Sổ Tay An Toàn Lao Động
Chương 118: Vị thần của thế giới ấy (2)
Sau khi thần xuất hiện, thế giới bỗng chốc trở nên tốt đẹp hơn.
Những con người đang vật lộn để sinh tồn giữa thảm họa đã thành kính cầu nguyện. Mong khu hợp nhất biến mất, mong mọi người có thể trở về thế giới an toàn trước kia, mong cơ thể bị tổn thương có thể hồi phục như ban đầu, mong bệnh tật lây nhiễm có thể được chữa khỏi…
Những điều ước ấy, Lâm Chiếu Hạc đều lần lượt thực hiện.
“Có vẻ họ rất thích tôi.” Trên màn hình tivi, khu dung hợp đầy đổ nát ngày nào nay đã trở lại dáng vẻ ban đầu. Mọi người hân hoan vui sướng đứng trên mảnh đất cũ, Lâm Chiếu Hạc nhìn họ, dường như cũng bị niềm vui này lây nhiễm, cậu ngẩng đầu nhìn Trang Lạc nói.
Trang Lạc nói: “Đúng vậy, mọi người đều rất thích cậu.” Hai người nhìn nhau. Trong đôi mắt đen láy, trong veo ấy chứa đầy sự tin tưởng, như thể bất cứ điều gì hắn nói Lâm Chiếu Hạc đều tin là thật. Hắn biết hành động này có phần vượt quá giới hạn nhưng vẫn không kiềm chế được mà giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Chiếu Hạc.
Cảm giác mềm mại, dễ chịu giống như tưởng tượng. Trang Lạc nghĩ, lẽ ra mình nên làm vậy sớm hơn.
Lâm Chiếu Hạc không có phản ứng quá lớn với hành động của Trang Lạc. Thực ra cậu khá thích hành động thân mật này của Trang Lạc. Mới đặt chân đến thế giới này, cậu chẳng khác nào một đứa trẻ vừa chào đời mà Trang Lạc lại là người đầu tiên cậu nhìn thấy, vô thức nảy sinh chút tình cảm như chim non bám vào kẻ đầu tiên mà nó trông thấy.
Trang Lạc dịu giọng nói: “Hôm nay vất vả rồi, tối làm món ngon cho cậu nhé.”
“Muốn ăn đồ ngọt.” Lâm Chiếu Hạc có chút mê đắm hương vị ngọt ngào, chỉ tiếc Trang Lạc vì lo lắng cho răng của cậu nên nghiêm khắc kiểm soát lượng kẹo.
“Được.” Trang Lạc đồng ý.
Đối mặt với một vị thần đáng yêu như vậy thì không có lý do gì để từ chối, mà ai có thể cưỡng lại chứ. Mới đến thế giới này vài ngày ngắn ngủi, cậu đã cứu vớt vô số người, không gian sinh tồn vốn mong manh đã được mở rộng, loài người lại một lần nữa có cơ hội thở phào nhẹ nhõm.
Kế hoạch Tạo Thần đã thành công rực rỡ, với tư cách là người thực thi kế hoạch, đương nhiên Trang Lạc cũng nhận được sự sùng bái cuồng nhiệt. Đặc biệt là sau khi mọi người thấy dung mạo của anh, anh bỗng dưng có thêm vô số người hâm mộ chỉ sau một đêm.
Đáng tiếc, Trang Lạc đã nhìn thấu lòng người nên những chuyện hư vinh như thế này chẳng thể làm hắn mờ mắt. Ngược lại, hắn vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng thiết lập một cơ chế bảo vệ nghiêm ngặt trong phạm vi sinh hoạt của Lâm Chiếu Hạc.
Lúc này, Lâm Chiếu Hạc là một bảo vật hiếm có trên đời không có chút khả năng tự vệ. Những con người vừa giành lại được sự sống, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ nảy sinh những ý nghĩ khác về cậu.
Trang Lạc đã đúng. Ngay lúc hắn đang mặc tạp dề nấu bữa tối trong bếp thì các bảo vệ xung quanh lại lần nữa chặn đứng vài thế lực có ý đồ xâm nhập.
Những chuyện ngoài ý muốn này đã nằm trong dự liệu của Trang Lạc từ lâu, cho nên chuyện này không hề khiến hắn bận tâm dù chỉ một chút.
Bữa tối toàn những món Lâm Chiếu Hạc thích, nào là sườn xào chua ngọt, thịt sốt chua ngọt và trứng xào cà chua có thêm đường, tất cả đều là món có vị ngọt. Lâm Chiếu Hạc ngoan ngoãn ngồi bên bàn chờ Trang Lạc mang cơm và đũa đến, cậu vốn định vào bếp giúp một tay nhưng lại bị Trang Lạc đuổi ra ngoài.
“Nếu để người khác phát hiện thần linh vào bếp nấu ăn.” Trang Lạc từ chối cậu như vậy: “Chắc tôi sẽ bị chỉ trích đến mức không ngẩng đầu lên được mất.”
“Tại sao lại bị chỉ trích chứ?” Lâm Chiếu Hạc không hiểu.
Trang Lạc nói: “Vì cậu là cục cưng của cả thế giới, ai lại nỡ để cục cưng đi chặt sườn chứ?”
Lâm Chiếu Hạc im lặng một lúc, cúi mắt nhìn những món ăn trên bàn, thì thầm: “Tôi không phải cục cưng của cả thế giới.” Tôi là cục vàng của anh.
Đây không phải lời âu yếm mà là sự thật.
Sau khi đến thế giới này, Trang Lạc đã kể lại tình hình hiện tại một cách đơn giản với Lâm Chiếu Hạc từ việc không gian giả tưởng dung hợp với không gian thật. Cho đến chuyện Lâm Chiếu Hạc chính là nhân vật do chính tay hắn viết ra. Lâm Chiếu Hạc nghe mà đầu óc mơ hồ nhưng vẫn hiểu rõ một điều, nếu không có Trang Lạc thì không có cậu.
Trang Lạc mỉm cười xoa đầu cậu, nói: “Ăn đi.”
Lâm Chiếu Hạc cầm đũa chậm rãi gắp thức ăn. Hương vị rất ngon, món ăn chưa từng nếm qua này khiến cậu tràn đầy hạnh phúc. Thậm chí cậu còn cảm thấy mình là vị thần hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Trang Lạc nhìn Lâm Chiếu Hạc ăn no uống đủ, sau đó thỏa mãn ngủ thiếp đi trên giường, khuôn mặt say ngủ trông ngây thơ như một đứa trẻ, chẳng vướng bận bất kỳ muộn phiền nào.
Trái tim Trang Lạc bỗng trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Từ trước đến nay, hắn chưa gặp ai có thể hoàn toàn tin tưởng mình, giao phó tất cả cho mình như thế này.
Không có ác ý, thậm chí ngay cả một chút nghi ngờ cũng chưa từng tồn tại.
Lâm Chiếu Hạc là nhân vật do chính tay hắn viết nên, là báu vật độc nhất vô nhị thuộc về hắn.
Trái tim Trang Lạc hơi rung động, hắn không kìm được mà cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Lâm Chiếu Hạc.
Dường như Lâm Chiếu Hạc không tỉnh giấc nhưng Trang Lạc lại để ý thấy hàng mi cậu khẽ run lên một chút. Hắn cong môi cười khẽ rồi quay người rời đi.
Những ngày tháng thần linh và tín đồ bên nhau, bình dị mà ấm áp.
Mỗi ngày, Lâm Chiếu Hạc đều dành một chút thời gian để xử lý những điều ước bất chợt xuất hiện trong tâm trí mình, còn Trang Lạc thì lặng lẽ chờ đợi bên cạnh.
Những điều ước này phần lớn đến từ những con người đang chịu khổ đau. Khi họ nhận ra thần linh có thể giúp họ xua tan nỗi đau, số lượng điều ước cũng dần tăng lên.
“Mong cha mẹ đã khuất của con có thể sống lại.”
“Mong ngôi nhà bị phá hủy của con có thể trở về như cũ.”
“Mong người con yêu cũng yêu con…”
“Mong thế giới hòa bình.”
Những điều ước lộn xộn như một cuộn chỉ rối tung không ngừng len lỏi vào đầu Lâm Chiếu Hạc. Cậu cảm thấy rất khó chịu nhưng lại ngây thơ nghĩ rằng, nếu giúp mọi người xử lý sớm thì sẽ bớt đau đầu hơn.
Lúc này, cậu vẫn chưa nhận ra rằng mình chưa hiểu rõ về loài người, thậm chí còn ngây thơ tin rằng h*m m**n của họ là thứ có thể được thỏa mãn.
Lâm Chiếu Hạc không hiểu được điều đó, bởi vì bản thân cậu có những mong ước rất đơn giản. Chỉ cần mỗi ngày có thể ăn hai viên kẹo cậu đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Nghĩ đến đây Lâm Chiếu Hạc quay đầu nhìn Trang Lạc.
Lúc này Trang Lạc đang ngồi bên cạnh cậu làm việc, đôi chân dài bắt chéo trông có chút uể oải trên ghế sofa. Hắn đeo kính gọng vàng, vẻ mặt lạnh nhạt, không còn sự dịu dàng thường thấy khi nói chuyện với cậu.
Thực ra Lâm Chiếu Hạc luôn cảm thấy Trang Lạc mới giống thần linh hơn mình. Hắn đẹp hơn cậu, thông minh hơn cậu, ngay cả những món ăn hắn nấu cũng ngon hơn cậu. Lâm Chiếu Hạc cứ thế nghĩ mãi về điều đó.
Nhận ra Lâm Chiếu Hạc cứ nhìn mình mãi, Trang Lạc quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
Lâm Chiếu Hạc lắc đầu: “Không có gì.” Đọc Full Tại Truyenfull.vison
“Nhìn tôi làm gì?” Trang Lạc hỏi: “Chán à? Hay đói rồi?” Khi nói chuyện, giọng hắn vô thức dịu dàng hơn, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra sự thay đổi này.
“Không có gì.” Lâm Chiếu Hạc ngoan ngoãn như một đứa trẻ không biết nói dối: “Chỉ là nhìn anh thôi, anh đẹp lắm.”
Trang Lạc không nhịn được cười: “Đẹp chỗ nào?”
“Mặt.” Lâm Chiếu Hạc nghiêm túc giải thích: “Mắt, mũi, đều rất đẹp.”
Trang Lạc cười đến mức bả vai hơi rung lên: “Cảm ơn lời khen của cậu. Nào, thưởng cho cậu một viên kẹo.”
Lâm Chiếu Hạc khó hiểu: “Anh cười gì thế?”
“Không có gì.” Cái tên tư bản xấu xa Trang Lạc lập tức dỗ dành: “Chỉ là cảm thấy được người ta khen đẹp làm tôi rất vui.”
“Thật không?” Lâm Chiếu Hạc tin ngay: “Vậy sau này tôi sẽ khen anh thường xuyên hơn…”
Cuối cùng Trang Lạc không nhịn nổi nữa liền bật cười ha ha.
Lúc này Lâm Chiếu Hạc mới nhận ra hình như hắn đang trêu mình, cậu cau mày hỏi có phải anh đang chọc tôi không?
Trang Lạc không trả lời, chỉ lấy một viên kẹo từ trong túi ra, bóc vỏ rồi trực tiếp nhét vào miệng Lâm Chiếu Hạc để tạ lỗi. Sau khi biết cậu thích ăn kẹo, hắn luôn mang theo những món đồ ăn vặt bên mình.
Lâm Chiếu Hạc nhận được kẹo, vui vẻ hài lòng chép miệng nói: “Làm con người thật hạnh phúc.”
Trang Lạc đáp: “Làm con người thì có gì vui?”
“Vì có thể ăn kẹo mỗi ngày mà.” Lâm Chiếu Hạc nghiêm túc trả lời.
Trang Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Hạc, con người không giống cậu. Hôm nay họ ăn một viên kẹo, ngày mai sẽ muốn ăn hai viên, ngày kia lại muốn cả một gói…”
d*c v*ng là một loài ký sinh trùng trên cơ thể con người, chưa bao giờ có điểm dừng. Dù có một hai kẻ có thể chống lại sự cám dỗ ấy thì cũng chỉ là những kẻ khác loài mà thôi.
Trang Lạc chính là kẻ khác loài đó. Theo lẽ thường, có một vị thần có thể thực hiện bất kỳ điều ước nào như Lâm Chiếu Hạc bên cạnh lẽ ra hắn đã sớm trở thành chủ nhân của thế giới. Ấy vậy mà đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa từng đưa ra một điều ước nào, đến mức ngay cả Lâm Chiếu Hạc cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Trang Lạc, anh không có điều ước nào muốn thực hiện sao?” Lâm Chiếu Hạc vừa ăn kẹo vừa lúng búng hỏi.
“Điều ước của tôi à?” Trang Lạc chống cằm, chậm rãi nói: “Hình như tôi đã tự mình thực hiện hết rồi.” Trước đây hắn là một đứa trẻ mồ côi, khi ấy chỉ mong có tiền để ăn no. Sau này khi đã đủ ăn đủ mặc, hắn lại muốn làm một điều gì đó lớn lao hơn. Rồi hắn sáng lập nên nền tảng tiểu thuyết mạng lớn nhất thế giới, đạt được sự tự do mà mình mong muốn… Và sau đó, sự dung hợp giữa các chiều không gian đã xảy ra…
Trang Lạc tham gia vào Kế hoạch Tạo Thần chỉ vì mong thế giới này không dễ dàng bị hủy diệt. Giờ đây, hắn đã dùng chính ngòi bút của mình để hoàn thành điều ước đó.
“Lâm Chiếu Hạc, cậu chính là điều ước của tôi.” Trang Lạc nghiêm túc nói: “Việc cậu đến thế giới này chính là minh chứng cho việc điều ước của tôi đã thành hiện thực.”
Lâm Chiếu Hạc không hiểu lắm: “Tại sao anh lại khác với những người khác?” Trong đầu cậu tràn ngập những điều ước rối ren phức tạp khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng khi ở bên Trang Lạc, cậu lại cảm nhận được một sự bình yên chưa từng có, cảm giác cứ như một hồ nước ẩn sâu trong khu rừng, dù có cuồng phong bão tố cũng chẳng thể làm mặt nước gợn sóng.
Trang Lạc mỉm cười: “Có lẽ là vì những h*m m**n của tôi đã được thỏa mãn rồi.” Khi nói những lời này, ánh mắt hắn nhìn Lâm Chiếu Hạc, ẩn chứa điều gì đó mà cậu không thể hiểu được.
Lâm Chiếu Hạc ngơ ngác đáp một tiếng à.
“Ngày mai, bọn họ muốn cậu ra ngoài gặp gỡ mọi người.” Trang Lạc nói: “Thời gian và địa điểm đều đã được quyết định rồi.”
Thật ra, Trang Lạc không muốn Lâm Chiếu Hạc ra ngoài gặp ai cả, một phần vì lý do an toàn, phần khác là do hắn có suy nghĩ riêng. Nhưng việc giấu đi một vị thần không phải là chuyện dễ dàng, nhất là khi cậu đang bị cả thế giới dõi theo. Vô số người lo lắng kẻ duy nhất có thể tiếp xúc với thần linh sẽ nảy sinh ý đồ riêng.
Vì vậy, thỉnh thoảng để Lâm Chiếu Hạc xuất hiện trước công chúng cũng là điều cần thiết. Nhưng điều cần thiết này không đồng nghĩa với việc Trang Lạc vui vẻ chấp nhận nó.
Nghe vậy, tâm trạng của Lâm Chiếu Hạc có vẻ hơi chùng xuống: “Nhiều người lắm sao?”
Trang Lạc suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Khoảng hơn hai nghìn người.”
Lâm Chiếu Hạc: “Vậy à…”
Thấy cậu không mấy hào hứng, Trang Lạc hỏi: “Không muốn đi sao? Hay có chỗ nào không hài lòng?”
Lâm Chiếu Hạc lắc đầu: “Cũng không hẳn, chỉ là họ hơi ồn ào.”
Vì vậy, thỉnh thoảng để Lâm Chiếu Hạc xuất hiện trước công chúng cũng là điều cần thiết. Nhưng điều cần thiết này không đồng nghĩa với việc Trang Lạc vui vẻ chấp nhận nó.
Sau khi nghe vậy, tâm trạng của Lâm Chiếu Hạc có vẻ hơi chùng xuống: “Nhiều người lắm sao?”
Trang Lạc trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Khoảng hơn hai nghìn người.”
Lâm Chiếu Hạc nói: “Vậy à…”
Thấy cậu không mấy hào hứng, Trang Lạc hỏi: “Không muốn đi sao? Hay có chỗ nào không hài lòng?”
Trang Lạc nói: “Không sao, đến lúc đó tôi sẽ chuẩn bị tai nghe chống ồn cho cậu.”
Lúc ấy, hắn vẫn chưa hiểu “ồn ào” trong lời của Lâm Chiếu Hạc thực sự có ý nghĩa gì. Hắn chỉ nghĩ cậu đang nói về âm thanh mà không hề biết thứ cậu thực sự đề cập đến chính là d*c v*ng của con người.
Những âm thanh hỗn tạp ấy đủ để khiến một con người phát điên nhưng Lâm Chiếu Hạc chỉ lặng lẽ chịu đựng. Có lẽ đây chính là cái giá phải trả cho việc một vị thần lựa chọn cứu rỗi thế giới.
——————————-
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tác giả không có gì để nói.
Sổ Tay An Toàn Lao Động
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay An Toàn Lao Động
Story
Chương 118: Vị thần của thế giới ấy (2)
10.0/10 từ 28 lượt.
