Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 314: Nói Chuyện
85@-Hạ Thần Phong quay người nhìn mấy người, Lý Bách cũng sửng sốt, “Việc này… Việc này… Em cũng không biết rõ lắm, nhưng hình như nhà họ Dương đều ở đây, có phải là ra ngoài nhưng quên đóng cửa không?”
Hạ Thần Phong lắc đầu, tài xế và bảo mẫu của nhà họ Dương sẽ không bất cẩn như vậy đâu, Tiểu Bạch báo cảnh sát, Tiểu Đao và tôi và trong.”
Lục Dao kéo Hạ Thần Phong lại, trong mắt có vẻ lo lắng.
“Không sao, anh vào trước xem tình hình.”
Lý Bách nghe thấy vậy trong lòng cũng có dự cảm không lành, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi cho cảnh sát.
Tiểu Đao và Hạ Thần Phong cẩn thận đẩy cửa vào, tuyết ở bên trong đã chất thành đống rất dày rồi, hai người chầm chậm đi từng bước một, khi vào đến cổng chính hai người nhìn nhau, gật đầu rồi dùng sức đẩy ra.
Trong nhà không hề tối, bởi vì các cửa sổ đều được mở to, một dấu vết lôi kéo vật nặng có màu máu kéo dài từ cổng cho đến phòng của bảo mẫu ở phía bên trái.
Máu đã khô hoàn toàn giống như một dấu vết màu đỏ đen ở trên nền đá hoa đã thu hút sự chú ý của Hạ Thần Phong và Tiểu Đao. Hai người không dám tiếp tục đi vào, xem ra thật sự đã xảy ra án mạng nào đó ở nơi này. Nếu hai người tự ý đi vào sẽ phá hoại hiện trường vụ án, “Cậu ở lại đây.”
Hạ Thần Phong nói với Tiểu Đao, một người ở lại cổng, một người đi ra ngoài theo dấu chân trước đây. “Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của Hạ Thần Phong rất nặng nề, “Lục Dao, em và Tiểu Bạch quay lại đi.”
Chỉ một câu đơn giản đã khiến mọi người hiểu, chắc chắn là bên trong thật sự đã xảy ra chuyện gì đó không tốt, sắc mặt Lý Bách thay đổi lớn, công tác bảo vệ của khu dân cư này rất tốt, sao lại có thể?
Nhưng anh ta không nghĩ quá nhiều mà gật đầu luôn, trong lòng đã nghĩ xong quyết sách, “Được, bọn em về trước.”
Hôm nay tâm trạng Phùng Phàm rất tích cực, vụ án năm đó được phá rồi, trải qua mấy lần xác nhận lời khai của Trương Hồng đã dần dần trở nên hoàn chính. Anh đọc tài liệu, bản tài liệu này vừa tra hỏi được từ chỗ Trương Hồng. Bốn tên tội phạm năm đó, một là Trương Hồng, một là Chu Thần, hai chị em Vương Khả Quân, còn Chu Thần giả lại là người có vấn đề nhất.
Năm đó Trương Hồng và Vương Khả Quân giết hại tám người xong đột nhiên dừng hành vi phạm tội, chắc chắn là có liên quan đến việc Chu Thần bị giết.
Bởi vì đã tám năm trôi qua rồi cho nên Chu Thần giả là ai đã trở thành một câu đố, nhưng lời nói của Trương Hồng hôm nay lại khiến Phùng Phàm có chút manh mối.
Năm đó Trương Hồng đã đi tìm Chu Thần nhưng lúc đó Chu Thần đã không còn là Chu Thần nữa mà là Chu Thần giả. Bà ta đã theo dõi Chu Thần giả này đi qua khu dân cư Bốn Mùa đường Bàn Môn thành phố Bắc, có người gọi hắn là A Gia.
Dựa theo manh mối này, Phùng Phàm đã tìm được một số thông tin.
Tám năm trước, ở khu dân cư Bốn Mùa có một người mất tích tên là Lý Gia, là một tài xế lái xe tải, vợ con và em trai trong nhà đều thiệt mạng trong tai nạn giao thông, chỉ có Lý Gia là còn sống.
Mà vụ tai nạn giao thông này cũng là vụ tai nạn giao thông của bố mẹ Hạ Thần Phong.
Phùng Phàm biết Hạ Thần Phong luôn tìm kiếm chân tướng của vụ tai nạn giao thông năm đó. Năm đó, người tên là Lý Gia đã lấy được một khoản tiền bồi thường lớn, không bao lâu sau thì biến mất.
Trực giác của cảnh sát nói với Phùng Phàm rằng có lẽ Lý Gia có liên quan đến vụ tai nạn giao thông của bố mẹ Hạ Thần Phong năm đó… Phùng Phàm chưa kịp đi gặp Hạ Thần Phong thì Cục Cảnh sát thành phố Bắc đã nhận được điện thoại báo án của Lý Bách.
Phùng Phàm sờ râu của mình, “Nhà họ Hạ ở trong khu dân cư này mà?”
“Đội trưởng Phùng?” Nhân viên cảnh sát ở một bên nhìn đội trưởng của mình với vẻ nghi hoặc, Phùng Phàm cầm áo lên, “Đi!”
Xe của cảnh sát đến rất nhanh, Hạ lão phu nhân đang ngồi ở trong nhà nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, Hạ lão gia đi ra từ trong phòng đọc sách, phía sau là Lý Bách sắc mặt không được tốt lắm. “Ông ngoại, nếu mọi người không muốn đi thì cháu sẽ tìm vài vệ sĩ qua đây.”
“Vệ sĩ cái gì, những thứ này đều là do người trẻ các cháu phô trương, đây là nhà của ông, còn có thể có chỗ nào không an toàn sao?” Hạ lão gia nói xong liền nhìn về hướng nhà họ Dương, “Tiểu Hoa, cậu đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Nhà họ Hạ và nhà họ Dương là hàng xóm lâu năm rồi đã ở khu dân cư mấy chục năm nay rồi. Bây giờ người ở khu dân cư này gần như là đã chuyển đi hết để dọn đến căn nhà tốt hơn ở bên ngoài, không thì cũng là vì làm ăn phá sản, phải thế chấp nhà cửa.
Đang nói chuyện thì Hạ Tuân nhìn thấy Lục Dao, trong lòng ông lão cũng đã có tính toán đối với việc vừa rồi cô đã làm gì, ông nhìn Lục Dao, “Cô gái nhà họ Lục, cô đi vào với tôi một lát.”
Thực ra cho đến bây giờ Hạ lão gia vẫn chưa đồng ý chuyện của Lục Dao và Hạ Thần Phong, nhưng bậc cha ông trên đời này ai mà chẳng yêu thương con cháu, đặc biệt là ông bà nội nuôi dưỡng cháu mình lớn lên. Sau khi bố mẹ Hạ Thần Phong xảy ra chuyện, tuy có chút lạm quyền nhưng Hạ lão gia thật sự yêu thương Hạ Thần Phong.
Lúc trước sau khi Hạ Thần Phong từ chối Thẩm Duyệt, ông lão nhà họ Thẩm và Hạ Tuân đã cãi nhau một trận. Hạ Tuân suy nghĩ đến việc tìm cho cháu nội của mình đối tượng khác, nhưng ông không ngờ mấy “con cháu nhà có học” trong mắt ông đều bị con bé Thẩm Duyệt kia lừa, bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng cháu nội của ông là một người vô dụng.
Điều này càng làm Hạ Tuân nổi giận…
Nhưng mà ông không nổi giận với Hạ Thần Phong mà nổi giận với mấy người Thẩm Duyệt, ông muốn đánh muốn mắng cháu nội của mình thế nào cũng được, nhưng không đến lượt người khác nói này nói nọ, hơn nữa lại còn không phải sự thật.
Lục Dao đứng lên đi theo Hạ Tuân vào phòng đọc sách. Hạ Tuân nhìn cô gái trước mặt tuy rất xinh đẹp nhưng đôi mắt lại trong veo, đây là một cô gái tốt, ông không thể không thừa nhận điều này.
“Cô Lục Dao, cô đừng trách tôi, chúng tôi đã điều tra thông tin của cô, biết được khi cô còn nhỏ bố mẹ cô đã bỏ nhà ra đi, cô được ông nội cô nuôi lớn?”
Lục Dao ngẩng đầu lên sau đó gật đầu, “Đúng vậy, cháu được ông nội nuôi lớn từ nhỏ.”
“Những bản lĩnh kia của cô đều là do ông nội cô dạy?”
“Đúng vậy.” Lục Dao không trốn tránh vấn đề này.
Hạ Tuân nghe thấy Lục Dao nói như vậy đôi lông mày màu hoa râm liền cau lại, “Tôi đã điều tra việc của ông nội cô, nhưng chỉ điều tra được một điểm là nguyên quán của gia đình cô là ở thành phố Bắc này? Năm đó nhà họ Lục nổi tiếng về phong thủy ở thành phố Bắc chỉ có một nhà.”
Tuy nhà họ Hạ chỉ làm kinh doanh nhưng mà đã có nhiều tiền thì có cái gì không điều tra được chứ.
Lục Dao không ngờ được là ông nội của Hạ Thần Phong lại điều tra đến cả những chuyện này, cô vẫn chưa xem tài liệu nhà họ An đưa cho mình, cô cũng chỉ biết là ông nội chuyển từ thành phố Bắc đến huyện Bình Dao.
“Nhà họ Lục ở thủ đô?” Lục Dao nhẹ giọng hỏi lại.
Hạ Tuân gật đầu, nếu Lục Dao thật sự là người nhà họ Lục ở thành phố Bắc năm đó, nếu nói về gia thế thì e rằng nhà họ Hạ của ông còn kém hơn một chút…
“Năm đó, nhà họ Lục là bậc thầy phong thủy, tuy không thể hiện ra với bên ngoài nhưng mà vẫn có rất nhiều người giàu có xếp hàng mời người của nhà họ Lục đến xem vận thế, tôi vẫn còn nhớ bậc thầy của nhà họ Lục năm đó tên là Lục Đạo Lâm.”
Lục Đạo Lâm? Lục Dao ngẩng đầu lên, “Ông nội cháu?”
Sơ Cửu Của Lục Hào
Hạ Thần Phong lắc đầu, tài xế và bảo mẫu của nhà họ Dương sẽ không bất cẩn như vậy đâu, Tiểu Bạch báo cảnh sát, Tiểu Đao và tôi và trong.”
Lục Dao kéo Hạ Thần Phong lại, trong mắt có vẻ lo lắng.
“Không sao, anh vào trước xem tình hình.”
Lý Bách nghe thấy vậy trong lòng cũng có dự cảm không lành, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi cho cảnh sát.
Tiểu Đao và Hạ Thần Phong cẩn thận đẩy cửa vào, tuyết ở bên trong đã chất thành đống rất dày rồi, hai người chầm chậm đi từng bước một, khi vào đến cổng chính hai người nhìn nhau, gật đầu rồi dùng sức đẩy ra.
Trong nhà không hề tối, bởi vì các cửa sổ đều được mở to, một dấu vết lôi kéo vật nặng có màu máu kéo dài từ cổng cho đến phòng của bảo mẫu ở phía bên trái.
Máu đã khô hoàn toàn giống như một dấu vết màu đỏ đen ở trên nền đá hoa đã thu hút sự chú ý của Hạ Thần Phong và Tiểu Đao. Hai người không dám tiếp tục đi vào, xem ra thật sự đã xảy ra án mạng nào đó ở nơi này. Nếu hai người tự ý đi vào sẽ phá hoại hiện trường vụ án, “Cậu ở lại đây.”
Hạ Thần Phong nói với Tiểu Đao, một người ở lại cổng, một người đi ra ngoài theo dấu chân trước đây. “Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của Hạ Thần Phong rất nặng nề, “Lục Dao, em và Tiểu Bạch quay lại đi.”
Chỉ một câu đơn giản đã khiến mọi người hiểu, chắc chắn là bên trong thật sự đã xảy ra chuyện gì đó không tốt, sắc mặt Lý Bách thay đổi lớn, công tác bảo vệ của khu dân cư này rất tốt, sao lại có thể?
Nhưng anh ta không nghĩ quá nhiều mà gật đầu luôn, trong lòng đã nghĩ xong quyết sách, “Được, bọn em về trước.”
Hôm nay tâm trạng Phùng Phàm rất tích cực, vụ án năm đó được phá rồi, trải qua mấy lần xác nhận lời khai của Trương Hồng đã dần dần trở nên hoàn chính. Anh đọc tài liệu, bản tài liệu này vừa tra hỏi được từ chỗ Trương Hồng. Bốn tên tội phạm năm đó, một là Trương Hồng, một là Chu Thần, hai chị em Vương Khả Quân, còn Chu Thần giả lại là người có vấn đề nhất.
Năm đó Trương Hồng và Vương Khả Quân giết hại tám người xong đột nhiên dừng hành vi phạm tội, chắc chắn là có liên quan đến việc Chu Thần bị giết.
Bởi vì đã tám năm trôi qua rồi cho nên Chu Thần giả là ai đã trở thành một câu đố, nhưng lời nói của Trương Hồng hôm nay lại khiến Phùng Phàm có chút manh mối.
Năm đó Trương Hồng đã đi tìm Chu Thần nhưng lúc đó Chu Thần đã không còn là Chu Thần nữa mà là Chu Thần giả. Bà ta đã theo dõi Chu Thần giả này đi qua khu dân cư Bốn Mùa đường Bàn Môn thành phố Bắc, có người gọi hắn là A Gia.
Dựa theo manh mối này, Phùng Phàm đã tìm được một số thông tin.
Tám năm trước, ở khu dân cư Bốn Mùa có một người mất tích tên là Lý Gia, là một tài xế lái xe tải, vợ con và em trai trong nhà đều thiệt mạng trong tai nạn giao thông, chỉ có Lý Gia là còn sống.
Mà vụ tai nạn giao thông này cũng là vụ tai nạn giao thông của bố mẹ Hạ Thần Phong.
Phùng Phàm biết Hạ Thần Phong luôn tìm kiếm chân tướng của vụ tai nạn giao thông năm đó. Năm đó, người tên là Lý Gia đã lấy được một khoản tiền bồi thường lớn, không bao lâu sau thì biến mất.
Trực giác của cảnh sát nói với Phùng Phàm rằng có lẽ Lý Gia có liên quan đến vụ tai nạn giao thông của bố mẹ Hạ Thần Phong năm đó… Phùng Phàm chưa kịp đi gặp Hạ Thần Phong thì Cục Cảnh sát thành phố Bắc đã nhận được điện thoại báo án của Lý Bách.
Phùng Phàm sờ râu của mình, “Nhà họ Hạ ở trong khu dân cư này mà?”
“Đội trưởng Phùng?” Nhân viên cảnh sát ở một bên nhìn đội trưởng của mình với vẻ nghi hoặc, Phùng Phàm cầm áo lên, “Đi!”
Xe của cảnh sát đến rất nhanh, Hạ lão phu nhân đang ngồi ở trong nhà nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, Hạ lão gia đi ra từ trong phòng đọc sách, phía sau là Lý Bách sắc mặt không được tốt lắm. “Ông ngoại, nếu mọi người không muốn đi thì cháu sẽ tìm vài vệ sĩ qua đây.”
“Vệ sĩ cái gì, những thứ này đều là do người trẻ các cháu phô trương, đây là nhà của ông, còn có thể có chỗ nào không an toàn sao?” Hạ lão gia nói xong liền nhìn về hướng nhà họ Dương, “Tiểu Hoa, cậu đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Nhà họ Hạ và nhà họ Dương là hàng xóm lâu năm rồi đã ở khu dân cư mấy chục năm nay rồi. Bây giờ người ở khu dân cư này gần như là đã chuyển đi hết để dọn đến căn nhà tốt hơn ở bên ngoài, không thì cũng là vì làm ăn phá sản, phải thế chấp nhà cửa.
Đang nói chuyện thì Hạ Tuân nhìn thấy Lục Dao, trong lòng ông lão cũng đã có tính toán đối với việc vừa rồi cô đã làm gì, ông nhìn Lục Dao, “Cô gái nhà họ Lục, cô đi vào với tôi một lát.”
Thực ra cho đến bây giờ Hạ lão gia vẫn chưa đồng ý chuyện của Lục Dao và Hạ Thần Phong, nhưng bậc cha ông trên đời này ai mà chẳng yêu thương con cháu, đặc biệt là ông bà nội nuôi dưỡng cháu mình lớn lên. Sau khi bố mẹ Hạ Thần Phong xảy ra chuyện, tuy có chút lạm quyền nhưng Hạ lão gia thật sự yêu thương Hạ Thần Phong.
Lúc trước sau khi Hạ Thần Phong từ chối Thẩm Duyệt, ông lão nhà họ Thẩm và Hạ Tuân đã cãi nhau một trận. Hạ Tuân suy nghĩ đến việc tìm cho cháu nội của mình đối tượng khác, nhưng ông không ngờ mấy “con cháu nhà có học” trong mắt ông đều bị con bé Thẩm Duyệt kia lừa, bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng cháu nội của ông là một người vô dụng.
Điều này càng làm Hạ Tuân nổi giận…
Nhưng mà ông không nổi giận với Hạ Thần Phong mà nổi giận với mấy người Thẩm Duyệt, ông muốn đánh muốn mắng cháu nội của mình thế nào cũng được, nhưng không đến lượt người khác nói này nói nọ, hơn nữa lại còn không phải sự thật.
Lục Dao đứng lên đi theo Hạ Tuân vào phòng đọc sách. Hạ Tuân nhìn cô gái trước mặt tuy rất xinh đẹp nhưng đôi mắt lại trong veo, đây là một cô gái tốt, ông không thể không thừa nhận điều này.
“Cô Lục Dao, cô đừng trách tôi, chúng tôi đã điều tra thông tin của cô, biết được khi cô còn nhỏ bố mẹ cô đã bỏ nhà ra đi, cô được ông nội cô nuôi lớn?”
Lục Dao ngẩng đầu lên sau đó gật đầu, “Đúng vậy, cháu được ông nội nuôi lớn từ nhỏ.”
“Những bản lĩnh kia của cô đều là do ông nội cô dạy?”
“Đúng vậy.” Lục Dao không trốn tránh vấn đề này.
Hạ Tuân nghe thấy Lục Dao nói như vậy đôi lông mày màu hoa râm liền cau lại, “Tôi đã điều tra việc của ông nội cô, nhưng chỉ điều tra được một điểm là nguyên quán của gia đình cô là ở thành phố Bắc này? Năm đó nhà họ Lục nổi tiếng về phong thủy ở thành phố Bắc chỉ có một nhà.”
Tuy nhà họ Hạ chỉ làm kinh doanh nhưng mà đã có nhiều tiền thì có cái gì không điều tra được chứ.
Lục Dao không ngờ được là ông nội của Hạ Thần Phong lại điều tra đến cả những chuyện này, cô vẫn chưa xem tài liệu nhà họ An đưa cho mình, cô cũng chỉ biết là ông nội chuyển từ thành phố Bắc đến huyện Bình Dao.
“Nhà họ Lục ở thủ đô?” Lục Dao nhẹ giọng hỏi lại.
Hạ Tuân gật đầu, nếu Lục Dao thật sự là người nhà họ Lục ở thành phố Bắc năm đó, nếu nói về gia thế thì e rằng nhà họ Hạ của ông còn kém hơn một chút…
“Năm đó, nhà họ Lục là bậc thầy phong thủy, tuy không thể hiện ra với bên ngoài nhưng mà vẫn có rất nhiều người giàu có xếp hàng mời người của nhà họ Lục đến xem vận thế, tôi vẫn còn nhớ bậc thầy của nhà họ Lục năm đó tên là Lục Đạo Lâm.”
Lục Đạo Lâm? Lục Dao ngẩng đầu lên, “Ông nội cháu?”
Sơ Cửu Của Lục Hào
Đánh giá:
Truyện Sơ Cửu Của Lục Hào
Story
Chương 314: Nói Chuyện
10.0/10 từ 23 lượt.