Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Chương 46: Màn kịch hay chỉ mới bắt đầu
108@-
Trong tuần tiếp theo, tổ quay chương trình thường xuyên theo sát Giang Nghiên để ghi lại một vài phân cảnh kiểu ghi chép thực tế.
Vì chương trình này không giống các show giải trí cần hiệu ứng kịch tính, nên dạng bán tài liệu như thế này lại lấy "ghi chép chân thực" làm điểm bán lớn nhất. Vì thế đội ngũ theo sát Giang Nghiên cũng không nhiều, chỉ có hai ba người, vác máy quay âm thầm ghi hình suốt cả ngày, im lìm đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi họ đang quay chương trình.
Điều đó đối với Giang Nghiên là một chuyện tốt, cảm giác bực bội khi vô tình nhận công việc này cũng vơi đi không ít. Chỉ là, kể từ hôm chia tay trong studio, suốt ba ngày liền không hề thấy bóng dáng Nhan Yểu đâu trong các phân cảnh quay đi theo.
Ban đầu Giang Nghiên cứ tưởng công việc mà Nhan Yểu nói là sẽ theo đoàn quay suốt cả chặng đường, nhưng giờ xem ra, là anh nghĩ quá nhiều rồi.
Anh cũng không rõ bản thân đang mong chờ điều gì. Cảm giác đó cứ như thể trái tim anh bỗng bị nhấc bổng lên, anh đã chuẩn bị tinh thần để đón lấy k*ch th*ch, nhưng cuộc sống lại cứ bình thường trôi qua khiến trái tim đó từng chút từng chút hạ xuống, mang theo sự thất vọng mơ hồ.
Đội quay ba người lặng lẽ theo Giang Nghiên suốt một tuần, rốt cuộc cũng phát hiện: hóa ra cuộc sống của Giang Nghiên nhàm chán đến không ngờ.
Tưởng chừng một giáo sư trẻ tuổi, có tài, lại đẹp trai như anh sẽ có không ít thú vui giải trí khi rảnh rỗi. Nhưng thật không ngờ, vị giáo sư đẹp trai này nhìn chẳng khác gì nam chính phim Hàn, cuộc sống chỉ xoay quanh hai địa điểm: căn hộ và trường học. So với một ông lão sáu mươi tuổi sống cô đơn, anh còn buồn tẻ hơn.
Tuy chương trình thuộc đài quốc gia, thiên về giáo dục và công ích, nhưng vì điều kiện sinh tồn cơ bản, tổ chương trình vẫn phải cố gắng tạo điểm nhấn, mời Giang Nghiên làm khách mời chính là một chiêu trong số đó.
Nhóm đạo diễn ôm mộng rất đẹp, nhưng lại không ngờ người đàn ông hai tám tuổi này sống như đã về hưu, khiến kế hoạch xem như phá sản toàn tập.
Vì chuyện này, tổ đạo diễn đành phải cử người đến "nói chuyện nghiêm túc" với Giang Nghiên, mới xoay sở được một buổi quay cảnh luyện tập thể hình.
Thực ra, bình thường Giang Nghiên vẫn tập luyện. Trong căn hộ của anh có hẳn một phòng trang bị thiết bị thể hình, cách vài ngày anh sẽ vào đó rèn luyện vài tiếng để giữ sức khỏe và vóc dáng.
Chỉ là gần đây vì lịch quay chương trình, anh mới tạm gác kế hoạch luyện tập lại. Giờ nghe tổ đạo diễn muốn quay cảnh anh tập gym, anh cũng hơi do dự rồi cuối cùng đồng ý.
Chỉ có điều anh thật sự không hiểu, quay mấy cảnh tập luyện thì có gì mà hấp dẫn?
Hôm đó là cuối tuần, đội quay đến căn hộ Giang Nghiên trước cả hai giờ chiều. Nhưng lần này, ngoài cô trợ lý nữ và hai anh quay phim thường thấy, lại xuất hiện thêm một vị khách không mời mà tới.
"Chào buổi chiều, giáo sư Giang. Hôm nay lại làm phiền anh rồi." Cô trợ lý đứng trước cửa cười rạng rỡ, vừa nhìn thấy người đàn ông trước mắt là mắt sáng rực lên.
Có lẽ vì đang ở nhà một mình nên Giang Nghiên mặc khác hẳn mọi khi. Chiếc áo len cổ tròn màu đen khiến vẻ lạnh lùng thường ngày của anh dịu đi không ít, cổ áo để lộ ra xương quai xanh, tóc mái rủ xuống trán, cả người trông trẻ trung chẳng khác nào sinh viên mới ra trường.
Phải nói, anh mặc sơ mi thì thanh cao nghiêm túc, mặc đồ thường thì lại có một kiểu thu hút khác.
Cô trợ lý lập tức đập đập vào đồng nghiệp đang ngẩn ra phía sau, ra hiệu bật máy quay gấp.
"Chào buổi chiều." Giang Nghiên lên tiếng, giọng nhạt nhẽo như thường, nhưng ánh mắt anh lại lướt qua cô trợ lý đang long lanh ánh nhìn ấy, dừng thẳng vào người con gái cuối hàng.
Chỉ thấy cô dường như có cảm ứng, mỉm cười nhìn anh, rồi mấp máy môi nói không thành tiếng: "Em đến rồi."
Tay đang nắm tay nắm cửa của anh bỗng siết lại, người con gái mấy hôm không gặp đột ngột xuất hiện ngay trước mắt, khiến trái tim đã lặng yên của anh lại bắt đầu bồn chồn không yên.
"Giáo sư Giang, hay là... chúng ta vào trong nói chuyện?" Cô trợ lý thấy anh cứ đứng ngẩn ra mãi ở cửa, rốt cuộc cũng lên tiếng nhắc khéo.
Nghe vậy, Giang Nghiên mới có vẻ như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, lúng túng thu ánh mắt về, nhường chỗ cho bốn người vào nhà.
Vì trước đó đã bàn bạc trước kế hoạch quay hôm nay, sau khi vào nhà, các anh quay phim liền cùng cô trợ lý đi vào phòng quay chính, bắt đầu dàn dựng thiết bị.
Trong phòng khách rộng thênh thang giờ chỉ còn lại Giang Nghiên và Nhan Yểu.
Giang Nghiên nghiêng đầu, thấy cô gái nọ thành thạo xách túi máy quay đi tới sofa, uể oải ngồi xuống, rồi mới ngẩng lên liếc nhìn anh, giọng điềm nhiên: "Vì công việc thôi, chắc giáo sư Giang sẽ không để tâm chứ?"
Vừa nói, cô vừa mở túi máy quay, thuần thục kiểm tra thân máy, sau đó chậm rãi lắp ống kính vào.
Giang Nghiên sao lại không hiểu, đây chỉ là cái cớ. Lúc này môi anh mím chặt, biểu cảm chẳng chút gì gọi là vui mừng.
Ngay giây phút nhìn thấy cô, đúng là trong lòng anh có một chút mừng rỡ, đã định bụng hỏi cô mấy ngày nay rốt cuộc đi đâu, sao lại cắt đứt liên lạc, nhưng nghĩ lại hình như anh cũng chẳng có tư cách gì để hỏi.
Nếu thật sự là công việc, thì sao mấy ngày trước lại không đến? Chẳng lẽ hợp đồng ký kết lại có thể tùy tiện như thế, muốn quay thì quay, muốn nghỉ là nghỉ?
"Anh cũng biết mà, chương trình chỉ có mình em là nhiếp ảnh chính, mấy ngày trước em đi quay mấy giáo sư khác, hôm nay vừa hay tới lượt anh thôi." Nhan Yểu nói, đồng thời giơ máy ảnh lên, hướng ống kính về phía anh, bấm nhanh một phát chụp.
Tiếng "tách" giòn tan khiến Giang Nghiên hơi cau mày, vô thức nghiêng đầu đi, trong lòng dâng lên cảm giác tr*n tr** không nơi trốn tránh.
Câu giải thích đầy dụng ý của Nhan Yểu khiến cơn giận vừa lóe lên của Giang Nghiên bỗng chốc tắt ngóm.
Giây trước còn lạnh lẽo như gió đông, giây sau đã là nắng xuân rạng rỡ. Linh hồn anh như bị kéo qua kéo lại giữa sự nóng lạnh bất định nơi cô, giằng xé đến mức kiệt sức, nhưng vẫn không ngăn nổi bản thân cứ từng bước sa vào.
Giang Nghiên nghĩ, đúng là anh chẳng có chút tiền đồ nào cả.
"Nói mới nhớ, em hình như chưa từng thấy anh tập thể hình bao giờ." Nhan Yểu mở lời tự nhiên, mắt vẫn dán vào máy ảnh, đang xem lại tấm vừa chụp. Đường nét gương mặt của anh hoàn hảo đến mức khiến cô ngứa ngáy trong lòng.
Người làm thiết kế suốt ngày miệng nói "nàng thơ, nàng thơ", cô cũng từng thấy vài nhà thiết kế say mê người mẫu riêng của họ, nói rằng chỉ cần nhìn là có cảm hứng bất tận, hồi đó cô chẳng tin, thấy thật nhảm nhí.
Nhưng bây giờ thì tin rồi.
Vì người mang đến cảm hứng cho cô chính là người đang đứng trước mặt.
"Chẳng có gì đáng xem cả."
Thời gian yêu nhau trước đây, mỗi lần luyện tập thể hình, anh đều tránh để cô thấy. Dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của mình, anh thật sự không muốn để cô nhìn thấy chút nào.
"..."
Quả thực Giang Nghiên thấy chuyện này cũng chẳng có gì đáng xem, quay hay không quay cũng vậy thôi.
"Anh dọn dẹp đồ đạc hết rồi chứ?" Nhan Yểu đột ngột lên tiếng lần nữa.
Giang Nghiên nhất thời không kịp phản ứng, ngây ra vài giây mới chợt hiểu cô đang nói gì. Anh khẽ mím môi, khẽ "ừm" một tiếng, vành tai lập tức nhuộm đỏ.
Cuộc chia tay giữa hai người vốn đã không rõ ràng, không dứt khoát, đồ đạc của Nhan Yểu để lại trong căn hộ Giang Nghiên vẫn chưa từng được nhắc đến chuyện lấy đi. Từ hôm cô đến căn hộ ấy, cô đã biết Giang Nghiên căn bản không có ý định thu dọn.
Chuyện này vốn chẳng lớn lao gì. Chỉ là hiện giờ trong nhà anh có mấy người vác máy quay lảng vảng, nếu chẳng may ghi hình được gì đó, lại bị biên tập cắt ghép thành gì đó, đến lúc gây hiểu lầm thì rắc rối to.
Căn hộ rộng thế này, chỗ hai người từng làm chuyện đó không đếm xuể. Khi ấy trong túi quần Giang Nghiên lúc nào cũng có vài cái bao cao su, có lúc dùng xong, có lúc chưa dùng mà không biết rơi đâu mất. Nếu bị ai đó vô tình lật được ra thì sao? Hình tượng giáo sư Giang lạnh lùng nhà mình coi như tiêu đời!
Nghĩ đến đó, Nhan Yểu không nhịn được khẽ cong môi.
Đàn ông mà cấm dục cái gì, chỉ là bị bộ vest và khí chất giả bộ che mắt thiên hạ thôi. Đến khi thật sự nổi h*m m**n lên, đến cô còn đỡ không nổi ấy chứ!
Đúng lúc này, cô trợ lý nữ từ trong phòng đi ra, mặt mày đỏ ửng, rụt rè bước về phía Giang Nghiên, lắp ba lắp bắp: "Là... là thế này, giáo sư Giang... để hiệu quả hình ảnh cuối cùng được tốt hơn, bọn em hy vọng anh có thể điều chỉnh một chút... về mặt trang phục."
Giang Nghiên nhíu mày: "Cái gì?"
Nghe thế, ánh mắt Nhan Yểu dừng lại trên gương mặt đang đỏ bừng như trái cà chua của cô gái nhỏ, lại nhìn sang vẻ mặt nghi hoặc của người đàn ông bên cạnh, rồi khẽ lắc đầu cười đầy ẩn ý.
Tiếng cười kia khiến ánh mắt cả hai người đều đổ dồn về phía cô. Cô trợ lý càng thêm lúng túng, đỏ tới tận mang tai, còn Giang Nghiên thì vẫn lạnh lùng như thường, chỉ là trong lòng bắt đầu âm thầm suy nghĩ: Cô cười cái gì? Có gì đáng cười à?
"Em gái, em vào trong kiểm tra lại thiết bị đi. Chị giúp em nói với ảnh."
Cô trợ lý vừa nghe xong đã liên tục cúi đầu cảm ơn rồi chạy như bay vào lại phòng.
Lông mày Giang Nghiên càng chau chặt. Thấy Nhan Yểu đặt máy ảnh xuống rồi đứng dậy đi về phía mình, anh rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: "Nói gì với tôi?"
Nhan Yểu thầm mắng trong bụng một câu "đồ ngốc", sau đó vỗ nhẹ lên vai anh, quay người bước về phía phòng ngủ chính: "Đi theo em."
Khi ba nhân viên khác vẫn đang bận rộn với thiết bị, hai người lặng lẽ một trước một sau bước vào phòng. Đến lúc cánh cửa đóng lại, khóa cũng được vặn xuống, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên không mấy đúng mực.
"c** đ* ra."
Giang Nghiên khẽ run, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, sắc mặt theo đó cũng lạnh hẳn đi. Anh nghiêm giọng đầy ngượng ngùng và bực dọc: "Nhan Yểu! Em định làm gì đấy?"
Nhan Yểu nhìn nét mặt anh, biết ngay anh lại đang hiểu lầm. Nhưng có lẽ vì cố ý muốn chọc ghẹo nên cô không giải thích, chỉ bước lại gần hơn vài bước, mỉm cười nói: "Em định làm gì, chẳng lẽ anh không biết?"
Gương mặt cô bất ngờ áp sát, hơi thở nóng hổi phả vào khiến Giang Nghiên theo phản xạ nghiêng đầu né tránh. Thế mà cơ thể lại chẳng hề nhúc nhích, cứ đứng yên ở đó, rõ ràng là dáng vẻ của một kẻ vừa muốn trốn lại vừa không nỡ.
"Em đếm đến ba." Đôi mắt cô sáng rực, giơ tay lên đếm từng ngón: "Một."
Giang Nghiên trừng to mắt, cố đè thấp giọng quát: "Nhan Yểu, em điên rồi sao?! Ngoài kia còn đang đợi quay hình!"
Nhan Yểu không trả lời, chỉ cười khẽ: "Hai."
"Nhan Yểu! Giờ chúng ta đang chia tay rồi đấy, em còn định làm loạn gì nữa?" Giang Nghiên giơ tay túm lấy cổ tay cô, nghiến răng thấp giọng: "Chút thời gian ít ỏi thế này, em còn muốn lăn qua lăn lại cái gì?!"
Thế nhưng, tiếng đếm vẫn không dừng lại.
"Ba."
Ngay lúc giọng cô vừa dứt, Giang Nghiên dường như buông xuôi phản kháng, thả tay cô ra, cúi người cầm vạt áo, dứt khoát cởi áo ra.
Nhan Yểu nhướng mày, ý cười trong mắt càng sâu.
Miệng thì nói không được, kết quả lại cởi nhanh quá trời.
Thế nhưng đúng lúc Giang Nghiên tưởng cô sắp làm gì không đứng đắn thì Nhan Yểu lại quay người đi về phía tủ quần áo, chưa đầy một phút đã lấy ra một chiếc áo phông và áo khoác thể thao, vứt thẳng lên người anh: "Mặc vào đi, kéo khóa đến tận cổ. Em không cần dạy anh phải làm thế nào chứ?"
"..."
Giang Nghiên cúi đầu nhìn bộ đồ trong tay, mặt thoáng cứng lại, không khí ám muội trong phòng cũng vì thế mà khựng lại một nhịp.
"Còn ngơ ra đấy làm gì? Hay anh định c** tr*n đi ra ngoài cho người ta ngắm thân thể?" Giọng Nhan Yểu vang lên, lần này không còn trêu chọc, mà sắc nhọn thấy rõ.
Lưng Giang Nghiên khẽ căng, ngừng vài giây rồi lập tức mặc áo vào, kéo khóa từ dưới lên đến tận cổ, cổ áo dựng lên, gần như che khuất cả cằm. Khi cúi đầu, miệng anh gần như cũng ẩn dưới lớp cổ áo.
Anh không nói gì, chỉ thu vai lại, ánh mắt chăm chú nhìn người con gái trước mặt. Trong con ngươi khẽ run lên ấy, như đang hỏi như vậy được chưa?
Nhan Yểu nhướng mày, xem ra đã tạm hài lòng.
Không dám chần chừ quá lâu trong phòng, hai người cùng nhau bước vào phòng gym. Vừa thấy Giang Nghiên mặc kín từ đầu đến chân như đang phòng độc, cô trợ lý nữ suýt nữa nghẹn họng.
"Giáo... giáo sư Giang, anh mặc như này á...?"
Dưới ánh nhìn của Nhan Yểu, Giang Nghiên nghiêm túc gật đầu, vô cùng đàng hoàng mà trả lời: "Tập gym thì mặc đồ thể thao. Có vấn đề gì không?"
Cô trợ lý: "..."
Nhan Yểu nhún vai, mặt tỉnh bơ: "Chị dặn rồi, nhưng ảnh bảo bạn gái quản chặt, chỉ cho mặc vậy thôi."
Cô trợ lý sững người, kinh ngạc quay đầu liếc trộm mấy cái, lại nhìn người đàn ông mặt mày như tiên giáng trần, mà tính tình thì thẳng đơ như cây sắt: "Giáo sư Giang có bạn gái?! Thật không đó?!"
Nhan Yểu ra vẻ thần bí gật đầu: "Thật mà. Nghe nói bạn gái ảnh dữ lắm, chiếm hữu siêu mạnh."
Cô trợ lý nuốt nước bọt, nhỏ giọng: "Vậy... thôi vậy. Cứ quay đại cho có."
Cô nàng buồn bã xoay người. Vốn nghĩ hôm nay sẽ quay được mấy cảnh có tính "đột phá thị giác", ai ngờ Giang Nghiên lại bọc mình kín mít không lộ cả cánh tay. Khả năng thể hiện đúng là giảm phân nửa.
Cơ bắp săn chắc mới là điểm ăn tiền của khán giả cơ mà!!
Năm phút sau, máy quay bắt đầu ghi hình.
Giang Nghiên dựa theo lịch trình luyện tập thường ngày mà bắt đầu vận động. Nhưng không hiểu vì có máy quay hay vì nguyên nhân gì khác, hôm nay anh như thể có dư năng lượng, mỗi động tác đều mạnh mẽ rắn rỏi, khiến ba nhân viên khác cứ tưởng mình lạc vào kênh thể thao.
Ấy thế mà dưới ống kính, anh vẫn không hề có chút dáng vẻ lúng túng. Gương mặt lạnh lùng vẫn nguyên vẹn nét nghiêm nghị, mồ hôi rịn ra nơi trán càng khiến khí chất thêm phần cường liệt.
Nhan Yểu không ngừng chụp, ngón tay bấm máy nhanh như gió, vô thức l**m môi, cảm thấy hơi... thèm.
Cô nghĩ, cảnh thế này vẫn là nên ở riêng hai người, mặc ít chút mới đã mắt.
—
Giang Nghiên tập suốt hai tiếng rưỡi. Sau đó bị cô trợ lý gọi đi làm một cuộc phỏng vấn nhanh, còn Nhan Yểu thì ngồi trong phòng khách xem lại những tấm ảnh vừa chụp.
Sự thật chứng minh, có người dù bọc kín từ đầu tới chân vẫn không thể che giấu được hai chữ: gợi cảm.
Ngay lúc ấy, tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên ắng trong phòng. Nhan Yểu vừa lật ảnh vừa tiện tay bắt máy: "Alo? Có chuyện gì? Tớ đang làm việc."
"Nhan Yểu! Mau lên hot search mà coi! Má nó, có người chơi cậu rồi!"
Bên tai vang lên giọng nói cuống quýt của Triệu Tiểu Du.
Cô gái đang cầm máy ảnh khựng tay, ánh mắt trầm xuống, khóe môi nhếch lên đầy thâm ý: "Vậy à? Không sao cả, hay lắm... Màn kịch hay giờ mới bắt đầu."
-
[Tác giả có lời muốn nói]
Giang Nghiên: "Thế mà đã hết thời gian? Tôi còn chưa bung hết sức nữa cơ mà!"
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Trong tuần tiếp theo, tổ quay chương trình thường xuyên theo sát Giang Nghiên để ghi lại một vài phân cảnh kiểu ghi chép thực tế.
Vì chương trình này không giống các show giải trí cần hiệu ứng kịch tính, nên dạng bán tài liệu như thế này lại lấy "ghi chép chân thực" làm điểm bán lớn nhất. Vì thế đội ngũ theo sát Giang Nghiên cũng không nhiều, chỉ có hai ba người, vác máy quay âm thầm ghi hình suốt cả ngày, im lìm đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi họ đang quay chương trình.
Điều đó đối với Giang Nghiên là một chuyện tốt, cảm giác bực bội khi vô tình nhận công việc này cũng vơi đi không ít. Chỉ là, kể từ hôm chia tay trong studio, suốt ba ngày liền không hề thấy bóng dáng Nhan Yểu đâu trong các phân cảnh quay đi theo.
Ban đầu Giang Nghiên cứ tưởng công việc mà Nhan Yểu nói là sẽ theo đoàn quay suốt cả chặng đường, nhưng giờ xem ra, là anh nghĩ quá nhiều rồi.
Anh cũng không rõ bản thân đang mong chờ điều gì. Cảm giác đó cứ như thể trái tim anh bỗng bị nhấc bổng lên, anh đã chuẩn bị tinh thần để đón lấy k*ch th*ch, nhưng cuộc sống lại cứ bình thường trôi qua khiến trái tim đó từng chút từng chút hạ xuống, mang theo sự thất vọng mơ hồ.
Đội quay ba người lặng lẽ theo Giang Nghiên suốt một tuần, rốt cuộc cũng phát hiện: hóa ra cuộc sống của Giang Nghiên nhàm chán đến không ngờ.
Tưởng chừng một giáo sư trẻ tuổi, có tài, lại đẹp trai như anh sẽ có không ít thú vui giải trí khi rảnh rỗi. Nhưng thật không ngờ, vị giáo sư đẹp trai này nhìn chẳng khác gì nam chính phim Hàn, cuộc sống chỉ xoay quanh hai địa điểm: căn hộ và trường học. So với một ông lão sáu mươi tuổi sống cô đơn, anh còn buồn tẻ hơn.
Tuy chương trình thuộc đài quốc gia, thiên về giáo dục và công ích, nhưng vì điều kiện sinh tồn cơ bản, tổ chương trình vẫn phải cố gắng tạo điểm nhấn, mời Giang Nghiên làm khách mời chính là một chiêu trong số đó.
Nhóm đạo diễn ôm mộng rất đẹp, nhưng lại không ngờ người đàn ông hai tám tuổi này sống như đã về hưu, khiến kế hoạch xem như phá sản toàn tập.
Vì chuyện này, tổ đạo diễn đành phải cử người đến "nói chuyện nghiêm túc" với Giang Nghiên, mới xoay sở được một buổi quay cảnh luyện tập thể hình.
Thực ra, bình thường Giang Nghiên vẫn tập luyện. Trong căn hộ của anh có hẳn một phòng trang bị thiết bị thể hình, cách vài ngày anh sẽ vào đó rèn luyện vài tiếng để giữ sức khỏe và vóc dáng.
Chỉ là gần đây vì lịch quay chương trình, anh mới tạm gác kế hoạch luyện tập lại. Giờ nghe tổ đạo diễn muốn quay cảnh anh tập gym, anh cũng hơi do dự rồi cuối cùng đồng ý.
Chỉ có điều anh thật sự không hiểu, quay mấy cảnh tập luyện thì có gì mà hấp dẫn?
Hôm đó là cuối tuần, đội quay đến căn hộ Giang Nghiên trước cả hai giờ chiều. Nhưng lần này, ngoài cô trợ lý nữ và hai anh quay phim thường thấy, lại xuất hiện thêm một vị khách không mời mà tới.
"Chào buổi chiều, giáo sư Giang. Hôm nay lại làm phiền anh rồi." Cô trợ lý đứng trước cửa cười rạng rỡ, vừa nhìn thấy người đàn ông trước mắt là mắt sáng rực lên.
Có lẽ vì đang ở nhà một mình nên Giang Nghiên mặc khác hẳn mọi khi. Chiếc áo len cổ tròn màu đen khiến vẻ lạnh lùng thường ngày của anh dịu đi không ít, cổ áo để lộ ra xương quai xanh, tóc mái rủ xuống trán, cả người trông trẻ trung chẳng khác nào sinh viên mới ra trường.
Phải nói, anh mặc sơ mi thì thanh cao nghiêm túc, mặc đồ thường thì lại có một kiểu thu hút khác.
Cô trợ lý lập tức đập đập vào đồng nghiệp đang ngẩn ra phía sau, ra hiệu bật máy quay gấp.
"Chào buổi chiều." Giang Nghiên lên tiếng, giọng nhạt nhẽo như thường, nhưng ánh mắt anh lại lướt qua cô trợ lý đang long lanh ánh nhìn ấy, dừng thẳng vào người con gái cuối hàng.
Chỉ thấy cô dường như có cảm ứng, mỉm cười nhìn anh, rồi mấp máy môi nói không thành tiếng: "Em đến rồi."
Tay đang nắm tay nắm cửa của anh bỗng siết lại, người con gái mấy hôm không gặp đột ngột xuất hiện ngay trước mắt, khiến trái tim đã lặng yên của anh lại bắt đầu bồn chồn không yên.
"Giáo sư Giang, hay là... chúng ta vào trong nói chuyện?" Cô trợ lý thấy anh cứ đứng ngẩn ra mãi ở cửa, rốt cuộc cũng lên tiếng nhắc khéo.
Nghe vậy, Giang Nghiên mới có vẻ như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, lúng túng thu ánh mắt về, nhường chỗ cho bốn người vào nhà.
Vì trước đó đã bàn bạc trước kế hoạch quay hôm nay, sau khi vào nhà, các anh quay phim liền cùng cô trợ lý đi vào phòng quay chính, bắt đầu dàn dựng thiết bị.
Trong phòng khách rộng thênh thang giờ chỉ còn lại Giang Nghiên và Nhan Yểu.
Giang Nghiên nghiêng đầu, thấy cô gái nọ thành thạo xách túi máy quay đi tới sofa, uể oải ngồi xuống, rồi mới ngẩng lên liếc nhìn anh, giọng điềm nhiên: "Vì công việc thôi, chắc giáo sư Giang sẽ không để tâm chứ?"
Vừa nói, cô vừa mở túi máy quay, thuần thục kiểm tra thân máy, sau đó chậm rãi lắp ống kính vào.
Giang Nghiên sao lại không hiểu, đây chỉ là cái cớ. Lúc này môi anh mím chặt, biểu cảm chẳng chút gì gọi là vui mừng.
Ngay giây phút nhìn thấy cô, đúng là trong lòng anh có một chút mừng rỡ, đã định bụng hỏi cô mấy ngày nay rốt cuộc đi đâu, sao lại cắt đứt liên lạc, nhưng nghĩ lại hình như anh cũng chẳng có tư cách gì để hỏi.
Nếu thật sự là công việc, thì sao mấy ngày trước lại không đến? Chẳng lẽ hợp đồng ký kết lại có thể tùy tiện như thế, muốn quay thì quay, muốn nghỉ là nghỉ?
"Anh cũng biết mà, chương trình chỉ có mình em là nhiếp ảnh chính, mấy ngày trước em đi quay mấy giáo sư khác, hôm nay vừa hay tới lượt anh thôi." Nhan Yểu nói, đồng thời giơ máy ảnh lên, hướng ống kính về phía anh, bấm nhanh một phát chụp.
Tiếng "tách" giòn tan khiến Giang Nghiên hơi cau mày, vô thức nghiêng đầu đi, trong lòng dâng lên cảm giác tr*n tr** không nơi trốn tránh.
Câu giải thích đầy dụng ý của Nhan Yểu khiến cơn giận vừa lóe lên của Giang Nghiên bỗng chốc tắt ngóm.
Giây trước còn lạnh lẽo như gió đông, giây sau đã là nắng xuân rạng rỡ. Linh hồn anh như bị kéo qua kéo lại giữa sự nóng lạnh bất định nơi cô, giằng xé đến mức kiệt sức, nhưng vẫn không ngăn nổi bản thân cứ từng bước sa vào.
Giang Nghiên nghĩ, đúng là anh chẳng có chút tiền đồ nào cả.
"Nói mới nhớ, em hình như chưa từng thấy anh tập thể hình bao giờ." Nhan Yểu mở lời tự nhiên, mắt vẫn dán vào máy ảnh, đang xem lại tấm vừa chụp. Đường nét gương mặt của anh hoàn hảo đến mức khiến cô ngứa ngáy trong lòng.
Người làm thiết kế suốt ngày miệng nói "nàng thơ, nàng thơ", cô cũng từng thấy vài nhà thiết kế say mê người mẫu riêng của họ, nói rằng chỉ cần nhìn là có cảm hứng bất tận, hồi đó cô chẳng tin, thấy thật nhảm nhí.
Nhưng bây giờ thì tin rồi.
Vì người mang đến cảm hứng cho cô chính là người đang đứng trước mặt.
"Chẳng có gì đáng xem cả."
Thời gian yêu nhau trước đây, mỗi lần luyện tập thể hình, anh đều tránh để cô thấy. Dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của mình, anh thật sự không muốn để cô nhìn thấy chút nào.
"..."
Quả thực Giang Nghiên thấy chuyện này cũng chẳng có gì đáng xem, quay hay không quay cũng vậy thôi.
"Anh dọn dẹp đồ đạc hết rồi chứ?" Nhan Yểu đột ngột lên tiếng lần nữa.
Giang Nghiên nhất thời không kịp phản ứng, ngây ra vài giây mới chợt hiểu cô đang nói gì. Anh khẽ mím môi, khẽ "ừm" một tiếng, vành tai lập tức nhuộm đỏ.
Cuộc chia tay giữa hai người vốn đã không rõ ràng, không dứt khoát, đồ đạc của Nhan Yểu để lại trong căn hộ Giang Nghiên vẫn chưa từng được nhắc đến chuyện lấy đi. Từ hôm cô đến căn hộ ấy, cô đã biết Giang Nghiên căn bản không có ý định thu dọn.
Chuyện này vốn chẳng lớn lao gì. Chỉ là hiện giờ trong nhà anh có mấy người vác máy quay lảng vảng, nếu chẳng may ghi hình được gì đó, lại bị biên tập cắt ghép thành gì đó, đến lúc gây hiểu lầm thì rắc rối to.
Căn hộ rộng thế này, chỗ hai người từng làm chuyện đó không đếm xuể. Khi ấy trong túi quần Giang Nghiên lúc nào cũng có vài cái bao cao su, có lúc dùng xong, có lúc chưa dùng mà không biết rơi đâu mất. Nếu bị ai đó vô tình lật được ra thì sao? Hình tượng giáo sư Giang lạnh lùng nhà mình coi như tiêu đời!
Nghĩ đến đó, Nhan Yểu không nhịn được khẽ cong môi.
Đàn ông mà cấm dục cái gì, chỉ là bị bộ vest và khí chất giả bộ che mắt thiên hạ thôi. Đến khi thật sự nổi h*m m**n lên, đến cô còn đỡ không nổi ấy chứ!
Đúng lúc này, cô trợ lý nữ từ trong phòng đi ra, mặt mày đỏ ửng, rụt rè bước về phía Giang Nghiên, lắp ba lắp bắp: "Là... là thế này, giáo sư Giang... để hiệu quả hình ảnh cuối cùng được tốt hơn, bọn em hy vọng anh có thể điều chỉnh một chút... về mặt trang phục."
Giang Nghiên nhíu mày: "Cái gì?"
Nghe thế, ánh mắt Nhan Yểu dừng lại trên gương mặt đang đỏ bừng như trái cà chua của cô gái nhỏ, lại nhìn sang vẻ mặt nghi hoặc của người đàn ông bên cạnh, rồi khẽ lắc đầu cười đầy ẩn ý.
Tiếng cười kia khiến ánh mắt cả hai người đều đổ dồn về phía cô. Cô trợ lý càng thêm lúng túng, đỏ tới tận mang tai, còn Giang Nghiên thì vẫn lạnh lùng như thường, chỉ là trong lòng bắt đầu âm thầm suy nghĩ: Cô cười cái gì? Có gì đáng cười à?
"Em gái, em vào trong kiểm tra lại thiết bị đi. Chị giúp em nói với ảnh."
Cô trợ lý vừa nghe xong đã liên tục cúi đầu cảm ơn rồi chạy như bay vào lại phòng.
Lông mày Giang Nghiên càng chau chặt. Thấy Nhan Yểu đặt máy ảnh xuống rồi đứng dậy đi về phía mình, anh rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: "Nói gì với tôi?"
Nhan Yểu thầm mắng trong bụng một câu "đồ ngốc", sau đó vỗ nhẹ lên vai anh, quay người bước về phía phòng ngủ chính: "Đi theo em."
Khi ba nhân viên khác vẫn đang bận rộn với thiết bị, hai người lặng lẽ một trước một sau bước vào phòng. Đến lúc cánh cửa đóng lại, khóa cũng được vặn xuống, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên không mấy đúng mực.
"c** đ* ra."
Giang Nghiên khẽ run, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, sắc mặt theo đó cũng lạnh hẳn đi. Anh nghiêm giọng đầy ngượng ngùng và bực dọc: "Nhan Yểu! Em định làm gì đấy?"
Nhan Yểu nhìn nét mặt anh, biết ngay anh lại đang hiểu lầm. Nhưng có lẽ vì cố ý muốn chọc ghẹo nên cô không giải thích, chỉ bước lại gần hơn vài bước, mỉm cười nói: "Em định làm gì, chẳng lẽ anh không biết?"
Gương mặt cô bất ngờ áp sát, hơi thở nóng hổi phả vào khiến Giang Nghiên theo phản xạ nghiêng đầu né tránh. Thế mà cơ thể lại chẳng hề nhúc nhích, cứ đứng yên ở đó, rõ ràng là dáng vẻ của một kẻ vừa muốn trốn lại vừa không nỡ.
"Em đếm đến ba." Đôi mắt cô sáng rực, giơ tay lên đếm từng ngón: "Một."
Giang Nghiên trừng to mắt, cố đè thấp giọng quát: "Nhan Yểu, em điên rồi sao?! Ngoài kia còn đang đợi quay hình!"
Nhan Yểu không trả lời, chỉ cười khẽ: "Hai."
"Nhan Yểu! Giờ chúng ta đang chia tay rồi đấy, em còn định làm loạn gì nữa?" Giang Nghiên giơ tay túm lấy cổ tay cô, nghiến răng thấp giọng: "Chút thời gian ít ỏi thế này, em còn muốn lăn qua lăn lại cái gì?!"
Thế nhưng, tiếng đếm vẫn không dừng lại.
"Ba."
Ngay lúc giọng cô vừa dứt, Giang Nghiên dường như buông xuôi phản kháng, thả tay cô ra, cúi người cầm vạt áo, dứt khoát cởi áo ra.
Nhan Yểu nhướng mày, ý cười trong mắt càng sâu.
Miệng thì nói không được, kết quả lại cởi nhanh quá trời.
Thế nhưng đúng lúc Giang Nghiên tưởng cô sắp làm gì không đứng đắn thì Nhan Yểu lại quay người đi về phía tủ quần áo, chưa đầy một phút đã lấy ra một chiếc áo phông và áo khoác thể thao, vứt thẳng lên người anh: "Mặc vào đi, kéo khóa đến tận cổ. Em không cần dạy anh phải làm thế nào chứ?"
"..."
Giang Nghiên cúi đầu nhìn bộ đồ trong tay, mặt thoáng cứng lại, không khí ám muội trong phòng cũng vì thế mà khựng lại một nhịp.
"Còn ngơ ra đấy làm gì? Hay anh định c** tr*n đi ra ngoài cho người ta ngắm thân thể?" Giọng Nhan Yểu vang lên, lần này không còn trêu chọc, mà sắc nhọn thấy rõ.
Lưng Giang Nghiên khẽ căng, ngừng vài giây rồi lập tức mặc áo vào, kéo khóa từ dưới lên đến tận cổ, cổ áo dựng lên, gần như che khuất cả cằm. Khi cúi đầu, miệng anh gần như cũng ẩn dưới lớp cổ áo.
Anh không nói gì, chỉ thu vai lại, ánh mắt chăm chú nhìn người con gái trước mặt. Trong con ngươi khẽ run lên ấy, như đang hỏi như vậy được chưa?
Nhan Yểu nhướng mày, xem ra đã tạm hài lòng.
Không dám chần chừ quá lâu trong phòng, hai người cùng nhau bước vào phòng gym. Vừa thấy Giang Nghiên mặc kín từ đầu đến chân như đang phòng độc, cô trợ lý nữ suýt nữa nghẹn họng.
"Giáo... giáo sư Giang, anh mặc như này á...?"
Dưới ánh nhìn của Nhan Yểu, Giang Nghiên nghiêm túc gật đầu, vô cùng đàng hoàng mà trả lời: "Tập gym thì mặc đồ thể thao. Có vấn đề gì không?"
Cô trợ lý: "..."
Nhan Yểu nhún vai, mặt tỉnh bơ: "Chị dặn rồi, nhưng ảnh bảo bạn gái quản chặt, chỉ cho mặc vậy thôi."
Cô trợ lý sững người, kinh ngạc quay đầu liếc trộm mấy cái, lại nhìn người đàn ông mặt mày như tiên giáng trần, mà tính tình thì thẳng đơ như cây sắt: "Giáo sư Giang có bạn gái?! Thật không đó?!"
Nhan Yểu ra vẻ thần bí gật đầu: "Thật mà. Nghe nói bạn gái ảnh dữ lắm, chiếm hữu siêu mạnh."
Cô trợ lý nuốt nước bọt, nhỏ giọng: "Vậy... thôi vậy. Cứ quay đại cho có."
Cô nàng buồn bã xoay người. Vốn nghĩ hôm nay sẽ quay được mấy cảnh có tính "đột phá thị giác", ai ngờ Giang Nghiên lại bọc mình kín mít không lộ cả cánh tay. Khả năng thể hiện đúng là giảm phân nửa.
Cơ bắp săn chắc mới là điểm ăn tiền của khán giả cơ mà!!
Năm phút sau, máy quay bắt đầu ghi hình.
Giang Nghiên dựa theo lịch trình luyện tập thường ngày mà bắt đầu vận động. Nhưng không hiểu vì có máy quay hay vì nguyên nhân gì khác, hôm nay anh như thể có dư năng lượng, mỗi động tác đều mạnh mẽ rắn rỏi, khiến ba nhân viên khác cứ tưởng mình lạc vào kênh thể thao.
Ấy thế mà dưới ống kính, anh vẫn không hề có chút dáng vẻ lúng túng. Gương mặt lạnh lùng vẫn nguyên vẹn nét nghiêm nghị, mồ hôi rịn ra nơi trán càng khiến khí chất thêm phần cường liệt.
Nhan Yểu không ngừng chụp, ngón tay bấm máy nhanh như gió, vô thức l**m môi, cảm thấy hơi... thèm.
Cô nghĩ, cảnh thế này vẫn là nên ở riêng hai người, mặc ít chút mới đã mắt.
—
Giang Nghiên tập suốt hai tiếng rưỡi. Sau đó bị cô trợ lý gọi đi làm một cuộc phỏng vấn nhanh, còn Nhan Yểu thì ngồi trong phòng khách xem lại những tấm ảnh vừa chụp.
Sự thật chứng minh, có người dù bọc kín từ đầu tới chân vẫn không thể che giấu được hai chữ: gợi cảm.
Ngay lúc ấy, tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên ắng trong phòng. Nhan Yểu vừa lật ảnh vừa tiện tay bắt máy: "Alo? Có chuyện gì? Tớ đang làm việc."
"Nhan Yểu! Mau lên hot search mà coi! Má nó, có người chơi cậu rồi!"
Bên tai vang lên giọng nói cuống quýt của Triệu Tiểu Du.
Cô gái đang cầm máy ảnh khựng tay, ánh mắt trầm xuống, khóe môi nhếch lên đầy thâm ý: "Vậy à? Không sao cả, hay lắm... Màn kịch hay giờ mới bắt đầu."
-
[Tác giả có lời muốn nói]
Giang Nghiên: "Thế mà đã hết thời gian? Tôi còn chưa bung hết sức nữa cơ mà!"
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Story
Chương 46: Màn kịch hay chỉ mới bắt đầu
10.0/10 từ 25 lượt.