Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Chương 7: Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không?
94@-
Chiếc áo khoác gần chục triệu, Nhan Yểu thanh toán không chớp mắt.
Giang Nghiên đứng im lặng cách sau lưng cô ba bước, ánh mắt dừng trên từng động tác thanh toán gọn gàng dứt khoát ấy. Trong đầu anh lại hiện lên cảnh cô ở buổi họp lớp, không xuất hiện nhưng vẫn "vung tay xài tiền" một cách hào phóng. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để anh hình dung, những năm qua cô sống chắc hẳn không tệ.
Ít nhất là về mặt vật chất.
Tủ quần áo của anh xưa nay hiếm có kiểu áo như thế, vậy mà khi Nhan Yểu vừa rời đi, anh lại chẳng hiểu vì sao lại chọn đúng chiếc áo khoác hoàn toàn khác biệt với phong cách thường ngày của mình.
Vừa nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng hoàn toàn hợp lý — vì Nhan Yểu đã thấy đẹp.
Giống như ngày xưa rất lâu về trước, mẫu người cô thích luôn là kiểu đối lập hoàn toàn với anh.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi trung tâm thương mại, lại bất giác cùng dừng lại ở cửa.
Giang Nghiên lặng lẽ tiến gần hơn một chút, dừng lại ở khoảng cách nửa mét song song với cô.
Tất cả đều lịch sự như hai người bạn học cũ lâu ngày không gặp, không hề có chút nào vượt giới hạn.
Cơn gió mát thổi qua, kèm theo hương tóc của cô lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, cùng ùa vào mũi Giang Nghiên.
Người đàn ông cụp mắt xuống, ánh nhìn sâu lắng khó tả, như có một cảm xúc phức tạp đang xoáy ngầm bên trong.
Danh tiếng của Nhan Yểu hồi cấp ba không tốt, đến cả người chỉ biết đến học hành, chưa từng quan tâm đến những chuyện yêu đương hay tán nhảm như anh, đôi khi cũng từng nghe vài lời đồn thổi từ miệng bạn học.
Khi đó, anh chưa vướng bận gì nhiều. Cái tên "Nhan Yểu" đối với anh chỉ là một người xa lạ, thậm chí còn hơi e ngại né tránh.
Cô quả thật không phải kiểu học sinh gương mẫu: thường xuyên trốn học, không nộp bài, cãi lời giáo viên, thậm chí hiếm khi thấy mặt trong lớp. Có chăng cũng chỉ vài lần, là lúc đứng ở cổng trường, cười nói vui vẻ với đám học sinh trường nghề bên cạnh.
Nhưng cô đứng giữa đám đông, chỉ cần khẽ cong môi một cái là đã mang theo vẻ quyến rũ đặc biệt của tuổi trẻ, giống như đóa hồng mọc giữa bụi gai, nguy hiểm nhưng đầy mê hoặc.
Có tin đồn rằng cô hút thuốc. Ban đầu Giang Nghiên không tin. Mãi đến một lần tình cờ thấy cô ở góc khuất rừng cây trong sân trường, tay kẹp điếu thuốc đang cháy. Mắt chạm mắt mà cô cũng chẳng hề hoảng hốt, chỉ điềm nhiên nhả ra một vòng khói, cong mày cười khẽ: "Giang học thần, giúp tôi giữ bí mật nhé?"
Lần ấy, anh đã tận mắt chứng thực những lời đồn, cũng là lần đầu tiên anh nhận ra, hóa ra có người hút thuốc mà lại quyến rũ đến thế.
Giờ thì anh đã không nhớ nổi bản thân lúc đó làm sao rời khỏi chỗ ấy, nhưng điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay thon dài kia, ánh lửa lập lòe ấy, đến tận hôm nay vẫn còn in hằn trong trí nhớ.
Giống như một nốt chu sa bị đầu mẩu thuốc đỏ rực đốt sâu trong tim.
Mười năm rồi, hình như cô vẫn chưa bỏ thuốc.
Trong đầu Giang Nghiên bất chợt hiện lên hàng loạt bản tin về bệnh ung thư phổi do hút thuốc, mấy lời định thốt ra đã đến miệng, nhưng lại lặng lẽ nuốt trở vào.
"Hôm nay cảm ơn anh nhé." Nhan Yểu mở lời, giọng nói mang theo sự khách sáo và xa cách rõ rệt.
Anh cho cô một chiếc áo sơ mi, cô trả lại anh một chiếc áo khoác. Thế giới của người lớn luôn là: ai nợ ai cái gì, thì trả cho rõ ràng. Dứt tình rồi, cắt không vướng.
"Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?"
Giang Nghiên đột ngột mở miệng, đồng thời lấy điện thoại ra khỏi túi.
Nhan Yểu hơi khựng lại, như bị bất ngờ trước ánh nhìn xen lẫn một chút chờ mong và do dự lướt qua trong ánh mắt anh lúc nãy.
Cô nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt của người đàn ông ấy, và lại một lần nữa, thấy bóng mình phản chiếu trong con ngươi của anh.
"Ok, để tôi quét mã anh."
Tất cả cảm xúc lạ lẫm trong lòng, cô đành quy hết về một chữ: ảo giác. Vì vậy vẫn rất tự nhiên và dứt khoát, rút điện thoại ra quét mã QR anh đưa.
Thật ra thì Nhan Yểu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có liên hệ gì với Giang Nghiên. Cuộc gặp hôm nay chỉ là một lần tình cờ, sau này có lẽ hai người cũng chẳng dính dáng gì nữa. Với cô, vị "Giang học thần" năm nào, hay bây giờ là "giáo sư Giang", cũng vốn chẳng có lý do gì để tiếp tục giao thiệp.
Chuyện anh chủ động xin WeChat, đúng là cô không đoán trước được.
Nhưng bạn trong danh sách WeChat của cô vốn đã nằm im không ít người rồi, thêm một cái tên như anh, cũng chẳng sao cả.
Quá trình hai người thêm bạn trên WeChat diễn ra quá đỗi tự nhiên, đến mức Nhan Yểu không hề nhận ra, bàn tay đang cầm điện thoại của Giang Nghiên đang run khẽ.
Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, yết hầu lăn lên lăn xuống. Khi bỏ điện thoại lại vào túi, anh khẽ cất giọng: "Để tôi đưa em về."
Giọng nói khàn khàn, như là phản ứng sinh lý sau khi căng thẳng quá mức.
"Có người đến đón tôi rồi."
Nhan Yểu nói, rồi mỉm cười đưa hộp macaron được gói đẹp đẽ trên tay cho Giang Nghiên.
"Tôi không thích đồ ngọt, cái này tặng anh coi như cảm ơn."
Giang Nghiên theo phản xạ đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu lên thì thấy cô gái kia đã vẫy tay chào, động tác thành thạo mở cửa xe và ngồi vào.
Từng bước đều mạch lạc dứt khoát. Chiếc xe thể thao sau khi đóng cửa lại lập tức phóng đi, biến mất trong chớp mắt.
Cô rời đi quá gọn gàng, mà anh thậm chí còn không kịp nhìn rõ người ngồi ghế lái là nam hay nữ.
Giống như tối hôm trước, anh chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn cô rời xa mình từng chút một.
Lần này, thứ duy nhất anh giữ lại được, là nụ cười nhạt khi cô nói lời tạm biệt.
Người đàn ông vẫn đứng bất động tại chỗ, ngón tay siết chặt chiếc túi giấy trong tay...
—
Bên trong xe, ánh mắt của Triệu Tiểu Du mang theo ý trêu chọc, đảo qua chiếc áo sơ mi trên người Nhan Yểu, mở miệng trêu chọc: "Chà chà, mẫu mới của nhãn nào vậy? Nhìn cũng ra gì phết đấy nha!"
Nhan Yểu dựa vào cửa sổ xe, liếc xéo cô nàng ngồi ghế lái một cái, ánh mắt lạnh đến độ như muốn viết thẳng chữ "vô vị" lên mặt.
Thật ra lúc Giang Nghiên thử đồ, cô đã kể toàn bộ chuyện xảy ra trong quán cà phê cho Triệu Tiểu Du nghe. Cô nàng là chủ quán, nhân viên gây ra họa, thì tất nhiên cũng nên gánh một phần trách nhiệm chứ?
Nhưng không hiểu sao, vừa nghe đến cái tên "Giang Nghiên" là Triệu Tiểu Du đã kích động như được tiêm máu gà, suýt nữa xuyên qua điện thoại mà hét thẳng vào mặt cô, không biết còn tưởng Giang Nghiên là nam thần thanh xuân của cô nàng không bằng.
Nếu không phải biết rõ khẩu vị của Triệu Tiểu Du là dạng "chó con" thì Nhan Yểu còn tưởng cô nàng thực sự có tình ý gì với Giang Nghiên.
"Thích thì nói, thích thì tớ cởi ra cho cậu." Nhan Yểu nhếch môi.
"Ê ê đừng mà!" Triệu Tiểu Du vội xua tay, "Đây là Giang học thần tặng cho cậu đó, tớ sao dám lấy!"
Cái kiểu cười của cô nàng khiến Nhan Yểu chỉ thấy khó ở, chau mày, giọng cũng trầm xuống mấy phần: "Châm chọc?"
"Cậu không biết hả? Giang Nghiên từng nổi đình nổi đám trên diễn đàn trường Q đó! Nghe nói không ít nữ sinh bên khoa nghệ thuật còn đăng ký học đại cương bên Toán chỉ để được nhìn thấy ảnh, mà tiếc là tỷ lệ rớt môn cao đến mức khóc không ra nước mắt!" Triệu Tiểu Du kể xong, mặt mày hớn hở, khiến Nhan Yểu cũng bật cười theo.
"Tớ thấy Giang Nghiên cũng hơi phũ quá đấy, mấy cô gái nghệ thuật đến học mấy môn Toán thì rõ là vì người dạy rồi, thi cuối kỳ nhắm mắt cho qua chút cũng đâu có sao, toàn con gái cả mà, thế mà không nương tay tí nào!"
Nương tay?
Nhan Yểu nhớ lại ánh mắt lạnh nhạt của Giang Nghiên hôm nay, thật sự chẳng giống kiểu người có thể "nương tay" gì cho ai. Nhưng xét theo hành động hôm nay của anh, thì cũng không đến mức vô tình như lời Triệu Tiểu Du nói.
"Công nhận là đẹp thật." Nhan Yểu khẽ nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh phần eo và hông khi anh thử áo trong cửa hàng, ánh mắt bất giác tối xuống, "Đẹp đến mức đúng là đáng để người ta thích."
Triệu Tiểu Du liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, làm bộ như vô tình hỏi một câu: "Thế có hứng thú không?"
Lời vừa dứt, cái tia ngơ ngác chợt lóe lên trong mắt Nhan Yểu lập tức tan biến.
"Không có. Cậu nghĩ nhiều rồi đấy."
"Nhưng tớ thấy cậu cũng có vẻ thích đó chứ, không lẽ không xin phương thức liên lạc gì à?"
"Có thêm WeChat rồi."
"Ồ~ Vậy chắc không bao lâu nữa lại thoát ế nha!"
Nhan Yểu nheo mắt lại, giọng lạnh tanh: "Cậu muốn ăn đòn đúng không?"
Triệu Tiểu Du nhướng mày, mặt dày phản bác: "Thời nay yêu đương, chả phải đều bắt đầu từ một cái quét mã à?"
Nhan Yểu liếc cô nàng một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, phong cảnh lùi dần lại ngoài cửa kính. Giọng cô bình thản: "Tớ không có cảm giác với anh ta, mà anh ta chắc cũng chẳng có hứng thú gì với tớ."
Triệu Tiểu Du im lặng vài giây, nhận ra câu này là thật lòng.
"Vì sao?"
Không gian trong xe bỗng trở nên quá đỗi yên tĩnh.
Nhan Yểu cụp mắt, như thể đang nhớ lại vài cảnh tượng mơ hồ trong quá khứ.
"Vốn dĩ là người của hai thế giới, còn nói gì đến chuyện tình cảm?"
Triệu Tiểu Du không nói gì, nhưng trong lòng cũng ngầm đồng tình với câu nói đó.
Bỏ qua mọi yếu tố cảm xúc, chỉ nhìn lý trí, cô và Giang Nghiên đúng là chẳng hợp thật, chỗ nào cũng không hợp.
"Chuyện công ty bố cậu sao rồi?"
Chủ đề chuyển một cách lặng lẽ, Triệu Tiểu Du cũng thu lại bộ dạng giỡn hớt thường ngày, trở nên nghiêm túc.
"Vẫn đang tìm luật sư." Nhan Yểu nói, giọng lạnh nhạt đến mức không mang chút hơi ấm nào.
"Bác trai mất đột ngột, không để lại di chúc, mấy lão già trong công ty có tâm tư riêng cũng là điều dễ hiểu."
Nhan Yểu từ nhỏ sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng chưa từng được sống hạnh phúc. Thậm chí có thể nói là dơ bẩn.
Mẹ cô chết vì yêu, còn bố thì quanh năm lên giường với phụ nữ khác. Cô lớn lên trong căn nhà mang danh "gia đình", nhưng chỉ có một mình, sống cái gọi là "tuổi thơ".
Nửa tháng trước, bố cô lên giường với một nữ minh tinh thì bất ngờ nhồi máu cơ tim, được đưa vào ICU, nằm ba ngày rồi không qua khỏi.
Lão già đó chắc cũng không nghĩ mình sẽ chết sớm như vậy, nên chẳng để lại di chúc gì. Sau khi chết, công ty để lại là một đống hỗn độn không thể tả.
Hai năm gần đây, công ty đã nợ ngập đầu, nhưng ông ta chưa từng nói với cô nửa lời. Chỉ đến khi chết rồi, mấy ông trong hội đồng quản trị mới lộ ra bộ mặt thật, cô mới biết tình hình tồi tệ đến nhường nào.
Giờ ông ta chết rồi, cái đống bể nát ấy thành củ khoai nóng, ai cũng muốn ném sang cô.
Có những người, sống thì không làm tròn trách nhiệm làm cha, chết rồi vẫn còn để lại đủ thứ phiền toái.
Ánh mắt cô lóe lên tia lạnh lẽo, chỉ cần nghĩ đến bộ mặt giả tạo của đám người kia là vẻ mặt càng trở nên băng giá.
"Nếu vẫn chưa tìm được luật sư phù hợp, tớ có thể giới thiệu cho cậu một văn phòng luật." Triệu Tiểu Du lên tiếng, "Chỗ đó trong giới có tiếng tốt lắm, đặc biệt là một luật sư họ Tưởng, chuyên xử lý mấy vụ kiểu này. Nếu cậu mời được người đó, tám chín phần là thắng."
Cô nàng chưa từng tận mắt thấy vị luật sư kia trổ tài, nhưng những gì được nghe từ giới quanh mình cũng đủ để cô nàng tin tưởng.
Nhan Yểu gật đầu: "Ok, gửi địa chỉ cho tớ đi, mấy hôm nữa tớ qua đó hỏi thử."
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Chiếc áo khoác gần chục triệu, Nhan Yểu thanh toán không chớp mắt.
Giang Nghiên đứng im lặng cách sau lưng cô ba bước, ánh mắt dừng trên từng động tác thanh toán gọn gàng dứt khoát ấy. Trong đầu anh lại hiện lên cảnh cô ở buổi họp lớp, không xuất hiện nhưng vẫn "vung tay xài tiền" một cách hào phóng. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để anh hình dung, những năm qua cô sống chắc hẳn không tệ.
Ít nhất là về mặt vật chất.
Tủ quần áo của anh xưa nay hiếm có kiểu áo như thế, vậy mà khi Nhan Yểu vừa rời đi, anh lại chẳng hiểu vì sao lại chọn đúng chiếc áo khoác hoàn toàn khác biệt với phong cách thường ngày của mình.
Vừa nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng hoàn toàn hợp lý — vì Nhan Yểu đã thấy đẹp.
Giống như ngày xưa rất lâu về trước, mẫu người cô thích luôn là kiểu đối lập hoàn toàn với anh.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi trung tâm thương mại, lại bất giác cùng dừng lại ở cửa.
Giang Nghiên lặng lẽ tiến gần hơn một chút, dừng lại ở khoảng cách nửa mét song song với cô.
Tất cả đều lịch sự như hai người bạn học cũ lâu ngày không gặp, không hề có chút nào vượt giới hạn.
Cơn gió mát thổi qua, kèm theo hương tóc của cô lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, cùng ùa vào mũi Giang Nghiên.
Người đàn ông cụp mắt xuống, ánh nhìn sâu lắng khó tả, như có một cảm xúc phức tạp đang xoáy ngầm bên trong.
Danh tiếng của Nhan Yểu hồi cấp ba không tốt, đến cả người chỉ biết đến học hành, chưa từng quan tâm đến những chuyện yêu đương hay tán nhảm như anh, đôi khi cũng từng nghe vài lời đồn thổi từ miệng bạn học.
Khi đó, anh chưa vướng bận gì nhiều. Cái tên "Nhan Yểu" đối với anh chỉ là một người xa lạ, thậm chí còn hơi e ngại né tránh.
Cô quả thật không phải kiểu học sinh gương mẫu: thường xuyên trốn học, không nộp bài, cãi lời giáo viên, thậm chí hiếm khi thấy mặt trong lớp. Có chăng cũng chỉ vài lần, là lúc đứng ở cổng trường, cười nói vui vẻ với đám học sinh trường nghề bên cạnh.
Nhưng cô đứng giữa đám đông, chỉ cần khẽ cong môi một cái là đã mang theo vẻ quyến rũ đặc biệt của tuổi trẻ, giống như đóa hồng mọc giữa bụi gai, nguy hiểm nhưng đầy mê hoặc.
Có tin đồn rằng cô hút thuốc. Ban đầu Giang Nghiên không tin. Mãi đến một lần tình cờ thấy cô ở góc khuất rừng cây trong sân trường, tay kẹp điếu thuốc đang cháy. Mắt chạm mắt mà cô cũng chẳng hề hoảng hốt, chỉ điềm nhiên nhả ra một vòng khói, cong mày cười khẽ: "Giang học thần, giúp tôi giữ bí mật nhé?"
Lần ấy, anh đã tận mắt chứng thực những lời đồn, cũng là lần đầu tiên anh nhận ra, hóa ra có người hút thuốc mà lại quyến rũ đến thế.
Giờ thì anh đã không nhớ nổi bản thân lúc đó làm sao rời khỏi chỗ ấy, nhưng điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay thon dài kia, ánh lửa lập lòe ấy, đến tận hôm nay vẫn còn in hằn trong trí nhớ.
Giống như một nốt chu sa bị đầu mẩu thuốc đỏ rực đốt sâu trong tim.
Mười năm rồi, hình như cô vẫn chưa bỏ thuốc.
Trong đầu Giang Nghiên bất chợt hiện lên hàng loạt bản tin về bệnh ung thư phổi do hút thuốc, mấy lời định thốt ra đã đến miệng, nhưng lại lặng lẽ nuốt trở vào.
"Hôm nay cảm ơn anh nhé." Nhan Yểu mở lời, giọng nói mang theo sự khách sáo và xa cách rõ rệt.
Anh cho cô một chiếc áo sơ mi, cô trả lại anh một chiếc áo khoác. Thế giới của người lớn luôn là: ai nợ ai cái gì, thì trả cho rõ ràng. Dứt tình rồi, cắt không vướng.
"Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?"
Giang Nghiên đột ngột mở miệng, đồng thời lấy điện thoại ra khỏi túi.
Nhan Yểu hơi khựng lại, như bị bất ngờ trước ánh nhìn xen lẫn một chút chờ mong và do dự lướt qua trong ánh mắt anh lúc nãy.
Cô nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt của người đàn ông ấy, và lại một lần nữa, thấy bóng mình phản chiếu trong con ngươi của anh.
"Ok, để tôi quét mã anh."
Tất cả cảm xúc lạ lẫm trong lòng, cô đành quy hết về một chữ: ảo giác. Vì vậy vẫn rất tự nhiên và dứt khoát, rút điện thoại ra quét mã QR anh đưa.
Thật ra thì Nhan Yểu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có liên hệ gì với Giang Nghiên. Cuộc gặp hôm nay chỉ là một lần tình cờ, sau này có lẽ hai người cũng chẳng dính dáng gì nữa. Với cô, vị "Giang học thần" năm nào, hay bây giờ là "giáo sư Giang", cũng vốn chẳng có lý do gì để tiếp tục giao thiệp.
Chuyện anh chủ động xin WeChat, đúng là cô không đoán trước được.
Nhưng bạn trong danh sách WeChat của cô vốn đã nằm im không ít người rồi, thêm một cái tên như anh, cũng chẳng sao cả.
Quá trình hai người thêm bạn trên WeChat diễn ra quá đỗi tự nhiên, đến mức Nhan Yểu không hề nhận ra, bàn tay đang cầm điện thoại của Giang Nghiên đang run khẽ.
Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, yết hầu lăn lên lăn xuống. Khi bỏ điện thoại lại vào túi, anh khẽ cất giọng: "Để tôi đưa em về."
Giọng nói khàn khàn, như là phản ứng sinh lý sau khi căng thẳng quá mức.
"Có người đến đón tôi rồi."
Nhan Yểu nói, rồi mỉm cười đưa hộp macaron được gói đẹp đẽ trên tay cho Giang Nghiên.
"Tôi không thích đồ ngọt, cái này tặng anh coi như cảm ơn."
Giang Nghiên theo phản xạ đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu lên thì thấy cô gái kia đã vẫy tay chào, động tác thành thạo mở cửa xe và ngồi vào.
Từng bước đều mạch lạc dứt khoát. Chiếc xe thể thao sau khi đóng cửa lại lập tức phóng đi, biến mất trong chớp mắt.
Cô rời đi quá gọn gàng, mà anh thậm chí còn không kịp nhìn rõ người ngồi ghế lái là nam hay nữ.
Giống như tối hôm trước, anh chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn cô rời xa mình từng chút một.
Lần này, thứ duy nhất anh giữ lại được, là nụ cười nhạt khi cô nói lời tạm biệt.
Người đàn ông vẫn đứng bất động tại chỗ, ngón tay siết chặt chiếc túi giấy trong tay...
—
Bên trong xe, ánh mắt của Triệu Tiểu Du mang theo ý trêu chọc, đảo qua chiếc áo sơ mi trên người Nhan Yểu, mở miệng trêu chọc: "Chà chà, mẫu mới của nhãn nào vậy? Nhìn cũng ra gì phết đấy nha!"
Nhan Yểu dựa vào cửa sổ xe, liếc xéo cô nàng ngồi ghế lái một cái, ánh mắt lạnh đến độ như muốn viết thẳng chữ "vô vị" lên mặt.
Thật ra lúc Giang Nghiên thử đồ, cô đã kể toàn bộ chuyện xảy ra trong quán cà phê cho Triệu Tiểu Du nghe. Cô nàng là chủ quán, nhân viên gây ra họa, thì tất nhiên cũng nên gánh một phần trách nhiệm chứ?
Nhưng không hiểu sao, vừa nghe đến cái tên "Giang Nghiên" là Triệu Tiểu Du đã kích động như được tiêm máu gà, suýt nữa xuyên qua điện thoại mà hét thẳng vào mặt cô, không biết còn tưởng Giang Nghiên là nam thần thanh xuân của cô nàng không bằng.
Nếu không phải biết rõ khẩu vị của Triệu Tiểu Du là dạng "chó con" thì Nhan Yểu còn tưởng cô nàng thực sự có tình ý gì với Giang Nghiên.
"Thích thì nói, thích thì tớ cởi ra cho cậu." Nhan Yểu nhếch môi.
"Ê ê đừng mà!" Triệu Tiểu Du vội xua tay, "Đây là Giang học thần tặng cho cậu đó, tớ sao dám lấy!"
Cái kiểu cười của cô nàng khiến Nhan Yểu chỉ thấy khó ở, chau mày, giọng cũng trầm xuống mấy phần: "Châm chọc?"
"Cậu không biết hả? Giang Nghiên từng nổi đình nổi đám trên diễn đàn trường Q đó! Nghe nói không ít nữ sinh bên khoa nghệ thuật còn đăng ký học đại cương bên Toán chỉ để được nhìn thấy ảnh, mà tiếc là tỷ lệ rớt môn cao đến mức khóc không ra nước mắt!" Triệu Tiểu Du kể xong, mặt mày hớn hở, khiến Nhan Yểu cũng bật cười theo.
"Tớ thấy Giang Nghiên cũng hơi phũ quá đấy, mấy cô gái nghệ thuật đến học mấy môn Toán thì rõ là vì người dạy rồi, thi cuối kỳ nhắm mắt cho qua chút cũng đâu có sao, toàn con gái cả mà, thế mà không nương tay tí nào!"
Nương tay?
Nhan Yểu nhớ lại ánh mắt lạnh nhạt của Giang Nghiên hôm nay, thật sự chẳng giống kiểu người có thể "nương tay" gì cho ai. Nhưng xét theo hành động hôm nay của anh, thì cũng không đến mức vô tình như lời Triệu Tiểu Du nói.
"Công nhận là đẹp thật." Nhan Yểu khẽ nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh phần eo và hông khi anh thử áo trong cửa hàng, ánh mắt bất giác tối xuống, "Đẹp đến mức đúng là đáng để người ta thích."
Triệu Tiểu Du liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, làm bộ như vô tình hỏi một câu: "Thế có hứng thú không?"
Lời vừa dứt, cái tia ngơ ngác chợt lóe lên trong mắt Nhan Yểu lập tức tan biến.
"Không có. Cậu nghĩ nhiều rồi đấy."
"Nhưng tớ thấy cậu cũng có vẻ thích đó chứ, không lẽ không xin phương thức liên lạc gì à?"
"Có thêm WeChat rồi."
"Ồ~ Vậy chắc không bao lâu nữa lại thoát ế nha!"
Nhan Yểu nheo mắt lại, giọng lạnh tanh: "Cậu muốn ăn đòn đúng không?"
Triệu Tiểu Du nhướng mày, mặt dày phản bác: "Thời nay yêu đương, chả phải đều bắt đầu từ một cái quét mã à?"
Nhan Yểu liếc cô nàng một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, phong cảnh lùi dần lại ngoài cửa kính. Giọng cô bình thản: "Tớ không có cảm giác với anh ta, mà anh ta chắc cũng chẳng có hứng thú gì với tớ."
Triệu Tiểu Du im lặng vài giây, nhận ra câu này là thật lòng.
"Vì sao?"
Không gian trong xe bỗng trở nên quá đỗi yên tĩnh.
Nhan Yểu cụp mắt, như thể đang nhớ lại vài cảnh tượng mơ hồ trong quá khứ.
"Vốn dĩ là người của hai thế giới, còn nói gì đến chuyện tình cảm?"
Triệu Tiểu Du không nói gì, nhưng trong lòng cũng ngầm đồng tình với câu nói đó.
Bỏ qua mọi yếu tố cảm xúc, chỉ nhìn lý trí, cô và Giang Nghiên đúng là chẳng hợp thật, chỗ nào cũng không hợp.
"Chuyện công ty bố cậu sao rồi?"
Chủ đề chuyển một cách lặng lẽ, Triệu Tiểu Du cũng thu lại bộ dạng giỡn hớt thường ngày, trở nên nghiêm túc.
"Vẫn đang tìm luật sư." Nhan Yểu nói, giọng lạnh nhạt đến mức không mang chút hơi ấm nào.
"Bác trai mất đột ngột, không để lại di chúc, mấy lão già trong công ty có tâm tư riêng cũng là điều dễ hiểu."
Nhan Yểu từ nhỏ sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng chưa từng được sống hạnh phúc. Thậm chí có thể nói là dơ bẩn.
Mẹ cô chết vì yêu, còn bố thì quanh năm lên giường với phụ nữ khác. Cô lớn lên trong căn nhà mang danh "gia đình", nhưng chỉ có một mình, sống cái gọi là "tuổi thơ".
Nửa tháng trước, bố cô lên giường với một nữ minh tinh thì bất ngờ nhồi máu cơ tim, được đưa vào ICU, nằm ba ngày rồi không qua khỏi.
Lão già đó chắc cũng không nghĩ mình sẽ chết sớm như vậy, nên chẳng để lại di chúc gì. Sau khi chết, công ty để lại là một đống hỗn độn không thể tả.
Hai năm gần đây, công ty đã nợ ngập đầu, nhưng ông ta chưa từng nói với cô nửa lời. Chỉ đến khi chết rồi, mấy ông trong hội đồng quản trị mới lộ ra bộ mặt thật, cô mới biết tình hình tồi tệ đến nhường nào.
Giờ ông ta chết rồi, cái đống bể nát ấy thành củ khoai nóng, ai cũng muốn ném sang cô.
Có những người, sống thì không làm tròn trách nhiệm làm cha, chết rồi vẫn còn để lại đủ thứ phiền toái.
Ánh mắt cô lóe lên tia lạnh lẽo, chỉ cần nghĩ đến bộ mặt giả tạo của đám người kia là vẻ mặt càng trở nên băng giá.
"Nếu vẫn chưa tìm được luật sư phù hợp, tớ có thể giới thiệu cho cậu một văn phòng luật." Triệu Tiểu Du lên tiếng, "Chỗ đó trong giới có tiếng tốt lắm, đặc biệt là một luật sư họ Tưởng, chuyên xử lý mấy vụ kiểu này. Nếu cậu mời được người đó, tám chín phần là thắng."
Cô nàng chưa từng tận mắt thấy vị luật sư kia trổ tài, nhưng những gì được nghe từ giới quanh mình cũng đủ để cô nàng tin tưởng.
Nhan Yểu gật đầu: "Ok, gửi địa chỉ cho tớ đi, mấy hôm nữa tớ qua đó hỏi thử."
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Story
Chương 7: Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không?
10.0/10 từ 25 lượt.