Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 151: Màu vẽ màu máu
85@-Hiếm khi mới có một fan hâm mộ thích Lục Dao như vậy, hơn nữa còn là một fan thực sự chân thành và lý trí, chỉ là thật đáng tiếc vì sau này cô sẽ không đóng phim nữa.
“Thực ra tớ cảm thấy cậu đi đóng phim cũng rất tốt mà... Nhưng mà... Haiz, thật là phí hoài gương mặt này của cậu.” Đỗ Hiểu Lan xoay người tiếp tục chọn lựa đồ của mình.
Lục Dao lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai từ trong túi ra và đội lên đầu. Chiếc mũ này trước đây cô vẫn đội vào mùa hè lúc còn làm nhân viên chuyển phát nhanh, không ngờ bây giờ nó lại được phát huy tác dụng.
Trên tường của cửa hàng bán màu vẽ là các loại màu sắc vẽ nguệch ngoạc, nhìn có vẻ rất lộn xộn nhưng lại hình thành một phong cách khác.
Lục Dao ngửa đầu lên nhìn màu sác sặc sỡ ở trên đó, từ trần nhà chỗ cửa ra vào cho đến cửa gỗ ở phía sau...
Đột nhiên cô cảm thấy ánh sáng của mảng màu vẽ rất kỳ dị... Màu của nó giống với màu của bức tranh vẽ bằng máu kia. Nhưng cô lại không thể chắc chắn được vì dù sao thì màu vẽ như màu máu cũng có thể điều chế ra được.
Lục Dao giả vờ xem màu vẽ trong tay mình, cô di chuyển từng chút một đến bên cạnh cửa sau, nơi này toàn là bút vẽ và giấy vẽ, cô đứng cạnh cái giá vẽ để đầy bút vẽ, cô vươn tay một cái là có thể chạm vào mảng vẽ nghuệch ngoạc màu máu kia.
Cô vừa mới muốn vươn tay sờ vào mảng màu vẽ màu máu kia thì cửa sau đột nhiên mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đi ra, anh ta cũng sửng sốt khi nhìn thấy Lục Dao đang đứng ở cửa phía sau.
Khuôn mặt người đàn ông rất thanh tú, anh ta nhìn thấy bút vẽ trong tay Lục Dao liền hỏi, “Cô muốn mua bút gì? Bút vẽ tranh công bút hay tranh thán bút(*)?”
Lục Dao ngượng ngùng buông tay xuống, “Tôi đến xem cùng bạn thôi.”
(*) Tranh công bút: là một kiểu vẽ tranh của Trung Quốc, kiểu tranh này khá ngay ngắn, cần vẽ nét trước rồi mới tô màu.
Tranh thán bút: tranh được vẽ bằng bút than.
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu, vượt qua Lục Dao đi vào trong quầy.
Lục Dao nắm chặt dây deo ba lô của mình, cô vội vã xoay người đi ra khỏi cửa hàng, lấy di động ra gọi cho Hạ Thần Phong, nhưng thật bất ngờ lần lần này anh lại không nghe máy.
Dường như Lục Dao cũng đang nghĩ đến quẻ tượng vừa nãy, cô vốn đang lo lắng rồi, bây giờ điện thoại của Hạ Thần Phong không có người nghe máy lại càng làm cô càng cảm thấy bất an hơn.
Cô nghe tiếng chuông trong điện thoại, cho đến lúc ngắt rồi vẫn không có người nghe máy, Lục Dao càng lúc càng thây bất an. Cô chỉ sợ liệu có phải Hạ Thần Phong đã gặp phải nguy hiểm gì không.
Cô mở danh bạ tìm số điện thoại của Tiểu Đao, cô lại gọi được cho Tiểu Đao, lúc này cậu đã bắt xe đến bệnh viện, cánh tay cậu cũng treo trên cổ.
Nhìn thấy cuộc gọi của Lục Dao, cậu không nghĩ nhiều liền nghe máy, “Lục Dao à...”
Cậu mới nói một câu, Lục Dao đã vội vã nói, “Cảnh sát Phương, Hạ Thần Phong có ở bên cạnh anh không?”
Nếu là lúc bình thường thì Lục Dao sẽ rụt rè gọi Hạ Thần Phong là cảnh sát Hạ, mà anh cũng vui vẻ đồng ý, nhưng lúc này Lục Dao đang rất vội nên gọi cả họ và tên của anh luôn.
Tiểu Đao đưa di động ra xa một chút, “Sao thế? Anh Phong? Chắc đang phá án...”
Sau khi Lục Dao biết Tiểu Đao và Hạ Thần Phong không ở cùng nhau, cô quyết định đến Cục Cảnh sát đợi Hạ Thần Phong. Không đợi được tin tức của anh cô sẽ không yên tâm.
Lục Dao cất đi động đi, nhìn Đỗ Hiểu Lan vẫn còn chọn đồ ở bên trong. Nếu như bây giờ để Đỗ Hiểu Lan ở lại đây cô cũng không yên tâm. Lục Dao kéo mũ xuống, một lần nữa quay lại cửa hàng làm cho người ta không thoải mái này, đợi Đỗ Hiểu Lan mua đồ xong, cô liền dẫn Đỗ Hiểu Lan rời khỏi đây.
Nhưng Lục Dao không ngờ được cô phải đợi hơn một giờ đồng hồ. Đỗ Hiểu Lan vốn là cô gái thích dạo phố, bây giờ nhìn thấy nhiều màu vẽ như vậy, trong lòng không thể đưa ra quyết định, dường như Đỗ Hiểu Lan muốn mang tất cả về vậy.
Còn Hạ Thần Phong mà Lục Dao lo lắng lúc này đang đang ngồi trong một phòng họp. Bây giờ sản nghiệp của Đường Diệp rất lớn, thậm chí tin đồn về mối quan hệ với xã hội đen lúc đầu đều đã được rửa sạch. Lúc này ông ta có vẻ giống như là người nghiêm túc đứng đắn mở mấy điểm KTV và mấy câu lạc bộ tư nhân, ông ta đang sống rất tốt.
Đường Diệp đầu trọc lốc, một tay cầm hai quả óc chó đi đến, “Ha ha ha, cảnh sát Hạ tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Tô hôm nay lại đến chỗ tôi, câu thành ngữ kia dùng thế nào nhỉ? Rồng đến nhà tôm!”
Hầu Tử và Hạ Thần Phong đứng dậy và khẽ gật đầu, “Ông Đường.”
“Ngồi xuống đi…” Đường Diệp cười lớn, ông ta mời hai người ngồi xuống xô pha của phòng họp. Chẳng bao lâu sau, một cô gái đã được đào tạo mặc áo sườn xám kim hoa màu đen bưng khay trà đi đến, dáng người thướt tha, mỗi động tác đều mang theo ý vị, giống như hành động không phải bưng trà rót nước mà là việc thưởng thức trà rất tao nhã.
Mùi lá trà thoang thoảng bay khắp phòng họp. Cho dù đang đi giày cao gót nhưng cô gái mặc sườn xám vẫn bước đi mà không phát ra một chút âm thanh nào.
“Nào nào nào, uống trà trước đã.” Đường Diệp bỏ quả óc chó trong tay xuống và bưng cốc trà lên.
Hầu Tử liếc nhìn Hạ Thần Phong, cậu thấy sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh, cầm lên cốc trà trước mặt và nhấp một ngụm nhỏ, “Ông Đường, chúng tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay chúng tôi đến là muốn hỏi một chút về việc liên quan đến Đoàn Vân Bưu.”
Đường Diệp nghe thấy lời nói thẳng thắn như vậy, nét cười trên khuôn mặt vẫn rất tự nhiên, ông ta đặt cốc trà xuống sau đó cầm quả óc chó ở trên bàn lên. Phòng họp rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng uống trà của Hầu Tử và tiếng quả óc chó chuyển động trong tay Đường Diệp.
“Đoàn Vân Bưu?”
Khóe môi Đường Diệp khẽ nhếch lên, “Đoàn Vân Bưu?”
Nói xong, Đường Diệp nghiêng đầu nhìn người đàn ông có vóc dáng thấp luôn giống như một khúc gỗ ở phía sau, “Cậu quen biết người này không?”
Người đàn ông đứng sau Đường Diệp bước lên trước một bước cười rất thân thiện, “Đường tổng, để tôi đi hỏi người bên dưới, có thể là có người không có mắt lấy danh nghĩa của ông làm chuyện xấu ở bên ngoài.”
Hạ Thần Phong khẽ cười, “Ông Đường, chúng ta người ngay không nói tiếng lóng, Đoàn Vân Bưu đã thừa nhận rồi, tất cả bức tranh ký tên Phương Phong đều có nguồn gốc từ công ty của ông.”
Người đàn ông dáng thấp cười, “Đồng chí cảnh sát, cậu cũng biết là công ty chúng tôi cũng khá lớn, phía dưới luôn có một số người lấy trộm danh nghĩa của Đường tổng làm một số việc trộm gà bắt chó ở bên ngoài. Yên tâm, nếu đúng là cấp dưới của công ty chúng tôi làm, chúng tôi nhất định sẽ bàn giao cho cảnh sát các cậu.”
Hạ Thần Phong nhìn Đường Diệp, anh thấy ánh mắt thâm trầm của ông ta, “Tiểu Vương, trước đây đã nói với cậu thế nào? Việc Đường Diệp tôi không muốn nhìn nhất chính là mấy người lấy tên của công ty đi làm việc vi phạm pháp luật. Tôi cho cậu ba tiếng đồng hồ, cậu phải tìm cho ra bằng được người đó cho tôi, đừng để vì một cục phân chuột mà làm hỏng cả nồi canh ngon.”
“Vâng vâng vâng! Tôi lập tức đi làm ngay!” Người đàn ông dáng thấp kia vội vã lui ra ngoài. Đường Diệp xoay đầu, “Hai cậu cảnh sát chờ ở đây một chút, người này sẽ được tìm thấy nhanh thôi.”
Hạ Thần Phong đứng dậy, nhìn Đường Diệp, “Đã có câu nói này của ông Đường, vậy thì chúng tôi về Cục chờ tin tốt của ông…”
Hầu Tử cũng đứng dậy mà không nói câu nào.
“Sao? Hai cậu cảnh sát không chờ ở đây sao?” Đường Diệp không ngờ rằng Hạ Thần Phong lại dễ nói chuyện như vậy, cứ như vậy không tiếp tục truy cứu thêm.
Sơ Cửu Của Lục Hào
“Thực ra tớ cảm thấy cậu đi đóng phim cũng rất tốt mà... Nhưng mà... Haiz, thật là phí hoài gương mặt này của cậu.” Đỗ Hiểu Lan xoay người tiếp tục chọn lựa đồ của mình.
Lục Dao lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai từ trong túi ra và đội lên đầu. Chiếc mũ này trước đây cô vẫn đội vào mùa hè lúc còn làm nhân viên chuyển phát nhanh, không ngờ bây giờ nó lại được phát huy tác dụng.
Trên tường của cửa hàng bán màu vẽ là các loại màu sắc vẽ nguệch ngoạc, nhìn có vẻ rất lộn xộn nhưng lại hình thành một phong cách khác.
Lục Dao ngửa đầu lên nhìn màu sác sặc sỡ ở trên đó, từ trần nhà chỗ cửa ra vào cho đến cửa gỗ ở phía sau...
Đột nhiên cô cảm thấy ánh sáng của mảng màu vẽ rất kỳ dị... Màu của nó giống với màu của bức tranh vẽ bằng máu kia. Nhưng cô lại không thể chắc chắn được vì dù sao thì màu vẽ như màu máu cũng có thể điều chế ra được.
Lục Dao giả vờ xem màu vẽ trong tay mình, cô di chuyển từng chút một đến bên cạnh cửa sau, nơi này toàn là bút vẽ và giấy vẽ, cô đứng cạnh cái giá vẽ để đầy bút vẽ, cô vươn tay một cái là có thể chạm vào mảng vẽ nghuệch ngoạc màu máu kia.
Cô vừa mới muốn vươn tay sờ vào mảng màu vẽ màu máu kia thì cửa sau đột nhiên mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đi ra, anh ta cũng sửng sốt khi nhìn thấy Lục Dao đang đứng ở cửa phía sau.
Khuôn mặt người đàn ông rất thanh tú, anh ta nhìn thấy bút vẽ trong tay Lục Dao liền hỏi, “Cô muốn mua bút gì? Bút vẽ tranh công bút hay tranh thán bút(*)?”
Lục Dao ngượng ngùng buông tay xuống, “Tôi đến xem cùng bạn thôi.”
(*) Tranh công bút: là một kiểu vẽ tranh của Trung Quốc, kiểu tranh này khá ngay ngắn, cần vẽ nét trước rồi mới tô màu.
Tranh thán bút: tranh được vẽ bằng bút than.
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu, vượt qua Lục Dao đi vào trong quầy.
Lục Dao nắm chặt dây deo ba lô của mình, cô vội vã xoay người đi ra khỏi cửa hàng, lấy di động ra gọi cho Hạ Thần Phong, nhưng thật bất ngờ lần lần này anh lại không nghe máy.
Dường như Lục Dao cũng đang nghĩ đến quẻ tượng vừa nãy, cô vốn đang lo lắng rồi, bây giờ điện thoại của Hạ Thần Phong không có người nghe máy lại càng làm cô càng cảm thấy bất an hơn.
Cô nghe tiếng chuông trong điện thoại, cho đến lúc ngắt rồi vẫn không có người nghe máy, Lục Dao càng lúc càng thây bất an. Cô chỉ sợ liệu có phải Hạ Thần Phong đã gặp phải nguy hiểm gì không.
Cô mở danh bạ tìm số điện thoại của Tiểu Đao, cô lại gọi được cho Tiểu Đao, lúc này cậu đã bắt xe đến bệnh viện, cánh tay cậu cũng treo trên cổ.
Nhìn thấy cuộc gọi của Lục Dao, cậu không nghĩ nhiều liền nghe máy, “Lục Dao à...”
Cậu mới nói một câu, Lục Dao đã vội vã nói, “Cảnh sát Phương, Hạ Thần Phong có ở bên cạnh anh không?”
Nếu là lúc bình thường thì Lục Dao sẽ rụt rè gọi Hạ Thần Phong là cảnh sát Hạ, mà anh cũng vui vẻ đồng ý, nhưng lúc này Lục Dao đang rất vội nên gọi cả họ và tên của anh luôn.
Tiểu Đao đưa di động ra xa một chút, “Sao thế? Anh Phong? Chắc đang phá án...”
Sau khi Lục Dao biết Tiểu Đao và Hạ Thần Phong không ở cùng nhau, cô quyết định đến Cục Cảnh sát đợi Hạ Thần Phong. Không đợi được tin tức của anh cô sẽ không yên tâm.
Lục Dao cất đi động đi, nhìn Đỗ Hiểu Lan vẫn còn chọn đồ ở bên trong. Nếu như bây giờ để Đỗ Hiểu Lan ở lại đây cô cũng không yên tâm. Lục Dao kéo mũ xuống, một lần nữa quay lại cửa hàng làm cho người ta không thoải mái này, đợi Đỗ Hiểu Lan mua đồ xong, cô liền dẫn Đỗ Hiểu Lan rời khỏi đây.
Nhưng Lục Dao không ngờ được cô phải đợi hơn một giờ đồng hồ. Đỗ Hiểu Lan vốn là cô gái thích dạo phố, bây giờ nhìn thấy nhiều màu vẽ như vậy, trong lòng không thể đưa ra quyết định, dường như Đỗ Hiểu Lan muốn mang tất cả về vậy.
Còn Hạ Thần Phong mà Lục Dao lo lắng lúc này đang đang ngồi trong một phòng họp. Bây giờ sản nghiệp của Đường Diệp rất lớn, thậm chí tin đồn về mối quan hệ với xã hội đen lúc đầu đều đã được rửa sạch. Lúc này ông ta có vẻ giống như là người nghiêm túc đứng đắn mở mấy điểm KTV và mấy câu lạc bộ tư nhân, ông ta đang sống rất tốt.
Đường Diệp đầu trọc lốc, một tay cầm hai quả óc chó đi đến, “Ha ha ha, cảnh sát Hạ tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Tô hôm nay lại đến chỗ tôi, câu thành ngữ kia dùng thế nào nhỉ? Rồng đến nhà tôm!”
Hầu Tử và Hạ Thần Phong đứng dậy và khẽ gật đầu, “Ông Đường.”
“Ngồi xuống đi…” Đường Diệp cười lớn, ông ta mời hai người ngồi xuống xô pha của phòng họp. Chẳng bao lâu sau, một cô gái đã được đào tạo mặc áo sườn xám kim hoa màu đen bưng khay trà đi đến, dáng người thướt tha, mỗi động tác đều mang theo ý vị, giống như hành động không phải bưng trà rót nước mà là việc thưởng thức trà rất tao nhã.
Mùi lá trà thoang thoảng bay khắp phòng họp. Cho dù đang đi giày cao gót nhưng cô gái mặc sườn xám vẫn bước đi mà không phát ra một chút âm thanh nào.
“Nào nào nào, uống trà trước đã.” Đường Diệp bỏ quả óc chó trong tay xuống và bưng cốc trà lên.
Hầu Tử liếc nhìn Hạ Thần Phong, cậu thấy sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh, cầm lên cốc trà trước mặt và nhấp một ngụm nhỏ, “Ông Đường, chúng tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay chúng tôi đến là muốn hỏi một chút về việc liên quan đến Đoàn Vân Bưu.”
Đường Diệp nghe thấy lời nói thẳng thắn như vậy, nét cười trên khuôn mặt vẫn rất tự nhiên, ông ta đặt cốc trà xuống sau đó cầm quả óc chó ở trên bàn lên. Phòng họp rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng uống trà của Hầu Tử và tiếng quả óc chó chuyển động trong tay Đường Diệp.
“Đoàn Vân Bưu?”
Khóe môi Đường Diệp khẽ nhếch lên, “Đoàn Vân Bưu?”
Nói xong, Đường Diệp nghiêng đầu nhìn người đàn ông có vóc dáng thấp luôn giống như một khúc gỗ ở phía sau, “Cậu quen biết người này không?”
Người đàn ông đứng sau Đường Diệp bước lên trước một bước cười rất thân thiện, “Đường tổng, để tôi đi hỏi người bên dưới, có thể là có người không có mắt lấy danh nghĩa của ông làm chuyện xấu ở bên ngoài.”
Hạ Thần Phong khẽ cười, “Ông Đường, chúng ta người ngay không nói tiếng lóng, Đoàn Vân Bưu đã thừa nhận rồi, tất cả bức tranh ký tên Phương Phong đều có nguồn gốc từ công ty của ông.”
Người đàn ông dáng thấp cười, “Đồng chí cảnh sát, cậu cũng biết là công ty chúng tôi cũng khá lớn, phía dưới luôn có một số người lấy trộm danh nghĩa của Đường tổng làm một số việc trộm gà bắt chó ở bên ngoài. Yên tâm, nếu đúng là cấp dưới của công ty chúng tôi làm, chúng tôi nhất định sẽ bàn giao cho cảnh sát các cậu.”
Hạ Thần Phong nhìn Đường Diệp, anh thấy ánh mắt thâm trầm của ông ta, “Tiểu Vương, trước đây đã nói với cậu thế nào? Việc Đường Diệp tôi không muốn nhìn nhất chính là mấy người lấy tên của công ty đi làm việc vi phạm pháp luật. Tôi cho cậu ba tiếng đồng hồ, cậu phải tìm cho ra bằng được người đó cho tôi, đừng để vì một cục phân chuột mà làm hỏng cả nồi canh ngon.”
“Vâng vâng vâng! Tôi lập tức đi làm ngay!” Người đàn ông dáng thấp kia vội vã lui ra ngoài. Đường Diệp xoay đầu, “Hai cậu cảnh sát chờ ở đây một chút, người này sẽ được tìm thấy nhanh thôi.”
Hạ Thần Phong đứng dậy, nhìn Đường Diệp, “Đã có câu nói này của ông Đường, vậy thì chúng tôi về Cục chờ tin tốt của ông…”
Hầu Tử cũng đứng dậy mà không nói câu nào.
“Sao? Hai cậu cảnh sát không chờ ở đây sao?” Đường Diệp không ngờ rằng Hạ Thần Phong lại dễ nói chuyện như vậy, cứ như vậy không tiếp tục truy cứu thêm.
Sơ Cửu Của Lục Hào
Đánh giá:
Truyện Sơ Cửu Của Lục Hào
Story
Chương 151: Màu vẽ màu máu
10.0/10 từ 23 lượt.