Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 190: Bé bự Lê Thiếu Quyền
Lê Tiếu về đến phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi đến ban công, ngồi trên ghế mây bắt đầu ngẩn người.
Hoàng hôn dần buông, Lê Tiếu ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao mà rơi vào trầm tư.
Ngẫm nghĩ lại, vừa rồi dường như trạng thái của ba mẹ khá khác thường, mơ hồ có gì đó là lạ.
Lúc trước, ba mẹ luôn kín miệng như bưng với hôn sự của cô, dù thỉnh thoảng có những hành động khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, nhưng có thể tạm không nhìn ra được sơ hở một cách rõ ràng.
Giờ đã từ hôn, cô xem như đã công khai quen bạn trai, nhưng phản ứng của hai người không giống như vui mừng thay cô.
Lê Tiếu híp mắt, mắt lóe sáng, ngẫm nghĩ lại những hình ảnh vừa rồi.
Cô hoài nghi có phải bản thân mình đã bỏ sót chi tiết quan trọng nào không?
Lê Tiếu thôi nhìn trời, đáy mắt hiện rõ phiền muộn nghi hoặc.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn trước người đổ chuông, màn hình hiện chú thích: Lê Thiếu Quyền.
Lê Tiếu nhíu mày nén tâm tư, thong thả bắt máy.
Giọng nói cực kỳ oán giận của Lê Thiếu Quyền lập tức truyền đến: "Sao em lại ngó lơ anh? Anh nhắn WeChat cho em nhiều như vậy, sao em lại bỏ mặc anh!"
Trong giọng chất vấn dường như còn lộ ra sự tủi thân nho nhỏ.
Lê Tiếu lơ đãng nhíu mày, nhớ ra rồi.
Hôm đó sau khi Lê Thiếu Quyền thông qua sát hạch hacker thì nhắn tin cho cô không ngừng, vì để tránh bị phiền, cô đã chỉnh WeChat của anh ta thành "chớ làm phiền".
"Không có việc thì không thể tìm em sao?" Giọng điệu oán giận của Lê Thiếu Quyền đáng được ăn đòn. Lê Tiếu cảm thấy sau khi anh ta vào được Honker Union thì cứ tưởng mình có thể bay.
Cô mất kiên nhẫn nhíu mày: "Không có gì thì cúp đây."
Cô vừa dứt lời, Lê Thiếu Quyền đã bật khỏi ghế: "Có chuyện có chuyện. Daddy, anh có chuyện. Chính là... cuối tuần này em cùng anh về nhà một chuyến được không?"
Anh ta chần chừ, do dự, mãi mới nói hết câu.
Lê Tiếu từ chối ngay: "Không rảnh."
"Hả?" Lê Thiếu Quyền nản lòng khẽ than, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục khẩn cầu: "Thật sự không rảnh à? Anh không phiền em quá lâu đâu, cùng lắm chỉ một giờ thôi, được không?"
Lê Tiếu im lặng, không nói gì.
Đầu điện thoại bên kia, Lê Thiếu Quyền cũng bắt đầu đến giờ diễn thuyết.
Đơn giản chỉ là đã lâu anh ta không về, lo chuyện này về tùy tiện, rất có thể bị ba ruột chặt chân ném ra ngoài cửa.
Lê Tiếu im lặng, không trả lời.
Cô cũng biết tính bác Hai, năm đó ông thấy Lê Thiếu Quyền không có công việc ổn định, không có chí tiến thủ nên có thể nói là vô cùng thất vọng.
Nhiều lần tận tình khuyên nhủ Lê Thiếu Quyền cũng không ngăn được quyết tâm gia nhập Honker Union của anh ta.
Sau đó, bác Hai hoàn toàn thất vọng, tuyên bố nếu Lê Thiếu Quyền cứ khăng khăng làm theo ý mình thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh ta.
Cứ thế, cả hai đều không chịu nhượng bộ, giằng co nhiều năm, nháy mắt đã đến ngày hôm nay.
Lúc này, Lê Thiếu Quyền kề cà không đợi được câu trả lời của Lê Tiếu, dè dặt hỏi: "Em còn nghe chứ?"
Trong thể xác hai mươi sáu tuổi của Lê Thiếu Quyền có thể đang tồn tại linh hồn của đứa bé sáu tuổi.
Lê Tiếu nâng tay xoa trán, thật sự không thể nhìn anh ta bị bác Hai chặt chân.
Dù gì anh ta cũng là "con trai" nuôi nhiều năm như vậy.
Lê Tiếu thở dài: "Hôm nào? Mấy giờ?"
Lê Thiếu Quyền lập tức hớn hở: "Cảm ơn Daddy, anh biết Daddy là tốt nhất! Chờ anh chọn thời gian được rồi sẽ nhắn tin cho em, nhớ đọc WeChat đấy!"
Đúng là một bé bự!
Cúp điện thoại, Lê Tiếu liếc nhìn màn hình, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Siêu Cấp Cưng Chiều
Hoàng hôn dần buông, Lê Tiếu ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao mà rơi vào trầm tư.
Ngẫm nghĩ lại, vừa rồi dường như trạng thái của ba mẹ khá khác thường, mơ hồ có gì đó là lạ.
Lúc trước, ba mẹ luôn kín miệng như bưng với hôn sự của cô, dù thỉnh thoảng có những hành động khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, nhưng có thể tạm không nhìn ra được sơ hở một cách rõ ràng.
Giờ đã từ hôn, cô xem như đã công khai quen bạn trai, nhưng phản ứng của hai người không giống như vui mừng thay cô.
Lê Tiếu híp mắt, mắt lóe sáng, ngẫm nghĩ lại những hình ảnh vừa rồi.
Cô hoài nghi có phải bản thân mình đã bỏ sót chi tiết quan trọng nào không?
Lê Tiếu thôi nhìn trời, đáy mắt hiện rõ phiền muộn nghi hoặc.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn trước người đổ chuông, màn hình hiện chú thích: Lê Thiếu Quyền.
Lê Tiếu nhíu mày nén tâm tư, thong thả bắt máy.
Giọng nói cực kỳ oán giận của Lê Thiếu Quyền lập tức truyền đến: "Sao em lại ngó lơ anh? Anh nhắn WeChat cho em nhiều như vậy, sao em lại bỏ mặc anh!"
Trong giọng chất vấn dường như còn lộ ra sự tủi thân nho nhỏ.
Lê Tiếu lơ đãng nhíu mày, nhớ ra rồi.
Hôm đó sau khi Lê Thiếu Quyền thông qua sát hạch hacker thì nhắn tin cho cô không ngừng, vì để tránh bị phiền, cô đã chỉnh WeChat của anh ta thành "chớ làm phiền".
"Không có việc thì không thể tìm em sao?" Giọng điệu oán giận của Lê Thiếu Quyền đáng được ăn đòn. Lê Tiếu cảm thấy sau khi anh ta vào được Honker Union thì cứ tưởng mình có thể bay.
Cô mất kiên nhẫn nhíu mày: "Không có gì thì cúp đây."
Cô vừa dứt lời, Lê Thiếu Quyền đã bật khỏi ghế: "Có chuyện có chuyện. Daddy, anh có chuyện. Chính là... cuối tuần này em cùng anh về nhà một chuyến được không?"
Anh ta chần chừ, do dự, mãi mới nói hết câu.
Lê Tiếu từ chối ngay: "Không rảnh."
"Hả?" Lê Thiếu Quyền nản lòng khẽ than, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục khẩn cầu: "Thật sự không rảnh à? Anh không phiền em quá lâu đâu, cùng lắm chỉ một giờ thôi, được không?"
Lê Tiếu im lặng, không nói gì.
Đầu điện thoại bên kia, Lê Thiếu Quyền cũng bắt đầu đến giờ diễn thuyết.
Đơn giản chỉ là đã lâu anh ta không về, lo chuyện này về tùy tiện, rất có thể bị ba ruột chặt chân ném ra ngoài cửa.
Lê Tiếu im lặng, không trả lời.
Cô cũng biết tính bác Hai, năm đó ông thấy Lê Thiếu Quyền không có công việc ổn định, không có chí tiến thủ nên có thể nói là vô cùng thất vọng.
Nhiều lần tận tình khuyên nhủ Lê Thiếu Quyền cũng không ngăn được quyết tâm gia nhập Honker Union của anh ta.
Sau đó, bác Hai hoàn toàn thất vọng, tuyên bố nếu Lê Thiếu Quyền cứ khăng khăng làm theo ý mình thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh ta.
Cứ thế, cả hai đều không chịu nhượng bộ, giằng co nhiều năm, nháy mắt đã đến ngày hôm nay.
Lúc này, Lê Thiếu Quyền kề cà không đợi được câu trả lời của Lê Tiếu, dè dặt hỏi: "Em còn nghe chứ?"
Trong thể xác hai mươi sáu tuổi của Lê Thiếu Quyền có thể đang tồn tại linh hồn của đứa bé sáu tuổi.
Lê Tiếu nâng tay xoa trán, thật sự không thể nhìn anh ta bị bác Hai chặt chân.
Dù gì anh ta cũng là "con trai" nuôi nhiều năm như vậy.
Lê Tiếu thở dài: "Hôm nào? Mấy giờ?"
Lê Thiếu Quyền lập tức hớn hở: "Cảm ơn Daddy, anh biết Daddy là tốt nhất! Chờ anh chọn thời gian được rồi sẽ nhắn tin cho em, nhớ đọc WeChat đấy!"
Đúng là một bé bự!
Cúp điện thoại, Lê Tiếu liếc nhìn màn hình, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Siêu Cấp Cưng Chiều
Đánh giá:
Truyện Siêu Cấp Cưng Chiều
Story
Chương 190: Bé bự Lê Thiếu Quyền
10.0/10 từ 46 lượt.