Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 173: Bình yên trước cơn bão
69@-Tiểu Đao giơ ngón tay cái lên, “Được! Anh Phong đúng là biết tìm vợ! Tìm được một người thật tốt! Cô đi đi, hình như bây giờ anh Phong đang ở văn phòng đó.”
Có Tiểu Đao dẫn đường, Lục Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô hít sâu một hơi, khóe miệng nở nụ cười, cô cũng đã quen với ánh mắt của những người xung quanh rồi.
Hạ Thần Phong cau mày nhìn báo cáo, bản báo cáo khám nghiệm tử thi này nói rằng Hà Vĩ chết vì ngạt thở, trong cơ thể có thuốc an thần. Nhưng ngoài những điều này ra thì không thu được bất kỳ thông tin có ích nào từ thi thể. Quả nhiên hung thủ này biết rất rõ về đường đi nước bước trong việc điều tra của cảnh sát, mà đối phương còn đưa thi thể đến trước mặt mọi người, rốt cuộc là hung thủ vô tình hay là cố ý đây?
Hạ Thần Phong cảm thấy cho dù thế nào hung thủ này cũng rất nguy hiểm.
“Bữa tối đến rồi!” Tiểu Đao nhấc túi lên, vừa mới bước vào văn phòng đã hô lên thật to. Vốn dĩ Hầu Tử đã cảm thấy đói rồi, lúc này nhìn thấy có đồ ăn thì hai mắt lập tức sáng lên.
“Này Tiểu Đao, hôm này cậu có tiền à sao lại mời mọi người ăn cơm vậy!” Hầu Tử vừa mới nói xong liền nhìn thấy Lục Dao đứng ở sau lưng Tiểu Đao. Ánh mắt cậu chuyển xuống dưới nhìn thấy đồ đạc trong tay Lục Dao, lập tức hiểu ra không phải Tiểu Đao bỏ tiền ra mà là Lục Dao...
Hạ Thần Phong ngẩng đầu nhìn thấy Lục Dao, anh thấy cô đỏ mặt cười, xách theo hai cái túi, tuy Lục Dao đã cố gắng làm cho mình hình trông thật tự nhiên nhưng ánh mắt hơi tránh né vẫn để lộ sự bất an của cô.
“Ồ…” Mọi người đều là người sáng suốt, bây giờ đều nhìn thấy Lục Dao rồi còn có thể có gì không hiểu nữa đây, “Hóa ra là chị dâu à! Cám ơn chị dâu nhé!” Hầu Tử cũng là một người thẳng tính, nhìn thấy đồ ăn liền trực tiếp gọi hai tiếng “Chị dâu”, sau đó nhận lấy ngay một cú đá mạnh mẽ và một ánh mắt xem thường của Tiểu Quách.
“Tiểu Dao, cô đến tìm anh Phong của chúng tôi à! Vừa hay mấy người chúng tôi muốn ra ngoài đi dạo, hai người cứ ở đây từ từ nói chuyện đi nha...” Tiểu Quách nói xong liền đẩy một đám người ra ngoài, còn kéo thêm Tiểu Đao vẫn còn xách điểm tâm ra khỏi văn phòng đi sang phòng họp bên cạnh, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Hạ Thần Phong cười đứng lên, anh kéo tay của Lục Dao, tình ý trong mắt từ từ dâng tràn, “Sao em lại đến đây?”
Lục Dao chỉ cảm thấy gò má mình nóng rực như phải bỏng, “Em nhận được tin nhắn của anh rồi, nói là có vụ án, một khi anh có vụ án liền bận đến mức không ăn không ngủ, cho nên em mang đến cho anh ít đồ.”
Lục Dao lấy từng thứ một ra, “Mấy ngày nữa nhiệt độ giảm xuống, cũng không biết anh phải ở cục cảnh sát bao lâu, chiếc áo khoác dày dặn này anh cứ để ở văn phòng, còn có cái này, anh có thời gian thì uống.”
Hạ Thần Phong cũng biết Lục Dao học được rất nhiều phương thuốc Đông y từ ông nội cô, nhưng ngửi thấy một túi đồ có vị đắng anh vẫn cau mày.
Hạ Thần Phong len lén ngước mắt nhìn Lục Dao, thấy Lục Dao chăm chú múc canh cho mình, đây là tấm lòng của cô. Bây giờ cũng đã có một người thực sự quan tâm đến anh, cho nên dù là mùi vị mình không thích nhưng dường như cũng có thể từ từ đón nhận.
“Món này em đặc biệt pha chế cho anh, anh luôn mất ngủ sợ là sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, em biết anh vì vụ án nên mới như vậy nhưng vẫn phải suy nghĩ cho sức khỏe của mình.” Lục Dao biết, nếu như bảo Hạ Thần Phong nghỉ ngơi đàng hoàng trước khi phá xong án là chuyện không thể.
Sau một thời gian suy nghĩ, Lục Dao quyết định pha chế cho Hạ Thần Phong một ít trà dưỡng thần để anh uống hằng ngày để bồi bổ tinh thần.
Hạ Thần Phong cứ thế nhìn Lục Dao quan tâm đến mình như vậy, anh không nói câu nào mà chỉ kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Lúc này, anh cảm thấy nói bất điều gì cũng không thể hiện được sự cảm động trong lòng anh.
Cái ôm đột ngột này cũng làm Lục Dao ngạc nhiên, cô nhìn xung quanh, nơi này là văn phòng của anh, đồng nghiệp của anh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Cô khẽ đẩy Hạ Thần Phong, không phải cô từ chối cái ôm của anh, chỉ là dù sao thì da mặt của cô vẫn mỏng, e là bị bắt gặp sẽ khó xử.
“Canh sắp nguội rồi, anh uống chút trước đi rồi hãy ăn cơm.”
“Phải rồi, đồng nghiệp ở huyện Bình Dao lúc chiều đã gọi cho anh, nói là đã sắp xếp nhân viên tuần tra rừng ở đó, nếu phát hiện có người khả nghi thì sẽ thông báo cho anh đầu tiên.” Hạ Thần Phong uống canh, anh biết gần đây Lục Dao đang lo lắng về vấn đề ở quê nhà của mình anh liền nói thật cho cô biết.
Lục Dao cau mày, “Hôm nay em cũng liên lạc với hàng xóm cũ ở huyện Bình Dao rồi, có lẽ mấy ngày tới đồ của ông nội em sẽ được chuyển đến đây.” Thực ra trước lúc rời đi, về cơ bản cô đã mang rất nhiều đồ vật đáng để giữ về đây rồi, có thể là một ít tranh chữ, sau khi ông nội Lục Dao không bói quẻ xem mệnh nữa liền say mê tranh chữ.
Trước đây, Hạ Thần Phong cũng nhìn thấy bức tranh lãnh thổ quốc gia trên bức tường trong gian phòng của ông nội Lục Dao, trình độ vẽ tranh đó hơn một vài bậc thầy vẽ tranh bây giờ rất nhiều.
“Bức vẽ lãnh thổ quốc gia lúc đó anh nhìn thấy hoàn toàn không phải là một bức tranh đơn giản, trên có có phong thủy mà ông nội em đã nghiên cứu cả đời, trên đó đánh dấu tất cả phong thủy bảo địa, cũng chính là long huyệt(*).” Việc này là do gần đây Lục Dao mới phát hiện ra khi nghiên cứu cuốn ghi chép của ông nội, đó là lý do cô cũng không dám để thứ quan trọng như vậy ở lại quê nhà là huyện Bình Dao, cho nên cô đã gọi điện nhờ nhà hàng xóm giúp cô gửi chuyển phát nhanh đồ đạc qua đây.
(*) Bảo địa: vùng đất quý có nhiều giá trị. Long huyệt: là khí mạch của đất đi theo gò, núi, lúc ẩn lúc hiện quanh co uốn lượn như thể con rồng.
Hạ Thần Phong uống canh xong liền đưa tay lấy giấy ăn ở bên cạnh, “Em yên tâm đi, một khi có chuyện anh sẽ báo cho em biết đầu tiên.”
“Hì hì hì, làm phiền đến hai người rồi!”
Tiểu Đao cũng không muốn làm phiền hai người họ nhưng bây giờ xuất hiện manh mối mới, mọi ngươi liền chơi oẳn tù tì xem ai thua sẽ phải đi thông báo. Kết quả thật không may, vận may của Tiểu Đao kém nhất, cuối cùng phải gánh trọng trách này.
“Anh Phong, bên đó vừa gửi tin tức qua đây nói là một người bạn cùng thuê phòng với Hà Vĩ đã trở về.” Lúc ban ngày Tiểu Đao đi tìm, chàng trai ở cùng với Hà Vĩ đi làm ở bên ngoài, hơn nữa mọi người cũng không nói rõ người này làm cái gì, cho nên nhất thời không tìm được.
Lúc này có điện thoại gọi đến nói là người bạn cùng phòng đó đã về cho nên Tiểu Đao muốn hỏi Hạ Thần Phong có muốn đi cùng không.
Lục Dao đứng dậy, “Anh đi làm việc đi.”
Tiểu Đao nhìn thấy ánh mắt này của Lục Dao lại thấy ngượng ngùng, “Hì hì, thực ra anh Phong không đi cũng được, em chỉ đến thông báo một tiếng thôi.”
Hạ Thần Phong cầm lấy áo khoác ở bên cạnh và liếc nhìn Tiểu Đao, anh xoay người đối diện với Lục Dao, “Lúc em trở về cẩn thận một chút, nếu có vấn đề gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh.”
Sơ Cửu Của Lục Hào
Có Tiểu Đao dẫn đường, Lục Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô hít sâu một hơi, khóe miệng nở nụ cười, cô cũng đã quen với ánh mắt của những người xung quanh rồi.
Hạ Thần Phong cau mày nhìn báo cáo, bản báo cáo khám nghiệm tử thi này nói rằng Hà Vĩ chết vì ngạt thở, trong cơ thể có thuốc an thần. Nhưng ngoài những điều này ra thì không thu được bất kỳ thông tin có ích nào từ thi thể. Quả nhiên hung thủ này biết rất rõ về đường đi nước bước trong việc điều tra của cảnh sát, mà đối phương còn đưa thi thể đến trước mặt mọi người, rốt cuộc là hung thủ vô tình hay là cố ý đây?
Hạ Thần Phong cảm thấy cho dù thế nào hung thủ này cũng rất nguy hiểm.
“Bữa tối đến rồi!” Tiểu Đao nhấc túi lên, vừa mới bước vào văn phòng đã hô lên thật to. Vốn dĩ Hầu Tử đã cảm thấy đói rồi, lúc này nhìn thấy có đồ ăn thì hai mắt lập tức sáng lên.
“Này Tiểu Đao, hôm này cậu có tiền à sao lại mời mọi người ăn cơm vậy!” Hầu Tử vừa mới nói xong liền nhìn thấy Lục Dao đứng ở sau lưng Tiểu Đao. Ánh mắt cậu chuyển xuống dưới nhìn thấy đồ đạc trong tay Lục Dao, lập tức hiểu ra không phải Tiểu Đao bỏ tiền ra mà là Lục Dao...
Hạ Thần Phong ngẩng đầu nhìn thấy Lục Dao, anh thấy cô đỏ mặt cười, xách theo hai cái túi, tuy Lục Dao đã cố gắng làm cho mình hình trông thật tự nhiên nhưng ánh mắt hơi tránh né vẫn để lộ sự bất an của cô.
“Ồ…” Mọi người đều là người sáng suốt, bây giờ đều nhìn thấy Lục Dao rồi còn có thể có gì không hiểu nữa đây, “Hóa ra là chị dâu à! Cám ơn chị dâu nhé!” Hầu Tử cũng là một người thẳng tính, nhìn thấy đồ ăn liền trực tiếp gọi hai tiếng “Chị dâu”, sau đó nhận lấy ngay một cú đá mạnh mẽ và một ánh mắt xem thường của Tiểu Quách.
“Tiểu Dao, cô đến tìm anh Phong của chúng tôi à! Vừa hay mấy người chúng tôi muốn ra ngoài đi dạo, hai người cứ ở đây từ từ nói chuyện đi nha...” Tiểu Quách nói xong liền đẩy một đám người ra ngoài, còn kéo thêm Tiểu Đao vẫn còn xách điểm tâm ra khỏi văn phòng đi sang phòng họp bên cạnh, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Hạ Thần Phong cười đứng lên, anh kéo tay của Lục Dao, tình ý trong mắt từ từ dâng tràn, “Sao em lại đến đây?”
Lục Dao chỉ cảm thấy gò má mình nóng rực như phải bỏng, “Em nhận được tin nhắn của anh rồi, nói là có vụ án, một khi anh có vụ án liền bận đến mức không ăn không ngủ, cho nên em mang đến cho anh ít đồ.”
Lục Dao lấy từng thứ một ra, “Mấy ngày nữa nhiệt độ giảm xuống, cũng không biết anh phải ở cục cảnh sát bao lâu, chiếc áo khoác dày dặn này anh cứ để ở văn phòng, còn có cái này, anh có thời gian thì uống.”
Hạ Thần Phong cũng biết Lục Dao học được rất nhiều phương thuốc Đông y từ ông nội cô, nhưng ngửi thấy một túi đồ có vị đắng anh vẫn cau mày.
Hạ Thần Phong len lén ngước mắt nhìn Lục Dao, thấy Lục Dao chăm chú múc canh cho mình, đây là tấm lòng của cô. Bây giờ cũng đã có một người thực sự quan tâm đến anh, cho nên dù là mùi vị mình không thích nhưng dường như cũng có thể từ từ đón nhận.
“Món này em đặc biệt pha chế cho anh, anh luôn mất ngủ sợ là sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, em biết anh vì vụ án nên mới như vậy nhưng vẫn phải suy nghĩ cho sức khỏe của mình.” Lục Dao biết, nếu như bảo Hạ Thần Phong nghỉ ngơi đàng hoàng trước khi phá xong án là chuyện không thể.
Sau một thời gian suy nghĩ, Lục Dao quyết định pha chế cho Hạ Thần Phong một ít trà dưỡng thần để anh uống hằng ngày để bồi bổ tinh thần.
Hạ Thần Phong cứ thế nhìn Lục Dao quan tâm đến mình như vậy, anh không nói câu nào mà chỉ kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Lúc này, anh cảm thấy nói bất điều gì cũng không thể hiện được sự cảm động trong lòng anh.
Cái ôm đột ngột này cũng làm Lục Dao ngạc nhiên, cô nhìn xung quanh, nơi này là văn phòng của anh, đồng nghiệp của anh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Cô khẽ đẩy Hạ Thần Phong, không phải cô từ chối cái ôm của anh, chỉ là dù sao thì da mặt của cô vẫn mỏng, e là bị bắt gặp sẽ khó xử.
“Canh sắp nguội rồi, anh uống chút trước đi rồi hãy ăn cơm.”
“Phải rồi, đồng nghiệp ở huyện Bình Dao lúc chiều đã gọi cho anh, nói là đã sắp xếp nhân viên tuần tra rừng ở đó, nếu phát hiện có người khả nghi thì sẽ thông báo cho anh đầu tiên.” Hạ Thần Phong uống canh, anh biết gần đây Lục Dao đang lo lắng về vấn đề ở quê nhà của mình anh liền nói thật cho cô biết.
Lục Dao cau mày, “Hôm nay em cũng liên lạc với hàng xóm cũ ở huyện Bình Dao rồi, có lẽ mấy ngày tới đồ của ông nội em sẽ được chuyển đến đây.” Thực ra trước lúc rời đi, về cơ bản cô đã mang rất nhiều đồ vật đáng để giữ về đây rồi, có thể là một ít tranh chữ, sau khi ông nội Lục Dao không bói quẻ xem mệnh nữa liền say mê tranh chữ.
Trước đây, Hạ Thần Phong cũng nhìn thấy bức tranh lãnh thổ quốc gia trên bức tường trong gian phòng của ông nội Lục Dao, trình độ vẽ tranh đó hơn một vài bậc thầy vẽ tranh bây giờ rất nhiều.
“Bức vẽ lãnh thổ quốc gia lúc đó anh nhìn thấy hoàn toàn không phải là một bức tranh đơn giản, trên có có phong thủy mà ông nội em đã nghiên cứu cả đời, trên đó đánh dấu tất cả phong thủy bảo địa, cũng chính là long huyệt(*).” Việc này là do gần đây Lục Dao mới phát hiện ra khi nghiên cứu cuốn ghi chép của ông nội, đó là lý do cô cũng không dám để thứ quan trọng như vậy ở lại quê nhà là huyện Bình Dao, cho nên cô đã gọi điện nhờ nhà hàng xóm giúp cô gửi chuyển phát nhanh đồ đạc qua đây.
(*) Bảo địa: vùng đất quý có nhiều giá trị. Long huyệt: là khí mạch của đất đi theo gò, núi, lúc ẩn lúc hiện quanh co uốn lượn như thể con rồng.
Hạ Thần Phong uống canh xong liền đưa tay lấy giấy ăn ở bên cạnh, “Em yên tâm đi, một khi có chuyện anh sẽ báo cho em biết đầu tiên.”
“Hì hì hì, làm phiền đến hai người rồi!”
Tiểu Đao cũng không muốn làm phiền hai người họ nhưng bây giờ xuất hiện manh mối mới, mọi ngươi liền chơi oẳn tù tì xem ai thua sẽ phải đi thông báo. Kết quả thật không may, vận may của Tiểu Đao kém nhất, cuối cùng phải gánh trọng trách này.
“Anh Phong, bên đó vừa gửi tin tức qua đây nói là một người bạn cùng thuê phòng với Hà Vĩ đã trở về.” Lúc ban ngày Tiểu Đao đi tìm, chàng trai ở cùng với Hà Vĩ đi làm ở bên ngoài, hơn nữa mọi người cũng không nói rõ người này làm cái gì, cho nên nhất thời không tìm được.
Lúc này có điện thoại gọi đến nói là người bạn cùng phòng đó đã về cho nên Tiểu Đao muốn hỏi Hạ Thần Phong có muốn đi cùng không.
Lục Dao đứng dậy, “Anh đi làm việc đi.”
Tiểu Đao nhìn thấy ánh mắt này của Lục Dao lại thấy ngượng ngùng, “Hì hì, thực ra anh Phong không đi cũng được, em chỉ đến thông báo một tiếng thôi.”
Hạ Thần Phong cầm lấy áo khoác ở bên cạnh và liếc nhìn Tiểu Đao, anh xoay người đối diện với Lục Dao, “Lúc em trở về cẩn thận một chút, nếu có vấn đề gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh.”
Sơ Cửu Của Lục Hào
Đánh giá:
Truyện Sơ Cửu Của Lục Hào
Story
Chương 173: Bình yên trước cơn bão
10.0/10 từ 23 lượt.