Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 196: Chia đường
83@-Bố mẹ Tạ Điền ngạc nhiên nhìn Lục Dao, “Việc này là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bố Tạ Điền nhíu mày, “Cô gái, cháu quen Vương Nho à?”
“Không quen... Nhưng Vương Nho cũng bị người khác sai khiến...”
“Vậy chuyện này không liên quan đến cháu...” Bố Tạ Điền cắt đứt câu nói của Lục Dao, trong mắt có sự sáng tỏ, “Sự việc năm đó hai bác đều biết, Vương Nho cũng đã tìm Tạ Điền rất lâu. Hai bác cũng biết, cho dù không có người đứng sau sai khiến kia, chỉ cần để Vương Nho tìm được Tạ Điền, kết cục của con bé cũng sẽ thế này thôi... Người sai duy nhất là hai bác... Năm đó hai bác không nên để Tạ Điền học làm bác sĩ pháp y...”
Nếu như năm hai ông bà không cho Tạ Điền học pháp y gì đó mà ngoan ngoãn học làm bác sĩ thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Lục Dao cúi đầu, trong lòng vẫn buồn bã không thôi...
Mà Tạ Điền trong phòng bệnh dường như khóc đã mệt rồi, dần dần bình tĩnh lại.
Hạ Thần Phong từ từ buông cánh tay tạ Điền ra, anh đứng bên cạnh giường bệnh của cô, “Vương Nho đã nhận tội rồi, anh ta đã giết Hà Vĩ...” Tạ Điền cứ nghe, không có bất kỳ hành động gì...
Hạ Thần Phong nhìn cô, “Tay của cô... Thật xin lỗi, nếu như chúng tôi phát hiện ra chân tướng sớm một chút, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra...”
Tạ Điền nhắm mắt, “Muốn trách... Có lẽ chỉ có thể trách chính tôi ngốc...”
Nếu như sau khi phát hiện ra manh mối, cô không một mình đi tìm Vương Nho mà đưa manh mối cho mấy người Hạ Thần Phong, có lẽ có đã vượt qua được nạn này...
“Hạ Thần Phong, tôi chỉ muốn hỏi một câu, có phải... anh chưa từng thích tôi hay không?”
Tạ Điền mở mắt, cứ thế nhìn Hạ Thần Phong, “Thật xin lỗi...”
Đây là câu trả lời duy nhất mà Hạ Thần Phong có thể cho Tạ Điền...
Tạ Điền nhắm mắt, “Tôi hiểu rồi... Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh...”
Hạ Thần Phong nhìn cô, cuối cùng anh thở dài xoay người rời khỏi phòng bệnh, vừa mới ra ngoài liền nhìn thấy Lục Dao vốn phải ở trong phòng bệnh lại ở đây, “Sao em lại ra đây?”
Bố Tạ Điền cũng không hiểu vì sao bà bạn già của mình lại trở nên hung hăng như vậy, nhưng ông biết lúc này mình không thể nói gì. Ông hiểu tính khí của vợ mình, ông thở dài chậm rãi đứng dậy, chân loạng choạng, chống eo, “Tôi đi vào trước, các cậu... đi đi.”
Nói xong liền đi vào trong, mà mẹ Tạ Điền hung hăng trừng mắt đi vào theo ông bạn già của mình.
Tâm tình Lục Dao sa sút, chặt chẽ nhíu mày, Hạ Thần Phong đỡ Lục Dao, “Đây không phải là lỗi của em...”
Mọi việc đều có nhân có quả, mà chuyện của Tạ Điền tuy đã có quả nhưng nhân lại do mấy nguyên nhân tạo thành. Trong đó có một nguyên nhân là vì Lục Dao. Lục Dao dường như đã cảm nhận được cảm giác bất lực và tự trách khi mình không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân(*) lại vì mình mà chết.
(*) Điển tích của người Trung Quốc: ý nói mình không giết người khác, nhưng người đó lại chết vì mình.
Cái chết của Triệu Lập Khôn gây ra ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí, chủ đề nóng đó vẫn luôn đứng chễm chệ ở vị trí top 1 hot search rất lâu mà vẫn không chìm xuống. Tương tự, Triệu Lập Khôn cũng dẫn đến sóng gió trong giới âm dương.
Nhưng động tĩnh ở đây nhỏ hơn so với bên ngoài nhiều, mấy người già đều tính ra đây là cái chết do ngũ quỷ quan phù nhập mệnh gây ra, trong lòng họ đều biết rõ nhưng không ai nói gì thêm.
Tam gia nhìn thấy bản tin vẫn ở vị trí hàng top, ông ta đặt ly rượu vang xuống với tâm trạng rất tốt, nhìn bầu trời bên ngoài tối đo, “Tuyết sắp rơi rồi.”
A Hoa ngẩng đầu, “Đúng vậy, tuyết năm nay... Dường như đến cực kỳ sớm.” Nói xong hắn cúi đầu xuống, “Ba năm, chuyện của Triệu Lập Khôn...”
Tam gia nhìn sắc trời bên ngoài, “Không cần nghĩ quá nhiều, chúng ta đều làm theo lời thầy mà thôi. Hơn nữa đây là số mệnh của A Khôn, con đường này cũng do chính cậu ta chọn.”
Nhưng A Hoa cũng biết, trước đó Tam gia đã hẹn với Triệu Lập Khôn phải xem phong thủy trên cây cầu lớn này... Đây cũng là nhiệm vụ mà thầy sắp xếp, mạch nước này vốn là nhiệm vụ của Tam gia nhưng ông ta lại giao cho Triệu Lập Khôn.
Tam gia nhìn bóng dáng lui ra của A Hoa, ông ta biêt A Hoa đã đoán ra được điều gì đó nhưng vậy thì đã sao chứ?
Triệu Lập Khôn là đúng là đàn em của Tam gia nhưng người đàn em này chẳng nghe lời chút nào, hắn muốn vượt ông ta, tất nhiên là ông ta phải vứt bỏ loại sủng vật không nghe lời này.
Nghĩ đến đây khóe miệng Tam gia nhếch lên tạo thành một nụ cười, ông ta đã đợi ngày này rất lâu rồi...
Ông ta chẳng sợ cái chết của Triệu Lập Khôn, ai bảo hắn gây chuyện chứ? Nếu như trước đây Triệu Lập Khôn ngoan ngoãn nghe lời không đi trêu chọc Lục Dao thì bây giờ hắn vẫn còn làm một ngôi sao lớn, tận hưởng đãi ngộ đặc biệt tốt(*).
(*) Nguyên văn: tiền hô hậu ủng: chỉ phong quang, quang cảnh của đoàn rước vua quan ngày xưa đi thường có người đi trước dẹp đường, hộ vệ theo sau, khua chiêng gõ trống, uy nghi, rầm rộ.
Nhưng Tam gia hiểu, Triệu Lập Khôn không chịu được kích thích, ông ta chỉ cần nói mấy câu nghe qua có vẻ như lời nói “Tận tình khuyên bảo”, tự nhiên hắn sẽ có lòng phản kháng.
Tất cả những thứ này không cần phải dùng đến phong thủy gì, chỉ cần dùng chút mưu kế là được rồi, nếu như dùng phong thủy trái lại sẽ khiến người ta nắm được thóp.
Vết thương của Chu Văn và Lục Dao đều là vết thương ngoài da, ba ngày sau là xuất viện. Sau đó, Hạ Thần Phong đi tìm Tạ Điền lần nữa nhưng đã bị cô từ chối, ngay cả Tiểu Đao cũng không vào được, chỉ có Tiểu Viên là vẫn có thể vào thăm cô.
Mà cái chết của Triệu Lập Khôn cũng làm mất đi đường lui cuối cùng của Đổng Vũ. Cô ta từng khóc lóc yêu cầu Lý Bách đến gặp mình một lần, Hạ Thần Phong biết nhưng không ngăn cản Đổng Vũ mà chỉ gửi cho Lý Bách một mẩu tin nhắn.
Sau khi đọc tin nhắn đó, Lý Bách nhắm mắt một mình ở trong văn phòng rất lâu. Mãi cho đến khi Mã Thắng lo lắng xông vào, Lý Bách mới mở của văn phòng. Anh ta nói với Mã Thắng, Tinh Thần hủy bỏ hợp đồng với Đổng Vũ, đồng thời tiến hành kiểm kê tổn thất do Đổng Vũ gây ra cho công ty, yêu cầu khởi tố Đổng Vũ, tiến hành xử lý bồi thường.
Lục Dao ngồi trong phòng trà nhìn người đi đường muôn màu muôn vẻ qua cửa sổ sát sàn. Cái lạnh cóng cuối tháng mười một ở thành phố Tô vẫn như trước, Lục Dao đột nhiên nhớ lại, cô và Hạ Thần Phong gặp nhau đã được một năm rồi.
Trong thời gian một năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đôi khi Lục Dao sẽ nhớ lại khoảng thời gian này một năm về trước có lẽ cô chỉ là một sinh viên đại học bình thường. nếu như lúc ấy cô không nói những lời đó với Trương An An thì có phải cảnh ngộ của mình sẽ hoàn toàn khác hay không?
Nhưng mà bây giờ Lục Dao cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, cô không thể có cơ hội làm lại chuyện mình đã chọn được. Ngay từ lúc Lục Dao lựa chọn nói ra những lời đó với Trương An An, vận mệnh của cô và Hạ Thần Phong đã bắt dầu dây dưa với nhau rồi.
Gió lạnh rít gào bên ngoài phòng, người Hạ Thần Phong đầy khí lạnh tiến vào phòng trà, mang theo vào cảm giác mát lạnh, mà Lý Bách đeo khẩu trang và kính râm cũng theo anh đi vào.
Sơ Cửu Của Lục Hào
Bố Tạ Điền nhíu mày, “Cô gái, cháu quen Vương Nho à?”
“Không quen... Nhưng Vương Nho cũng bị người khác sai khiến...”
“Vậy chuyện này không liên quan đến cháu...” Bố Tạ Điền cắt đứt câu nói của Lục Dao, trong mắt có sự sáng tỏ, “Sự việc năm đó hai bác đều biết, Vương Nho cũng đã tìm Tạ Điền rất lâu. Hai bác cũng biết, cho dù không có người đứng sau sai khiến kia, chỉ cần để Vương Nho tìm được Tạ Điền, kết cục của con bé cũng sẽ thế này thôi... Người sai duy nhất là hai bác... Năm đó hai bác không nên để Tạ Điền học làm bác sĩ pháp y...”
Nếu như năm hai ông bà không cho Tạ Điền học pháp y gì đó mà ngoan ngoãn học làm bác sĩ thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Lục Dao cúi đầu, trong lòng vẫn buồn bã không thôi...
Mà Tạ Điền trong phòng bệnh dường như khóc đã mệt rồi, dần dần bình tĩnh lại.
Hạ Thần Phong từ từ buông cánh tay tạ Điền ra, anh đứng bên cạnh giường bệnh của cô, “Vương Nho đã nhận tội rồi, anh ta đã giết Hà Vĩ...” Tạ Điền cứ nghe, không có bất kỳ hành động gì...
Hạ Thần Phong nhìn cô, “Tay của cô... Thật xin lỗi, nếu như chúng tôi phát hiện ra chân tướng sớm một chút, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra...”
Tạ Điền nhắm mắt, “Muốn trách... Có lẽ chỉ có thể trách chính tôi ngốc...”
Nếu như sau khi phát hiện ra manh mối, cô không một mình đi tìm Vương Nho mà đưa manh mối cho mấy người Hạ Thần Phong, có lẽ có đã vượt qua được nạn này...
“Hạ Thần Phong, tôi chỉ muốn hỏi một câu, có phải... anh chưa từng thích tôi hay không?”
Tạ Điền mở mắt, cứ thế nhìn Hạ Thần Phong, “Thật xin lỗi...”
Đây là câu trả lời duy nhất mà Hạ Thần Phong có thể cho Tạ Điền...
Tạ Điền nhắm mắt, “Tôi hiểu rồi... Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh...”
Hạ Thần Phong nhìn cô, cuối cùng anh thở dài xoay người rời khỏi phòng bệnh, vừa mới ra ngoài liền nhìn thấy Lục Dao vốn phải ở trong phòng bệnh lại ở đây, “Sao em lại ra đây?”
Bố Tạ Điền cũng không hiểu vì sao bà bạn già của mình lại trở nên hung hăng như vậy, nhưng ông biết lúc này mình không thể nói gì. Ông hiểu tính khí của vợ mình, ông thở dài chậm rãi đứng dậy, chân loạng choạng, chống eo, “Tôi đi vào trước, các cậu... đi đi.”
Nói xong liền đi vào trong, mà mẹ Tạ Điền hung hăng trừng mắt đi vào theo ông bạn già của mình.
Tâm tình Lục Dao sa sút, chặt chẽ nhíu mày, Hạ Thần Phong đỡ Lục Dao, “Đây không phải là lỗi của em...”
Mọi việc đều có nhân có quả, mà chuyện của Tạ Điền tuy đã có quả nhưng nhân lại do mấy nguyên nhân tạo thành. Trong đó có một nguyên nhân là vì Lục Dao. Lục Dao dường như đã cảm nhận được cảm giác bất lực và tự trách khi mình không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân(*) lại vì mình mà chết.
(*) Điển tích của người Trung Quốc: ý nói mình không giết người khác, nhưng người đó lại chết vì mình.
Cái chết của Triệu Lập Khôn gây ra ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí, chủ đề nóng đó vẫn luôn đứng chễm chệ ở vị trí top 1 hot search rất lâu mà vẫn không chìm xuống. Tương tự, Triệu Lập Khôn cũng dẫn đến sóng gió trong giới âm dương.
Nhưng động tĩnh ở đây nhỏ hơn so với bên ngoài nhiều, mấy người già đều tính ra đây là cái chết do ngũ quỷ quan phù nhập mệnh gây ra, trong lòng họ đều biết rõ nhưng không ai nói gì thêm.
Tam gia nhìn thấy bản tin vẫn ở vị trí hàng top, ông ta đặt ly rượu vang xuống với tâm trạng rất tốt, nhìn bầu trời bên ngoài tối đo, “Tuyết sắp rơi rồi.”
A Hoa ngẩng đầu, “Đúng vậy, tuyết năm nay... Dường như đến cực kỳ sớm.” Nói xong hắn cúi đầu xuống, “Ba năm, chuyện của Triệu Lập Khôn...”
Tam gia nhìn sắc trời bên ngoài, “Không cần nghĩ quá nhiều, chúng ta đều làm theo lời thầy mà thôi. Hơn nữa đây là số mệnh của A Khôn, con đường này cũng do chính cậu ta chọn.”
Nhưng A Hoa cũng biết, trước đó Tam gia đã hẹn với Triệu Lập Khôn phải xem phong thủy trên cây cầu lớn này... Đây cũng là nhiệm vụ mà thầy sắp xếp, mạch nước này vốn là nhiệm vụ của Tam gia nhưng ông ta lại giao cho Triệu Lập Khôn.
Tam gia nhìn bóng dáng lui ra của A Hoa, ông ta biêt A Hoa đã đoán ra được điều gì đó nhưng vậy thì đã sao chứ?
Triệu Lập Khôn là đúng là đàn em của Tam gia nhưng người đàn em này chẳng nghe lời chút nào, hắn muốn vượt ông ta, tất nhiên là ông ta phải vứt bỏ loại sủng vật không nghe lời này.
Nghĩ đến đây khóe miệng Tam gia nhếch lên tạo thành một nụ cười, ông ta đã đợi ngày này rất lâu rồi...
Ông ta chẳng sợ cái chết của Triệu Lập Khôn, ai bảo hắn gây chuyện chứ? Nếu như trước đây Triệu Lập Khôn ngoan ngoãn nghe lời không đi trêu chọc Lục Dao thì bây giờ hắn vẫn còn làm một ngôi sao lớn, tận hưởng đãi ngộ đặc biệt tốt(*).
(*) Nguyên văn: tiền hô hậu ủng: chỉ phong quang, quang cảnh của đoàn rước vua quan ngày xưa đi thường có người đi trước dẹp đường, hộ vệ theo sau, khua chiêng gõ trống, uy nghi, rầm rộ.
Nhưng Tam gia hiểu, Triệu Lập Khôn không chịu được kích thích, ông ta chỉ cần nói mấy câu nghe qua có vẻ như lời nói “Tận tình khuyên bảo”, tự nhiên hắn sẽ có lòng phản kháng.
Tất cả những thứ này không cần phải dùng đến phong thủy gì, chỉ cần dùng chút mưu kế là được rồi, nếu như dùng phong thủy trái lại sẽ khiến người ta nắm được thóp.
Vết thương của Chu Văn và Lục Dao đều là vết thương ngoài da, ba ngày sau là xuất viện. Sau đó, Hạ Thần Phong đi tìm Tạ Điền lần nữa nhưng đã bị cô từ chối, ngay cả Tiểu Đao cũng không vào được, chỉ có Tiểu Viên là vẫn có thể vào thăm cô.
Mà cái chết của Triệu Lập Khôn cũng làm mất đi đường lui cuối cùng của Đổng Vũ. Cô ta từng khóc lóc yêu cầu Lý Bách đến gặp mình một lần, Hạ Thần Phong biết nhưng không ngăn cản Đổng Vũ mà chỉ gửi cho Lý Bách một mẩu tin nhắn.
Sau khi đọc tin nhắn đó, Lý Bách nhắm mắt một mình ở trong văn phòng rất lâu. Mãi cho đến khi Mã Thắng lo lắng xông vào, Lý Bách mới mở của văn phòng. Anh ta nói với Mã Thắng, Tinh Thần hủy bỏ hợp đồng với Đổng Vũ, đồng thời tiến hành kiểm kê tổn thất do Đổng Vũ gây ra cho công ty, yêu cầu khởi tố Đổng Vũ, tiến hành xử lý bồi thường.
Lục Dao ngồi trong phòng trà nhìn người đi đường muôn màu muôn vẻ qua cửa sổ sát sàn. Cái lạnh cóng cuối tháng mười một ở thành phố Tô vẫn như trước, Lục Dao đột nhiên nhớ lại, cô và Hạ Thần Phong gặp nhau đã được một năm rồi.
Trong thời gian một năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đôi khi Lục Dao sẽ nhớ lại khoảng thời gian này một năm về trước có lẽ cô chỉ là một sinh viên đại học bình thường. nếu như lúc ấy cô không nói những lời đó với Trương An An thì có phải cảnh ngộ của mình sẽ hoàn toàn khác hay không?
Nhưng mà bây giờ Lục Dao cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, cô không thể có cơ hội làm lại chuyện mình đã chọn được. Ngay từ lúc Lục Dao lựa chọn nói ra những lời đó với Trương An An, vận mệnh của cô và Hạ Thần Phong đã bắt dầu dây dưa với nhau rồi.
Gió lạnh rít gào bên ngoài phòng, người Hạ Thần Phong đầy khí lạnh tiến vào phòng trà, mang theo vào cảm giác mát lạnh, mà Lý Bách đeo khẩu trang và kính râm cũng theo anh đi vào.
Sơ Cửu Của Lục Hào
Đánh giá:
Truyện Sơ Cửu Của Lục Hào
Story
Chương 196: Chia đường
10.0/10 từ 23 lượt.