Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Chương 64: Ngoại truyện 5: Quần áo
99@-
Lễ cưới của Nhan Yểu và Giang Nghiên được tổ chức tại một bãi biển đầy nắng.
Gió nhẹ mang theo vị mặn của muối biển, hòa cùng ánh mặt trời rực rỡ, từng tấc không gian đều ngập tràn hương vị hạnh phúc.
Có lẽ từ đám cưới ầm ĩ của Triệu Tiểu Du và Tưởng Vũ, Giang Nghiên đã rút ra không ít bài học, kế hoạch tổ chức linh đình ban đầu được sửa đổi hoàn toàn. Sau nhiều suy nghĩ đắn đo, hai người quyết định tổ chức lễ cưới trên một hòn đảo tư nhân, chỉ mời những người thân thiết quen biết.
Biển, cát trắng và nắng vàng, luôn khiến lòng người trở nên khoáng đạt.
Dưới sự chúc phúc của bạn bè và người thân, họ trao nhau nhẫn cưới. Không có nghi thức rườm rà phức tạp, cũng chẳng có màn phô trương hào nhoáng, đơn giản mà chân thành, hệt như chính tình yêu của họ.
Quy trình hôn lễ rất giản đơn, thế nhưng Giang Nghiên lại bắt đầu chỉnh sửa và xác nhận mọi thứ từ tận một tháng trước, ngay cả lời tuyên thệ cũng viết đi viết lại vô số lần.
Bởi trong lòng anh luôn cảm thấy, dù nói bao nhiêu lời cũng không đủ để diễn tả tình yêu dành cho Nhan Yểu, càng không thể nói hết sự may mắn và hạnh phúc khi có được cô.
Giống như câu nói anh từng đọc được trong một cuốn sách: "Tôi chỉ là một người bình thường, sao có thể yêu em nhiều đến vậy?"
Biết bao đêm, trong lòng anh không ngừng trỗi dậy khát vọng muốn "trộm lấy" Nhan Yểu, khát vọng ấy hút cạn tình yêu mãnh liệt đang cuộn trào trong tim anh, lặng lẽ bén rễ, đâm chồi.
Tựa như một khúc gỗ khô không thể nảy mầm, nhưng khoảnh khắc có được cô, bỗng chốc nở rộ thành muôn hoa rực rỡ. Mà vẻ đẹp ấy sao có thể dùng lời để miêu tả?
Ban đầu, Giang Nghiên viết cả nghìn chữ, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp cô, kể lại từng ký ức, từng kỷ niệm giữa hai người.
Đêm khuya, chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng vàng ấm, nét bút thép mạnh mẽ dưới ánh đèn lại mang theo chút mềm mại, từng nét chữ đều chất chứa thanh xuân, hồi ức và tình yêu của anh.
MC chỉ yêu cầu chuẩn bị một bài phát biểu 500 chữ, vậy mà đến khi cây bút cạn mực, Giang Nghiên mới chợt nhận ra, thì ra mười năm đã qua, những ký ức khắc sâu trong đầu anh vẫn chưa hề phai nhạt.
Sau đó, bản thảo mấy ngàn chữ được cắt gọt, chỉnh sửa, rút lại còn 500 chữ.
Giang Nghiên biết Nhan Yểu không thích những lời sáo rỗng, càng không ưa mấy câu hứa hẹn hời hợt, với cô những điều ấy chẳng có chút ý nghĩa nào. Thế nhưng, dù vậy, anh vẫn muốn nói, và càng không thể không nói.
Là người luôn xuất sắc từ nhỏ đến lớn, một bài phát biểu 500 chữ với Giang Nghiên chẳng khác gì trò trẻ con, chỉ mất 10 phút là có thể viết nháp xong.
Nhưng lần này, anh dành trọn một tuần để học thuộc từng chữ, mang theo mảnh giấy nháp dán khắp nơi, đứng trước gương tập diễn không biết bao nhiêu lần, mà vẫn luôn cảm thấy chưa đủ tốt.
Ngay cả trước giờ cử hành hôn lễ, anh vẫn cầm bản thảo, lẩm nhẩm đọc từng chữ một.
Thế nhưng, đến khoảnh khắc cầm micro, anh lại quên sạch.
Cảm xúc dâng trào khiến đầu óc anh trống rỗng, đến hơi thở cũng chững lại.
Mắt đỏ hoe, nghẹn ngào mãi vẫn chưa nói được câu hoàn chỉnh, nước mắt đã lã chã rơi.
Quá mất mặt, đến mức họ hàng bạn bè phía dưới cũng phì cười thành tiếng.
Nhan Yểu cũng cười, đôi mắt cong cong nhìn anh, ánh mắt đầy bao dung và cưng chiều.
Cuối cùng, cô là người lau nước mắt cho anh, còn bài phát biểu 500 chữ ấy chỉ còn lại đúng một câu: "Nhan Yểu, anh yêu em, thật sự, thật sự rất yêu em."
Anh như một đứa ngốc, lặp đi lặp lại đúng một câu ấy.
Mà Nhan Yểu vẫn kiên nhẫn lau nước mắt cho anh, mỉm cười dịu dàng: "Em biết mà."
Tiếng cười của đám đông dần tan, bất giác lại khiến mắt những người đồng cảm cay cay.
Trên đời này không có sự đồng cảm tuyệt đối, chẳng ai có thể thực sự hiểu hết những gì hai người họ đã cùng nhau trải qua trong suốt những năm qua. Nhưng chỉ một Giang Nghiên lúng túng đến phát khóc ngay khoảnh khắc thiêng liêng ấy, cũng đủ khiến lòng người rung động.
Thật ra, Nhan Yểu sớm đã biết, Giang Nghiên đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức cho bài phát biểu hôm nay. Có lúc đi ngang nhà tắm, cô còn thấy anh đứng trước gương tập luyện, biểu cảm cứng nhắc, giọng điệu gượng gạo chẳng khác gì sắp lên bục nhận giải Thành tựu suốt đời.
Để giữ bất ngờ, Giang Nghiên luôn lén lút luyện tập sau lưng cô. Nào ngờ, mấy câu kia sớm đã bị cô nghe đến thuộc lòng.
Lễ cưới là điều Giang Nghiên chờ đợi từ lâu, anh đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và công sức. Nhan Yểu biết anh đã học thuộc đến từng dấu chấm phẩy, không ngờ đến lần cuối cùng lại vẫn quên sạch.
Vậy nên giờ ai cũng biết, chồng của cô là một chú mít ướt chính hiệu.
May mà khóc không xấu, chỉ hơi ngốc chút thôi.
Về sau, có lẽ là để "gỡ điểm", đêm tân hôn hôm đó, Giang Nghiên quấn lấy cô không buông, dốc hết sức mình, đem tất cả kỹ thuật từng học trộm từ cô ra áp dụng triệt để, ép đến mức khiến cô cũng rơi nước mắt.
Anh khóc trên sân khấu, cô khóc trên giường, vậy mới công bằng.
-
Sau lễ cưới không lâu, Nhan Yểu bắt đầu tất bật với công việc.
Người ta bảo, vợ chồng mới cưới thường sẽ có một giai đoạn "dính như sam". Hồi Triệu Tiểu Du và Tưởng Vũ cưới nhau, ngày nào cũng "ông xã", "bà xã" líu ríu, đi ăn mà cũng phải dính lấy nhau đút cho nhau từng miếng, y như mấy đôi khuyết tật tay.
Sau này thì có tiết chế hơn, nhưng vẫn dính nhau thấy ớn, khiến Giang Nghiên nhìn mà đau cả răng.
Anh biết tính Nhan Yểu, cũng không kỳ vọng cô sẽ bám lấy mình không rời, nhưng anh thật sự không ngờ mới cưới xong cô đã vội đi công tác.
Mà càng không ngờ hơn, một chuyến đi là trọn một tuần.
Giang Nghiên tự nhận mình là người đàn ông bản lĩnh, luôn ủng hộ sự nghiệp của vợ. Nhưng đêm nào cũng nằm trong căn phòng trống trơn, anh rốt cuộc vẫn thấy tủi thân.
Rất tủi thân.
Anh tự nhủ: chuyện này là không thể tránh khỏi. Vợ mình là nhiếp ảnh gia tài giỏi như vậy, bận rộn là đương nhiên, công việc nhiều là bình thường. Mình không nên có quá nhiều cảm xúc cá nhân. Làm vậy không lý trí.
Đúng, anh có thể hiểu được mà.
Chỉ là đi làm thôi, có gì đâu mà để tâm. Mình hoàn toàn hiểu được.
...
"Hiểu cái rắm!"
Trong quán bar Fox, Tưởng Vũ nâng ly rượu lên, cười to bóc trần bộ mặt giả vờ rộng lượng của bạn thân: "Cậu nhớ vợ muốn chết còn ra vẻ à? Gọi điện cho Nhan Yểu nhà cậu về gấp đi!"
Giang Nghiên mặt tối sầm, tay siết chặt ly thủy tinh: "Tôi không có."
"Thôi đi cha, cái mặt cậu giờ dài như cái mâm, vị chua còn gắt hơn ly rượu tôi uống!" Tưởng Vũ khoát tay, hoàn toàn nhìn thấu tâm can anh bạn: "Không nhớ vợ thì rủ tôi đi uống rượu làm gì?"
"Tôi đâu có uống rượu." Giang Nghiên cau mày: "Tôi uống nước ép."
Anh vốn không thích rượu, huống chi mỗi lần uống vào là y như rằng mất hình tượng. Cái đêm đám cưới của Tưởng Vũ, uống thay vợ bao nhiêu ly, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ.
"Phải rồi, ngài uống nước ép. Thế ngài kéo tôi ra bar làm chi?" Tưởng Vũ cười nhếch mép, giọng lộ rõ ý trêu chọc.
Giang Nghiên nhíu mày sâu hơn, im lặng vài giây mới từ tốn nói: "Nhan Yểu đi công tác. Tôi thay cô ấy đi thị sát."
"Ồ~ thì ra là vậy nha~" Tưởng Vũ cố ý kéo dài giọng, nụ cười trên môi ngày càng gian, rồi quay sang vẫy tay gọi bartender: "Cho tôi thêm một ly nữa!"
Tưởng Vũ trợn to mắt: "Này Giang Nghiên, cậu... cậu...cậu cái gì đây hả?!"
Ánh mắt của bartender đảo qua hai người họ một vòng. Dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời của "chồng bà chủ" thì anh ta chẳng dám cãi, gật đầu nhận lệnh ngay lập tức.
Nhan Yểu từ sớm đã dặn nhân viên trong quán phải nhận mặt khách quen, mà Tưởng Vũ lại là khách ruột của Fox, chuyên gia lượn tới để uống chùa. Dù gì thì Fox cũng là chuỗi bar cao cấp nổi tiếng trong nước, giá cả không hề rẻ, đồ uống toàn loại hảo hạng. Tưởng Vũ không thiếu tiền, nhưng đã có vợ phải nuôi, tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm thôi.
Còn Giang Nghiên thì khỏi nói, thân là "chồng của bà chủ", thỉnh thoảng thay mặt Nhan Yểu đến quán kiểm tra hoạt động kinh doanh. Nhờ đầu óc toán học siêu đẳng, mỗi lần xem sổ sách đều có thể phát hiện lỗi chỉ trong nháy mắt, sau đó không quên vung ra chiếc miệng độc trứ danh mà chửi người sai đến độ không dám ngẩng mặt. Dù không nắm cổ phần trong quán, nhưng độ sốt sắng với "cơ nghiệp của vợ" còn cao hơn cả chính chủ là Nhan Yểu, thành ra nhân viên ở đây ai cũng sợ anh một phép, lời nói ra là răm rắp nghe theo.
Đôi lúc Nhan Yểu cũng thấy kỳ lạ, đường đường là người đứng đầu của Tập đoàn Hải Dược to bự, vậy mà không lo, lại đi chăm lo cái quán bar cỏn con của cô.
Nhưng cũng phải công nhận, có Giang Nghiên nhúng tay vào, cô được nhàn hạ bao nhiêu. Thế nên thôi, mặc kệ anh muốn quản thì cứ để anh quản.
Tưởng Vũ nhớ đến mấy ly mình vừa gọi, lập tức thấy tóc muốn rụng sạch.
Mấy cái đó anh ấy toàn chọn loại đắt nhất không đó!
"Giang Nghiên, cậu chơi vậy không đẹp tí nào nha. Tôi mới nói vài câu thật lòng thôi mà, vậy cũng tính trả đũa hả?" Tưởng Vũ lắc đầu thở dài, nhưng chẳng hề giận, dù sao cũng chẳng tiếc mấy đồng, "Nhưng mà thật đấy, một tuần cũng trôi qua rồi, Nhan Yểu chắc sắp về rồi đó. Lúc đó nhớ tranh thủ mà 'bù' lại cho đủ nha!"
Tưởng Vũ bất ngờ rướn người lại gần, nhướng mày, ánh mắt lóe lên vài phần gian tà: "Nhân lúc Nhan Yểu chưa về, cậu giúp tôi chuyện này đi!"
Giang Nghiên rũ mắt, hàng lông mi đổ xuống bóng mờ mờ, so với gương mặt gian xảo của Tưởng Vũ thì trông anh càng thêm nghiêm túc lạnh lùng.
"Chuyện gì?"
"Ài, đơn giản thôi mà." Tưởng Vũ đập nhẹ vai anh: "Dạo này tôi đặt vài bộ đồ cho Tiểu Du trên mạng, nhưng không tiện nhận hàng ở nhà. Gửi về chỗ cậu trước nha, khi nào rảnh tôi tới lấy."
Giang Nghiên đâu có ngu, nghe là biết có vấn đề. Anh trầm giọng: "Đồ gì mà không nhận được ở nhà?"
Tưởng Vũ nghe vậy cũng không vòng vo, lôi điện thoại ra, thần bí mở đơn đặt hàng, rồi đưa thẳng tới trước mặt Giang Nghiên.
"Chính là mấy bộ này."
Giang Nghiên nhận lấy điện thoại, vừa nhìn hình ảnh hiển thị trên màn hình, sắc mặt lập tức tối sầm.
Gọi là quần áo thì hơi quá, đúng hơn là mấy mảnh vải với sợi chỉ được may vá qua loa lại, chẳng che được gì cho cam. Ngón tay cái của anh lướt qua từng tấm hình, lòng bàn tay nóng rực như cầm cục than cháy, muốn bỏ xuống mà không được.
Tưởng Vũ không chỉ mua một bộ, ngoài mấy cái dễ cởi, còn có cả bộ đồng phục thủy thủ bó sát, rồi đủ thể loại kiểu cách hoa lá hẹ. Thậm chí còn có cả tai thỏ và đuôi thỏ mô phỏng, đúng chuẩn full combo.
Đây là cái thứ gì vậy trời?!
"Tôi chọn ổn chứ?" Tưởng Vũ hí hửng, vẻ mặt tự hào cực kỳ.
"Đồ đồi trụy." Giang Nghiên ném điện thoại trả lại, mặt đen như đáy nồi, phun ra hai chữ gọn lỏn.
"Ơ kìa! Tôi chỉ muốn thêm tí màu sắc cho đời sống vợ chồng thôi mà! Với lại tôi cũng chỉ hư với mỗi vợ tôi thôi, có gì sai?" Tưởng Vũ vội phản bác.
Giang Nghiên nghẹn lời vài giây, rồi lại quát: "Đồi phong bại tục!"
"Cửa đóng then cài rồi, ai biết tụi tôi làm gì?" Tưởng Vũ chẳng thèm chột dạ, "Cậu cổ hủ quá rồi đó. Tôi chỉ muốn Tiểu Du mặc cho mình tôi xem thôi."
Vài giây sau, anh ấy lại ghé đầu sát tai Giang Nghiên, khẽ thì thầm: "Cậu cũng có thể bảo Nhan Yểu mặc cho cậu xem mà."
Lời vừa dứt, Giang Nghiên như bị điện giật, bật dậy lùi lại, sắc mặt vừa giận vừa xấu hổ.
"Cậu nói bậy cái gì đấy?!"
Tưởng Vũ nhún vai, nhận lấy ly rượu bartender đưa đến, bình thản nói: "Rồi rồi, tôi biết mà, cậu không dám đâu. Thời nay là thế kỷ 21 rồi đó cha, mà cậu còn ngây thơ như học sinh cấp hai."
"Dù sao tôi cũng đã gửi hàng đến chỗ cậu rồi, nhân lúc Nhan Yểu chưa về sẽ không ai phát hiện đâu. Tôi phải cho Tiểu Du một món quà bất ngờ!"
Giang Nghiên mím chặt môi, trong đầu toàn mấy lời linh tinh hỗn loạn, muốn nói lại thôi. Nhưng trong mớ hỗn độn đó, không hiểu sao lại lòi ra hình ảnh Nhan Yểu đeo tai mèo...
Sắc mặt anh lập tức đen thêm mấy phần.
Cầm thú! Súc sinh! Đồ khốn nạn!
Tưởng Vũ thấy Giang Nghiên mãi không lên tiếng, liền đảo mắt gian tà, lại ghé sát: "Vậy đi, tôi gửi cậu link của shop nhé. Coi như đổi lại, hôm nay khỏi tính tiền rượu tôi, chịu không?"
"Cậu yên tâm, tôi tra kỹ lắm rồi, mẫu mã đa dạng, thiết kế tinh tế, đặc biệt là dễ... xé! Cậu cân nhắc thử xem?"
Giang Nghiên: "......"
-
Lời tác giả
Vậy rốt cuộc, tiền rượu của Tưởng Vũ có được miễn không nhỉ?
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Lễ cưới của Nhan Yểu và Giang Nghiên được tổ chức tại một bãi biển đầy nắng.
Gió nhẹ mang theo vị mặn của muối biển, hòa cùng ánh mặt trời rực rỡ, từng tấc không gian đều ngập tràn hương vị hạnh phúc.
Có lẽ từ đám cưới ầm ĩ của Triệu Tiểu Du và Tưởng Vũ, Giang Nghiên đã rút ra không ít bài học, kế hoạch tổ chức linh đình ban đầu được sửa đổi hoàn toàn. Sau nhiều suy nghĩ đắn đo, hai người quyết định tổ chức lễ cưới trên một hòn đảo tư nhân, chỉ mời những người thân thiết quen biết.
Biển, cát trắng và nắng vàng, luôn khiến lòng người trở nên khoáng đạt.
Dưới sự chúc phúc của bạn bè và người thân, họ trao nhau nhẫn cưới. Không có nghi thức rườm rà phức tạp, cũng chẳng có màn phô trương hào nhoáng, đơn giản mà chân thành, hệt như chính tình yêu của họ.
Quy trình hôn lễ rất giản đơn, thế nhưng Giang Nghiên lại bắt đầu chỉnh sửa và xác nhận mọi thứ từ tận một tháng trước, ngay cả lời tuyên thệ cũng viết đi viết lại vô số lần.
Bởi trong lòng anh luôn cảm thấy, dù nói bao nhiêu lời cũng không đủ để diễn tả tình yêu dành cho Nhan Yểu, càng không thể nói hết sự may mắn và hạnh phúc khi có được cô.
Giống như câu nói anh từng đọc được trong một cuốn sách: "Tôi chỉ là một người bình thường, sao có thể yêu em nhiều đến vậy?"
Biết bao đêm, trong lòng anh không ngừng trỗi dậy khát vọng muốn "trộm lấy" Nhan Yểu, khát vọng ấy hút cạn tình yêu mãnh liệt đang cuộn trào trong tim anh, lặng lẽ bén rễ, đâm chồi.
Tựa như một khúc gỗ khô không thể nảy mầm, nhưng khoảnh khắc có được cô, bỗng chốc nở rộ thành muôn hoa rực rỡ. Mà vẻ đẹp ấy sao có thể dùng lời để miêu tả?
Ban đầu, Giang Nghiên viết cả nghìn chữ, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp cô, kể lại từng ký ức, từng kỷ niệm giữa hai người.
Đêm khuya, chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng vàng ấm, nét bút thép mạnh mẽ dưới ánh đèn lại mang theo chút mềm mại, từng nét chữ đều chất chứa thanh xuân, hồi ức và tình yêu của anh.
MC chỉ yêu cầu chuẩn bị một bài phát biểu 500 chữ, vậy mà đến khi cây bút cạn mực, Giang Nghiên mới chợt nhận ra, thì ra mười năm đã qua, những ký ức khắc sâu trong đầu anh vẫn chưa hề phai nhạt.
Sau đó, bản thảo mấy ngàn chữ được cắt gọt, chỉnh sửa, rút lại còn 500 chữ.
Giang Nghiên biết Nhan Yểu không thích những lời sáo rỗng, càng không ưa mấy câu hứa hẹn hời hợt, với cô những điều ấy chẳng có chút ý nghĩa nào. Thế nhưng, dù vậy, anh vẫn muốn nói, và càng không thể không nói.
Là người luôn xuất sắc từ nhỏ đến lớn, một bài phát biểu 500 chữ với Giang Nghiên chẳng khác gì trò trẻ con, chỉ mất 10 phút là có thể viết nháp xong.
Nhưng lần này, anh dành trọn một tuần để học thuộc từng chữ, mang theo mảnh giấy nháp dán khắp nơi, đứng trước gương tập diễn không biết bao nhiêu lần, mà vẫn luôn cảm thấy chưa đủ tốt.
Ngay cả trước giờ cử hành hôn lễ, anh vẫn cầm bản thảo, lẩm nhẩm đọc từng chữ một.
Thế nhưng, đến khoảnh khắc cầm micro, anh lại quên sạch.
Cảm xúc dâng trào khiến đầu óc anh trống rỗng, đến hơi thở cũng chững lại.
Mắt đỏ hoe, nghẹn ngào mãi vẫn chưa nói được câu hoàn chỉnh, nước mắt đã lã chã rơi.
Quá mất mặt, đến mức họ hàng bạn bè phía dưới cũng phì cười thành tiếng.
Nhan Yểu cũng cười, đôi mắt cong cong nhìn anh, ánh mắt đầy bao dung và cưng chiều.
Cuối cùng, cô là người lau nước mắt cho anh, còn bài phát biểu 500 chữ ấy chỉ còn lại đúng một câu: "Nhan Yểu, anh yêu em, thật sự, thật sự rất yêu em."
Anh như một đứa ngốc, lặp đi lặp lại đúng một câu ấy.
Mà Nhan Yểu vẫn kiên nhẫn lau nước mắt cho anh, mỉm cười dịu dàng: "Em biết mà."
Tiếng cười của đám đông dần tan, bất giác lại khiến mắt những người đồng cảm cay cay.
Trên đời này không có sự đồng cảm tuyệt đối, chẳng ai có thể thực sự hiểu hết những gì hai người họ đã cùng nhau trải qua trong suốt những năm qua. Nhưng chỉ một Giang Nghiên lúng túng đến phát khóc ngay khoảnh khắc thiêng liêng ấy, cũng đủ khiến lòng người rung động.
Thật ra, Nhan Yểu sớm đã biết, Giang Nghiên đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức cho bài phát biểu hôm nay. Có lúc đi ngang nhà tắm, cô còn thấy anh đứng trước gương tập luyện, biểu cảm cứng nhắc, giọng điệu gượng gạo chẳng khác gì sắp lên bục nhận giải Thành tựu suốt đời.
Để giữ bất ngờ, Giang Nghiên luôn lén lút luyện tập sau lưng cô. Nào ngờ, mấy câu kia sớm đã bị cô nghe đến thuộc lòng.
Lễ cưới là điều Giang Nghiên chờ đợi từ lâu, anh đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và công sức. Nhan Yểu biết anh đã học thuộc đến từng dấu chấm phẩy, không ngờ đến lần cuối cùng lại vẫn quên sạch.
Vậy nên giờ ai cũng biết, chồng của cô là một chú mít ướt chính hiệu.
May mà khóc không xấu, chỉ hơi ngốc chút thôi.
Về sau, có lẽ là để "gỡ điểm", đêm tân hôn hôm đó, Giang Nghiên quấn lấy cô không buông, dốc hết sức mình, đem tất cả kỹ thuật từng học trộm từ cô ra áp dụng triệt để, ép đến mức khiến cô cũng rơi nước mắt.
Anh khóc trên sân khấu, cô khóc trên giường, vậy mới công bằng.
-
Sau lễ cưới không lâu, Nhan Yểu bắt đầu tất bật với công việc.
Người ta bảo, vợ chồng mới cưới thường sẽ có một giai đoạn "dính như sam". Hồi Triệu Tiểu Du và Tưởng Vũ cưới nhau, ngày nào cũng "ông xã", "bà xã" líu ríu, đi ăn mà cũng phải dính lấy nhau đút cho nhau từng miếng, y như mấy đôi khuyết tật tay.
Sau này thì có tiết chế hơn, nhưng vẫn dính nhau thấy ớn, khiến Giang Nghiên nhìn mà đau cả răng.
Anh biết tính Nhan Yểu, cũng không kỳ vọng cô sẽ bám lấy mình không rời, nhưng anh thật sự không ngờ mới cưới xong cô đã vội đi công tác.
Mà càng không ngờ hơn, một chuyến đi là trọn một tuần.
Giang Nghiên tự nhận mình là người đàn ông bản lĩnh, luôn ủng hộ sự nghiệp của vợ. Nhưng đêm nào cũng nằm trong căn phòng trống trơn, anh rốt cuộc vẫn thấy tủi thân.
Rất tủi thân.
Anh tự nhủ: chuyện này là không thể tránh khỏi. Vợ mình là nhiếp ảnh gia tài giỏi như vậy, bận rộn là đương nhiên, công việc nhiều là bình thường. Mình không nên có quá nhiều cảm xúc cá nhân. Làm vậy không lý trí.
Đúng, anh có thể hiểu được mà.
Chỉ là đi làm thôi, có gì đâu mà để tâm. Mình hoàn toàn hiểu được.
...
"Hiểu cái rắm!"
Trong quán bar Fox, Tưởng Vũ nâng ly rượu lên, cười to bóc trần bộ mặt giả vờ rộng lượng của bạn thân: "Cậu nhớ vợ muốn chết còn ra vẻ à? Gọi điện cho Nhan Yểu nhà cậu về gấp đi!"
Giang Nghiên mặt tối sầm, tay siết chặt ly thủy tinh: "Tôi không có."
"Thôi đi cha, cái mặt cậu giờ dài như cái mâm, vị chua còn gắt hơn ly rượu tôi uống!" Tưởng Vũ khoát tay, hoàn toàn nhìn thấu tâm can anh bạn: "Không nhớ vợ thì rủ tôi đi uống rượu làm gì?"
"Tôi đâu có uống rượu." Giang Nghiên cau mày: "Tôi uống nước ép."
Anh vốn không thích rượu, huống chi mỗi lần uống vào là y như rằng mất hình tượng. Cái đêm đám cưới của Tưởng Vũ, uống thay vợ bao nhiêu ly, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ.
"Phải rồi, ngài uống nước ép. Thế ngài kéo tôi ra bar làm chi?" Tưởng Vũ cười nhếch mép, giọng lộ rõ ý trêu chọc.
Giang Nghiên nhíu mày sâu hơn, im lặng vài giây mới từ tốn nói: "Nhan Yểu đi công tác. Tôi thay cô ấy đi thị sát."
"Ồ~ thì ra là vậy nha~" Tưởng Vũ cố ý kéo dài giọng, nụ cười trên môi ngày càng gian, rồi quay sang vẫy tay gọi bartender: "Cho tôi thêm một ly nữa!"
Tưởng Vũ trợn to mắt: "Này Giang Nghiên, cậu... cậu...cậu cái gì đây hả?!"
Ánh mắt của bartender đảo qua hai người họ một vòng. Dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời của "chồng bà chủ" thì anh ta chẳng dám cãi, gật đầu nhận lệnh ngay lập tức.
Nhan Yểu từ sớm đã dặn nhân viên trong quán phải nhận mặt khách quen, mà Tưởng Vũ lại là khách ruột của Fox, chuyên gia lượn tới để uống chùa. Dù gì thì Fox cũng là chuỗi bar cao cấp nổi tiếng trong nước, giá cả không hề rẻ, đồ uống toàn loại hảo hạng. Tưởng Vũ không thiếu tiền, nhưng đã có vợ phải nuôi, tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm thôi.
Còn Giang Nghiên thì khỏi nói, thân là "chồng của bà chủ", thỉnh thoảng thay mặt Nhan Yểu đến quán kiểm tra hoạt động kinh doanh. Nhờ đầu óc toán học siêu đẳng, mỗi lần xem sổ sách đều có thể phát hiện lỗi chỉ trong nháy mắt, sau đó không quên vung ra chiếc miệng độc trứ danh mà chửi người sai đến độ không dám ngẩng mặt. Dù không nắm cổ phần trong quán, nhưng độ sốt sắng với "cơ nghiệp của vợ" còn cao hơn cả chính chủ là Nhan Yểu, thành ra nhân viên ở đây ai cũng sợ anh một phép, lời nói ra là răm rắp nghe theo.
Đôi lúc Nhan Yểu cũng thấy kỳ lạ, đường đường là người đứng đầu của Tập đoàn Hải Dược to bự, vậy mà không lo, lại đi chăm lo cái quán bar cỏn con của cô.
Nhưng cũng phải công nhận, có Giang Nghiên nhúng tay vào, cô được nhàn hạ bao nhiêu. Thế nên thôi, mặc kệ anh muốn quản thì cứ để anh quản.
Tưởng Vũ nhớ đến mấy ly mình vừa gọi, lập tức thấy tóc muốn rụng sạch.
Mấy cái đó anh ấy toàn chọn loại đắt nhất không đó!
"Giang Nghiên, cậu chơi vậy không đẹp tí nào nha. Tôi mới nói vài câu thật lòng thôi mà, vậy cũng tính trả đũa hả?" Tưởng Vũ lắc đầu thở dài, nhưng chẳng hề giận, dù sao cũng chẳng tiếc mấy đồng, "Nhưng mà thật đấy, một tuần cũng trôi qua rồi, Nhan Yểu chắc sắp về rồi đó. Lúc đó nhớ tranh thủ mà 'bù' lại cho đủ nha!"
Tưởng Vũ bất ngờ rướn người lại gần, nhướng mày, ánh mắt lóe lên vài phần gian tà: "Nhân lúc Nhan Yểu chưa về, cậu giúp tôi chuyện này đi!"
Giang Nghiên rũ mắt, hàng lông mi đổ xuống bóng mờ mờ, so với gương mặt gian xảo của Tưởng Vũ thì trông anh càng thêm nghiêm túc lạnh lùng.
"Chuyện gì?"
"Ài, đơn giản thôi mà." Tưởng Vũ đập nhẹ vai anh: "Dạo này tôi đặt vài bộ đồ cho Tiểu Du trên mạng, nhưng không tiện nhận hàng ở nhà. Gửi về chỗ cậu trước nha, khi nào rảnh tôi tới lấy."
Giang Nghiên đâu có ngu, nghe là biết có vấn đề. Anh trầm giọng: "Đồ gì mà không nhận được ở nhà?"
Tưởng Vũ nghe vậy cũng không vòng vo, lôi điện thoại ra, thần bí mở đơn đặt hàng, rồi đưa thẳng tới trước mặt Giang Nghiên.
"Chính là mấy bộ này."
Giang Nghiên nhận lấy điện thoại, vừa nhìn hình ảnh hiển thị trên màn hình, sắc mặt lập tức tối sầm.
Gọi là quần áo thì hơi quá, đúng hơn là mấy mảnh vải với sợi chỉ được may vá qua loa lại, chẳng che được gì cho cam. Ngón tay cái của anh lướt qua từng tấm hình, lòng bàn tay nóng rực như cầm cục than cháy, muốn bỏ xuống mà không được.
Tưởng Vũ không chỉ mua một bộ, ngoài mấy cái dễ cởi, còn có cả bộ đồng phục thủy thủ bó sát, rồi đủ thể loại kiểu cách hoa lá hẹ. Thậm chí còn có cả tai thỏ và đuôi thỏ mô phỏng, đúng chuẩn full combo.
Đây là cái thứ gì vậy trời?!
"Tôi chọn ổn chứ?" Tưởng Vũ hí hửng, vẻ mặt tự hào cực kỳ.
"Đồ đồi trụy." Giang Nghiên ném điện thoại trả lại, mặt đen như đáy nồi, phun ra hai chữ gọn lỏn.
"Ơ kìa! Tôi chỉ muốn thêm tí màu sắc cho đời sống vợ chồng thôi mà! Với lại tôi cũng chỉ hư với mỗi vợ tôi thôi, có gì sai?" Tưởng Vũ vội phản bác.
Giang Nghiên nghẹn lời vài giây, rồi lại quát: "Đồi phong bại tục!"
"Cửa đóng then cài rồi, ai biết tụi tôi làm gì?" Tưởng Vũ chẳng thèm chột dạ, "Cậu cổ hủ quá rồi đó. Tôi chỉ muốn Tiểu Du mặc cho mình tôi xem thôi."
Vài giây sau, anh ấy lại ghé đầu sát tai Giang Nghiên, khẽ thì thầm: "Cậu cũng có thể bảo Nhan Yểu mặc cho cậu xem mà."
Lời vừa dứt, Giang Nghiên như bị điện giật, bật dậy lùi lại, sắc mặt vừa giận vừa xấu hổ.
"Cậu nói bậy cái gì đấy?!"
Tưởng Vũ nhún vai, nhận lấy ly rượu bartender đưa đến, bình thản nói: "Rồi rồi, tôi biết mà, cậu không dám đâu. Thời nay là thế kỷ 21 rồi đó cha, mà cậu còn ngây thơ như học sinh cấp hai."
"Dù sao tôi cũng đã gửi hàng đến chỗ cậu rồi, nhân lúc Nhan Yểu chưa về sẽ không ai phát hiện đâu. Tôi phải cho Tiểu Du một món quà bất ngờ!"
Giang Nghiên mím chặt môi, trong đầu toàn mấy lời linh tinh hỗn loạn, muốn nói lại thôi. Nhưng trong mớ hỗn độn đó, không hiểu sao lại lòi ra hình ảnh Nhan Yểu đeo tai mèo...
Sắc mặt anh lập tức đen thêm mấy phần.
Cầm thú! Súc sinh! Đồ khốn nạn!
Tưởng Vũ thấy Giang Nghiên mãi không lên tiếng, liền đảo mắt gian tà, lại ghé sát: "Vậy đi, tôi gửi cậu link của shop nhé. Coi như đổi lại, hôm nay khỏi tính tiền rượu tôi, chịu không?"
"Cậu yên tâm, tôi tra kỹ lắm rồi, mẫu mã đa dạng, thiết kế tinh tế, đặc biệt là dễ... xé! Cậu cân nhắc thử xem?"
Giang Nghiên: "......"
-
Lời tác giả
Vậy rốt cuộc, tiền rượu của Tưởng Vũ có được miễn không nhỉ?
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Story
Chương 64: Ngoại truyện 5: Quần áo
10.0/10 từ 25 lượt.