Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 20: Gan to bằng trời

145@-

 
Trên con phố vắng phía xa thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngang, tiếng động cơ ồn ào càng khiến khung cảnh trước cửa trở nên tĩnh mịch dị thường, tĩnh mịch đến mức có phần quỷ dị.


Điếu thuốc lá nữ dài mảnh vẫn đang cháy dở, cách nhau mấy mét, hai người nhìn nhau chằm chằm. Thời gian như ngưng đọng ở khoảnh khắc ấy, cả hai đều ăn ý không rời mắt đi nơi khác, như thể một ván cờ, chẳng ai chịu nhận thua.


Ánh sáng trắng từ biển hiệu quán bar hắt xuống khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, nhuộm lên vài phần lạnh lẽo. Ánh mắt u tối khó dò khiến người ta chẳng đoán nổi tâm trạng lúc này của anh, vẻ mặt không biểu cảm dường như quá mức bình thản, nhưng không hiểu sao, Nhan Yểu lại đọc được vài phần giận dỗi xen lẫn chút ấm ức từ nét mặt anh.


Một tháng nói dài không dài, nói ngắn chẳng ngắn. Vậy mà khi tái ngộ lại có cảm giác như mộng như ảo.


Quả thật, họ đã rất lâu rồi chưa gặp nhau.


Tóc người đàn ông dường như lại cắt ngắn thêm một chút, phần mái chưa chạm lông mày, tóc mai hai bên cũng ngắn đi nhiều, nhưng vẫn điển trai như trước.


Mặc áo khoác vào mùa này có hơi nóng, nhưng khoác trên người anh lại không khiến người ta thấy chút khó chịu nào, trái lại toát ra khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo, mang phong thái "chó sói cưng ngầu" chính hiệu.


Lần gặp lại này, giữa hai người như nhiều thêm một thứ gì đó mơ hồ mà không thể gọi tên.


Người đàn ông bị bỏ rơi đứng bên cạnh thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt lướt qua lại giữa hai người, rồi không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: "Người đẹp ơi? Mình add WeChat nha?"


Nhan Yểu nheo mắt, hít thêm một hơi thuốc, cằm khẽ hất về phía Giang Nghiên đang ngơ ngác đứng đó không xa.


"Anh hỏi anh ấy đi."


"Hả?"


Gã đàn ông mù tịt, một lúc sau mới kịp hiểu ra mình bị đùa giỡn. Trong lòng không khỏi tức tối, khẽ chửi một câu rồi xoay người đi thẳng vào quán bar, biến mất khỏi tầm mắt hai người.


Giang Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ, không có động tĩnh gì.


Nhan Yểu khẽ búng tàn thuốc, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay siết chặt bên hông anh, ánh nhìn trầm xuống.


Đúng lúc này, Tưởng Vũ trong trang phục thường ngày hớt hải chạy tới, vừa đi vừa la lớn: "Ấy giời ơi Giang Nghiên, tụi mình quay về thôi, tối rồi còn đi bar gì nữa chứ, mai còn phải đi dạy mà, cậu không chịu ở nhà ngủ à......"


Nói đến một nửa, biểu cảm Tưởng Vũ khựng lại, vừa ngẩng đầu lên đã đối ngay ánh mắt như cười như không của Nhan Yểu, mặt liền cứng đơ, bèn vội vàng chữa cháy: "Bar này ổn ghê á! Tự dưng thèm nhậu quá trời, không hiểu tại sao luôn, ha ha ha..."


Điếu thuốc vừa hút đến cuối, Nhan Yểu dập tắt tàn lửa còn sót lại, khẽ nhướng mày, giọng mang theo ý trêu chọc: "Trùng hợp quá ha, luật sư Tưởng."


"Trùng... hợp thật đó."


Tưởng Vũ gãi đầu cười gượng, trong lòng không ngừng rủa thầm: trùng hợp cái khỉ gì! Nếu không phải do Giang Nghiên lôi cổ anh ấy ra đây, thì giờ này ai rảnh đứng gió thổi ban đêm hút khí trời?


"Đi nhậu à?"


Tưởng Vũ điên cuồng lấy khuỷu tay thúc vào người đàn ông bên cạnh, mặt vẫn cố giữ nụ cười cứng đơ, ậm ờ mãi mà không biết nói gì.


Anh ấy vốn bị Giang Nghiên kéo ra ngoài, giờ đứng trong tình huống xấu hổ thế này, mà "kẻ đầu têu" lại như bị đóng băng đứng yên, không hé môi lấy nửa lời.


"Thầy Giang mai còn có tiết? Giờ này còn đi nhậu, không ổn lắm đâu ha." Nhan Yểu cười mà không nói, khóe môi vẫn giữ nguyên nét cong nhàn nhạt.


"Có gì không ổn?"


Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm lạnh, từng từ vang lên trong gió đêm, nghe cực kỳ bình tĩnh, như thể cảnh tượng vừa rồi chẳng ảnh hưởng gì tới anh.


Tưởng Vũ thấy không khí có gì đó sai sai, vội bá vai Giang Nghiên cười hề hề: "Nhan Yểu à, cô đừng coi thường cậu ta nha. Bữa tụi mình họp lớp đó, cậu ta một mình quật gọn hai chai rượu cô tặng luôn, tửu lượng cũng ổn lắm!"


Nhan Yểu hơi nhướng mày, không nói gì, có vẻ hơi bất ngờ vì chuyện anh lại biết uống rượu.



Bên tai vang lên tiếng động cơ xe, cô nghiêng đầu nhìn lại, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực từ từ lướt đến, cuối cùng dừng ngay trước mặt ba người.


Triệu Tiểu Du mở cửa bước xuống xe, vừa nhìn thấy Tưởng Vũ và Giang Nghiên, vẻ mặt lập tức trở nên thích thú.


"Ồ, đông vui dữ ta."


Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn Triệu Tiểu Du, ánh mắt như muốn hỏi: người là cậu gọi đến?


Triệu Tiểu Du nhún vai, xem như ngầm thừa nhận.


Cô nàng chỉ tiện miệng nói với Tưởng Vũ một câu, đoán là anh ấy chắc chắn sẽ kể lại cho Giang Nghiên. Nhưng từ lúc cô nàng nhắn tin đến giờ cũng mới nửa tiếng, người ta mà đến muộn thêm tí nữa là hôm nay coi như công cốc.


Triệu Tiểu Du không ngờ, Tưởng Vũ tránh mình như tránh tà lại cũng theo tới đây luôn.


Thiệt là lạ đời.


"Mấy người chơi vui nha, để tôi trả tiền." Nhan Yểu nói xong liền xoay người bước về phía xe.


Tưởng Vũ thấy cô sắp đi, vội vàng gọi với theo: "Ê đi rồi hả? Mới mấy giờ đâu, tan sớm dữ?"


Triệu Tiểu Du tựa vào sườn xe, cười khẽ: "Đêm hôm khuya khoắt, tất nhiên phải đi làm chuyện quan trọng, sao lại uổng phí thời gian trong bar được?"


Tưởng Vũ lập tức nghẹn họng, mặt mày sa sầm, nhưng vài giây sau lại cố gắng phản pháo: "Cô Triệu à, theo điều 91 của Luật Giao thông Đường bộ thì sau khi uống rượu mà lái xe sẽ bị tạm giữ bằng lái từ một đến ba tháng, phạt tiền từ hai trăm đến năm trăm tệ. Lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe, chút kiến thức này cô không biết hả?"


Triệu Tiểu Du: "......"


Gương mặt cô nàng thoáng đơ ra, vài giây sau mới tao nhã phun ra hai chữ: "Đồ ngu."


Sau đó chuẩn bị mở cửa lên xe.


Đúng lúc này, người đàn ông nãy giờ đứng như tượng gỗ cuối cùng cũng lên tiếng: "Cô Triệu, Tưởng Vũ có lời muốn nói với cô."


Bị gọi tên bất ngờ, Tưởng Vũ: "???"


Động tác của Triệu Tiểu Du khựng lại: "Ồ?"


Chỉ thấy Giang Nghiên nghiêm túc gật đầu một cái, sau đó đẩy Tưởng Vũ đứng cạnh về phía trước, tỏ vẻ hết sức trang trọng mà nói: "Cậu ta bảo muốn tâm sự với cô về 'tối đó'."


Lời vừa dứt, cả hai người kia đều ngẩn người, ngay cả Nhan Yểu đang đứng xem kịch bên cạnh cũng không nhịn được mà nhướn mày.


Tưởng Vũ lập tức trợn tròn mắt, mặt mũi hoang mang quay đầu nhìn Giang Nghiên, dùng khẩu hình miệng không tiếng mà mắng tổ tông nhà anh tới mấy đời.


Chỉ thấy vẻ mặt Giang Nghiên chẳng chút thay đổi, trong đồng tử thẫm màu lóe lên chút uy h**p, ánh mắt gắt gao dán lên người Tưởng Vũ khiến anh ấy lạnh toát cả da đầu.


"Được thôi."


Giọng nói của Triệu Tiểu Du vang lên từ phía sau, sống lưng Tưởng Vũ cứng đờ, linh cảm chuyện lớn sắp xảy ra.


Ba phút sau, Tưởng Vũ và Triệu Tiểu Du cùng nhau biến mất khỏi cửa quán bar, cục diện lúc này chỉ còn lại hai người Nhan Yểu và Giang Nghiên.


Thật ra Nhan Yểu cũng mơ hồ biết chút chuyện giữa Tưởng Vũ và Triệu Tiểu Du, biết chắc hai người đó sẽ không thể "nói chuyện" xong ngay được, thế nên chỉ khẽ thở dài, chỉ tay về phía quán bar phía sau lưng: "Đi vào với tôi, hay muốn đứng đây đợi?"


Người đàn ông không nói gì, chỉ nhấc chân bước vào trước.


...


Suốt hai mươi tám năm qua, đây thật sự là lần đầu tiên Giang Nghiên đặt chân đến chốn như thế này.



Trên sân khấu, DJ đang quẩy nhạc, MC cầm mic dẫn dắt bầu không khí, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mọi người đều thả mình theo men rượu mà hoang dại buông thả.


Người đến đây đều ăn mặc chỉn chu lồng lộn, vừa liếc qua đã thấy đủ thể loại thời trang lấp lánh. Mà trong đó, Giang Nghiên khoác một chiếc áo khoác bình thường lại càng thêm giản dị, nhưng không ai biết rằng đây chính là bộ đồ duy nhất trong tủ anh cảm thấy hợp để mặc tới bar.


Giang Nghiên hiểu, thế giới mà cô sống là một mảnh đất mà anh chưa từng đặt chân tới, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống của anh.


Giữa đám đông huyên náo, người đàn ông vẫn giữ sống lưng thẳng tắp, tỏa ra khí chất bình tĩnh đến lạ, dù nhận về vô số ánh nhìn tò mò từ xung quanh cũng chẳng lúng túng chút nào, vẻ ngoài cứ như đang dự hội thảo học thuật vậy.


Nhan Yểu vốn nghĩ anh chưa từng đến mấy chỗ kiểu này, chắc sẽ thấy không thoải mái, nhưng thực tế lại chứng minh cô đã đánh giá thấp Giang Nghiên rồi.


Cô dẫn anh đến góc bàn từng uống cùng Triệu Tiểu Du, giơ tay búng ngón tay với bartender cách đó không xa, sau đó chỉ Giang Nghiên bên cạnh: "Cho anh ấy ly nước trái cây, tôi vẫn như cũ."


Nhưng lời vừa dứt, người đàn ông bên cạnh bỗng cất tiếng: "Tôi uống rượu."


Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt kiên định trong đôi mắt kia, khóe môi khẽ cong.


"Được, tùy anh."


Tửu lượng của Nhan Yểu quả thực không tồi, uống với Triệu Tiểu Du một vòng rồi mà vẫn tỉnh bơ như thường.


Nhưng Giang Nghiên thì khác, bình thường hiếm khi đụng tới rượu. Trước đó hai lần say như chết cũng chỉ vì cố đổ ực vào người, nên tửu lượng vẫn tệ đến mức thảm thương. Mới uống được nửa ly, vành tai đã bắt đầu ửng đỏ.


Chỉ là anh luôn tự kiềm chế rất tốt, dù có chút ngà ngà cũng không để lộ chút nào, vẫn như cũ cúi đầu cầm ly, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, trông cứ như là khách quen hay lui tới quán bar lâu năm vậy.


"Bình thường có hay uống không?" Nhan Yểu thấy anh cứ lặng lẽ uống rượu, bèn hỏi.


"Không. Trước đây chỉ uống hai lần, một lần là buổi họp lớp."


"Còn lần kia?"


Tay cầm ly của người đàn ông khựng lại một thoáng, giọng vẫn điềm nhiên như không: "Là ngày em nói em đang yêu Hứa Hạo Hải."


Ánh mắt Nhan Yểu trầm xuống, ý cười trong mắt lại càng rõ: "Uống để giải sầu? Không giống phong cách của anh chút nào."


Giang Nghiên quay đầu đối mặt với ánh mắt cô, đáp: "Sao lại không giống? Nhan Yểu, em chưa từng thật sự hiểu tôi."


Trong mắt cô, anh chỉ là một học sinh ngoan biết học hành.


Giọng anh nói không lớn, cũng chẳng kịch liệt, nhưng sự khẳng định trong đó lại khiến Nhan Yểu ngẩn ra đôi chút.


Giang Nghiên không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn người con gái trước mặt.


Hai người lại lần nữa giằng co, chỉ là lần này, khoảng cách giữa họ chưa đến nửa mét.


Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Nhan Yểu nhìn vào đôi mắt quá đỗi sáng rực kia, trong lòng chợt dâng lên một loại xúc động muốn giữ lấy. Thành thật mà nói, khi có một người trong mắt chỉ có duy nhất bạn, cảm giác đó dễ khiến người ta lún sâu.


Giằng co mấy phút, cuối cùng là Giang Nghiên mở miệng trước, chủ động đánh vỡ thế bế tắc.


"Lúc nãy ở cửa, nếu tôi không đến, em sẽ thật sự cho anh ta WeChat à?"


Ý cười trong mắt Nhan Yểu vẫn không phai, cô nâng ly lên uống một ngụm, trông có vẻ tâm trạng đang khá tốt, nhưng lời nói ra lại lạnh đến vô tình: "Có."


Trên sàn nhảy, mọi người vẫn đang điên cuồng thả mình, nhạc nền sôi động náo nhiệt, thế nhưng chẳng hiểu sao, Giang Nghiên lại chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào.


"Nhưng sau đó, tôi đã giao quyền lựa chọn cho anh." Nhan Yểu nói tiếp.


Giang Nghiên siết chặt ly trong tay thêm chút nữa: "Vậy nếu tôi không cho, em sẽ từ chối anh ta sao?"



"Anh đang ghen à?"


Người phụ nữ không chút do dự vạch trần tâm tư nhỏ nhoi của anh.


Giang Nghiên hiểu rõ, trước mặt cô, anh từ lâu đã chẳng còn nơi nào để trốn.


"Ừ."


Giây tiếp theo, Nhan Yểu mở miệng: "Nhưng trong danh sách bạn bè WeChat của tôi, cũng có không ít người giống như anh ta... Anh chẳng phải cũng chỉ là một trong số đó sao?"


Giang Nghiên quay đầu, nhìn gương mặt nghiêng có chút tàn nhẫn của cô, lớp trang điểm tinh tế càng khiến Nhan Yểu thêm phần kiêu sa lạnh lùng, khiến người ta không thể không muốn khuất phục.


Hôm nay cô mặc một chiếc váy hai dây màu đen có họa tiết ẩn, lộ ra hình xăm dưới xương quai xanh.


Hồi cấp ba, từng có bạn học bắt gặp cô ở cửa tiệm xăm, sau đó tin đồn cô xăm hình nhanh chóng lan khắp diễn đàn trường.


Khi đó anh đã sớm sa vào, luôn không kìm được mà đi tìm hiểu mọi tin tức liên quan đến cô. Anh từng nghe rất nhiều lời đồn, nhưng tin đồn này là điều khiến anh khó chịu nhất.


Người ta nói, Nhan Yểu xăm vì bạn trai trường nghề đối diện, người con trai duy nhất từng khiến cô rung động thật lòng.


Ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, Giang Nghiên nhìn chằm chằm vào hình xăm kia, đó là một đóa hồng nửa tàn úa.


Ngay lúc anh đang định từ đó tìm ra chút gì đó liên quan tới "người kia", thì một giọng nói bỗng vang lên bên tai, cắt đứt toàn bộ dòng suy nghĩ.


"Anh đẹp trai ơi, có thể cho em xin contact không?"


Giang Nghiên khẽ cau mày, quay đầu nhìn người phụ nữ không biết xuất hiện bên cạnh từ lúc nào, trong mắt ngoài vẻ lạnh nhạt còn mang theo vài phần nghi hoặc.


"Là thế này, em chơi thật lòng hay mạo hiểm thua, nên anh đẹp trai giúp em một chút nha?"


Không khí chợt có phần lúng túng, Nhan Yểu liếc nhìn người phụ nữ đến bắt chuyện. Với nhan sắc không tệ và sự tự tin ngút trời, đối phương dường như chẳng ngần ngại dù bên Giang Nghiên đã có người ngồi cạnh. Thậm chí còn có thể nói là can đảm tiến lên bằng một cái cớ cực kỳ vụng về.


Tâm trạng Giang Nghiên vốn đã chẳng khá khẩm gì, giờ nhìn thấy người phụ nữ vô duyên vô cớ này liền thêm bực bội. Anh vốn định từ chối, nhưng lời sắp thốt ra lại đột ngột bị nuốt xuống, chỉ tay sang phía Nhan Yểu, rồi đổi giọng: "Cô hỏi cô ấy."


Biểu cảm của người kia khựng lại trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ, mặt vẫn giữ nụ cười cũ, quay sang Nhan Yểu mở lời: "Chị gái xinh đẹp ơi, để bạn chị giúp em một chút đi mà~ Hai người chắc không phải là người yêu đấy chứ?"


Trong lời nói có vài phần công kích, nhưng Nhan Yểu nghe vậy cũng chẳng có gì khó chịu, vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên thường ngày, hoàn toàn không để đối phương vào mắt.


"Đúng vậy, bọn tôi không phải người yêu."


"Vậy thì..."


Người kia vừa mở miệng, còn chưa kịp nói hết câu, thì người đàn ông bên cạnh đã cắt lời: "Nhưng tôi đang theo đuổi cô ấy."


Lời vừa thốt ra, biểu cảm của người phụ nữ lập tức đơ lại, còn ánh mắt của Nhan Yểu thì khẽ dao động.


Cô biết, người đàn ông này đang giở trò nhỏ, định "phản đòn" cô, nhưng lại không ngờ đến việc còn chưa đánh xong đã rút lui, có phần vừa nhạt vừa yếu.


Có lẽ từ trước tới nay, người phụ nữ kia chưa từng bị mất mặt kiểu này, mặt lạnh như băng quay người rời đi, không tiếp tục tự rước nhục nữa.


Mà sắc mặt của Giang Nghiên cũng chẳng dễ coi hơn là bao. Thái độ quá mức điềm nhiên của Nhan Yểu khiến anh càng nhận rõ bản thân chỉ là một người có cũng được, không có cũng chẳng sao. Dù có một ngày anh thật sự rời đi cùng người khác, cô có lẽ cũng chỉ mỉm cười vẫy tay: "Đi thong thả, không tiễn."


Anh đột nhiên nhận ra, ở những nơi như thế này, chuyện xin thông tin liên lạc là điều cực kỳ bình thường. Với kiểu người như Nhan Yểu, có khi số lần bị xin WeChat còn phải tính bằng đơn vị trăm. Đứng ngoài cửa còn bị bắt chuyện thì huống gì là đang ngồi uống rượu.


Mà thái độ của cô thì rõ ràng như vậy, người đến không từ, danh sách WeChat có khi nhiều đến mấy trăm người cũng chẳng lạ.


Nghĩ đến đây, gương mặt Giang Nghiên càng lúc càng nặng nề, như thể có hòn đá tảng đè nặng trong tim, khiến anh ngộp thở.



Nhan Yểu cảm nhận được sự im lặng bất thường của anh, mơ hồ đoán ra điều gì đó, nhưng vẫn mở lời hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"


"Tôi đang nghĩ, nếu vừa rồi tôi không mở miệng, em có đưa WeChat cho cô ta không."


Người đàn ông này quá thật thà, giọng điệu tuy không đến mức thất vọng, nhưng động tác ngửa cổ tu ừng ực ly rượu cũng đã tố cáo hết tâm trạng lúc này.


"Thấy bên kia không?"


Bờ vai anh bỗng bị vỗ nhẹ một cái, Giang Nghiên nhìn theo hướng tay chỉ của Nhan Yểu, liền thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau trong góc.


Giữa ánh đèn chớp tắt, cả hai người đó đang hôn nhau điên cuồng như chẳng bận tâm xung quanh, chỉ cần nhìn từ xa cũng đủ thấy không khí nóng bỏng.


Như bị bỏng, Giang Nghiên lập tức quay đầu lại, nhưng vừa quay lại thì đã chạm phải ánh mắt của người con gái kia, tim bỗng lệch một nhịp.


"Nơi này ấy à, chuyện nam nữ yêu đương là bình thường. Nhìn thuận mắt thì xin WeChat, rồi ngủ với nhau một đêm cũng chẳng có gì to tát. Người ta thích anh, thì tôi lấy gì để cản?"


Người phụ nữ khẽ xoay ly rượu trong tay, khóe mắt vẫn cong cong mang theo nét cười ba phần lười biếng, mỗi cái nhăn mày, mỗi ánh mắt đều mang theo vẻ phong tình khiến lòng người ngứa ngáy. Giống như một con yêu tinh chẳng hề hay biết mình đang trêu chọc ai đó.


Tim đập bắt đầu loạn nhịp một cách không bình thường. Cảnh tượng khi nãy đối với người đàn ông suốt hai mươi năm sống trong sách vở, chỉ chung tình với mình cô, quả thực quá mức sốc nhiệt.


Yết hầu khẽ động, ánh mắt Giang Nghiên vô thức dừng lại trên đôi môi đỏ sậm được tô son của cô, trong ánh mắt bắt đầu nhen lên ngọn lửa.


"Vậy em cũng từng hôn ai đó ở đây rồi sao?" Giọng nói của anh lần này mang theo một tia trầm thấp đầy mê hoặc.


Động tác xoay ly của Nhan Yểu dừng lại, đường kẻ eyeliner nâng đuôi mắt càng khiến đôi mắt cô thêm tình tứ. Ánh đèn bar lập lòe tạo nên bầu không khí mờ ám, mà cô như đã cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng kia, chậm rãi phản vấn: "Sao? Anh cũng muốn thử một lần à?"


Yết hầu Giang Nghiên trượt lên trượt xuống, không đáp lại, chỉ dùng đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cô.


"Anh dám không?"


Cô lên tiếng, giọng nhẹ như gió, câu cuối còn cố ý hạ thấp, mang theo khiêu khích tràn ngập.


Có thể là ánh đèn quá mờ, nhạc quá ồn, rượu bắt đầu ngấm, hoặc cũng có thể là do Nhan Yểu trước mắt này quá mức mê người, khiến cho người đàn ông đã do dự suốt mười năm, lần đầu tiên dám "liều mạng".


Khoảng cách giữa hai người đang dần thu hẹp, Giang Nghiên cụp mắt, còn đối phương vẫn bất động. Anh từng bước thăm dò, từng bước lại gần, cô vẫn không tránh.


Giang Nghiên nghĩ, có lẽ năm xưa, vị hôn quân dám đốt lửa vì mỹ nhân cũng không phải không có lý do.


Giây phút này, anh đã vứt bỏ toàn bộ lý trí. Anh nghĩ nếu thật sự có thể có được cô, thì dù tim gan bị xé nát, dù tan xương nát thịt, anh cũng cam tâm tình nguyện.


Cuối cùng...


Đúng lúc DJ đẩy nhạc lên cao trào, giữa tiếng reo hò náo nhiệt của đám đông cuồng loạn.


Anh đã hôn lên môi cô.


-


Lời tác giả


Cậu giáo nhát gan nhà chúng ta cuối cùng cũng biết "liều một phen" rồi!


Nhưng mà, phải nhớ kỹ này, một cái hôn thôi đối với chị Yểu tung hoành tình trường thật sự chẳng tính là gì cả đâu nhacười gượng


(*chú thích: câu mà Tưởng Vũ nói về luật giao thông nằm trong Luật An toàn giao thông đường bộ của CHND Trung Hoa)


 
 


Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật Story Chương 20: Gan to bằng trời
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...