Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Chương 38: Lông xù
243@-Hôm nay cuối thu mát mẻ, bầu trời xanh thẳm.
Giờ nghỉ trưa đã trôi qua từ lâu nên học sinh lui tới trên sân trường ít đi rất nhiều.
Không khí ở đại học Thanh Bắc vô cùng an tâm, hầu hết sinh viên đều có ý thức tự giác, không phải đang học thì cũng ngồi trong lớp tự học, rất ít người dạo trên đường ngoại trừ các cặp đôi.
Tô Nguyên mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng cùng với một chiếc quần thể thao cùng màu.
[Hừm… Màu trắng trông béo nên từ giờ mình sẽ mặc đồ màu này.]
Thẩm Thụy cố gắng đè khóe miệng để không cười.
“Bé Quýt….”
“Nhóc Tám…”
Tô Nguyên quen cửa quen nẻo đi đến nơi mà hai con mèo thường lui tới rồi bắt đầu gọi tên chúng.
Đây là con đường cậu phải đi qua nếu muốn trở về ký túc xá, những khu khác cậu ít khi lui tới nên chỉ biết mỗi hai con mèo này.
“Meo?”
Một con mèo trắng với chỏm đen trên đầu chui ra từ một bụi cây, nó rủ những vụn cỏ khỏi người, bộ lông lấp lánh dưới ánh nắng.
Sau khi khoe khoang vẻ đẹp của mình, Nhóc Tám chạy nhanh đến bên cạnh Tô Nguyên, vừa kêu vừa dụi quanh hai chân cậu, hoàn toàn không có sự cảnh giác thuộc về loài mèo. Bằng mắt thường cũng có thể thấy nó rất thích tên động vật hai chân này.
Tô Nguyên tươi cười rạng rỡ xoay người vươn tay: “Thụy Thụy…” [Pate.]
Trong mắt Thẩm Thụy hiện lên ý cười, hắn sải bước lại gần Tô Nguyên.
“Meo!”
Nhóc Tám đột nhiên xù hết cả lông.
“Sao vậy?” Tô Nguyên không hiểu lắm, ngồi xổm xuống vuốt v e nó, thấp giọng dụ dỗ: “Đừng sợ, đây là bạn trai anh, anh ấy sẽ không làm em đau đâu.”
Có thể do tiếng kêu chói tai mà Nhóc Quýt bị đánh thức, nó núp trong bụi cây bên cạnh thò đầu ra ngoài ngó nghiêng.
Tô Nguyên hết cách đành tự mình khui pate cho nó.
Thẩm Thụy: “Xin lỗi em, anh quên nói với em từ nhỏ anh đã không được chó mèo yêu thích. Mỗi khi tụi nó thấy anh đều phản ứng như vậy cả, anh quen rồi.”
Tô Nguyên nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình.
Thẩm Thụy lấy hai hộp pate khỏi túi, khui nắp rồi đặt vào trong tay Tô Nguyên: “Em cho nó ăn đi, anh đứng đây chờ.”
Tô Nguyên gật đầu: “Dạ.” [Nghe thấy thương quá.]
Hai con mèo béo ăn pate không thèm ngẩng đầu lên, phát ra âm thanh gừ gừ thoải mái.
Tô Nguyên quay về bên cạnh Thẩm Thụy, nhẹ nhàng kéo hắn đến gần con mèo béo.
Nhóc Tám đã cảnh giác kéo pate chạy ra chỗ khác, còn mỗi Bé Quýt vẫn bất động.
Tô Nguyên vươn tay giữ bụng Bé Quýt, quay đầu nhẹ giọng nói với Thẩm Thụy: “Nhanh, sờ nó đi anh.” [Em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.]
Thẩm Thụy không hề nao núng vuốt nhẹ lưng Bé Quýt nhưng lại khiến nó xù lông lập tức.
Bé Quýt duỗi móng vuốt cào Thẩm Thụy một chút, tuy nhiên lại hơi do dự với Tô Nguyên. Nó nhìn bàn tay vẫn đặt trên bụng nó, bất mãn meo meo rồi thu hồi móng về.
Tô Nguyên sực tỉnh lập tức buông Bé Quýt ra, khẩn trương nắm lấy tay Thẩm Thụy kiểm tra nhiều lần.
“Xin lỗi anh, em không nên kéo anh. Anh có bị thương không? Em đưa anh đi chích ngừa…” [Xin xin lỗi… là lỗi của em.]
“Nguyên Nguyên, anh không bị thương.” Thẩm Thụy trở tay nắm chặt tay cậu, bình tĩnh nói: “Em nhìn đi.”
Đôi tay thon dài có lực chậm rãi lật qua lật lại, làn da trắng bóc không một vết xước.
Thẩm Thụy thấy vẻ mặt của Tô Nguyên thả lỏng liền tiến lên ôm cậu: “Cảm ơn Nguyên Nguyên, giờ anh mới biết cảm giác sờ lông mèo lại tốt như vậy, lông xù xù.”
Sau đó hắn cúi đầu ghé vào tai cậu thỏ thẻ: “Anh không cần chạm vào lông tụi nó, anh thích xúc cảm khi xoa tóc Nguyên Nguyên của anh hơn.”
Tô Nguyên nhìn ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của Thẩm Thụy không khỏi đỏ mặt.
[Ừm… dạ.]
Thẩm Thụy muốn Tô Nguyên chú ý đến sự an toàn của mình, vừa nãy con mèo vàng kia suýt nữa cào cậu rồi, tuy nhiên lúc này hắn lại thay đổi quyết định.
Quên đi, về sau dạy từ từ vậy.
Thẩm Thụy: “Đi sở thú không? Chúng ta xem thế giới động vật lâu như vậy rồi em có muốn tận mắt nhìn thấy bọn chúng một lần không?”
Trong sách bảo gần gũi với thiên nhiên có thể khiến con người ta mở rộng trái tim và sẵn sàng đón nhận thế giới tươi đẹp này.
Mà đi sở thú có thể phơi nắng ít nhất nửa ngày.
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Ừm.” Tô Nguyên đồng ý.
*
Sở thú Bắc Kinh.
Đằng sau tấm kính, một con hổ Nam Trung Quốc hùng hổ đi qua đi lại trong rừng.
Thẩm Thụy cười cười, không hề phủ nhận lời nói của Tô Nguyên, hổ cũng là họ nhà mèo, Nguyên Nguyên nói rất đúng.
“Hổ trong sở thú thiếu vận động nên em có thể thấy bụng của nó lỏng lẻo. Nếu có cơ hội anh sẽ dẫn em đến thảo nguyên Châu Phi nhìn xem sư tử chân chính săn mồi trong tự nhiên như thế nào.”
Tô Nguyên khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười nhìn Thẩm Thụy: “Bây giờ cũng xem được mà.” [Để em biểu diễn cho anh coi.]
Thẩm Thụy: “?”
“Anh trốn ra sau bức tường đi, đừng để nó nhìn thấy anh.” Tô Nguyên đẩy Thẩm Thụy rồi quay lưng lại với con hổ Nam Trung Quốc.
Thẩm Thụy phối hợp chạy trốn: “Chi vậy em?”
Tô Nguyên nháy mắt với hắn mấy cái: “Em cho anh xem mèo to săn mồi chứ gì.” [Họ nhà mèo là động vật thích đánh lén từ phía sau, chắc chắn nó sẽ nhào tới.]
Thẩm Thụy: “…”
Hắn trông thấy con hổ béo đang rón rén về phía Tô Nguyên, sau đó bất ngờ bổ nhào tới trước.
Chiếc kính vang lên tiếng va chạm mạnh.
Thấy cảnh tượng này, Thẩm Thụy đỡ chán cười bất đắc dĩ.
Tô Nguyên lập tức quay lại và lè lưỡi với con hổ săn mồi thất bại.
“Anh thấy chưa, đẹp không anh?” [Không cần đi Châu Phi, sau này quá xa vời, nếu anh thích thì bây giờ em có thể cho anh xem ngay.]
Thẩm Thụy như thể nhìn thấy mặt trời, mặt trăng và các vì sao sáng trong ánh mắt ấy, chúng soi sáng cả cuộc đời hắn: “Đẹp lắm.”
Tô Nguyên: “Ừm, vậy tụi mình đi xem sư tử nha.”
Môi trường sống của sư tử và hổ khác nhau, cả hai chỉ có thể nhìn chúng cách một con sông.
Tô Nguyên hơi thắc mắc: “Chắc… châu Phi thiếu nước lắm hả?”
Thẩm Thụy suy nghĩ một chút: “Cũng tùy mùa.”
Tô Nguyên: “Sư tử đúng là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn, là động vật có số lượng sống gần nguồn nước nhiều nhất, cũng chỉ có nó dám bơi hai vòng dưới nước thôi nhỉ?”
Cậu cảm thán nhìn chằm chằm hai con sư tử con đang vui đùa ầm ĩ dưới nước, bọn chúng đang tranh đoạt một chai nước khoáng trôi dạt.
“Người ta ném cái chai kia để thu hút sự chú ý của sư tử à?” [Thật sự quá đáng, không nên để người này vào sở thú.]
Thẩm Thụy quét mắt một vòng, nắm vai Tô Nguyên nói: “Ở đây có camera, tối nay chúng ta đi khiếu nại đưa người vứt rác ở sở thú vào danh sách đen, để sau này người đó ta không thể vào đây nữa.”
Tô Nguyên gật đầu.
Cả hai tiếp tục đi dọc về phía dưới.
“Khoan đã.” Tô Nguyên đột nhiên kéo Thẩm Thụy lại, ngẩng cao đầu.
Thẩm Thụy ngừng lại, lần theo tầm mắt của cậu nhìn sáng thì thấy trên ngọn cây có mấy chùm mận bắc đung đưa.
“Em muốn ăn hả?” Thẩm Thụy ngồi xổm xuống: “Lên đi.”
Nguyên Nguyên của hắn thích ăn mứt nhất nên tất nhiên cũng thích ăn mận bắc.
Tô Nguyên ngẩn người, lập tức nằm lên lưng hắn.
“Không phải vậy.” Thẩm Thụy vừa quay đầu thì đã lướt qua mặt Tô Nguyên, lời muốn nói đều tắc nghẽn ở cổ họng.
Tô Nguyên thấy Thẩm Thụy sốt ruột nhìn mình chằm chằm, đỏ cả mặt, còn lèm bèm: “Không phải vậy thế thì như thế nào…?”
Chưa nói xong, đôi môi bị hôn một cái.
Vừa chạm liền tách ra.
Thẩm Thụy khàn giọng nói: “Nằm sấp không đủ cao, em ngồi trên cổ anh mới với tới được.
Tô nguyên ừ một tiếng, ngoan ngoãn làm theo.
“Ngồi chắc chưa em?” Thẩm Thụy nhận được đáp án khẳng định bèn chậm rãi đứng dậy: “Đừng sợ, anh sẽ không để em ngã, em hái được chưa?”
Lần đầu tiên Tô Nguyên được tiếp xúc với độ cao này, vươn tay là có thể chạm tới mấy quả mận bắc. Cậu lựa mấy quả đỏ nhất hái xuống: “Em hái xong rồi.” [Anh thả em xuống đi, kẻo mệt chết mất.]
Thẩm Thụy cúi đầu cười khẽ: “Em cứ hái thêm hai quả nữa đi.”
Tô Nguyên lại hái thêm hai quả: “Hết rồi.” [Mấy quả còn lại thì chưa chín.]
Trên con đường này thỉnh thoảng lại có người đi qua. Họ ngạc nhiên nhìn hai người, sau đó mỉm cười đầy thân thiện.
Tô Nguyên: “… Anh mau thả em xuống.” [Người ta nhìn kìa.]
Động tác Thẩm Thụy rất vững vàng, sau khi tiếp đất đàng hoàng Tô Nguyên mới dám thở phào nhẹ nhõm, cậu lựa quả đỏ nhất ngọt nhất, lau sơ qua rồi đưa tới bên miệng Thẩm Thụy.
“Anh vất vả rồi, anh nếm thử đi.”
Đầu ngón tay hồng hào cầm một quả đỏ tươi, thoạt nhìn như một bức tranh phảng phất khói lửa.
Thẩm Thụy không chê quả mận bắc chưa rửa sạch, lập tức há miệng nuốt vào.
Tô Nguyên tò mò: “Ngọt không anh?” [Không ngọt em sẽ không ăn.]
Thẩm Thụy gật đầu: “Ngọt.”
Tô Nguyên cười cười, yên tâm lựa một quả tương tự bỏ vào miệng.
“???” [Chua quá.]
Lông mày Tô Nguyên đều nhăn lại: “Ngọt chỗ nào chứ? Nó chua vậy mà.” [Có phải Thụy Thụy đang chọc mình không?]
Thẩm Thụy nhếch khóe miệng lên: “Là em tự tay hái cho anh sao mà không ngọt được?”
Nói xong lại bỏ một quả mận khác vào miệng.
Thẩm Thụy không đổi sắc mặt nuốt xuống: “Quả này cũng ngọt.”
Tô Nguyên không khỏi ngẩng đầu nhìn mấy quả nửa xanh nửa đỏ trên ngọn cây.
[… Bỏ đi, dù có hái xuống mình cũng không nỡ để Thụy Thụy ăn mấy quả này.]
Thẩm Thụy ăn xong hết mấy quả mận bắc thì hôn lên ngón tay Tô Nguyên: “Cảm ơn Nguyên Nguyên, làm tay em bẩn mất rồi.”
Sau đó hắn lấy ra một gói khăn giấy ướt trong túi ra rồi chuyên tâm lau sạch sẽ đôi tay này từ trong ra ngoài.
Tô Nguyên vòng hai tay ôm eo Thẩm Thụy, âm thanh tràn đầy ý cười: “Cảm ơn Thụy Thụy.” [Cảm giác yêu đương thật hạnh phúc, ước gì mình có thể hạnh phúc mãi mãi như vậy.]
Thẩm Thụy nhân cơ hội hôn l3n đỉnh đầu của Tô Nguyên rồi vỗ về cậu.
Đúng thế, hắn cũng chưa bao giờ hạnh phúc như thế.
Ở bên cạnh Tô Nguyên thì làm cái gì cũng được.
Sở thú vô cùng rộng, hai người cũng không tìm đường mà tùy ý đi dạo loanh quanh.
Tối về ký túc xá, Tô Nguyên vừa xem thế giới động vật vừa so sánh bọn chúng với mấy con mà cậu đã chứng kiến trong sở thú ngày hôm nay.
“Thụy Thụy nói đúng, sư tử ở sở thú không thể so sánh với vua thảo nguyên. Chúng quá mạnh mẽ và bá đạo.”
[Phải hung dữ mới đúng… Ngay cả cá sấu cũng dám săn.]
Thẩm Thụy ôm Tô Nguyên rồi đút cho cậu một viên mứt quả: “Vậy hè tới tụi mình đi thảo nguyên nhé, đó là thời điểm tuyệt vời để ngắm động vật di cư.”
Tô Nguyên đồng ý: “Ừm.” [Mình muốn đi nhưng không biết có thể gượng đến khi đó không… Thôi, bỏ đi, không nghĩ nữa.]
Tô Nguyên ghì lấy cổ Thẩm Thụy rồi kéo hắn xuống, sau đó đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Tuy nhiên quyền chủ động lập tức bị giành lại trong chớp mắt.
Thẩm Thụy nắm cằm Tô Nguyên, cạy hàm răng cậu ra.
Vừa dịu dàng vừa kiên quyết.
Vị mứt.
Rất ngọt.
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Giờ nghỉ trưa đã trôi qua từ lâu nên học sinh lui tới trên sân trường ít đi rất nhiều.
Không khí ở đại học Thanh Bắc vô cùng an tâm, hầu hết sinh viên đều có ý thức tự giác, không phải đang học thì cũng ngồi trong lớp tự học, rất ít người dạo trên đường ngoại trừ các cặp đôi.
Tô Nguyên mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng cùng với một chiếc quần thể thao cùng màu.
[Hừm… Màu trắng trông béo nên từ giờ mình sẽ mặc đồ màu này.]
Thẩm Thụy cố gắng đè khóe miệng để không cười.
“Bé Quýt….”
“Nhóc Tám…”
Tô Nguyên quen cửa quen nẻo đi đến nơi mà hai con mèo thường lui tới rồi bắt đầu gọi tên chúng.
Đây là con đường cậu phải đi qua nếu muốn trở về ký túc xá, những khu khác cậu ít khi lui tới nên chỉ biết mỗi hai con mèo này.
“Meo?”
Một con mèo trắng với chỏm đen trên đầu chui ra từ một bụi cây, nó rủ những vụn cỏ khỏi người, bộ lông lấp lánh dưới ánh nắng.
Sau khi khoe khoang vẻ đẹp của mình, Nhóc Tám chạy nhanh đến bên cạnh Tô Nguyên, vừa kêu vừa dụi quanh hai chân cậu, hoàn toàn không có sự cảnh giác thuộc về loài mèo. Bằng mắt thường cũng có thể thấy nó rất thích tên động vật hai chân này.
Tô Nguyên tươi cười rạng rỡ xoay người vươn tay: “Thụy Thụy…” [Pate.]
Trong mắt Thẩm Thụy hiện lên ý cười, hắn sải bước lại gần Tô Nguyên.
“Meo!”
Nhóc Tám đột nhiên xù hết cả lông.
“Sao vậy?” Tô Nguyên không hiểu lắm, ngồi xổm xuống vuốt v e nó, thấp giọng dụ dỗ: “Đừng sợ, đây là bạn trai anh, anh ấy sẽ không làm em đau đâu.”
Có thể do tiếng kêu chói tai mà Nhóc Quýt bị đánh thức, nó núp trong bụi cây bên cạnh thò đầu ra ngoài ngó nghiêng.
Tô Nguyên hết cách đành tự mình khui pate cho nó.
Thẩm Thụy: “Xin lỗi em, anh quên nói với em từ nhỏ anh đã không được chó mèo yêu thích. Mỗi khi tụi nó thấy anh đều phản ứng như vậy cả, anh quen rồi.”
Tô Nguyên nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình.
Thẩm Thụy lấy hai hộp pate khỏi túi, khui nắp rồi đặt vào trong tay Tô Nguyên: “Em cho nó ăn đi, anh đứng đây chờ.”
Tô Nguyên gật đầu: “Dạ.” [Nghe thấy thương quá.]
Hai con mèo béo ăn pate không thèm ngẩng đầu lên, phát ra âm thanh gừ gừ thoải mái.
Tô Nguyên quay về bên cạnh Thẩm Thụy, nhẹ nhàng kéo hắn đến gần con mèo béo.
Nhóc Tám đã cảnh giác kéo pate chạy ra chỗ khác, còn mỗi Bé Quýt vẫn bất động.
Tô Nguyên vươn tay giữ bụng Bé Quýt, quay đầu nhẹ giọng nói với Thẩm Thụy: “Nhanh, sờ nó đi anh.” [Em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.]
Thẩm Thụy không hề nao núng vuốt nhẹ lưng Bé Quýt nhưng lại khiến nó xù lông lập tức.
Bé Quýt duỗi móng vuốt cào Thẩm Thụy một chút, tuy nhiên lại hơi do dự với Tô Nguyên. Nó nhìn bàn tay vẫn đặt trên bụng nó, bất mãn meo meo rồi thu hồi móng về.
Tô Nguyên sực tỉnh lập tức buông Bé Quýt ra, khẩn trương nắm lấy tay Thẩm Thụy kiểm tra nhiều lần.
“Xin lỗi anh, em không nên kéo anh. Anh có bị thương không? Em đưa anh đi chích ngừa…” [Xin xin lỗi… là lỗi của em.]
“Nguyên Nguyên, anh không bị thương.” Thẩm Thụy trở tay nắm chặt tay cậu, bình tĩnh nói: “Em nhìn đi.”
Đôi tay thon dài có lực chậm rãi lật qua lật lại, làn da trắng bóc không một vết xước.
Thẩm Thụy thấy vẻ mặt của Tô Nguyên thả lỏng liền tiến lên ôm cậu: “Cảm ơn Nguyên Nguyên, giờ anh mới biết cảm giác sờ lông mèo lại tốt như vậy, lông xù xù.”
Sau đó hắn cúi đầu ghé vào tai cậu thỏ thẻ: “Anh không cần chạm vào lông tụi nó, anh thích xúc cảm khi xoa tóc Nguyên Nguyên của anh hơn.”
Tô Nguyên nhìn ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của Thẩm Thụy không khỏi đỏ mặt.
[Ừm… dạ.]
Thẩm Thụy muốn Tô Nguyên chú ý đến sự an toàn của mình, vừa nãy con mèo vàng kia suýt nữa cào cậu rồi, tuy nhiên lúc này hắn lại thay đổi quyết định.
Quên đi, về sau dạy từ từ vậy.
Thẩm Thụy: “Đi sở thú không? Chúng ta xem thế giới động vật lâu như vậy rồi em có muốn tận mắt nhìn thấy bọn chúng một lần không?”
Trong sách bảo gần gũi với thiên nhiên có thể khiến con người ta mở rộng trái tim và sẵn sàng đón nhận thế giới tươi đẹp này.
Mà đi sở thú có thể phơi nắng ít nhất nửa ngày.
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Ừm.” Tô Nguyên đồng ý.
*
Sở thú Bắc Kinh.
Đằng sau tấm kính, một con hổ Nam Trung Quốc hùng hổ đi qua đi lại trong rừng.
Thẩm Thụy cười cười, không hề phủ nhận lời nói của Tô Nguyên, hổ cũng là họ nhà mèo, Nguyên Nguyên nói rất đúng.
“Hổ trong sở thú thiếu vận động nên em có thể thấy bụng của nó lỏng lẻo. Nếu có cơ hội anh sẽ dẫn em đến thảo nguyên Châu Phi nhìn xem sư tử chân chính săn mồi trong tự nhiên như thế nào.”
Tô Nguyên khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười nhìn Thẩm Thụy: “Bây giờ cũng xem được mà.” [Để em biểu diễn cho anh coi.]
Thẩm Thụy: “?”
“Anh trốn ra sau bức tường đi, đừng để nó nhìn thấy anh.” Tô Nguyên đẩy Thẩm Thụy rồi quay lưng lại với con hổ Nam Trung Quốc.
Thẩm Thụy phối hợp chạy trốn: “Chi vậy em?”
Tô Nguyên nháy mắt với hắn mấy cái: “Em cho anh xem mèo to săn mồi chứ gì.” [Họ nhà mèo là động vật thích đánh lén từ phía sau, chắc chắn nó sẽ nhào tới.]
Thẩm Thụy: “…”
Hắn trông thấy con hổ béo đang rón rén về phía Tô Nguyên, sau đó bất ngờ bổ nhào tới trước.
Chiếc kính vang lên tiếng va chạm mạnh.
Thấy cảnh tượng này, Thẩm Thụy đỡ chán cười bất đắc dĩ.
Tô Nguyên lập tức quay lại và lè lưỡi với con hổ săn mồi thất bại.
“Anh thấy chưa, đẹp không anh?” [Không cần đi Châu Phi, sau này quá xa vời, nếu anh thích thì bây giờ em có thể cho anh xem ngay.]
Thẩm Thụy như thể nhìn thấy mặt trời, mặt trăng và các vì sao sáng trong ánh mắt ấy, chúng soi sáng cả cuộc đời hắn: “Đẹp lắm.”
Tô Nguyên: “Ừm, vậy tụi mình đi xem sư tử nha.”
Môi trường sống của sư tử và hổ khác nhau, cả hai chỉ có thể nhìn chúng cách một con sông.
Tô Nguyên hơi thắc mắc: “Chắc… châu Phi thiếu nước lắm hả?”
Thẩm Thụy suy nghĩ một chút: “Cũng tùy mùa.”
Tô Nguyên: “Sư tử đúng là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn, là động vật có số lượng sống gần nguồn nước nhiều nhất, cũng chỉ có nó dám bơi hai vòng dưới nước thôi nhỉ?”
Cậu cảm thán nhìn chằm chằm hai con sư tử con đang vui đùa ầm ĩ dưới nước, bọn chúng đang tranh đoạt một chai nước khoáng trôi dạt.
“Người ta ném cái chai kia để thu hút sự chú ý của sư tử à?” [Thật sự quá đáng, không nên để người này vào sở thú.]
Thẩm Thụy quét mắt một vòng, nắm vai Tô Nguyên nói: “Ở đây có camera, tối nay chúng ta đi khiếu nại đưa người vứt rác ở sở thú vào danh sách đen, để sau này người đó ta không thể vào đây nữa.”
Tô Nguyên gật đầu.
Cả hai tiếp tục đi dọc về phía dưới.
“Khoan đã.” Tô Nguyên đột nhiên kéo Thẩm Thụy lại, ngẩng cao đầu.
Thẩm Thụy ngừng lại, lần theo tầm mắt của cậu nhìn sáng thì thấy trên ngọn cây có mấy chùm mận bắc đung đưa.
“Em muốn ăn hả?” Thẩm Thụy ngồi xổm xuống: “Lên đi.”
Nguyên Nguyên của hắn thích ăn mứt nhất nên tất nhiên cũng thích ăn mận bắc.
Tô Nguyên ngẩn người, lập tức nằm lên lưng hắn.
“Không phải vậy.” Thẩm Thụy vừa quay đầu thì đã lướt qua mặt Tô Nguyên, lời muốn nói đều tắc nghẽn ở cổ họng.
Tô Nguyên thấy Thẩm Thụy sốt ruột nhìn mình chằm chằm, đỏ cả mặt, còn lèm bèm: “Không phải vậy thế thì như thế nào…?”
Chưa nói xong, đôi môi bị hôn một cái.
Vừa chạm liền tách ra.
Thẩm Thụy khàn giọng nói: “Nằm sấp không đủ cao, em ngồi trên cổ anh mới với tới được.
Tô nguyên ừ một tiếng, ngoan ngoãn làm theo.
“Ngồi chắc chưa em?” Thẩm Thụy nhận được đáp án khẳng định bèn chậm rãi đứng dậy: “Đừng sợ, anh sẽ không để em ngã, em hái được chưa?”
Lần đầu tiên Tô Nguyên được tiếp xúc với độ cao này, vươn tay là có thể chạm tới mấy quả mận bắc. Cậu lựa mấy quả đỏ nhất hái xuống: “Em hái xong rồi.” [Anh thả em xuống đi, kẻo mệt chết mất.]
Thẩm Thụy cúi đầu cười khẽ: “Em cứ hái thêm hai quả nữa đi.”
Tô Nguyên lại hái thêm hai quả: “Hết rồi.” [Mấy quả còn lại thì chưa chín.]
Trên con đường này thỉnh thoảng lại có người đi qua. Họ ngạc nhiên nhìn hai người, sau đó mỉm cười đầy thân thiện.
Tô Nguyên: “… Anh mau thả em xuống.” [Người ta nhìn kìa.]
Động tác Thẩm Thụy rất vững vàng, sau khi tiếp đất đàng hoàng Tô Nguyên mới dám thở phào nhẹ nhõm, cậu lựa quả đỏ nhất ngọt nhất, lau sơ qua rồi đưa tới bên miệng Thẩm Thụy.
“Anh vất vả rồi, anh nếm thử đi.”
Đầu ngón tay hồng hào cầm một quả đỏ tươi, thoạt nhìn như một bức tranh phảng phất khói lửa.
Thẩm Thụy không chê quả mận bắc chưa rửa sạch, lập tức há miệng nuốt vào.
Tô Nguyên tò mò: “Ngọt không anh?” [Không ngọt em sẽ không ăn.]
Thẩm Thụy gật đầu: “Ngọt.”
Tô Nguyên cười cười, yên tâm lựa một quả tương tự bỏ vào miệng.
“???” [Chua quá.]
Lông mày Tô Nguyên đều nhăn lại: “Ngọt chỗ nào chứ? Nó chua vậy mà.” [Có phải Thụy Thụy đang chọc mình không?]
Thẩm Thụy nhếch khóe miệng lên: “Là em tự tay hái cho anh sao mà không ngọt được?”
Nói xong lại bỏ một quả mận khác vào miệng.
Thẩm Thụy không đổi sắc mặt nuốt xuống: “Quả này cũng ngọt.”
Tô Nguyên không khỏi ngẩng đầu nhìn mấy quả nửa xanh nửa đỏ trên ngọn cây.
[… Bỏ đi, dù có hái xuống mình cũng không nỡ để Thụy Thụy ăn mấy quả này.]
Thẩm Thụy ăn xong hết mấy quả mận bắc thì hôn lên ngón tay Tô Nguyên: “Cảm ơn Nguyên Nguyên, làm tay em bẩn mất rồi.”
Sau đó hắn lấy ra một gói khăn giấy ướt trong túi ra rồi chuyên tâm lau sạch sẽ đôi tay này từ trong ra ngoài.
Tô Nguyên vòng hai tay ôm eo Thẩm Thụy, âm thanh tràn đầy ý cười: “Cảm ơn Thụy Thụy.” [Cảm giác yêu đương thật hạnh phúc, ước gì mình có thể hạnh phúc mãi mãi như vậy.]
Thẩm Thụy nhân cơ hội hôn l3n đỉnh đầu của Tô Nguyên rồi vỗ về cậu.
Đúng thế, hắn cũng chưa bao giờ hạnh phúc như thế.
Ở bên cạnh Tô Nguyên thì làm cái gì cũng được.
Sở thú vô cùng rộng, hai người cũng không tìm đường mà tùy ý đi dạo loanh quanh.
Tối về ký túc xá, Tô Nguyên vừa xem thế giới động vật vừa so sánh bọn chúng với mấy con mà cậu đã chứng kiến trong sở thú ngày hôm nay.
“Thụy Thụy nói đúng, sư tử ở sở thú không thể so sánh với vua thảo nguyên. Chúng quá mạnh mẽ và bá đạo.”
[Phải hung dữ mới đúng… Ngay cả cá sấu cũng dám săn.]
Thẩm Thụy ôm Tô Nguyên rồi đút cho cậu một viên mứt quả: “Vậy hè tới tụi mình đi thảo nguyên nhé, đó là thời điểm tuyệt vời để ngắm động vật di cư.”
Tô Nguyên đồng ý: “Ừm.” [Mình muốn đi nhưng không biết có thể gượng đến khi đó không… Thôi, bỏ đi, không nghĩ nữa.]
Tô Nguyên ghì lấy cổ Thẩm Thụy rồi kéo hắn xuống, sau đó đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Tuy nhiên quyền chủ động lập tức bị giành lại trong chớp mắt.
Thẩm Thụy nắm cằm Tô Nguyên, cạy hàm răng cậu ra.
Vừa dịu dàng vừa kiên quyết.
Vị mứt.
Rất ngọt.
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Story
Chương 38: Lông xù
10.0/10 từ 40 lượt.