Showbiz Là Của Tôi

Chương 150: Phúc lợi độc quyền của bạn trai

187@-
Edit + Beta: meomeoemlameo.

Tuy rằng chuyện toàn bộ internet thúc giục kết hôn là thật, fans giúp idol nghiên cứu cách tán gái cũng là thật, mọi người đều đang nói Thần Tinh real vl, nhưng khi ngày này thật sự đến, mọi người vẫn sợ ngây người.

Hai người công bố chính thức quá nhanh rồi đấy???!!! Hôm trước mới tán hôm nay đã công bố chính thức rồi??? Anh còn nhớ anh là lưu lượng hàng đầu không?! Anh không sợ flop thật à.

Phong Tranh: Cút ngay!!! Flop cái gì mà flop! Nhà tụi này không sụp đâu! Ngược lại còn xây thêm mấy tầng lầu nhé!!!

Các người không hiểu được đâu!

Không hiểu được tâm tình sợ hãi ngày ngày lo lắng idol giải nghệ của tụi tui QAQ

Bây giờ rốt cuộc ổn rồi!

Có Hứa Trích Tinh ở đây, anh nhà sẽ vì cậu ấy mà không giải nghệ nữa! Ai chả biết Nhược Nhược là đồ cuồng sân khấu, thích nhất là xem anh biểu diễn trên sân khấu chứ!

Các Weibo share lại post của Hứa Trích Tinh đều là lời ân cần dặn dò của nhóm fan mẹ: Xem trọng cục cưng nhé! Ngàn vạn lần đừng để con tui giải nghệ!

Chờ server Sina được sửa gấp lại, status công bố chính thức trên Weibo Sầm Phong đã có mấy chục vạn comment, ngoại trừ chúc phúc, còn lại đều là đòi quà:

―― Chúng em bày mưu tính kế cưa gái cho anh đó! Cưa đổ rồi chẳng nhẽ không nên thưởng cho chúng em!

―― Tui đã vì tình iu của anh tui mà dọn gạch đắp ngói! Chuyện tình này tui cũng có một phần công lao! Giờ tui tới đòi thù lao đây!!!

―― Yêu đương sẽ khiến con người ta hạnh phúc đấy, bảo bối về sau nhớ phải năng nổ show off, chia sẻ sự ngọt ngào cho chúng em nha!

―― Ngày đầu tiên của năm mới, con trai tui có được một gia đình thuộc về chính mình, tui khóc đến mức trời sụp đất nứt dung hòa làm một T T

―― Anh nhà và Nhược Nhược phải hạnh phúc bền lâu nha! Yêu nhau tháng đổi năm dời!!! Mị muốn xem 《 Bố ơi mình đi đâu thế 》 quá!!!

――《 Bố ơi mình đi đâu thế 》 vẫn còn sớm quá, hay giờ mình cứ chờ mong 《 Người ở trong lòng tôi 》 đã đi, a a a đời người là bể khổ, cần gameshow tình yêu ngọt ngào xoa dịu QAQ

……

Dưới Weibo của Hứa Trích Tinh cũng chẳng khác gì:

―― Nhược Nhược, chúng tớ giúp cậu giải quyết chuyện chung thân đại sự, chẳng lẽ không nên phát tí quà cho chúng tớ à? Ví dụ như hình chụp riêng ngày thường của anh nhà ý?


―― Cậu có biết chăng link tán gái công lược là tớ share đó, Nhược Nhược, tớ không cầu nhiều, chỉ cần một chữ ký độc nhất vô nhị thôi QAQ

―― Tăng merch đi! Lần sau làm gấp đôi hoa đeo tay đến hiện trường được không!!!

―― bọn chị em đừng chỉ lo xin thưởng, Super Topic mới mở của Nhược Nhược tên là # Super Topic của Hứa Trích Tinh #, push nhiệt độ đi nào, chị dâu không thể không có máu mặt được!

……

Các cư dân mạng hóng drama:???

Nhà các người không hổ là fandom super chill.

Năm mới tình yêu mới, đây là chuyện tình giữa lưu lượng đỉnh cao và đại biểu tối cao trong giới tư bản, quả thực là một cái tin sốc óc mở đầu năm mới. Sau khi công bố chính thức, video cắt ghép ăn mừng hai chuyện vui trong năm mới của thuyền Thần Tinh bay lên. Account marketing mau mắn show off, sôi nổi đào bới tình sử hai người, hận không thể đào tất từ trước cả những hình ảnh trong video bắn hint kia.

Mọi người đều không có thời gian hóng hớt Gala Chào Xuân nữa.

Vì thế Gala Chào Xuân năm nay trở thành một trong những lần có rating thấp nhất.

Sau khi up Weibo, di động của Hứa Trích Tinh và Sầm Phong đều nổ tung. Hai người còn chưa kịp xem xong trình diễn pháo hoa, đã không thể không hồi đáp điện thoại và tin nhắn cho từng người.

ID group đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, thật ra không ngạc nhiên lắm, ngược lại hưng phấn tặng bao lì xì trong nhóm chat. Trên mỗi một bao lì xì đều tràn ngập lời chúc, như kiểu ‘bên nhau trọn đời’ ‘đầu bạc răng long’ gì gì đó. Mấy cậu tranh đoạt vui vẻ vô cùng, spam mất luôn cả lời “Cảm ơn” của đội trường.

Chả ai thèm để ý đội trưởng vừa mới đi vào group chat.

Ngô Chí Vân gọi điện thoại tới, vô cùng đau đớn: “Sao chú không thương lượng với anh trước mà đã post bài vậy!”

Sầm Phong cười: “Không thể đợi được.”

Không thể chờ đợi để nói với cả thế giới rằng cô thuộc về anh.

Ngô Chí Vân nhất thời nghẹn lời, than vãn rất lâu, lại vực dậy tinh thần nghiêm túc chúc phúc: “Chú xem như đã nhìn đại tiểu thư lớn lên, nó thích cháu bao nhiêu, tụi chú đều nhìn thấy cả. Trong cái giới này ấy à, người có tâm tư sạch sẽ như con bé ít lắm, vợ coi như chú cũng kiếm được rồi, nếu hai đứa về với nhau, sau này phải sống thật tốt nhé.”

Những cuộc điện thoại chúc phúc như vậy anh nhận được mấy cái liền.

So với sự yên tĩnh bên này của Sầm Phong, bên Hứa Trích Tinh điên cuồng hơn nhiều.


Điện thoại vang lên như muốn nổ.

Có Chu Minh Dục, có Triệu Tân Tân, có Hứa Duyên, có bạn học cấp ba, bạn đại học, bạn cùng phòng, còn có nhóm các chị em đu idol. Hứa Trích Tinh trả lời mấy cuộc điện thoại, cảm thấy màng nhĩ mình sắp nứt ra, đám Tiểu Thất là gào to nhất.

Chờ hai người giải quyết hết đám bạn bè, màn đêm đã vô cùng yên tĩnh.

Lúc xuống lầu bà Hứa đã sửa soạn xong phòng cho khách ở lầu 1, còn đưa cho Sầm Phong một bộ dụng cụ vệ sinh mới tinh và quần áo ngủ ông Hứa chưa mặc qua.

Nhìn thấy bọn họ đi xuống bà liền trách cứ Hứa Trích Tinh: “Tiểu Phong ngày mai còn phải về đoàn phim đóng phim đấy, đâu giống con ngày nào cũng ngủ nướng, thế mà còn để nó thức khuya như thế.”

Lại đầy yêu thương nhìn Sầm Phong: “Tiểu Phong à, cháu mau rửa mặt đi, đi ngủ sớm một chút.”

Sầm Phong vốn định về khách sạn.

Nhưng thấy bà Hứa đã trải xong giường, anh cũng chẳng nói gì, mỉm cười gật đầu.

Ông Hứa uống quá nhiều rượu, 12 giờ hơn đã về phòng ngáy ro ro. Bà Hứa chống được đến bây giờ cũng ngáp ngắn ngáp dài, dặn dò thêm hai câu rồi cũng lên lầu.

Hứa Trích Tinh làm bộ rót nước uống, kỳ thật trái tim đang nhảy bùm bùm rất dữ dội.

Lần đầu idol qua đêm ở nhà mình đấy!!!

Tuy rằng một người trên lầu một người dưới lầu, nhưng éc éc éc vẫn kích động quá!

Thừa dịp idol rửa mặt, cô lẻn vào phòng ngủ cho khách nhìn đông nhìn tây, xem thử còn cần gì không. Nhìn một vòng, cô trèo lên lầu, lấy máy tạo ẩm trong phòng mình xuống để vào phòng anh.

Sầm Phong vừa đi vào liền thấy cô đang ngồi xổm trên sàn điều chỉnh máy tạo ẩm.

Hồi ban ngày anh đã nhìn thấy cái máy phun sương tạo ẩm này trong phòng cô, hường huệ dễ thương, nhìn cái là nhận ra ngay. Anh cười nói: “Mang xuống làm gì, anh không cần đâu.”

Hứa Trích Tinh điều chỉnh độ ẩm xong xuôi: “Cần chứ! Lầu một máy sưởi ấm hơn nên không khí sẽ khô hơn ạ!” Cô quay đầu nhìn nhìn idol, đau lòng nói: “Môi anh tróc cả da rồi kìa.”

Sầm Phong mím môi liếm một chút.

Hứa Trích Tinh sờ sờ túi tiền, móc ra một thỏi son môi, đôi mắt hơi phát sáng, ngượng ngùng nói: “Không có cái mới, chỉ có cái này em đã dùng rồi ạ, anh ơi anh bôi một chút nhé?”

Sầm Phong nhìn chằm chằm thỏi son kia, lắc đầu: “Anh không cần cái này.”

Hứa Trích Tinh còn chưa nói được câu “Vậy anh dùng cái gì” ra khỏi miệng, người đã bị Sầm Phong kéo vào trong lồng ngực. Anh đỡ cô lui về phía sau, mãi đến khi lưng cô chạm vào tường, mới cúi đầu hôn xuống.

Anh vừa mới tắm xong, mùi hoóc môn nam tính quyện với hương sữa tắm thanh mát, dường như ảo giác bao trùm lấy cô. Hứa Trích Tinh không có kinh nghiệm, trong nháy mắt đã mềm nhũn, phải dựa vào cánh tay đang vòng qua eo cô của anh mới không nằm liệt ngã xuống.

Có tiếng bấm lách tách bên tai, là anh duỗi tay đóng cửa, còn nhân tiện tắt đèn đi.

Căn phòng tối sầm, Hứa Trích Tinh càng lo lắng, hàm răng run lên cắn chặt vào nhau.

Môi bị cắn một chút, anh thấp giọng nói: “Mở ra.”

Hứa Trích Tinh ư ưm một tiếng, chậm rãi buông lỏng hàm răng.

Một nụ hôn vừa dài vừa sâu quét sạch dưỡng khí của cô trong màn đêm tăm tối.

Lúc cô còn mơ mơ màng màng, Sầm Phong đã buông cô ra.

Anh không bật đèn, chỉ lui về phía sau hai bước, nhẹ nhàng vuốt lên tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Lên lầu đi em.”

Hai bàn tay nhỏ của Hứa Trích Tinh còn túm góc áo anh, thở hổn hển, nương theo chút ánh sáng ngoài cửa sổ, có thể thấy rõ đôi môi sưng đỏ ướt át của cô. Sầm Phong nghiêng đầu thu mắt về, bật đèn lên.

Ánh mắt cô mê mang, mềm mại gọi anh: “Anh ơi……”

Mu bàn tay đang nổi gân xanh của Sầm Phong run lên một chút, kéo cửa ra, dỗ cô: “Đi ngủ đi.”

Hứa Trích Tinh đưa mắt trông mong nhìn anh, bàn tay nhỏ chậm rãi thu về, dẩu miệng một chút: “Dạ.”

Cô xoay người định đi, Sầm Phong lại kéo cô về, chờ khi cô quay đầu lại, anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Ngủ ngon nhé, bạn gái.”

Cô chớp chớp mắt, “Anh ơi anh ngủ ngon.”

Trên lầu truyền tới tiếng bước chân lộc cộc. Sầm Phong đứng trước cửa hồi lâu, mới lắc đầu cười một chút, đóng cửa lại nằm về trên giường.

Người còn chưa bình tĩnh lại, cửa phòng lại bị gõ vang.

Hứa Trích Tinh đẩy cửa ra, cái đầu nhỏ thò vào. Sầm Phong ngồi dậy, bật đèn đầu giường: “Sao vậy em?”

Cô đeo dép lê ôm một quyển sách lon ton chạy tới ngồi bên mép giường, mặt đầy chờ mong nói: “Anh ơi, em kể truyện trước khi đi ngủ cho anh nhé?”


Mỗi đứa trẻ đều nghe truyện cổ tích trước khi đi ngủ, những khiếm khuyết trong cuộc đời anh, cô đều muốn bù đắp cho anh.

Sầm Phong nhịn không được bật cười, khẽ dựa ra sau, tìm một tư thế thoải mái, “Ừa, em kể đi.”

Hứa Trích Tinh trải sách lên gối, mở mục lục ra, ra vẻ nghiêm túc hỏi anh: “Thế anh muốn nghe truyện Cô bé quàng khăn đỏ không ạ? Hay là Nàng tiên cá?”

Sầm Phong ngẫm nghĩ: “Cô bé quàng khăn đỏ đi.”

Hứa Trích Tinh cười cong mắt, húng hắng giọng: “Vậy em bắt đầu kể nhé! Ngày xửa ngày xưa, ở cực Bắc của vương quốc Bù Nhìn có một mảnh rừng rậm tăm tối, trong rừng rậm có một bà phù thủy và một cô phù thủy nhỏ……”

Sầm Phong cười như nắc nẻ: “Không phải là cô bé quàng khăn đỏ sao? Sao lại biến thành cô phù thủy nhỏ rồi?”

Hứa Trích Tinh: “Đang nghe truyện không được thắc mắc! Phù thủy nhỏ chính là nhân vật chính trong câu chuyện này! Cô bé có một cái khăn choàng màu đỏ, cho nên mọi người đều gọi cô là cô bé quàng khăn đỏ!”

Cũng không biết cô mua đâu được quyển truyện cổ tích này, kể cho anh một câu chuyện cổ tích khác hẳn truyện anh từng nghe.

Giọng của cô gái nhỏ vừa mềm lại vừa ngọt, giống ánh dương vàng như rót mật, lấp đầy những khoảng trống trong cuộc đời anh, “Cuối cùng, cô phù thủy nhỏ và hiệp sĩ sống hạnh phúc bên nhau trong khu rừng tối!”

Cô khép trang sách lại, nhào qua ôm anh một cái: “Em kể xong truyện cổ tích rồi, anh ngủ ngon nhé!”

Sầm Phong cười xoa đầu cô: “Về sau còn kể truyện trước khi đi ngủ cho anh không?”

Khuôn mặt nhỏ của Hứa Trích Tinh hơi đỏ lên: “Có ạ, phúc lợi độc quyền của bạn trai đấy.”

Đôi mắt anh sâu thẳm, ngón tay di động rất nhiều lần, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng buông cô ra, “Được rồi, mau đi ngủ đi.” Hứa Trích Tinh còn định nói gì, anh đã nhẹ nhàng thêm một câu: “Còn không đi thì đi không được nữa đâu đấy.”

Cô gái nhỏ nhảy dựng lên, ôm sách chạy vội đi.

Sầm Phong đột nhiên cảm thấy, ngày tháng sau này có lẽ sẽ có chút gian nan.

Sáng ngày hôm sao, Club Phong Tranh đợi phúc lợi cả đêm nghênh đón ảnh selfie đủ 9 tấm đầu tiên của idol. Trong ảnh, idol cười vô cùng dịu dàng, nói chào buổi sáng với các cô.

Trời cao đất dày ơi, đây chính là selfie 9 tấm đầu tiên kể từ lúc debut đấy!!!

Tình yêu làm cho idol năng show off!!!

Hứa Trích Tinh xông lên đi!!!
Showbiz Là Của Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Showbiz Là Của Tôi Truyện Showbiz Là Của Tôi Story Chương 150: Phúc lợi độc quyền của bạn trai
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...