuộc tại sao bọn họ lại tổ chức cuộc thi này? Tại sao tất cả mọi người đều phải nghe theo bọn họ?" Trang Lạc bắt đầu nguy hiểm nói, hắn híp mắt nhìn về phía ba vị giám khảo: "Ba người này rất lợi hại sao?"
"Tàm tạm." Anh Lý nói nhỏ: "Nhưng mà khống chế sức mạnh có hơi khó." Nếu không cẩn thận giết hết bọn họ thì sẽ lại làm loạn lên.
"Như vậy có hơi không ổn nhỉ?" Lâm Yên đại diện cho phe thiện, anh ta nói: "Nếu chúng ta làm cá vẫn được thì sao?"
"Tôi nghĩ chúng ta là vì muốn tốt cho bọn họ, hạ giới quá nguy hiểm." Anh Lý nói: "Những kẻ thua cuộc vừa tiến vào thì đã thất thủ, làm lãng phí giấy thông hành..."
Trang Lạc nói: "Chúng ta không phải người thua cuộc đâu nhỉ?"
Anh Lý đáp: "Không phải."
Trang Lạc nói tiếp: "Chúng ta cũng không phải là người nơi này."
Anh Lý: "?"
Trang Lạc: "Cho nên tại sao chúng ta phải nghe theo quy tắc ở đây?"
Lâm Yên yếu ớt nói: "Bởi vì chúng ta là người tốt."
"Chỉ có cậu là người tốt." Trang Lạc và anh Lý đồng thanh sửa lại.
--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Chiếu Hạc: Chỉ có Lâm Yên là người tốt!
Trang Lạc: Vậy cậu là gì?
Lâm Chiếu Hạc vẫy đuôi: Tôi là bé cún hư hỏng.
Sổ Tay An Toàn Lao Động
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay An Toàn Lao Động
Story
Chương 57: Không biết nấu ăn
10.0/10 từ 28 lượt.
