Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Chương 28: Bắn pháo hoa
241@-Thẩm Thụy biết Tô Trạch bày ra buổi xem mắt nhưng hắn lại không có lập trường ngăn cản.
Đang cúi đầu suy nghĩ, ngoài cửa sổ bỗng nhiên lóe sáng, sau đó một ngọn lửa đỏ tươi cùng tiếng “xoẹt” vang lên.
Pháo hoa rực rỡ không ngừng nở rộ trước mắt hai người.
Tô Nguyên lập tức bị đánh thức, cậu nhìn những đóa hoa bạc kia không chớp mắt: “Pháo hoa to quá.”
[Màn trình diễn pháo hoa hoành tráng nhất thế giới là đốt pháo hoa lên, sau đó cả bầu trời đều là pháo hoa. Tương truyền, nếu hai người hôn nhau dưới bầu trời đầy pháo hoa thì vĩnh viễn sẽ không chia lìa. Mặc dù… mình không có người yêu nhưng cũng rất muốn ngắm đó.]
Bắn pháo hoa?
Thẩm Thụy ngẫm nghĩ lời này, sau đó quay đầu nhìn đôi mắt trong veo của Tô Nguyên, con ngươi phản chiếu pháo hoa nở rộ, tràn đầy khát khao.
Không đâu, cậu sẽ có người yêu.
Và người đó sẽ tổ chức màn trình diễn pháo hoa đẳng cấp thế giới rồi hôn cậu.
“Giao thừa năm nay ở Bắc Kinh sẽ có màn bắn pháo hoa đẳng cấp thế giới, đến lúc đó tôi dẫn cậu đi xem.”
Tô Nguyên nhìn sang Thẩm Thụy, trong lòng thầm kinh ngạc.
“Ừm.” [Là do mình biểu hiện quá rõ nên mới bị bạn cùng phòng nhìn thấu đúng không. Cảm động quá, nhưng cuối năm còn lâu lắm, mình có thể đi xem được sao?]
Trong phòng lập lòe ánh sáng của pháo hoa, Tô Nguyên rủ mắt cười cười.
Thẩm Thụy nghĩ thầm, tất nhiên là có thể.
Hai người yên lặng ngồi đối diện nhau một lúc, cho đến khi màn bắn pháo hoa kết thúc thì căn phòng mới khôi phục lại sự yên tĩnh.
Thẩm Thụy liếc nhìn bông hoa quế mới hái ở trên giường.
Tô Nguyên đã tiện tay đặt nó ở đấy khi bước vào phòng. Trên giường rải đầy những bông hoa vàng óng.
“Nhà tôi mới trồng một gốc kim quế trăm tuổi, thời gian ra hoa dài hơn nhiều so với cây quế thông thường. Chờ cây quế bình thường tàn thì tôi sẽ bẻ một ít mang về ký túc xá nhé.”
Vì vậy cậu phải mau chóng quay về đó.
Tô Nguyên hiểu ý Thẩm Thụy, nghĩ đến buổi xem mắt tối nay cậu thấy ký túc xá vẫn tốt hơn.
“Ừm, vậy mai tớ sẽ trở về trường.” [Anh cả xếp cho mình xem mắt với Tạ Bân, không lẽ là kết hôn thương mại? Tạ Bân nói sẽ cho mình một rừng hoa quế nhưng mình chỉ cần một gốc là đủ.]
Tạ Bân? Người Tô Trạch sắp xếp trong buổi xem mắt thứ hai hóa ra lại là một người đàn ông.
Thẩm Thụy lập tức hiểu ý của nhà họ Tô, đây là đang nhắm vào hắn, họ không muốn Tô Nguyên ở bên hắn, nhưng tại sao chứ?
Hắn kém Tạ Bân ở chỗ nào?
Trong khi hắn đang suy nghĩ về điều đó, Tô Nguyên đã bắt đầu cởi áo vest.
“Tớ đi tắm trước.” Tô Nguyên cúi đầu cởi cúc áo sơ mi: “Lát nữa cậu sấy tóc cho tớ nha?” [Lúc bạn cùng phòng không có mặt ở đây, tự sấy tóc rất là mệt.]
“Ừm.” Giọng nói của Thẩm Thụy tràn đầy cưng chiều: “Cậu tắm đi, tôi giúp cậu cắm hoa quế.”
Hắn thấy Tô Nguyên xách bộ đồ ngủ tiến vào phòng tắm rồi mới bắt đầu tìm kiếm bình hoa thích hợp trong phòng, ánh mắt hắn đảo quanh khắp nơi nhưng ngay cả một chiếc cốc cũng không có.
Thẩm Thụy đi tới trước bàn làm việc, thì ra những chiếc hộp còn nguyên trên bàn đều là trà cụ, nhìn là biết được lựa chọn kỹ càng.
Một trong số đó còn có logo của Lâm thị từ buổi tiệc từ thiện.
Ngày hôm đó Tô Nguyên rời đi sớm, hẳn là Tô Trạch mua được rồi tặng cho em trai. Chắc đây là sở thích của Tô Nguyên.
Nhưng tại sao cậu lại không khui hộp?
Ánh mắt Thẩm Thụy đột ngột dừng lại, nơi mà hắn cho rằng là kệ sách giờ đã rỗng tuếch.
Có lẽ ban đầu nơi đó dùng để trưng bày trà cụ.
Căn phòng này ít nhất bảy tám năm rồi chưa được sửa sang. Có lẽ sở thích này đã kéo dài mười năm trở lên nhưng bây giờ lại từ bỏ.
“Cốc cốc…”
Đang miên man suy nghĩ thì có người gõ cửa.
“Nguyên, anh em nhờ anh mang canh giải rượu tới.” Tạ Bân đợi một hồi không thấy trả lời, mới nói tiếp: “Anh vào nhé.”
Đẩy cửa vào, gã nhìn thấy Thẩm Thụy đứng trước bàn học lạnh lùng nhìn mình.
“Nguyên đâu?” Tạ Bân không ngạc nhiên lắm khi Thẩm Thụy cũng ở đó, bởi vì hai người vốn là bạn cùng phòng.
Thẩm Thụy liếc mắt nhìn gã, tiếp tục dò xét hộp quà trên tay: “Đang tắm.”
“Nguyên buồn ngủ nhưng cũng phải uống giải rượu rồi mới được đi ngủ tiếp.” Tạ Bân nói xong liền ngồi xuống sofa, ung dung nhìn sang Thẩm Thụy.
Ký túc xá thì cũng thôi đi nhưng đây là phòng ngủ của Tô Nguyên.
Gã không cho phép trong phòng đối tượng hẹn hò của mình xuất hiện một người đàn ông khác.
“Năm nay nhà họ Thẩm có thể nói là phát triển mạnh mẽ. Cậu Thẩm là người tải giỏi, chắc hẳn sẽ nhanh chóng tiếp quản tập đoàn Thịnh Thế.” Tạ Bân thản nhiên khen ngợi đối phương, sau đó chuyển chủ đề: “Cũng nên nhờ người lớn trong nhà tìm một cô gái xứng đôi vừa lứa rồi nhanh chóng sinh người thừa kế đi thôi. Đừng như tôi, gần ba mươi tuổi đầu mới bắt đầu đi xem mắt với Tô Nguyên.”
Thẩm Thụy bình tĩnh.
Tạ Bân hiểu ra: “Nguyên kể cậu nghe rồi à?”
Không đợi Thẩm Thụy mở miệng, Lâu Thời Tấn đã xông vào hét lớn: “Anh nói cái gì? Ai đi xem mắt với anh?”
“Lâu Thời Tấn!” Hướng Chi Nhu đi tới, phía sau là Ôn Dĩ Đồng.
Lúc thấy Lâu Thời Tấn ở đây hôm nay cô đã biết là không ổn rồi, vì vậy cả đoạn đường đều nhìn chằm chằm bóng dáng gã, chỉ sợ gã lại đi quấy rầy Tô Nguyên.
Quả nhiên gã làm thật.
Hướng Chi Nhu cười giễu, sau đó mắng liên hồi: “Anh và cậu ấy chia tay rồi, Tô Nguyên muốn ở cùng ai anh quản được hả? Xem mắt thì sao? Tôi cũng đã từng xem mắt với Tô Nguyên, anh có lập trường gì để la ó ở đây?”
Tên trai đểu không biết xấu hổ này lừa gạt chị họ của cô, còn cô phụ người cô thích, cô vốn đã muốn mắng gã từ lâu.
“Lạch cạch…”
Cửa phòng tắm mở ra.
Tô Nguyên vừa mở cửa đã thấy có vài người trong phòng nên hơi hoang mang.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Cậu trùm khăn tắm lên đầu, vài sợi tóc đen rủ xuống hai bên vẫn còn nhỏ nước.
Cậu mặc áo trắng, sau khi tắm gương mặt đỏ ửng làm làn da càng trắng hơn khiến người khác không dám nhìn lâu.
Tô Nguyên theo thói quen đi tới sofa, Thẩm Thụy cầm khăn tắm giúp cậu lau đầu, động tác vô cùng tự nhiên.
Trong lúc nhất thời không một ai nói lời nào.
Tạ Bân lên tiếng đầu tiên: “Em uống rượu, Tô Trạch nhờ anh mang thuốc giải rượu cho em.”
Từ trước đến nay gã làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, tuyệt đối không để người ta có cơ hội bắt chuyện.
Nói xong còn liếc mắt nhìn Lâu Thời Tấn.
Tô Nguyên không biết nói gì: “Cảm ơn, lát nữa em sẽ uống.” [Anh cả tác hợp tụi mình như vậy, liệu cuộc hôn nhân sắp đặt này có thể từ chối không đây?]
Lâu Thời Tấn giống như bị ánh mắt nghi ngờ của Tô Nguyên làm bỏng, co người né tránh ánh mắt cậu, lại nhịn không được quay đầu lại.
Sau khi chia tay, gã đã không gặp Tô Nguyên trong một thời gian dài.
Chỉ có thể nhân sinh nhật Tô Trạch, dù chỉ là nói đôi ba câu với Tô Nguyên cũng có thể làm dịu nỗi khổ tương tư của gã dành cho cậu.
Nhưng Lâu Thời Tấn không ngờ khi cả hai gặp mặt lại có nhiều người xuất hiện như vậy, cả buổi đều không thể cất tiếng.
Ôn Dĩ Đồng nhếch mép đứng sang một bên, lúc đó rốt cuộc mắt cô bị gì mà lại cảm thấy bạn trai chỉ để mắt đến mình thế không biết.
Cô còn ngốc nghếch nghĩ rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực, nhiệt tình lao đến nhưng kết quả lại trở thành một kẻ thế thân.
Thật là nực cười!
Tô Nguyên đã từ bỏ tâm tư giao lưu với Lâu Thời Tấn từ lâu. Ánh trăng sáng quả đúng như tên gọi, khiến nam chính không sao bỏ được, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Cậu uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách: “Xin lỗi mọi người, em buồn ngủ rồi, hôm khác nói chuyện được không?” [Chẳng có gì hay ho để nói cả, mọi người về hết đi, tôi còn phải sấy tóc nữa.]
Thẩm Thụy cất khăn tắm xoay người lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc giúp Tô Nguyên.
Bây giờ thời tiết trở lạnh, sấy tóc càng nhanh càng tốt.
Tạ Bân và Lâu Thời Tấn tối sầm mắt nhìn cảnh này, đôi chân dính chặt xuống mặt đất như mọc rễ.
“Tạ Bân, sao rồi? Nguyên uống thuốc chưa?”
Tô Trạch lo lắng em trai uống quá chén nên tranh thủ ghé qua xem, không nghĩ tới trong phòng nhiều người như vậy, ngay cả Lâu Thời Tấn và Thẩm Thụy cũng có mặt.
Anh vỗ vai Tô Nguyên: “Nguyên buồn ngủ rồi hả? Chắc là mệt lắm, để anh sấy tóc giúp em nhé, sao lại làm phiền người ngoài làm việc này chứ.”
Tô Trạch đưa tay định lấy máy sấy tóc nhưng bị Tô Nguyên ngăn lại.
“Không cần đâu anh, cũng sắp xong rồi, các anh bận rộn, ở đây có Thẩm Thụy là được rồi ạ.”
“Ừm, vậy em nhớ ngủ sớm nhé.”
Tô Trạch liếc nhìn những người có mặt trong phòng, bạn trai cũ của em trai, đối tượng xem mắt lúc trước và bạn trai tin đồn đã tề tựu đông đủ.
Vẫn nên nhanh chóng giải tán thôi.
Có Tô Trạch giúp đỡ, mọi người nhanh chóng tản đi.
Tô Nguyên khẽ thở dài.
Thẩm Thụy cất máy sấy: “Tôi không tìm thấy cái bình nào phù hợp, cậu muốn hy sinh ấm trà nào không?”
Tô Nguyên nghe vậy khẽ giật mình, cúi đầu xuống nói nhỏ: “Không được, cứ để trên đầu giường thôi, dù sao mai tớ cũng về ký túc xá rồi.” [Hôm nay phá thì ngày mai sẽ không thấy nữa, thà đừng phá để Tô Huỳnh đừng tới quậy còn hơn.]
“Ừm.” Thẩm Thụy đau lòng xoa đầu cậu: “Hôm nay uống thuốc chưa? Về nhà có bỏ bữa nào không đấy?”
“Ừm, ngày nào anh cả cũng nhìn tớ uống.” [Mình cũng quen rồi.]
“Vậy tôi thưởng cho cậu.”
Tô Nguyên ngẩng đầu thắc mắc: “Thưởng gì cơ?”
“Đây là diều thi đấu mới ra, cậu xem thử thích cái nào tôi nhờ người mang tới.” Thẩm Thụy lấy điện thoại ra rồi mở album ảnh.
Hai mắt Tô Nguyên sáng rực, cậu xem từng tấm một.
“Con này đẹp nè. Á? Con diều này cũng đẹp… Bọn họ sáng tạo thật đấy.”
Rốt cuộc Thẩm Thụy cũng thấy cậu cười: “Hai hôm nay vé bán rất chạy, gần như là bán sạch, đến lúc đó sẽ rất đông người tới xem, chắc chắn cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.”
Tô Nguyên được hắn khơi lên hứng thú, nghĩ đến điều gì đó: “Đó là vì thực hiện việc quảng bá lễ hội thả diều tốt, có vẻ lớp tụi mình sẽ cùng nhau tham gia lễ thả diều mùa thu, vé đã được mua hết.” [Nhưng mình không muốn đi chung với họ, tại có quen nhau đâu.]
“Chúng ta sẽ đi riêng.”
“Ừm.” [Không thể tốt hơn được nữa.]
Tô Nguyên ngáp một cái, nằm xuống giường: “Tớ buồn ngủ rồi.”
“Ừm, mai gặp nhé.”
Thẩm Thụy cười cười, chờ Tô Nguyên ngủ thì đặt hoa quế lên đầu giường xong mới tắt đèn rời đi.
Sáng hôm sau.
Tô Trạch ra vào mấy lần mới thấy em trai tỉnh, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nguyên ngủ ngon không em?”
“Dạ ngon. Buổi xem mắt hôm qua… là do anh sắp xếp sao?”
Tô Trạch gật đầu: “Ừm, là Tạ Bân chủ động ngỏ lời với anh, nếu không phải thấy cậu ta vô cùng chân thành anh cũng sẽ không đồng ý.”
Dù gì khoảng cách tuổi tác giữa gã và em trai khá lớn.
Tô Nguyên cúi đầu, buồn buồn nói: “Ừm… anh hy vọng em kết hôn với anh ta để hợp tác kinh doanh giữa hai nhà à?”
Trong truyện không nhắc đến nội dung này nên cậu không biết phải làm thế nào nữa.
“Hợp tác kinh doanh gì chứ, anh chỉ muốn Nguyên tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn thôi.” Tô Trạch vừa giận vừa buồn cười, em trai cứ nghĩ linh tinh đâu không.
Anh còn chưa đến mức cần em trai kết hôn mới có thể điều hành công ty.
Tô Nguyên ngước mắt nhìn anh, trầm giọng nói.
“Nhưng Tạ Bân nói nếu em không đồng ý sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh hai nhà, Anh cả, hợp tác với nhà họ Tạ quan trọng lắm sao?”
“Gì cơ??”
***
Tô Nguyên: Hình như mình chuẩn bị đi hòa thân*.
(*)
Hòa thân: kết hôn với mục đích cầu hòa thường dùng ở thời xưa, khi hai nước chiến tranh, một nước gả công chúa sang nước còn lại để cầu hòa.
Thẩm Thụy: Hừ, sau khi diệt nước Tạ, công chúa chính là của tôi.
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Đang cúi đầu suy nghĩ, ngoài cửa sổ bỗng nhiên lóe sáng, sau đó một ngọn lửa đỏ tươi cùng tiếng “xoẹt” vang lên.
Pháo hoa rực rỡ không ngừng nở rộ trước mắt hai người.
Tô Nguyên lập tức bị đánh thức, cậu nhìn những đóa hoa bạc kia không chớp mắt: “Pháo hoa to quá.”
[Màn trình diễn pháo hoa hoành tráng nhất thế giới là đốt pháo hoa lên, sau đó cả bầu trời đều là pháo hoa. Tương truyền, nếu hai người hôn nhau dưới bầu trời đầy pháo hoa thì vĩnh viễn sẽ không chia lìa. Mặc dù… mình không có người yêu nhưng cũng rất muốn ngắm đó.]
Bắn pháo hoa?
Thẩm Thụy ngẫm nghĩ lời này, sau đó quay đầu nhìn đôi mắt trong veo của Tô Nguyên, con ngươi phản chiếu pháo hoa nở rộ, tràn đầy khát khao.
Không đâu, cậu sẽ có người yêu.
Và người đó sẽ tổ chức màn trình diễn pháo hoa đẳng cấp thế giới rồi hôn cậu.
“Giao thừa năm nay ở Bắc Kinh sẽ có màn bắn pháo hoa đẳng cấp thế giới, đến lúc đó tôi dẫn cậu đi xem.”
Tô Nguyên nhìn sang Thẩm Thụy, trong lòng thầm kinh ngạc.
“Ừm.” [Là do mình biểu hiện quá rõ nên mới bị bạn cùng phòng nhìn thấu đúng không. Cảm động quá, nhưng cuối năm còn lâu lắm, mình có thể đi xem được sao?]
Trong phòng lập lòe ánh sáng của pháo hoa, Tô Nguyên rủ mắt cười cười.
Thẩm Thụy nghĩ thầm, tất nhiên là có thể.
Hai người yên lặng ngồi đối diện nhau một lúc, cho đến khi màn bắn pháo hoa kết thúc thì căn phòng mới khôi phục lại sự yên tĩnh.
Thẩm Thụy liếc nhìn bông hoa quế mới hái ở trên giường.
Tô Nguyên đã tiện tay đặt nó ở đấy khi bước vào phòng. Trên giường rải đầy những bông hoa vàng óng.
“Nhà tôi mới trồng một gốc kim quế trăm tuổi, thời gian ra hoa dài hơn nhiều so với cây quế thông thường. Chờ cây quế bình thường tàn thì tôi sẽ bẻ một ít mang về ký túc xá nhé.”
Vì vậy cậu phải mau chóng quay về đó.
Tô Nguyên hiểu ý Thẩm Thụy, nghĩ đến buổi xem mắt tối nay cậu thấy ký túc xá vẫn tốt hơn.
“Ừm, vậy mai tớ sẽ trở về trường.” [Anh cả xếp cho mình xem mắt với Tạ Bân, không lẽ là kết hôn thương mại? Tạ Bân nói sẽ cho mình một rừng hoa quế nhưng mình chỉ cần một gốc là đủ.]
Tạ Bân? Người Tô Trạch sắp xếp trong buổi xem mắt thứ hai hóa ra lại là một người đàn ông.
Thẩm Thụy lập tức hiểu ý của nhà họ Tô, đây là đang nhắm vào hắn, họ không muốn Tô Nguyên ở bên hắn, nhưng tại sao chứ?
Hắn kém Tạ Bân ở chỗ nào?
Trong khi hắn đang suy nghĩ về điều đó, Tô Nguyên đã bắt đầu cởi áo vest.
“Tớ đi tắm trước.” Tô Nguyên cúi đầu cởi cúc áo sơ mi: “Lát nữa cậu sấy tóc cho tớ nha?” [Lúc bạn cùng phòng không có mặt ở đây, tự sấy tóc rất là mệt.]
“Ừm.” Giọng nói của Thẩm Thụy tràn đầy cưng chiều: “Cậu tắm đi, tôi giúp cậu cắm hoa quế.”
Hắn thấy Tô Nguyên xách bộ đồ ngủ tiến vào phòng tắm rồi mới bắt đầu tìm kiếm bình hoa thích hợp trong phòng, ánh mắt hắn đảo quanh khắp nơi nhưng ngay cả một chiếc cốc cũng không có.
Thẩm Thụy đi tới trước bàn làm việc, thì ra những chiếc hộp còn nguyên trên bàn đều là trà cụ, nhìn là biết được lựa chọn kỹ càng.
Một trong số đó còn có logo của Lâm thị từ buổi tiệc từ thiện.
Ngày hôm đó Tô Nguyên rời đi sớm, hẳn là Tô Trạch mua được rồi tặng cho em trai. Chắc đây là sở thích của Tô Nguyên.
Nhưng tại sao cậu lại không khui hộp?
Ánh mắt Thẩm Thụy đột ngột dừng lại, nơi mà hắn cho rằng là kệ sách giờ đã rỗng tuếch.
Có lẽ ban đầu nơi đó dùng để trưng bày trà cụ.
Căn phòng này ít nhất bảy tám năm rồi chưa được sửa sang. Có lẽ sở thích này đã kéo dài mười năm trở lên nhưng bây giờ lại từ bỏ.
“Cốc cốc…”
Đang miên man suy nghĩ thì có người gõ cửa.
“Nguyên, anh em nhờ anh mang canh giải rượu tới.” Tạ Bân đợi một hồi không thấy trả lời, mới nói tiếp: “Anh vào nhé.”
Đẩy cửa vào, gã nhìn thấy Thẩm Thụy đứng trước bàn học lạnh lùng nhìn mình.
“Nguyên đâu?” Tạ Bân không ngạc nhiên lắm khi Thẩm Thụy cũng ở đó, bởi vì hai người vốn là bạn cùng phòng.
Thẩm Thụy liếc mắt nhìn gã, tiếp tục dò xét hộp quà trên tay: “Đang tắm.”
“Nguyên buồn ngủ nhưng cũng phải uống giải rượu rồi mới được đi ngủ tiếp.” Tạ Bân nói xong liền ngồi xuống sofa, ung dung nhìn sang Thẩm Thụy.
Ký túc xá thì cũng thôi đi nhưng đây là phòng ngủ của Tô Nguyên.
Gã không cho phép trong phòng đối tượng hẹn hò của mình xuất hiện một người đàn ông khác.
“Năm nay nhà họ Thẩm có thể nói là phát triển mạnh mẽ. Cậu Thẩm là người tải giỏi, chắc hẳn sẽ nhanh chóng tiếp quản tập đoàn Thịnh Thế.” Tạ Bân thản nhiên khen ngợi đối phương, sau đó chuyển chủ đề: “Cũng nên nhờ người lớn trong nhà tìm một cô gái xứng đôi vừa lứa rồi nhanh chóng sinh người thừa kế đi thôi. Đừng như tôi, gần ba mươi tuổi đầu mới bắt đầu đi xem mắt với Tô Nguyên.”
Thẩm Thụy bình tĩnh.
Tạ Bân hiểu ra: “Nguyên kể cậu nghe rồi à?”
Không đợi Thẩm Thụy mở miệng, Lâu Thời Tấn đã xông vào hét lớn: “Anh nói cái gì? Ai đi xem mắt với anh?”
“Lâu Thời Tấn!” Hướng Chi Nhu đi tới, phía sau là Ôn Dĩ Đồng.
Lúc thấy Lâu Thời Tấn ở đây hôm nay cô đã biết là không ổn rồi, vì vậy cả đoạn đường đều nhìn chằm chằm bóng dáng gã, chỉ sợ gã lại đi quấy rầy Tô Nguyên.
Quả nhiên gã làm thật.
Hướng Chi Nhu cười giễu, sau đó mắng liên hồi: “Anh và cậu ấy chia tay rồi, Tô Nguyên muốn ở cùng ai anh quản được hả? Xem mắt thì sao? Tôi cũng đã từng xem mắt với Tô Nguyên, anh có lập trường gì để la ó ở đây?”
Tên trai đểu không biết xấu hổ này lừa gạt chị họ của cô, còn cô phụ người cô thích, cô vốn đã muốn mắng gã từ lâu.
“Lạch cạch…”
Cửa phòng tắm mở ra.
Tô Nguyên vừa mở cửa đã thấy có vài người trong phòng nên hơi hoang mang.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Cậu trùm khăn tắm lên đầu, vài sợi tóc đen rủ xuống hai bên vẫn còn nhỏ nước.
Cậu mặc áo trắng, sau khi tắm gương mặt đỏ ửng làm làn da càng trắng hơn khiến người khác không dám nhìn lâu.
Tô Nguyên theo thói quen đi tới sofa, Thẩm Thụy cầm khăn tắm giúp cậu lau đầu, động tác vô cùng tự nhiên.
Trong lúc nhất thời không một ai nói lời nào.
Tạ Bân lên tiếng đầu tiên: “Em uống rượu, Tô Trạch nhờ anh mang thuốc giải rượu cho em.”
Từ trước đến nay gã làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, tuyệt đối không để người ta có cơ hội bắt chuyện.
Nói xong còn liếc mắt nhìn Lâu Thời Tấn.
Tô Nguyên không biết nói gì: “Cảm ơn, lát nữa em sẽ uống.” [Anh cả tác hợp tụi mình như vậy, liệu cuộc hôn nhân sắp đặt này có thể từ chối không đây?]
Lâu Thời Tấn giống như bị ánh mắt nghi ngờ của Tô Nguyên làm bỏng, co người né tránh ánh mắt cậu, lại nhịn không được quay đầu lại.
Sau khi chia tay, gã đã không gặp Tô Nguyên trong một thời gian dài.
Chỉ có thể nhân sinh nhật Tô Trạch, dù chỉ là nói đôi ba câu với Tô Nguyên cũng có thể làm dịu nỗi khổ tương tư của gã dành cho cậu.
Nhưng Lâu Thời Tấn không ngờ khi cả hai gặp mặt lại có nhiều người xuất hiện như vậy, cả buổi đều không thể cất tiếng.
Ôn Dĩ Đồng nhếch mép đứng sang một bên, lúc đó rốt cuộc mắt cô bị gì mà lại cảm thấy bạn trai chỉ để mắt đến mình thế không biết.
Cô còn ngốc nghếch nghĩ rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực, nhiệt tình lao đến nhưng kết quả lại trở thành một kẻ thế thân.
Thật là nực cười!
Tô Nguyên đã từ bỏ tâm tư giao lưu với Lâu Thời Tấn từ lâu. Ánh trăng sáng quả đúng như tên gọi, khiến nam chính không sao bỏ được, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Cậu uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách: “Xin lỗi mọi người, em buồn ngủ rồi, hôm khác nói chuyện được không?” [Chẳng có gì hay ho để nói cả, mọi người về hết đi, tôi còn phải sấy tóc nữa.]
Thẩm Thụy cất khăn tắm xoay người lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc giúp Tô Nguyên.
Bây giờ thời tiết trở lạnh, sấy tóc càng nhanh càng tốt.
Tạ Bân và Lâu Thời Tấn tối sầm mắt nhìn cảnh này, đôi chân dính chặt xuống mặt đất như mọc rễ.
“Tạ Bân, sao rồi? Nguyên uống thuốc chưa?”
Tô Trạch lo lắng em trai uống quá chén nên tranh thủ ghé qua xem, không nghĩ tới trong phòng nhiều người như vậy, ngay cả Lâu Thời Tấn và Thẩm Thụy cũng có mặt.
Anh vỗ vai Tô Nguyên: “Nguyên buồn ngủ rồi hả? Chắc là mệt lắm, để anh sấy tóc giúp em nhé, sao lại làm phiền người ngoài làm việc này chứ.”
Tô Trạch đưa tay định lấy máy sấy tóc nhưng bị Tô Nguyên ngăn lại.
“Không cần đâu anh, cũng sắp xong rồi, các anh bận rộn, ở đây có Thẩm Thụy là được rồi ạ.”
“Ừm, vậy em nhớ ngủ sớm nhé.”
Tô Trạch liếc nhìn những người có mặt trong phòng, bạn trai cũ của em trai, đối tượng xem mắt lúc trước và bạn trai tin đồn đã tề tựu đông đủ.
Vẫn nên nhanh chóng giải tán thôi.
Có Tô Trạch giúp đỡ, mọi người nhanh chóng tản đi.
Tô Nguyên khẽ thở dài.
Thẩm Thụy cất máy sấy: “Tôi không tìm thấy cái bình nào phù hợp, cậu muốn hy sinh ấm trà nào không?”
Tô Nguyên nghe vậy khẽ giật mình, cúi đầu xuống nói nhỏ: “Không được, cứ để trên đầu giường thôi, dù sao mai tớ cũng về ký túc xá rồi.” [Hôm nay phá thì ngày mai sẽ không thấy nữa, thà đừng phá để Tô Huỳnh đừng tới quậy còn hơn.]
“Ừm.” Thẩm Thụy đau lòng xoa đầu cậu: “Hôm nay uống thuốc chưa? Về nhà có bỏ bữa nào không đấy?”
“Ừm, ngày nào anh cả cũng nhìn tớ uống.” [Mình cũng quen rồi.]
“Vậy tôi thưởng cho cậu.”
Tô Nguyên ngẩng đầu thắc mắc: “Thưởng gì cơ?”
“Đây là diều thi đấu mới ra, cậu xem thử thích cái nào tôi nhờ người mang tới.” Thẩm Thụy lấy điện thoại ra rồi mở album ảnh.
Hai mắt Tô Nguyên sáng rực, cậu xem từng tấm một.
“Con này đẹp nè. Á? Con diều này cũng đẹp… Bọn họ sáng tạo thật đấy.”
Rốt cuộc Thẩm Thụy cũng thấy cậu cười: “Hai hôm nay vé bán rất chạy, gần như là bán sạch, đến lúc đó sẽ rất đông người tới xem, chắc chắn cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.”
Tô Nguyên được hắn khơi lên hứng thú, nghĩ đến điều gì đó: “Đó là vì thực hiện việc quảng bá lễ hội thả diều tốt, có vẻ lớp tụi mình sẽ cùng nhau tham gia lễ thả diều mùa thu, vé đã được mua hết.” [Nhưng mình không muốn đi chung với họ, tại có quen nhau đâu.]
“Chúng ta sẽ đi riêng.”
“Ừm.” [Không thể tốt hơn được nữa.]
Tô Nguyên ngáp một cái, nằm xuống giường: “Tớ buồn ngủ rồi.”
“Ừm, mai gặp nhé.”
Thẩm Thụy cười cười, chờ Tô Nguyên ngủ thì đặt hoa quế lên đầu giường xong mới tắt đèn rời đi.
Sáng hôm sau.
Tô Trạch ra vào mấy lần mới thấy em trai tỉnh, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nguyên ngủ ngon không em?”
“Dạ ngon. Buổi xem mắt hôm qua… là do anh sắp xếp sao?”
Tô Trạch gật đầu: “Ừm, là Tạ Bân chủ động ngỏ lời với anh, nếu không phải thấy cậu ta vô cùng chân thành anh cũng sẽ không đồng ý.”
Dù gì khoảng cách tuổi tác giữa gã và em trai khá lớn.
Tô Nguyên cúi đầu, buồn buồn nói: “Ừm… anh hy vọng em kết hôn với anh ta để hợp tác kinh doanh giữa hai nhà à?”
Trong truyện không nhắc đến nội dung này nên cậu không biết phải làm thế nào nữa.
“Hợp tác kinh doanh gì chứ, anh chỉ muốn Nguyên tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn thôi.” Tô Trạch vừa giận vừa buồn cười, em trai cứ nghĩ linh tinh đâu không.
Anh còn chưa đến mức cần em trai kết hôn mới có thể điều hành công ty.
Tô Nguyên ngước mắt nhìn anh, trầm giọng nói.
“Nhưng Tạ Bân nói nếu em không đồng ý sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh hai nhà, Anh cả, hợp tác với nhà họ Tạ quan trọng lắm sao?”
“Gì cơ??”
***
Tô Nguyên: Hình như mình chuẩn bị đi hòa thân*.
(*)
Hòa thân: kết hôn với mục đích cầu hòa thường dùng ở thời xưa, khi hai nước chiến tranh, một nước gả công chúa sang nước còn lại để cầu hòa.
Thẩm Thụy: Hừ, sau khi diệt nước Tạ, công chúa chính là của tôi.
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Story
Chương 28: Bắn pháo hoa
10.0/10 từ 40 lượt.