Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 47: Trò hề cỏn con
Trương Minh Vũ nhíu mày, không chút do dự ôm Tô Mang vào lòng bảo vệ.
Tô Mang bị hành động bất ngờ của anh làm cho kinh ngạc.
Ngay sau đó, cả người anh hứng trọn một ly rượu đầy của cô nàng kia.
“Á!”
Tiếng hét ầm ĩ vang lên!
Cô nàng kia ngã sóng soài trên mặt đất, rượu vang trong ly cô ta đang cầm cũng vung vãi khắp nơi!
Anh cau mày, giơ tay che chắn cho Tô Mang.
Còn Tô Mang thì chìm đắm trong cảm giác an toàn khi được anh bảo vệ trong lòng.
Anh đứng vững lại, bất đắc dĩ nhìn Tô Mang đang dán chặt vào ngực mình.
“Chị ba, tỉnh dậy đi”.
Anh bất lực nói.
Bấy giờ, Tô Mang mới giãy giụa rời khỏi lồng ngực của anh, vẻ mặt vẫn mơ màng đỏ ửng.
Trương Minh Vũ nhìn sang cô nàng đang nằm đưới đất.
Cô ta lúng túng nhìn ly rượu trong tay.
Sao lại không vỡ ra chứ!
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn anh, trắng trợn cầm ly rượu ném xuống đất.
“Á!”
Tiếng kêu gào lại vang lên.
Trương Minh Vũ đứng hình tại chỗ!
Mẹ nó! Còn có thể làm vậy nữa sao?
Ngay sau khi tiếng hét của cô nàng kia vang lên, nhạc trong quán bar lập tức im bặt!
Tiếng hét kia vang vọng trong tai mỗi người.
Đám đông nhao nhao quay lại nhìn cô gái đang đau đớn rên rỉ ở dưới đất.
Sau đó, bọn họ nhìn sang Trương Minh Vũ, vẻ mặt kinh ngạc.
Khoé miệng anh khẽ giật giật.
Con mẹ nó… rõ ràng anh đang bị người ta ăn vạ!
Tô Mang lẳng lặng quan sát hết thảy, ánh mắt bình thản không hề tức giận, cũng không có ý định lên tiếng.
Cô ấy cũng muốn xem thử Trương Minh Vũ sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
Ngay khi anh đang định cất giọng nói, một tiếng quát đầy giận dữ bỗng vang lên từ phía xa: “Mẹ mày, đứa nào mù mắt dám va vào người phụ nữ của ông đây hả?”
Tiếp đó, đám đông lại thi nhao nhìn sang một gã to conm ặc áo khoác rộng thùng thình, đeo kính đen đang chậm rãi bước tới.
Đối phương cao gần 1m9, khuôn mặt góc cạnh, toàn thân toát lên vẻ đại ca giang hồ.
Đằng sau gã còn có bốn năm người đàn ông mặc đồ xanh đồ đỏ, vẻ mặt hèn hạ.
Trương Minh Vũ thực sự cạn lời.
Diễn kịch thì diễn cho trót đi được không? Chưa vào đã biết bồ mình bị người ta va vào rồi à?
Gã to con kia nhanh chóng tới gần cô nàng ăn vạ, tỏ vẻ lo lắng dìu cô ta đứng lên.
Diễn xuất quá vụng về!
Cô ả kia dựa đầu vào ngực gã, bật khóc nức nở: “Hu hu hu, em không muốn sống nữa đâu. Anh ta đã cố tình va vào em rồi còn sàm sỡ em! Hu hu hu!”
Tiếng gào khóc đau đớn vang vọng khắp quán bar.
Xung quanh có không ít ánh mắt khinh bỉ quét tới.
Bên cạnh có một người đẹp xuất sắc như vậy mà vẫn còn thèm thuồng loại phụ nữ như vậy được?
Gã to con kia ngẩng đầu, tháo mắt kính xuống, ánh mắt hung tợn!
“Ranh con nhà mày va vào bồ tao phải không?”, giọng nói lạnh lùng vang lên mang theo khí thế hùng hồn.
Tuy Trương Minh Vũ cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng anh cũng không thể diễn kịch theo ý bọn họ được: “Cô ta va vào tôi trước”.
Người kia quay lại quát ầm lên: “Cái gì? Con mẹ nhà mày tưởng tao mù à? Chính mắt tao nhìn thấy mày va vào cô ấy trước! Mày nói đi, bây giờ muốn thế nào?”
Anh nhìn thấy được hả? Mẹ nhà anh đứng tít xa kia mà còn nhìn thấy sao? Anh tưởng anh là Long Tam chắc!
Trương Minh Vũ trợn mắt khinh bỉ, tiếp tục diễn kịch: “Thế anh nói xem nên làm thế nào”.
“Hừ, đưa tao năm trăm nghìn tệ, chuyện hôm nay coi như xong”, gã nhếch miệng cười lạnh.
“Được, cứ vậy đi”, anh sảng khoái đồng ý.
Rốt cuộc cũng tìm ra con đường phá huỷ kịch bản của bọn họ rồi!
Ánh mắt Tô Mang sáng rực, tràn đầy tán thưởng với Trương Minh Vũ.
Gã to con kia ngỡ ngàng, vẻ mặt ngơ ngác.
Đồng ý nhanh vậy sao? Kỳ quái vậy?
“Tao…”
Gã không biết nên làm thế nào cho phải. Mục đích của bọn họ vốn là giữ Trương Minh Vũ và Tô Mang lại rồi dẫn đi…
Anh mất kiên nhẫn thúc giục: “Mau lên, muốn quẹt thẻ hay là chuyển khoản?”
“Tao… Mày… Đừng có giục, tao…”, gã bối rối nói lắp bắp, ánh mắt hoảng loạn liếc nhìn bốn phía tìm kiếm ông chủ của mình.
Trương Minh Vũ thực sự cạn lời.
Sao lại tìm một thằng ngu như thế này để đóng vai đại ca hả trời?
Gã tìm mãi vẫn không thấy ông chủ đâu, cuối cùng đành phải cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Ơ không đúng… Vừa nãy tao nói nhầm. Tao không muốn năm trăm nghìn, tao muốn một triệu”.
Trương Minh Vũ lôi một chiếc thẻ ngân hàng rỗng tuếch trong túi quần ra, thản nhiên hỏi: “Chuyển khoản hay quẹt thẻ?”
“Mày…”
Gã to con chết sững người.
Đòi một triệu vẫn trả hả? Con mẹ nó đầu óc thằng này có vấn đề gì à?
Anh liên tiếp phản ứng khác xa dự kiến khiến gã to con cứng họng không nói nổi một câu, ngu ngơ đứng hình tại chỗ.
Cô nàng ăn vạ đang dựa vào lòng gã cũng ngỡ nàng.
Một lúc lâu sau, gã lại lên tiếng: “Năm triệu…”
Nhưng gã chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng quát tháo giận dữ của Trương Minh Vũ chặn lại: “Tôi hỏi anh muốn quẹt thẻ hay chuyển khoản? Nghe rõ chưa hả?”
Tiếng quát lớn này doạ gã to con giật nảy mình, buột miệng đáp lại: “Nghe rõ rồi, tôi quẹt…”
Nói tới đây, gã mới kịp phản ứng lại.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười chế giễu. Bấy giờ nhiều người đã hiểu rõ mọi chuyện, vô số ánh mắt trào phúng bủa vây gã to con.
Tô Mang che miệng cười khẽ, ánh mắt tràn đầy vui vẻ.
Gã to con nghiến răng ken két, mặt mũi sa sầm.
Gã ngẩng phắt đầu dậy, gầm lên: “Con mẹ nó ông đây không cần tiền nữa. Hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Trương Minh Vũ hỏi ngược lại: “Anh đánh chết tôi làm gì? Nhận tiền của tôi có phải tốt hơn không? Có một triệu trong tay anh sẽ tìm được hàng đống người như con ả trong ngực anh kìa”.
Anh không hề đối đáp theo kịch bản vẽ trước khiến gã to con hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.
Gã do dự hồi lâu mới yếu ớt đáp lại: “Nhưng mà…”
Trương Minh Vũ lắc đầu cười khổ.
Đúng là cực phẩm…
Người phụ nữ trong ngực gã to con vỗ thật mạnh vào người gã, vội vàng liếc mắt ra hiệu.
Gã to con cũng lấy lại tinh thần, nắm chặt tay lại, hơi thở trở nên dồn dập.
Gã bỗng có cảm giác dường như mình đang bị đối phương đùa giỡn!
Mẹ nó!
“Ranh con, ông đây đếch cần gì nữa. Tao chỉ muốn bắt chúng mày lại… à không, đánh thành tàn phế hết!”
Gã vừa dứt lời liền quay ra sau phất tay ra hiệu: “Xông lên cho tao! Bắt lại nó!”
Tiếp đó, bốn gã côn đồ sau lưng gã to con lập tức lao lên, ai cũng nhếch miệng cười lạnh, làm bộ như chuẩn bị ra tay đánh người.
Trương Minh Vũ cau mày. Chơi xong rồi, đến lúc đánh nghiêm túc rồi!
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi