Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 269: Có muốn đến Parma một chuyến không?
Mặt trời lặn xuống biển, màn đêm buông xuống.
Làn gió mát tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Lúc này, xung quanh du thuyền đều tối mù, chỉ có ánh nến lập lòe từ bàn ăn.
Lê Tiếu khoan thai ăn bò bít tết.
Chất thịt non mềm khiến cô muốn ăn nhiều hơn.
Sau khi ăn vài miếng, cô nhìn Thương Úc qua ánh nến chập chờn: "Diễn gia, sao đột nhiên anh lại muốn ra biển?"
"Cho khuây khỏa."
Thương Úc cắt thịt bò, nhướng đuôi mày, nhìn qua Lê Tiếu, nhếch môi bổ sung: "Nếu thí nghiệm chưa có tiến triển, chi bằng ra biển cho khuây khỏa để tìm chút cảm hứng."
Lê Tiếu liếm môi, trong mắt lấp lánh ánh nến, ra vẻ khổ não, lắc đầu nói: "Bạn trai quan tâm thế này, hình như ân tình em thiếu anh càng ngày càng nhiều rồi."
"Vậy em cứ cộng lại, có cơ hội thì trả một the."
Cô không tiếp lời, nhưng không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh nào đó, bèn vội vàng cúi xuống ăn mấy miếng thịt bò.
Cô đã bị Đường Dực Đình dạy hư rồi. ...
Sau bữa ăn, Thương Úc dẫn Lê Tiếu đi vào khoang điều khiển.
Trước bàn điều khiển, anh tùy tiện nhìn lướt qua, rồi xắn ống tay áo lên, để lộ gân cơ tay rõ rệt.
Lê Tiếu đang dựa vào ghế điều khiển, thấy thế liền nhướng mày cười hỏi: "Diễn gia muốn đích thân lái tàu à?"
Thương Úc liếc nhìn bàn điều khiển, nhếch môi nói giễu: "Ừ, em dám ngồi không?"
Lê Tiếu khoanh tay, mím khóe môi, ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn ra mặt biển: "Tất nhiên, đi thôi"
Cô thản nhiên ngồi xuống, đung đưa chân, tỏ vẻ rất mong đợi.
Thương Úc đút một tay vào túi, liếc nhìn cô, rồi bật đèn định vị của du thuyền.
Cùng với tiếng động cơ cánh quạt của du thuyền, những chiếc đèn rọi xung quanh cũng sáng lên, tức thời xua tan bóng tối trên biển.
Thương Úc ngồi ở ghế điều khiển, vịn vô lăng du thuyền: "Xuất phát chứ?"
Lê Tiếu nhướng mày đáp lại.
Thương Úc lập tức đẩy cần điều khiển, du thuyền nhanh chóng rời bến.
Trong đêm tối mịt mù, du thuyền lướt nhanh trên mặt biển.
Cùng lúc đó, phía sau họ là ba chiếc du thuyền cỡ nhỏ lần lượt đi theo.
Là đám Lưu Vân đi sau hộ tống.
Lê Tiếu ngồi trên sofa, chống khuỷu tay lên mạn thuyền, vén mớ tóc rối bù trước mắt, ngắm vầng trăng khuyết nhô cao trên mặt biển với vẻ bình thản và lãnh đạm.
Sau lưng là ánh đèn càng lúc càng xa của hàng nghìn gia đình, trước mặt là biển trời bao la, họ như đang đặt mình vào chốn không người, tạm thời quên đi tất cả phiền não.
Nơi biển xa, ánh đèn của ngọn hải đăng chiếu qua.
Thương Úc vẫn giữ nguyên tư thế lái thuyền bằng một tay, cổ áo sơ mi bị gió biển thổi bay, để lộ hàm dưới và hầu kết đẹp đẽ.
Cô nhìn đến ngơ ngẩn, rồi từ từ dời mắt xuống cần điều khiển, hơi ngứa tay.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thương Úc nghiêng đầu nhìn, lên tiếng hỏi: "Biết lái du thuyền không?"
Lê Tiếu lười biếng gật đầu, xoa tay: "Có điều lâu rồi không lái."
"Thử không?"
Thấy anh mời mình, cô cũng không rụt rè, đi đến bàn điều khiển, cúi đầu quan sát vài giây.
Thương Úc ôm lấy eo cô từ phía sau bằng tay trái, sau đó thoáng dùng sức kéo cô lùi về sau hai bước.
Cô còn chưa đứng vững thì đã bị anh kéo ngồi lên đùi: "Ngồi đây lái này."
Lê Tiếu lách mình ngồi xuống, liếc nhìn anh, ngón tay lập tức nóng lên.
Thương Úc phủ bàn tay của mình lên bàn tay cô, nói với giọng vô cùng dung túng: "Vùng biển này rất an toàn, em muốn lái sao cũng được."
"Vậy Diễn gia phải ngồi vững đấy."
Cô vừa nói vừa đứng dậy, giây phút đẩy cần điều khiển, đôi mắt cô lấp lánh ánh sao trời.
Trong chớp mắt, du thuyền như mũi tên rời cung, lập tức gia tăng mã lực, khuấy động một đường bọt trắng cuồn cuộn trên biển.
Kỹ thuật lái du thuyền của Lê Tiếu rất điêu luyện, thậm chí có thể nói là cực kỳ gan dạ.
Mấy chiếc du thuyền hộ tống phía sau đều ngây ra, đành phải tăng tốc để đuổi kịp chiếc du thuyền đang lao về phía trước.
Ròng rã mười phút, Lê Tiếu gần như trở thành nữ vương của vùng biển này.
Một cú rẽ ngoặt làm bọt nước bắn cao hơn một mét.
Vì vậy, khi lái du thuyền tới, Lưu Vân liền bị nước đập thẳng vào mặt.
Không lâu sau, Lê Tiếu từ từ giảm tốc độ, ấn nút tự lái, rồi lùi về sau một bước.
Eo cô lập tức bị siết chặt, Thương Úc xoay người cô lại, hơi ngẩng đầu, ý cười ẩn sâu trong đôi mắt: "Thoải mái chưa?"
Vừa rồi, sự tập trung và vẻ nghiêm túc của cô khi lái thuyền như thể cô đang đắm chìm trong sự phấn khích của tốc độ, tự do và thoải mái, phóng túng cực hạn.
Lúc này, gương mặt của Lê Tiếu rất lạnh, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ kiên quyết sau sự điên cuồng.
Cô cụp mắt gật đầu, khẽ cười nói: "Cũng không tệ lắm."
"Vậy tới phiên anh." Thương Úc mấp máy môi.
Ánh đèn dìu dịu trong buồng lái bao phủ đường nét sâu sắc, anh hơi ngẩng đầu, đẹp trai mê người.
Lê Tiếu nhìn gương mặt đẹp trai và kiêu ngạo của anh, nghĩ rằng anh lại muốn lái thuyền nên đáp lời rồi định tránh khỏi bàn điều khiển.
Không ngờ, cô còn chưa nhích người, Thương Úc đã ôm lấy eo cô bằng một tay, tay kia đỡ sau gáy cô, hơi dùng sức khiến cô cúi người, mất kiểm soát, ngã ngồi vào lòng anh.
Lập tức, môi kề môi, sâu và nồng nhiệt.
Lê Tiếu áp sát người vào ngực anh.
Lúc đáp lại, ngón tay lành lạnh của cô lướt trên mặt anh
Cô nâng mặt anh, còn anh ôm cô vào lòng.
Du thuyền chầm chậm trôi đi theo chế độ lái tự động.
Du thuyền hộ tống đằng sau cũng giữ khoảng cách an toàn từ đầu chí cuối.
Vừa dứt nụ hôn, Lê Tiếu ngả vào đầu vai Thương Úc, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
Anh vùi đầu vào cổ cô, thỉnh thoảng hôn lên làn da ấm áp của cô.
Sau vài giây im lặng, giọng khàn khàn của Thương Úc vang lên: "Em có muốn đến Parma một chuyến không?"
Lê Tiếu hớp lấy không khí, chống vai ngồi dậy, chớp đôi mắt phiếm hồng: "Tất nhiên là muốn rồi, khi nào đi?"
Thương Úc nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô, cong môi: "Để xem thời gian của em đã, trước khi đi nhớ sắp xếp ổn thoả công việc ở trường và phòng thí nghiệm."
Việc ở trường.
Lê Tiếu chợt sờ trán, suýt nữa cô đã quên cuối tuần là lễ tốt nghiệp.
Cô mím môi, sau khi bình tĩnh thì im lặng giây lát như có điều suy nghĩ: "Diễn gia, sao tự nhiên anh lại muốn đưa em đi Parma?"
Thương Úc vỗ nhẹ mặt cô, khóe miệng xuất hiện nếp nhăn khi cười: "Không phải em muốn biết nội dung của "Tự truyện Thần cổ phiếu sao?"
Siêu Cấp Cưng Chiều
Làn gió mát tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Lúc này, xung quanh du thuyền đều tối mù, chỉ có ánh nến lập lòe từ bàn ăn.
Lê Tiếu khoan thai ăn bò bít tết.
Chất thịt non mềm khiến cô muốn ăn nhiều hơn.
Sau khi ăn vài miếng, cô nhìn Thương Úc qua ánh nến chập chờn: "Diễn gia, sao đột nhiên anh lại muốn ra biển?"
"Cho khuây khỏa."
Thương Úc cắt thịt bò, nhướng đuôi mày, nhìn qua Lê Tiếu, nhếch môi bổ sung: "Nếu thí nghiệm chưa có tiến triển, chi bằng ra biển cho khuây khỏa để tìm chút cảm hứng."
Lê Tiếu liếm môi, trong mắt lấp lánh ánh nến, ra vẻ khổ não, lắc đầu nói: "Bạn trai quan tâm thế này, hình như ân tình em thiếu anh càng ngày càng nhiều rồi."
"Vậy em cứ cộng lại, có cơ hội thì trả một the."
Cô không tiếp lời, nhưng không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh nào đó, bèn vội vàng cúi xuống ăn mấy miếng thịt bò.
Cô đã bị Đường Dực Đình dạy hư rồi. ...
Sau bữa ăn, Thương Úc dẫn Lê Tiếu đi vào khoang điều khiển.
Trước bàn điều khiển, anh tùy tiện nhìn lướt qua, rồi xắn ống tay áo lên, để lộ gân cơ tay rõ rệt.
Lê Tiếu đang dựa vào ghế điều khiển, thấy thế liền nhướng mày cười hỏi: "Diễn gia muốn đích thân lái tàu à?"
Thương Úc liếc nhìn bàn điều khiển, nhếch môi nói giễu: "Ừ, em dám ngồi không?"
Lê Tiếu khoanh tay, mím khóe môi, ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn ra mặt biển: "Tất nhiên, đi thôi"
Cô thản nhiên ngồi xuống, đung đưa chân, tỏ vẻ rất mong đợi.
Thương Úc đút một tay vào túi, liếc nhìn cô, rồi bật đèn định vị của du thuyền.
Cùng với tiếng động cơ cánh quạt của du thuyền, những chiếc đèn rọi xung quanh cũng sáng lên, tức thời xua tan bóng tối trên biển.
Thương Úc ngồi ở ghế điều khiển, vịn vô lăng du thuyền: "Xuất phát chứ?"
Lê Tiếu nhướng mày đáp lại.
Thương Úc lập tức đẩy cần điều khiển, du thuyền nhanh chóng rời bến.
Trong đêm tối mịt mù, du thuyền lướt nhanh trên mặt biển.
Cùng lúc đó, phía sau họ là ba chiếc du thuyền cỡ nhỏ lần lượt đi theo.
Là đám Lưu Vân đi sau hộ tống.
Lê Tiếu ngồi trên sofa, chống khuỷu tay lên mạn thuyền, vén mớ tóc rối bù trước mắt, ngắm vầng trăng khuyết nhô cao trên mặt biển với vẻ bình thản và lãnh đạm.
Sau lưng là ánh đèn càng lúc càng xa của hàng nghìn gia đình, trước mặt là biển trời bao la, họ như đang đặt mình vào chốn không người, tạm thời quên đi tất cả phiền não.
Nơi biển xa, ánh đèn của ngọn hải đăng chiếu qua.
Thương Úc vẫn giữ nguyên tư thế lái thuyền bằng một tay, cổ áo sơ mi bị gió biển thổi bay, để lộ hàm dưới và hầu kết đẹp đẽ.
Cô nhìn đến ngơ ngẩn, rồi từ từ dời mắt xuống cần điều khiển, hơi ngứa tay.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thương Úc nghiêng đầu nhìn, lên tiếng hỏi: "Biết lái du thuyền không?"
Lê Tiếu lười biếng gật đầu, xoa tay: "Có điều lâu rồi không lái."
"Thử không?"
Thấy anh mời mình, cô cũng không rụt rè, đi đến bàn điều khiển, cúi đầu quan sát vài giây.
Thương Úc ôm lấy eo cô từ phía sau bằng tay trái, sau đó thoáng dùng sức kéo cô lùi về sau hai bước.
Cô còn chưa đứng vững thì đã bị anh kéo ngồi lên đùi: "Ngồi đây lái này."
Lê Tiếu lách mình ngồi xuống, liếc nhìn anh, ngón tay lập tức nóng lên.
Thương Úc phủ bàn tay của mình lên bàn tay cô, nói với giọng vô cùng dung túng: "Vùng biển này rất an toàn, em muốn lái sao cũng được."
"Vậy Diễn gia phải ngồi vững đấy."
Cô vừa nói vừa đứng dậy, giây phút đẩy cần điều khiển, đôi mắt cô lấp lánh ánh sao trời.
Trong chớp mắt, du thuyền như mũi tên rời cung, lập tức gia tăng mã lực, khuấy động một đường bọt trắng cuồn cuộn trên biển.
Kỹ thuật lái du thuyền của Lê Tiếu rất điêu luyện, thậm chí có thể nói là cực kỳ gan dạ.
Mấy chiếc du thuyền hộ tống phía sau đều ngây ra, đành phải tăng tốc để đuổi kịp chiếc du thuyền đang lao về phía trước.
Ròng rã mười phút, Lê Tiếu gần như trở thành nữ vương của vùng biển này.
Một cú rẽ ngoặt làm bọt nước bắn cao hơn một mét.
Vì vậy, khi lái du thuyền tới, Lưu Vân liền bị nước đập thẳng vào mặt.
Không lâu sau, Lê Tiếu từ từ giảm tốc độ, ấn nút tự lái, rồi lùi về sau một bước.
Eo cô lập tức bị siết chặt, Thương Úc xoay người cô lại, hơi ngẩng đầu, ý cười ẩn sâu trong đôi mắt: "Thoải mái chưa?"
Vừa rồi, sự tập trung và vẻ nghiêm túc của cô khi lái thuyền như thể cô đang đắm chìm trong sự phấn khích của tốc độ, tự do và thoải mái, phóng túng cực hạn.
Lúc này, gương mặt của Lê Tiếu rất lạnh, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ kiên quyết sau sự điên cuồng.
Cô cụp mắt gật đầu, khẽ cười nói: "Cũng không tệ lắm."
"Vậy tới phiên anh." Thương Úc mấp máy môi.
Ánh đèn dìu dịu trong buồng lái bao phủ đường nét sâu sắc, anh hơi ngẩng đầu, đẹp trai mê người.
Lê Tiếu nhìn gương mặt đẹp trai và kiêu ngạo của anh, nghĩ rằng anh lại muốn lái thuyền nên đáp lời rồi định tránh khỏi bàn điều khiển.
Không ngờ, cô còn chưa nhích người, Thương Úc đã ôm lấy eo cô bằng một tay, tay kia đỡ sau gáy cô, hơi dùng sức khiến cô cúi người, mất kiểm soát, ngã ngồi vào lòng anh.
Lập tức, môi kề môi, sâu và nồng nhiệt.
Lê Tiếu áp sát người vào ngực anh.
Lúc đáp lại, ngón tay lành lạnh của cô lướt trên mặt anh
Cô nâng mặt anh, còn anh ôm cô vào lòng.
Du thuyền chầm chậm trôi đi theo chế độ lái tự động.
Du thuyền hộ tống đằng sau cũng giữ khoảng cách an toàn từ đầu chí cuối.
Vừa dứt nụ hôn, Lê Tiếu ngả vào đầu vai Thương Úc, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
Anh vùi đầu vào cổ cô, thỉnh thoảng hôn lên làn da ấm áp của cô.
Sau vài giây im lặng, giọng khàn khàn của Thương Úc vang lên: "Em có muốn đến Parma một chuyến không?"
Lê Tiếu hớp lấy không khí, chống vai ngồi dậy, chớp đôi mắt phiếm hồng: "Tất nhiên là muốn rồi, khi nào đi?"
Thương Úc nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô, cong môi: "Để xem thời gian của em đã, trước khi đi nhớ sắp xếp ổn thoả công việc ở trường và phòng thí nghiệm."
Việc ở trường.
Lê Tiếu chợt sờ trán, suýt nữa cô đã quên cuối tuần là lễ tốt nghiệp.
Cô mím môi, sau khi bình tĩnh thì im lặng giây lát như có điều suy nghĩ: "Diễn gia, sao tự nhiên anh lại muốn đưa em đi Parma?"
Thương Úc vỗ nhẹ mặt cô, khóe miệng xuất hiện nếp nhăn khi cười: "Không phải em muốn biết nội dung của "Tự truyện Thần cổ phiếu sao?"
Siêu Cấp Cưng Chiều
Đánh giá:
Truyện Siêu Cấp Cưng Chiều
Story
Chương 269: Có muốn đến Parma một chuyến không?
10.0/10 từ 46 lượt.