Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 74: Ngoại truyện 15: Trốn học

82@-


Bốn tuổi, Giang Quan Thư đã trở thành "thiên sứ nhỏ" ai gặp cũng yêu. Ngày ngày cô bé cột hai búi tóc do Giang Nghiên tỉ mỉ buộc, mặc chiếc quần yếm đáng yêu, dù gương mặt vẫn lạnh tanh nhưng đi trên đường vẫn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, khiến người qua đường phải ngoái lại thêm vài lần.


Độ tuổi này, lẽ ra Quan Thư phải đang ở trong trường mẫu giáo, cùng các bạn đồng trang lứa vẽ tranh, hát đồng dao, học chữ cái. Ấy vậy mà không hiểu vì sao, cô bé lại cực kỳ ghét trường mẫu giáo, sáng nào cũng tìm mọi mánh khóe để thoát khỏi "số phận" phải đến lớp.


Về chuyện học hành của "tiểu công chúa" này, Giang Nghiên dĩ nhiên coi trọng vô cùng. Làm cha mẹ, anh luôn muốn con mình có môi trường giáo dục tốt nhất. Trường mẫu giáo mà Quan Thư đang học cũng là do anh tự tay chọn lựa sau khi tham khảo thông tin trên mạng, khảo sát thực tế, cân nhắc cả danh tiếng và chất lượng.


Thế nhưng, cô công chúa này mới học được hai ngày đã nhất quyết không chịu đi nữa.


Ban đầu là giả ốm, trốn tìm, bày đủ trò mèo để trốn học. Sau này khi bị Giang Nghiên nhìn thấu chiêu trò, anh trực tiếp bế thốc cô bé tới lớp. Yên ổn được hai ngày, thì nhà trường lại gọi điện báo rằng Quan Thư đã tự ý trốn học.


Lúc nhận cuộc gọi này, phản ứng đầu tiên của Giang Nghiên là kinh ngạc: trong trường mẫu giáo an ninh nghiêm ngặt như thế, sao có thể để một đứa trẻ bốn tuổi chạy ra ngoài?


Mãi đến khi xem camera giám sát, anh mới biết tài trốn học này đúng là di truyền từ mẹ!


Vừa tức vừa bất lực, anh thấy Quan Thư ra khỏi trường đã được người đón lên xe, mà người đó không ai khác chính là trợ lý của Nhan Yểu – A Mỹ. Ngay cả chiếc xe cũng là chiếc G-Class của Nhan Yểu.


Giang Nghiên lập tức hiểu đây là một vụ "nội ứng ngoại hợp", kế hoạch trốn học được chuẩn bị từ trước.


Anh chỉ biết bất lực thở dài, mẹ con nhà này đúng là rất giỏi bày trò "gây chuyện" cùng nhau, nhưng không ngờ Nhan Yểu lại còn giúp con gái trốn học. Đúng là "tốt thì không học, chỉ học mấy trò xấu". Tính phản nghịch này, chắc ăn sâu vào máu, y hệt mẹ nó.


Giang Nghiên đành vừa giải thích với giáo viên rằng mẹ bé có việc nên đón con, vừa xin lỗi thay cho "sự cố" mà vợ con gây ra.


...


Tại tòa nhà chụp ảnh cho tạp chí, Nhan Yểu đang cầm máy ảnh bấm liên tục dưới ánh đèn sân khấu, xung quanh là nhân viên trong trạng thái tập trung cao độ.


Khi cô vừa hạ máy ảnh, chuyên viên trang điểm phía sau lập tức tiến lên bổ sung lớp makeup cho người mẫu.


Đúng lúc ấy, A Mỹ dắt Giang Quan Thư bước vào từ ngoài studio.



Ngay khi xuất hiện, bầu không khí trong phòng chụp lập tức trở nên rộn ràng hẳn lên. Mọi ánh mắt gần như đồng loạt hướng về phía "hạt đậu nhỏ" chưa đầy một mét này, ánh nhìn vừa tò mò vừa thích thú.


Quan Thư đeo chiếc balo thỏ, đôi mắt tròn xoe đảo một vòng trong studio rộng lớn, lập tức tìm ra "tọa độ an toàn" là mẹ cô bé.


Trong mắt Quan Thư, tất cả người lớn xa lạ ở đây đều là "người khổng lồ", chỉ có chỗ mẹ mới khiến cô bé cảm thấy yên tâm.


Cô bé vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng vừa thấy Nhan Yểu đã lập tức buông tay A Mỹ, "lạch bạch lạch bạch" chạy về phía mẹ, ôm chặt lấy chân cô.


Hai tai thỏ trên chiếc balo đung đưa theo từng bước chạy, lọt vào mắt các nhân viên, liền khiến họ bị "đánh úp" bởi một đòn đáng yêu chí mạng.


Trời ơi, thiên sứ ở đâu đáp xuống thế này!


"Mẹ ơi." Giọng trẻ con non nớt, rõ ràng vang lên.


Cả studio bỗng yên lặng vài giây, bầu không khí hơi ngượng ngập.


Mọi người từng nghe đồn Nhan Yểu đã kết hôn và có con, nhưng khi cục cưng này thật sự xuất hiện, chẳng ai nghĩ tới việc đặt hai chữ "mẹ con" lên họ.


Trong ấn tượng của mọi người, Nhan Yểu là "gợi cảm", "lạnh lùng", "mỹ nhân", chẳng có chữ nào liên quan tới "đáng yêu".


Vậy mà, khi nghe Quan Thư gọi "mẹ", ai nấy đều sững ra một chút rồi lại thấy đúng là hợp lý.


Nhan Yểu cúi đầu nhìn bánh pudding nhỏ bên chân, bàn tay xoa mái tóc bé, còn cố tình kéo lộn xộn hai búi tóc vốn được Giang Nghiên cẩn thận buộc gọn từ sáng.


Giang Nghiên không ngờ, hóa ra con gái không phải tự nghịch phá tóc, mà là do vợ anh cố ý bày trò!


"Con tự tìm chỗ ngồi, đợi mẹ xong việc sẽ đưa con đi chơi." Nhan Yểu nói, giọng điệu chẳng khác gì đang bảo một người lớn.


Quan Thư đã quen với kiểu nói chuyện này của mẹ, ngoan ngoãn buông chân cô, đảo mắt tìm chỗ trống, rồi lại lạch bạch chạy tới, "píu" một tiếng nhảy lên ghế, ôm balo trước ngực ngồi im lặng như cục cưng ngoan nhất thế giới.


Nhân viên xung quanh nhìn cảnh này, tim mềm nhũn như đặt trên kẹo bông.



Công việc tiếp tục, ai nấy đều tập trung vào phần việc của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc sang góc phòng, nơi có cục kẹo bông đang tò mò quan sát mọi thứ.


Quan Thư biết mẹ là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, nhưng đây là lần đầu cô bé tận mắt thấy dáng vẻ mẹ khi làm việc.


Đúng lúc ấy, chiếc đồng hồ điện thoại trên tay vang lên thông báo cuộc gọi. Quan Thư dùng ngón trỏ nhỏ nhắn bấm nút nhận, chưa kịp gọi "Bố ơi" thì đầu dây bên kia, Giang Nghiên đã hỏi ngay: "Quan Thư, con đang ở chỗ mẹ à?"


"Vâng, con đến tìm mẹ." Cô bé đáp, giọng chẳng chút sợ bị bố mắng.


Dù sao thì chuyện này là mẹ dẫn đầu, mà Quan Thư mới nhỏ vậy đã hiểu một chân lý: bố sẽ không bao giờ nổi giận với mẹ.


"Ai cho con trốn học?" Giang Nghiên giả vờ nghiêm giọng.


Tuy bình thường anh chiều con vô cùng, nhưng mấy nguyên tắc cơ bản thì không bao giờ nhượng bộ.


"Mẹ ạ." Giang Quan Thư không hề do dự mà đẩy ngay "nồi" sang cho Nhan Yểu gánh.


Giang Nghiên: "..."


"Con đừng tưởng lấy mẹ ra làm lá chắn là bố hết cách xử lý nhé."


Giang Quan Thư bĩu môi.


Cô bé thực sự không thích đi nhà trẻ, trong lớp đám bạn học phiền chết được, cứ đến giờ ra chơi là bu quanh cô bé, ép phải chơi trò gia đình, còn nhất định bắt cô bé làm "vợ".


Cô bé chẳng muốn làm "vợ" của ai hết. Từ nhỏ lớn lên trong môi trường bố mẹ luôn dạy đúng đắn về chuyện tình cảm, Giang Quan Thư biết rõ mấy từ "vợ" hay "chồng" không phải muốn gọi sao cũng được.


Hơn nữa, các tiết học ở trường buồn chán lắm, hoặc là vẽ tranh, hoặc là hát, hoặc là học nhận mặt mấy con số "1234" như ngốc.


Giang Quan Thư thật sự không hiểu nổi, đã bốn tuổi rồi, sao vẫn có người nhầm "6" với "9"?


"Giang Quan Thư, hôm nay là lần cuối. Sau này mà còn dám cùng mẹ bày trò trốn học, bố sẽ phạt con một tháng không được ăn sô-cô-la." Giọng Giang Nghiên nghiêm khắc hẳn.



Bình thường Giang Nghiên đã kiểm soát rất chặt lượng đường con ăn, một tuần lắm lắm cũng chỉ cho một miếng nhỏ sô-cô-la.


Giờ mà bị tước quyền "hưởng thụ" nguyên tháng, chẳng khác nào lấy mạng cô bé.


Giang Quan Thư im thin thít, đôi mắt tròn xoe láu lỉnh đảo qua đảo lại, y như một tiểu quỷ đang nung nấu âm mưu phá phách.


"A! Bố ơi, mẹ đang chụp ảnh cho một anh đẹp trai nè!"


Đầu dây bên kia, Giang Nghiên im lặng vài giây, rồi lạnh giọng: "Giang Quan Thư, không được đánh trống lảng!"


Ngừng một chút, anh lại thêm: "Mẹ chỉ đang làm việc thôi, đừng nghĩ nhiều."


"A~ nhưng mà anh đẹp trai đang cười với mẹ đó!"


"... "


"Ui, mẹ với anh đẹp trai đứng gần nhau ghê luôn!"


"... "


Phía bên kia, sắc mặt Giang Nghiên đen kịt, bàn tay siết chặt lấy điện thoại.


Khóe môi anh cố nhếch lên ra vẻ chẳng thèm để tâm, nhưng gương mặt lại cứng đờ.


Bóng anh phản chiếu trên ô cửa kính, ngoài trời nắng vàng rực rỡ, song ánh sáng hắt lại trên mặt kính bỗng hóa thành một tia lạnh buốt.


"Giang Quan Thư!"


Anh nghiến răng gọi, từng chữ như ép ra từ kẽ răng.


"Dạ, bố ơi!" Giang Quan Thư đáp lại bằng giọng ngọt xớt, như thể những lời ban nãy chỉ thuận miệng nói chơi thôi.



Giang Quan Thư thì có thể có ý xấu gì chứ?


Cô bé chỉ đang bảo vệ tình yêu của bố mẹ thôi mà!


Trong điện thoại vang lên một tiếng thở khẽ, vài giây sau giọng Giang Nghiên trở lại bình thản: "Con với mẹ đang ở đâu?"


"Ở một tòa nhà thật là cao, vừa bước vào cửa là thấy hai chữ 'Thượng Giai' to đùng!"


Giang Quan Thư vừa nói vừa nhớ rõ mồn một cảnh tượng khi bước vào.


Có lẽ nhờ di truyền trí tuệ từ bố, mới bốn tuổi thôi mà cô bé đã nhận ra được kha khá chữ.


Mà "Thượng Giai" cũng vừa khớp với mấy chữ có sẵn trong "kho từ" nhỏ xíu của cô bé.


"Bố biết rồi. Con ngồi yên đó, đừng làm phiền mẹ làm việc, lát nữa bố tới đón hai mẹ con về." Nói xong, Giang Nghiên cúp máy.


Đúng lúc này, Nhan Yểu lại hô tạm dừng buổi chụp, có vẻ định sơ tuyển qua loạt ảnh vừa chụp.


Còn "anh đẹp trai" trong miệng Giang Quan Thư là một tiểu thịt tươi đang nổi như cồn, nhờ hình tượng "cậu hàng xóm" mà nhanh chóng bứt phá, tràn đầy cảm giác thiếu niên.


Có vẻ cậu chàng cũng không cưỡng lại được sức hút của một tiểu lolita đáng yêu, nên khi tạm nghỉ liền không biết từ đâu xin được một cây kẹo m*t, mỉm cười bước đến trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống dịu giọng: "Bé con dễ thương quá, anh cho em kẹo nhé?"


Giang Quan Thư liếc cây kẹo một cái, lập tức đưa tay nhận lấy, rồi bỏ ngay vào chiếc balo hình thỏ để dự trữ.


Hành động này khiến tiểu thịt tươi hơi sững người.


Cậu ấy vừa định nói gì thì thấy cô bé giơ bàn tay đeo đồng hồ điện thoại lên, giọng ngọt ngào: "Anh ơi, muốn kết bạn liên lạc với Quan Thư không? Mẹ bảo ra đường gặp anh đẹp trai thì phải chủ động ra tay trước."


Tiểu thịt tươi: "???"


Lời tác giả


Nhan Yểu: Tôi không có! Đừng vu oan cho tôi!
 


Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật Story Chương 74: Ngoại truyện 15: Trốn học
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...